Mặt trời đã lên đến đỉnh điểm.
“Cuối cùng cũng thấy anh rồi!” tôi thốt lên. Tôi nghe rằng Jeff sắp về sớm, nhưng cuối cùng vẫn phải đứng chờ trong một góc của hội thêm một tiếng nữa trước khi tôi tìm thấy anh ta. Tôi đợi đến khi anh ta hoàn thành các thủ tục của công việc rồi mới cất tiếng gọi.
“Hm? Ryoma đấy à? Có chuyện gì thế?”
“Tôi muốn nói về việc chúng ta đã bàn hôm trước.”
“Ồ, cậu đã quyết rồi sao? Nhanh thật đấy. Tôi cứ nghĩ phải chờ thêm một thời gian nữa cơ. Thế có muốn đi luôn không?”
“Được ạ?’
“Đương nhiên rồi, đằng nào nay tôi cũng định ghé qua khu ổ chuột. Với lại nhà tôi cũng ở hướng đó.”
“Vậy phiền anh nhé.”
Tôi đi theo Jeff và giúp anh ấy mua đồ ăn cùng vài thứ khác trên đường tới đó. Anh ấy định sẽ tặng lại số đồ này cho cư dân của khu ổ chuột. Ở Gimul, những người đủ khả năng thoát khỏi cuộc sống tồi tàn nơi đây thường sẽ cố giúp đỡ những người ở lại theo bất cứ cách nào có thể, dù là nhỏ nhất.
“Dạo gần đây mọi chuyện khá tệ do tiền lương bị cắt giảm dần đều. Nhìn kìa, chúng ta sắp tới nơi rồi,” Jeff chỉ. Chúng tôi càng tiến về hướng đó, số người hiện diện càng thưa thớt đi, và quần áo của những đứa trẻ lang thang quanh đó cũng càng rách rưới thêm. Bọn chúng đều vẫy tay và chào khi nhìn thấy Jeff, còn Jeff thì mỉm cười đáp lại. Bọn nhóc đó nhìn thật bình thản, như thể chúng rất hài lòng khi thấy sự có mặt của anh ấy vậy. Tôi cũng thu hút sự chú ý, nhưng tôi không cảm nhận được chút ác ý nào từ những ánh mắt đó. Có vẻ như tôi không cần phải lo lắng về việc bị móc túi ở đây. Đi đến cuối con đường, chúng tôi đặt chân đến một tòa nhà cũ kĩ nhưng khá vững chắc, nó to hơn so với số nhà còn lại quanh đây.
“Ê, ông có trong đó không, lão già?” Jeff gõ cửa và hỏi. Cánh cửa tự động mở ra. Tôi cảm nhận thấy một chút ma lực trong đó. “Có vẻ ông ta có đây thật. Nào, vào trong thôi.”
Tôi đi cùng Jeff vào bên trong tòa nhà và tới được một căn phòng lớn nhưng chả có mấy nội thất. Chúng tôi tiếp tục đi qua một cánh cửa nữa và thấy một cái bàn làm việc tạm bợ, nơi một ông chú tầm 60 tuổi đang ngồi trên chiếc ghế khá lớn.
“Lại là cậu à?” ông chú thở dài và nghịch mái tóc điểm bạc của mình khi ngả lưng về phía sau. “Jeff, ta rất biết ơn vì sự trợ giúp của cậu, nhưng ta chưa già đến mức đó đâu.”
“Ông khá già rồi đấy.”
“Ta vẫn còn tự đứng được trên đôi chân mình, thế nghĩa là chưa già đâu. Mà thằng nhóc nào đây? Đừng bảo là cậu định bắt ta trông trẻ nữa nhé.”
“Tôi biết cậu ta nhìn chỉ như một thằng nhóc, nhưng cậu ta là một mạo hiểm giả xuất sắc đấy. Cậu ta kiếm được thừa tiền để tự nuôi sống bản thân. Nhưng đấy không phải lý do bọn tôi có mặt ở đây. Cậu ta có một đề nghị mà có thể giúp cho cả khu ổ chuột này đấy.”
“Hở, thật á?” ông chú hỏi và quay sang nhìn tôi.
“Rất vui được gặp chú, cháu là Ryoma Takebayashi.”
