Ngày hôm sau.
Khi tôi đến thăm phòng của nhà công tước vào sáng sớm, trong đó tràn đầy tiếng của những người lớn đang rên rỉ.
“Uhn, Ryoma? Anh xin lỗi, nhưng anh cần thêm thuốc từ lần trước.”
“Cả ta nữa. Ta quá già để uống nhiều thế này rồi.”
“Chị cũng muốn một ít nữa, cảm ơn em.”
Mọi người đều vui mừng đến độ uống quá chén vào tối qua. Đến cả Araune và Lilian nhìn cũng khá tệ. Họ chỉ uống mỗi một ít để ăn mừng, nhưng có lẽ tửu lượng của họ khá thấp. Sebas là người duy nhất nhìn có vẻ vẫn ổn. Tôi nhớ hôm qua ông ấy đã uống một lượng kha khá, nhưng nhìn ông ấy vẫn ổn như ngày nào. Eliaria thì đã đủ tuổi uống rượu, nhưng hôm qua chỉ uống đúng một ly. Dù sao đi nữa, tôi cũng dịch chuyển đến hiệu thuốc và quầy bán hoa quả như đợt trước, mua nguyên liệu làm thuốc, trở về nhà trọ, và trộn chúng lại với nhau. Sau khi họ uống thuốc xong, mọi người đã đề nghị với tôi một chuyện.
“Xin lỗi, Ryoma, nhưng em có thể bầu bạn với Elia ngày hôm nay được không?”
“Mọi người đều đang quá mệt để làm chuyện đó rồi.”
“Làm ơn nhé?”
Chúng tôi sẽ chia tay nhau một thời gian, vậy nên có lẽ họ muốn cho chúng tôi một cơ hội để có những kí ức đáng nhớ. Nếu vậy thì tôi không thể từ chối.
“Đương nhiên rồi ạ,” tôi trả lời. Họ cảm ơn tôi, sau đó trở về phòng ngủ. Cơn đau đầu của họ có vẻ rất tệ.
“Giờ thì, hôm nay chúng ta nên làm gì đây?” tôi hỏi Eliaria.
“Cậu có việc làm mà đúng không? Cậu không bận à?”
“Mình có người điều hành cửa tiệm hộ rồi, vậy nên mình chỉ cần kiểm tra họ hai lần một ngày, vào buổi sáng và buổi tối thôi.”
“Vậy cậu có thể cho mình xem cậu thường làm gì hàng ngày không?”
“Nếu có mỗi thế thì đơn giản thôi.”
“Vậy hãy làm thế đi!”
Tôi không rõ việc này có đáng giá gì không, nhưng Eliaria vẫn đi cùng tôi, và Sebas cũng đi theo với tư cách người giám hộ nữa. Chúng tôi ghé qua tiệm giặt, sau đó đến thẳng khu mỏ bỏ hoang.
◇◇◇
Khi chúng tôi đến khu mỏ, tôi bắt đầu xử lý số vải như thường lệ. Có một điểm khác biệt trong lần này; trước khi tôi bắt đầu làm việc, tôi thả số chim limour ra khỏi Nhà Không Gian và để chúng bay tự do xung quanh. Tôi cũng nhờ Eliaria giúp nữa. Tôi nghĩ chúng tôi nên làm gì đó khác ngoài việc này, nhưng chả nghĩ ra được gì.
“Chúng ta nên làm gì tiếp đây?” Eliaria hỏi tôi trước khi tôi quyết định được.
“Mình cũng chưa rõ. Mình đã ra lệnh cho đàn slime dính phủ số vải bằng chất dính của chúng rồi, giờ chúng ta chỉ cần đợi nó khô thôi. Việc này lâu phết đấy, nên chúng ta sẽ có nhiều thời gian rảnh. Bình thường mình hay dùng thời gian này để huấn luyện hoặc làm mô hình.”
“Thế à? Mình cứ nghĩ cậu dành hết thời gian để làm việc cơ.”
“Kế từ hồi mình để nhân viên điều hành cửa hiệu, mình thực ra có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Mình trông bận vậy cơ à?”
“Tại cậu lúc nào cũng làm việc từ bình minh đến hoàng hôn mà.”
“Kha khá thời gian trong số đó mình chả có việc gì để làm, và mình phải kiếm thứ để giết thời gian. Có đôi lần khác mình tạo ra đá để xây nhà. Những việc như vậy khá thư giãn đấy.”