“Không cần thiết phải lịch sự ở đây. Ta là Lible, ông trùm khu ổ chuột ở Gilmul này. Nếu Jeff giới thiệu cậu, ta dám chắc cậu là người đáng tin, nhưng để ta nói rõ lại một điều. Cậu không được phép muốn làm gì thì làm ở khu này đâu. Sẽ tốt nhất nếu như chúng ta giữ được mối quan hệ thân thiện với nhau, hiểu chứ?” ông ta tuyên bố như vậy với một áp lực không hề nhỏ ẩn ý phía sau câu nói đấy. Tôi có thể hiểu tại sao con người này lại là ông trùm ở đây.
“Đương nhiên rồi. Cháu cũng không muốn gây sự không cần thiết ở đây đâu,” tôi nói. Lible khịt mũi và nhếch mép cười.
“Không sợ cơ à? Nhóc cũng có gan đấy.”
“Tốt nhất là ông nên tin thế đi,” Jeff chen vào. “Cậu nhóc nhận được sự chấp thuận của tôi là có lý do cả đấy.”
“Ta hiểu rồi. Vậy đề nghị là gì?”
“Để cháu kể lại,” tôi nói. Đây là về cửa hiệu của tôi nên âu cũng là lẽ đương nhiên.
“…Và đó là toàn bộ câu chuyện.”
“Được rồi, vậy tóm lại là tiệm của cậu bị mấy thằng cha nào đó đến quấy phá, và cậu không biết chúng ở đâu ra. Giờ cậu muốn tìm người mình có thể tin tưởng, và trong đó có thể bao gồm cả người từ khu ổ chuột, đúng chưa? Ta không có vấn đề gì hết, miễn là cậu trả lương đủ sống cho bọn họ. Cứ thuê bất cứ ai cậu muốn. Đằng nào bọn ta cũng sẽ có cơ hội kiếm được nhiều tiền và thức ăn hơn.”
Cuộc thảo luận kết thúc tốt đẹp một cách bất ngờ. Tôi cứ nghĩ bọn họ sẽ bắt trả phí để thuê nhân viên hay gì đó cơ, nhưng có lẽ một phần là do Jeff là người giới thiệu chăng? Mà dù sao đi nữa, giờ chỉ còn việc tạo niềm tin với bất cứ ai mà tôi muốn thuê thôi. Jeff và tôi rời khỏi nhà của ông trùm và tiến về hướng nhà của thuần thú sư mà Jeff quen. Trên đường tới đó, Jeff cho gọi hai đứa nhóc và bảo chúng đi kêu ai đó.
“Bọn nhóc đó đi đâu vậy?”
“Lát nữa cậu sẽ biết.”
Khi chúng tôi đến được nơi, Jeff đập mạnh cửa.
“Này! Caulkin! Tôi biết anh đang ở trong đó! Mở cửa ra!”
Nhìn như thể tôi đang chứng kiến một vụ đòi nợ vậy. Không lâu sau đó, cánh cửa bật tung ra, và một người đàn ông trung niên mang dáng dấp của một nhân viên văn phòng xuất hiện.
“Be bé cái mồm thôi, Jeff! Sao cậu cứ phải đập cửa nhiều như vậy hả?! Tôi đã nghe thấy cậu ngay từ lần đầu tiên rồi!”
“Anh nghĩ tôi tin à? Anh biết tôi đập cửa bao nhiêu lâu rồi anh mới thò mặt ra không?!”
“Ai bảo cậu mò tới đây trong lúc tôi đang nghiên cứu dở cơ chứ?!”
“Thế quái nào giờ lại là lỗi của tôi?!”
“Từ khi sinh ra đến giờ, cậu đã nghiên cứu cái gì đâu mà biết! Nghiên cứu là phải chìm đắm trong suy nghĩ, phải cố gắng xem xét những ý tưởng bất chợt nảy ra trong đầu trước khi chúng biến mất. Làm gì có thời gian mà để tâm đến những thứ khác cơ chứ!”
“Và kết quả là anh đổ hết gia tài của mình vào mấy cái nghiên cứu vô dụng đó, phá sản, xong cuối cùng phải sống chui sống lủi ở đây, còn cãi gì nữa không?!”
“Ugh, nói vậy thì tôi cãi thế nào được… Mà đủ rồi, cậu muốn gì?”
“Tôi định hỏi xem anh có muốn kiếm việc làm không. Một việc liên quan đến thuần hóa,” Jeff nói. Ngay khi nghe thấy thế, Caulkin chớp mắt liên hồi.
“Một công việc cho tôi ấy hả? Với tư cách một nhà thuần thú?”
“Ờ, và người đề nghị công việc đó là Ryoma đây.” Chỉ đến lúc đó Calkin mới để ý đến sự hiện diện của tôi.
“Rất vui được gặp chú, tôi là Ryoma Takebayashi.”
“Xin lỗi nhé, tôi vừa tạo ấn tượng đầu không tốt lắm. Mà cậu định thuê một thuần thú sư sao? Để làm gì vậy?”
“Để chúng tôi vào trong nói chuyện trước đã, được không hả Caulkin?” Jeff yêu cầu. Caulkin gãi đầu và để chúng tôi đi qua cửa, sau đó khép lại luôn. Căn nhà này chỉ có đúng một phòng. Nơi này lờ mờ tranh tối tranh sáng, chỉ được thắp sáng bởi một viên đá ma thuật. Ngoài cái đó và một mảnh vải gần bức tường, cái mà tôi nghĩ là một tấm nệm, căn phòng này hoàn toàn không còn một thứ gì khác. Thậm chí ở đây không có một cái ghế nào, vậy nên chúng tôi cùng ngồi hết trên sàn nhà.
“Vậy cậu muốn tôi làm gì? Có hơi đáng buồn, cơ mà tôi không phải thuần thú sư gì giỏi giang cho lắm đâu, nên tôi không biết mình có đạt được kì vọng của cậu hay không. Cơ mà tôi nghĩ mình là một nhà nghiên cứu khá tuyệt đấy.”
“Chú nghiên cứu về cái gì vậy?”
“Trước đây tôi từng làm việc tại một phòng thí nghiệm, và ở đó tôi tập trung vào công việc duy nhất và cuối cùng mà họ giao cho tôi,” ông ấy cất giọng đầy cay đắng. “Tôi nghiên cứu về slime.”
“Thật sao?!”
“Đúng vậy, cơ mà tôi chưa từng đưa ra được một kết quả nào, vậy nên bọn họ đã đuổi tôi. Đó là mười năm trước rồi, nhưng tôi không thể quên được quãng đời làm việc tại phòng thí nghiệm, thế nên tôi quyết định tiếp tục việc nghiên cứu. Mà sao cậu cứ nhìn chằm chằm tôi vậy?” Caulkin tự chế giễu bản thân mình, nhưng khi trông thấy tôi, ông ấy không khỏi bối rối.
“Phòng thí nghiệm không quan tâm đến kết quả của việc nghiên cứu slime, vậy nên bất cứ ai mà bị mấy gã lãnh đạo ghét đều sẽ bị đẩy cho việc này, sau đó bị đuổi việc. Sao cậu nhìn hứng thú thế?”
“Tôi cũng tự mình nghiên cứu về slime.”
“Hả?!”
Caulkin và tôi nhìn chằm chằm vào nhau trong vài giây, sau đó bắt tay nhau thật chặt.
“Đồng chí!”
“Người anh em!”
“Khoan đã, chuyện gì vừa xảy ra trong vài giây vừa rồi vậy?!”
“Ai biết, chuyện gì đó.”
“Người ngoài không hiểu được niềm vui khi gặp được nhà nghiên cứu có chung chí hướng đâu.”
“Ờ, không sai. Tôi chả hiểu chuyện quái gì hết.”
Bỗng chúng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Lại có khách à? Sao hôm nay bận rộn thế nhở,” Caulkin làu bàu và đứng dậy đi ra mở cửa. Ngoài đó là một người đàn ông và một người phụ nữ.
“Caulkin? Bọn tôi nghe rằng có thể tìm việc ở đây. Thật vậy sao?”
“Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được thuê với tư cách một nhà thuần thú, vậy nên tôi đã chạy thẳng đến đây!”
“Hả, Lobelia và Tony? Hai người cũng biết chuyện rồi à? Có người muốn thuê thuần thú sư ở đây, và cậu ta là một người đồng chí!”
“Đồng chí?”
“Thế có nghĩa là…?”
“Mà thôi, vào trong đã nào!” Caulkin nói, lôi cả hai người họ vào nhà rồi đóng cửa lại. Chúng tôi tự giới thiệu bản thân.