“Mình hiểu rồi. Vậy cậu định sống ở đây à?”
“Nếu làm vậy thì tuần tra khu mỏ này sẽ dễ dàng hơn. Nơi đây cũng rất hợp để luyện ma thuật nữa, vì chả có ai lại gần cả.”
“Vậy khi nào cậu định bắt đầu xây nhà? Cậu không định cứ thế sống luôn trong hầm mỏ đấy chứ?”
“Hoặc là mình sẽ làm một cái lều đơn giản, hoặc là đào một đường hầm đâu đó trong hầm mỏ để sống. Mình sẽ ở trong đấy một thời gian trong lúc xây căn nhà hoàn chỉnh.”
“Chà, nếu không còn việc gì khác để làm, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
“Chắc chắn rồi.”
Chúng tôi rời khỏi khu làm việc và ra một khu vực đầy nắng, tôi dùng ma thuật hệ đất để tạo ra vài chiếc ghế đá.
“Cậu định sẽ bắt đầu đi học trong năm nay à?” tôi hỏi.
“Đúng vậy, tất cả những đứa con gái nhà quý tộc đều sẽ đến học tại trường ở thủ đô khi đủ 12 tuổi. Việc này không bắt buộc, nhưng trừ khi cậu có lý do rõ ràng cho việc không tham gia được, những nhà quý tộc khác sẽ nghĩ xấu về cậu.”
“Mình hiểu rồi.”
“Mình cũng chả muốn đi lắm, nhưng cuộc sống mà.”
“Ơ cậu không muốn đi á?”
“Cha, mẹ, và cả ông nội đều nói rằng nếu chuyện này không phải là do truyền thống thì cũng không nhất thiết phải đi, và mọi người cũng không muốn ép mình đi.”
“Tại sao không?”
“Ngôi trường ở thủ đô mở cửa cho cả thường dân, và rất nhiều người đến đăng kí học mỗi năm. Nhà trường đối xử với tất cả học sinh bình đẳng như nhau, không quan trọng đến địa vị, nhưng lúc nào cũng có vài kẻ gây rối trong đó. Họ cũng không dạy những thứ mà cậu không thể học được từ gia sư, vậy nên mình không nghĩ sẽ tìm được gì đáng học trong đấy đâu.”
“Thế mục đích đến trường là để làm gì?”
“Mình không rõ. Cha mẹ nói rằng mình nên tìm thêm bạn bè ở đó, nhưng mọi người cũng nói rằng phải cẩn thận không được tin người quá. Nhà mình không quan tâm đến việc nhà trường sẽ dạy cái gì, hay nếu điểm của mình kém ra sao, chỉ cần mình rèn luyện lại những gì đã được dạy tại nhà thôi.”
Tôi khá ngạc nhiên khi biết gia đình của cô ấy nói vậy. Tôi hỏi Sebas để biết thêm chi tiết.
“Đối với quý tộc hoặc những gia đình có sức ảnh hưởng, ý của tiểu thư về việc học từ những gia sư là chính xác, nếu cần thiết, luôn có thể thuê những gia sư đặc biệt. Nó cũng giúp ích từ quan điểm xã hội hóa nữa. Cơ mà việc đi học chắc chắn sẽ cung cấp một cơ hội để học hỏi nhiều loại kiến thức cho tất cả mọi người bất kể địa vị. Tuy nhiên, tôi không nghĩ cậu sẽ cần phải đến một nơi như vậy đâu, cậu Ryoma.”
“Đó là lý do tại sao cha mẹ mình chưa từng đề cập đến việc cậu có muốn đi học hay không đấy,” Eliaria chỉ ra.
“Ồ, đúng thật. Mình không cần đi à?”
“Nếu cậu đến trường, cậu chắc chắn sẽ có điểm xuất sắc đến mức gây chú ý cho giới quý tộc. Ít nhất là trong lớp kiếm thuật và ma thuật.”
“Nó sẽ khiến cậu phải làm nhiều việc hơn, dù việc đó có tốt hay không.”
“Mình hiểu rồi.”
“Dù sao đi nữa, đó là lý do mình không hứng thứ với trường học. Nếu không phải do truyền thống, mình đã muốn tập luyện với cậu rồi.”
Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ trường học có gì vui cả, vậy nên tôi không phản bác lại cô ấy. Vì cô ấy đến từ một gia đình giàu có và quyền lực, tôi không nghĩ cô bé sẽ bị bắt nạt. Nhưng tôi không dám chắc, vậy nên đã hỏi thừ.
“Mình chưa từng bị thế bao giờ, nhưng mình cũng chưa đủ thân với ai để gọi là bạn cả. Họ đều quá sợ địa vị cũng như ma lực của mình,” cô ấy nói. Đúng là cô ấy có từng nói chuyện này cho tôi hồi tôi mới lập bảng trạng thái thật. Địa vị là một chuyện, cơ mà tôi không nghĩ ma lực lại là thứ đáng để sợ. Khi tôi tò mò hỏi chi tiết, mặt cô bé hơi trùng xuống một chút.
“Rất lâu về trước, mình đã làm hỏng một chuyện,” cô ấy nói, tâm trạng khác hẳn lúc trước. Tôi im lặng lắng nghe câu chuyện và biết được trước đây có một cậu bé, con trai của một quý tộc thân với nhà Jamil. Họ từng có ý định để con trai họ cưới Eliaria vì lý do chính trị. Vào ngày bọn họ gặp nhau, cha mẹ họ có chuyện quan trọng cần bàn luận, vậy nên đã bảo hai đứa trẻ tự đi chơi với nhau; nhưng cả hai không biết phải nói chuyện gì với nhau cả. Cuối cùng hai người họ đã chuyển sang chủ đề ma thuật.
“Cậu ấy giỏi ma thuật và đã biểu diễn cho mình phép Quả Cầu Lửa ở sân tập. Thần chú của cậu ấy khá tuyệt, và ổn định hơn của mình nhiều, và mình đã nói với cậu ấy y hệt như vậy. Có vẻ như cậu ấy quá tự tin vào bản thân sau chuyện đó, vậy nên cậu ấy đã đề nghị huấn luyện cho mình. Nhưng dù mình có thử bao nhiêu lần, kết quả vẫn không thay đổi. Và sau đó không lâu, cậu ấy bắt đầu phát bực.”
“Mình chắc chắn là cậu ta chỉ muốn thể hiện trước mặt con gái thôi,” tôi nói. Đàn ông ai chả thế, nhưng đây là một đứa trẻ, và cậu ta chỉ cỡ học sinh tiểu học là cùng. Cô ấy nói cậu ta lớn hơn, nhưng chắc chắn chưa đến độ tuổi của học sinh trung học được. Bất cứ gia sư nào mà gia đình họ thuê chắc chắn đều biết họ đang làm cái gì, vậy nên cậu nhóc này không thể nào dạy tốt hơn được. Cô ấy không thể dùng được phép thuật thành công, và cậu nhóc đó đã tức giận, cuối cùng dẫn đến sự việc không may. Do cố gắng làm đúng như được bảo, Eliaria dùng quá nhiều ma lực và giải phóng một thần chú hệ băng mạnh mẽ. Cô bé mất kiểm soát ma thuật đó và khiến nó nổ tung.
“Ma thuật của mình tạo ra hiệu ứng ngược với thứ mình muốn. Mình đã đóng băng cậu bé ấy. Một vài phần trên cơ thể cậu ấy bị bọc trong một lớp băng. Cậu ấy ngạc nhiên đến độ tự ngã ra nền đất và bị thương. Chuyện xảy ra tiếp theo thì… đương nhiên là vô cùng hỗn loạn. Tính mạng của cậu bé ấy không gặp nguy hiểm gì, và cha mẹ bọn mình đều cảnh báo phải cẩn thận hơn. Không ai đổ lỗi cho ai, và mọi người đều làm hòa với nhau. Nhưng một vài ngày sau, có những lời đồn về mình được truyền trong giới quý tộc, rằng mình sẽ tấn công bất cứ ai mình ghét bằng ma thuật, hoặc là khi mình tức giận, ma thuật của mình sẽ tự động kích hoạt, đại loại thế.”
“Mình hiểu rồi. Chuyện đó chắc hẳn tệ lắm nhỉ.”
“Nhưng việc mình không làm đúng theo hướng dẫn và khiến ma thuật bị mất kiểm soát là sự thật.”