Người đàn ông tên Tony, năm nay 23 tuổi. Anh ta là một nhà thuần thú xuất sắc, nhưng do ghen tị với tài năng của anh ta, sếp cùng đồng nghiệp đã lợi dụng lòng chân thành của anh. Bọn họ bắt anh ta nhận hết lỗi trong thí nghiệm thất bại của họ và khiến anh bị hạ cấp. Sau đó anh bị bắt phải nghiên cứu slime, và khi anh ta không đưa ra được kết quả nào, bọn họ đã lấy lý do đó để sa thải anh ta. Tôi có hỏi tại sao anh ta không làm việc với tư cách một thuần thú sư nếu có kĩ năng đến thế, và có vẻ như những người điều hành hội ở thị trấn mà anh ta sống trước đó đã cố tình không giao việc cho anh. Hội Thuần Thú cũng được thông báo qua mạng lưới thông tin của mình rằng anh ta là một người không đáng tin, vậy nên anh ta không thể kiếm được việc với tư cách một thuần thú sư ở bất kì một thành phố nào khác. Hiện tại anh ta đang làm việc tại một hầm mỏ.
“Anh đã từng đến thử Hội Thuần Thú ở thị trấn này chưa?”
“Cái hội ở thị trấn trước thật kinh khủng, vậy nên không, cảm ơn. Tôi không thể kiếm đủ tiền để nuôi sống ma thú của mình, vậy nên tôi đã thả chúng đi hết rồi. Giờ chả có ý nghĩa gì để tới đó nữa.”
Anh ta đến thị trấn này để làm việc trong hầm mỏ. Có vẻ như anh ta đã từ bỏ việc ghé qua Hội Thuần Thú. Biết đâu một lúc nào đó tôi có thể để anh ta gặp mặt trực tiếp với ngài Taylor xem sao.
“Chuyện đó vẫn thường xảy ra mà,” Lobelia nói để trấn an Tony. Cô ấy là một nhà nghiên cứu 25 tuổi, nhưng đã bị sếp quấy rối tình dục. Hồi đó cô ấy quá mải để tâm đến nghiên cứu nên chưa từng biết cách đối phó với đàn ông. Cô ấy đã bị sốc đến mức ra lệnh cho ma thú của mình tấn công ông ta. Nó không phải quái vật gì mạnh cho lắm, nên nó chỉ mang tính đe dọa là chính, nhưng sếp của cô không thèm quan tâm đến bê bối của chính mình và lợi dụng chức vụ để cách chức cô ấy. Sau đó cô ấy bị chuyển về bộ phận nghiên cứu slime, và cuối cùng là bị đuổi việc. Giờ cô ấy đang làm việc cho nhà thổ ba ngày một tuần, đảm nhiệm các loại việc nhà và công việc nặng nhọc khác. Cô ấy cũng kiếm thêm tiền bằng việc may vá, sửa quần áo nữa.
“Tôi hiểu rồi,” tôi nói, giờ đến phần tôi tự giới thiệu bản thân. Trong khi chúng tôi bàn luận về công việc, tôi đã khơi gợi sự tò mò của họ.
“Có loại slime như thế sao?”
“Tôi chưa từng nghe về chúng bao giờ.”
“Chúng còn có kĩ năng rất đặc biệt nữa.”
Tôi quyết định sẽ biểu diễn lại cho họ xem. Để giữ cho bản thân được sạch sẽ, tôi luôn mang theo một con slime cọ rửa trong Nhà Không Gian. Tôi lấy nó ra và để nó lau giày của mình. Bọn họ đều bị ấn tượng.
“Đây chắc chắn là slime rồi.”
“Đất bẩn trên giày đã biến mất. Con slime đã ăn nó à?”
“Nhưng cái giày không bị biến dạng chút nào.”
“Hm, chúng chỉ ăn mỗi chất bẩn thôi sao?”
Sau khi đã chứng minh được độ an toàn của nó, tôi để con slime cọ rửa tiến hành lau cơ thể mình tiếp. Tôi không biết là ba người họ đang lo lắng hay thích thú nữa, nhưng họ đều quan sát trong im lặng cho đến khi nó xong việc.
“Có ai muốn thử không?” tôi đề nghị. Bọn họ đều tỏ ra hứng thú cùng một lúc, nhưng vì tôi chỉ mang theo có một con, nên họ phải đợi theo lượt. Việc này tốn thời gian hơn tôi nghĩ rất nhiều, nhưng thật đáng ngạc nhiên, da dẻ của họ được rửa sạch đến nỗi nó bóng loáng cả lên.
“Tôi thích cái này hơn xà phòng nhiều.”
“Cảm giác sảng khoái hơn nhiều, đúng không?”
“Lâu lắm rồi tôi mới được tận hưởng cảm giác này!”
Những vết bẩn dính két trên người họ từ lúc sống ở khu ổ chuột đến giờ mà không làm sao tẩy được đã biến mất không để lại một dấu vết. Vết bẩn càng khó rửa thì càng tốn thời gian loại bỏ hơn, vậy nên việc này rất dễ nhận ra.
“Thật thú vị. Vậy công việc của bọn tôi sẽ là điều hành tiệm giặt cùng với số slime này? Và chúng tôi có thể dùng thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu thêm?”
“Với việc này, chúng ta có thể trả đũa lại những kẻ dám coi thường việc nghiên cứu slime!”
“Và tiền lương còn cao hơn nhiều so với những việc tôi từng làm trước đây nữa chứ. Tôi sẽ lại được làm việc với tư cách một thuần thú sư. Tôi sẽ làm nó, xin hãy giao cho tôi việc này!”
Niềm đam mê và độ mãnh liệt của họ có hơi khó đỡ một chút. Tôi cũng hơi lưỡng lự trong việc thuê họ, nhưng nếu nói về khoản đam mê trong mảng này thì tôi cũng chẳng khác mấy. Vậy nên miễn là bọn họ trung thành, tôi sẽ không có vấn đề gì hết. Mục tiêu của chúng tôi đều giống nhau, nên có lẽ thuê họ là một ý tưởng không tồi chút nào. Sau chuyện này, tôi chỉ cần yêu cầu nhân viên của mình để mắt đến họ xem họ có đáng tin hay không là được.
“Việc này có ảnh hưởng gì đến công việc hiện tại của mọi người không?”
“Hiện chẳng có ai thuê tôi. Công việc gần đây nhất của tôi cũng hoàn thành rồi, nên cũng chưa biết khi nào sẽ có cơ hội tiếp theo.”
“Tôi nhận lương theo ngày ở hầm mỏ, vậy nên tôi có thể dừng bất cứ lúc nào nếu muốn.”
“Tôi chỉ cần báo với nhà thổ là mình sẽ nghỉ việc là được.”
“Tôi hiểu. Mọi người có làm toán được không?”
“Chắc chắn rồi,” họ đồng thanh.
“Vậy xin hãy làm việc cho tôi. Tôi chưa quyết được sẽ mở thêm chi nhánh ở đâu, nhưng mọi người sẽ phải dành thời gian học tập và rèn luyện những công việc thường phải làm ở tiệm. Mọi người định sống ở đâu? Tùy, có thể tiếp tục sống ở đây, hoặc sống luôn ở cửa hiệu của tôi đều được.”
“Ở cửa hiệu!” Cả ba người họ cùng hô vang.
“Vậy quyết thế đi. Giờ tôi muốn đưa mọi người thẳng tới tiệm giặt của tôi, nhưng có lẽ chúng ta có thể làm một việc khác trước đã. Anh Jeff, có cửa hàng bán quần áo nào quanh đây không?” tôi hỏi. Không có ý gì đâu, nhưng quần áo họ rách rưới kinh khủng khiếp. Con slime cọ rửa đã xử lý hết các vết bẩn, nhưng quần áo họ vẫn thủng lỗ chỗ. Chỉ những cửa hiệu cao cấp mới yêu cầu nhân viên phải mặc đồng phục, trong khi những cửa hiệu thông thường khác thì để nhân viên mặc chính quần áo hàng ngày của họ luôn. Cửa hiệu của tôi thuộc vế sau, nhưng tôi không thể để nhân viên mình nhìn tàn tạ như thế này được.
Tôi nhờ Jeff và Lobelia đến cửa hàng quần áo gần nhất để mua trang phục mới. Nếu chỉ có mỗi đàn ông thì một mình Jeff là đủ rồi, nhưng không ai khác ngoài Lobelia biết về quần áo của nữ giới. Trong thời gian đó, tôi nhanh chóng quay về tiệm của mình để thông báo cho Carme biết về những người vừa được thuê.