Tôi cảm thấy mình vừa chạm vào một chủ đề không nên động tới. Tôi muốn chuyển sang nói chuyện khác, nhưng không muốn thay đổi quá trắng trợn, vậy nên tôi đã kể về một trải nghiệm tương tự trong quá khứ.
“Cậu đã từng trải qua chuyện như vậy sao, Ryoma?”
“Đúng thế, vào cái hồi mình vẫn sống trong làng, ở trường–– chà, nó cũng không đủ to để gọi là cái trường được, nhưng mình đã tham gia một khóa học mà người lớn dạy những đứa trẻ trong làng về kiếm thuật.” tôi tự bịa ra phần mở đầu, sau đó kể câu chuyện dựa vào thời điểm học thể dục hồi cấp hai của tôi. Ở trường của tôi, chúng tôi được học kiếm đạo vào giờ thể dục. Ngay trong buổi học đầu tiên, tôi đã phạm phải một sai lầm lớn.
Ngày hôm đó, buổi học chủ yếu là để trình diễn cho chúng tôi xem mình sẽ học được những gì ở khóa học này. Chúng tôi được dạy bài tập chuẩn bị, cách mặc giáp, và những điều cơ bản trong khóa huấn luyện. Ở cuối buổi học, giáo viên bỗng hỏi chúng tôi xem có ai có kiến thức về kiếm đạo và muốn lên đấu tập biểu diễn không. Tất cả những ai biết chút ít về kiếm đạo đều được yêu cầu giơ tay lên, và hóa ra là có đến vài người trong số chúng tôi; nhưng đứa trẻ được giáo viên gọi lên là một lựa chọn tồi tệ. Có vẻ như cậu ta khá nổi tiếng trong giới kiếm đạo vì đã thắng một vài giải đấu. Ngay cả khi cậu ta không giành giải nhất, vị trí của cậu ta cũng không hề thấp. Chủ đề về cậu ta được lan truyền quanh lớp và đến cả tai của giáo viên, có lẽ đó là lý do thầy giáo chọn cậu nhóc đó. Cậu ta bước lên như thể đó là chuyện đương nhiên, và rồi giáo viên yêu cầu một tình nguyên viên lên để đấu với cậu ta, nhưng chả ai muốn lên. Đó là một trận đấu mà bọn họ không thể thắng, và họ không muốn thất bại trước mặt cả lớp. Cuối cùng, chỉ còn mỗi tôi là người giơ tay.
Thế là chúng tôi đấu với nhau, và để nói tóm gọn lại thì, tôi thắng dễ dàng. Cậu ta có vẻ muốn đánh nhanh thắng nhanh, vậy nên đã ngay lập tức ra đòn tấn công ngay khi có hiệu lệnh. Tôi đỡ bằng cách chém vào tay cậu ta, và thế là quá đủ. Trận đấu mới bắt đầu được 2 giây, cậu ta đã đánh rơi kiếm và quỳ xuống.
“Mình đánh trúng vào phần giáp, nhưng vẫn đủ mạnh để làm gãy cổ tay cậu ta. Trận đấu kết thúc, và cũng là kết thúc của buổi học hôm đó luôn. Kể từ đó, không một ai muốn đấu tập với mình nữa. Mọi người còn đồn đại rằng mình cố tình làm cậu ta bị thương.”
Đó là những gì mà cậu nhóc đó nói vào ngày hôm sau. Rằng tôi cười vào chấn thương của cậu ta, nhưng tôi không làm thế. Nếu có gì thì phải nói là, tôi đã chết lặng. Nhưng do chúng tôi đối đầu với nhau, không một bạn cùng lớp nào có thể nhìn được mặt của chúng tôi. Khi sự thật còn mơ hồ, người ta thường sẽ nghe theo người đáng tin hơn.
“Cậu ta nổi tiếng hơn mình rất nhiều. Nhưng trước đấy mọi người vẫn lảng tránh mình vì một lý do nào đấy rồi, vậy nên mọi thứ cũng không thay đổi gì nhiều. Cậu biết đấy, tự nhiên nói về chuyện này lại thấy đáng buồn thật…”
“Đừng để điều đó làm ảnh hưởng đến cậu.”
Cuối cùng chuyện này lại đổi thành cô ấy an ủi tôi. Tôi đã kể câu chuyện của mình theo cách hoàn toàn sai lệch!