~ Tabuchi ~
Cái ngày sau hôm thi thể của đội trưởng được phát hiện, một bầu không khí u ám bao trùm lên phòng làm việc. Khi tôi trở lại văn phòng vào ngày hôm qua, phòng ban này nói riêng đang hỗn loạn đến mức tôi thậm chí không có thời gian để cảm nhận nỗi đau khổ.
◇◇◇
“Tabuchi! Chuyện này nghĩa là sao?!”
Ngay khi tôi bước vào phòng, sếp đã tìm đến tôi và hét lên, mặt anh ta đỏ lựng giận dữ, và chìa cái điện thoại ra trước mặt tôi. Anh ta gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi thuốc lá ám trên người anh ta. Tôi nhận lấy chiếc điện thoại và xem. Trên màn hình là một trang mạng xã hội nổi tiếng, ở đó có một bài viết với tiêu đề: ‘Vừa được thấy những hành khách cực kỳ đáng ghét trên chuyến tàu Số XXXXXXXX.’ Trong đó là một đoạn video chiếu cảnh tôi và Iguchi đang trên đường tới nhà đội trưởng. Đoạn video này chắc chắn đã được cắt ghép, bắt đầu với cảnh Iguchi hét lên, và kết thúc là mọi người đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Có rất nhiều phản hồi trong bài viết này, hầu hết là chỉ trích Iguchi.
Một câu trả lời có hỏi ‘Đây có phải là cùng một gã không?’ rồi dẫn đường link đến đoạn video mà Iguchi bị hai cảnh sát áp giải ra khỏi nhà của đội trưởng và bị tống vào xe cảnh sát. Khi tôi nhìn thấy nó, tôi nhận ra rằng chiếc xe cảnh sát được đỗ ở ngoài, và chắc chắn người đi đường sẽ nhìn thấy. Tệ hơn, Iguchi đã phản kháng lại hai vị cảnh sát, khiến cho bất cứ ai quay video này đã bắt được khuôn mặt và quần áo của hắn ta một cách hoàn hảo. Việc này đã khiến mọi người nhận ra đây là cùng một người, và thông tin này đã được lan rộng.
‘Hắn ta là ai vậy? Kẻ giết người à?’
‘Hắn ta chỉ phát hiện ra thi thể thôi; có vẻ như hắn ta chả giết ai cả.’
‘Hình như hắn ta nghĩ người đó đang ngủ và đã đánh đập thi thể đó.’
‘Hắn ta đã hét ầm lên trong toàn bộ quá trình cảnh sát dẫn giải, nên tôi nghĩ mọi người có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi đó.’
‘Và khi cảnh sát tra khảo hắn, hắn đột nhiên mất kiểm soát. Như mọi người thấy trong video rồi đấy, như thể hắn lên cơn tâm thần vậy, quả quyết rằng mình không phải là kẻ giết người.’
‘Cảnh sát cũng chỉ có ý định gắn kết lại toàn bộ câu chuyện thôi. Có vẻ hắn ta vô cùng đáng nghi.’
‘Nếu hắn ta thực sự không phải tên giết người, cảnh sát hẳn đã phải biết ngay khi tìm ra được thời điểm tử vong rồi. Tên khốn này lại còn làm loạn lên để rồi bị bắt.’
‘Mà nếu hắn thực sự đã đánh đập cái xác, đấy không phải cũng là tội à? Thảo nào hắn chả bị tra khảo chuyện đó?’
‘Tôi biết gã này. Hắn ta là một tên du côn kiêu căng sống ở khu tôi vài năm trước. Tên hắn là Iguchi Genji.’
‘Hắn nổi vậy sao?’
‘Khét tiếng thì đúng hơn. Hắn lúc nào cũng có một nhóm đàn em bám theo, và lang thang khắp khu giải trí, một thằng khốn thực thụ. Khi hắn đánh thắng đối thủ trong trò đánh nhau, hắn sẽ đá vào đối thủ trong game, nhưng khi hắn ta thua, hắn sẽ siết cổ đối thủ ngoài đời thực.’
‘Vậy là hắn đá cái xác ở cả trong game lẫn ngoài đời ấy hả?’
‘Hắn đánh nhau có giỏi không?’
‘Theo như tôi biết thì không hẳn. Có thể hắn sẽ đánh được ai không giỏi đánh nhau, nhưng chỉ có vậy thôi. Hắn lúc nào cũng mang theo đàn em để đánh hội đồng. Nhưng hắn chả dám đến gần những người khỏe đâu, đúng là một tên nhát cáy.’
‘Wow, quả đúng là một tên thảm hại.’
‘Sao một tên đáng khinh như hắn lại có thể dễ dàng thoát tội sau khi hành xử như thể mình sở hữu khu đấy vậy? Hay là tất cả những người khác trong khu đấy cũng thảm bại như hắn ta?’
‘Gia đình hắn ta là một nhà địa chủ giàu có, bọn họ cũng điều hành một doanh nghiệp lớn, nếu cố tình chống đối lại hắn thì kết quả sẽ chả tốt đẹp gì đâu. Lũ đàn em của hắn cũng theo chỉ vì tiền thôi. Bọn chúng nổi tiếng với vụ phàn nàn sau lưng hắn ta, còn Iguchi thì chả biết tí gì. Hắn luôn nghĩ mình quá mạnh nên chả bao giờ để tâm đến mấy thứ đó.’
‘Giờ thì quê nhà, gia đình, và cả trường học mà hắn từng đến đều đã bị moi móc ra cho bàn dân thiên hạ thấy rồi.’
Dựa vào thời gian đăng của những dòng bình luận này, có vẻ như còn chưa đến nửa tiếng để toàn bộ cư dân mạng tìm ra được danh tính của Iguchi. Sau khi tôi đọc xong, sếp tôi lấy lại cái điện thoại.
“Thế này nghĩa là sao?” anh ta hỏi. “Tôi để cậu đi theo là để đảm bảo những việc thế này sẽ không xảy ra! Tôi vừa nói chuyện điện thoại với cha của Iguchi, và ông ta cực kì tức giận! Cậu có biết tôi đang phải trải qua những rắc rối thế nào không?! Hả?!”
Tôi hiểu ý của anh ta, nhưng phàn nàn với tôi thì cũng chả giúp ích được gì. Tôi đã có thể làm gì đó trên chuyến tàu, nhưng sau khi chúng tôi tách ra thì chịu. Cơ mà cãi lại giờ cũng chả để làm gì. Tôi chả có hứng thú mà nghe nữa.
“Giờ cậu định làm thế nào đây?!”
“Sếp! Có điện thoại!”’
“Đưa đây. Alo? Giám đốc?! À, vâng, vâng, họ đã biết được cậu ta làm việc ở công ty mình. Chúng ta đang phải nhận rất nhiều câu hỏi. Lên văn phòng giám đốc ạ? Vâng, tôi hiểu rồi! À, thực ra Tabuchi cũng ở đây nữa, cậu ta đã ở cùng Iguchi khi mọi việc xảy ra! Anh không cần cậu ta ạ? Vâng, được rồi, tôi sẽ đến đó ngay. Tạm biệt.” Anh ta yếu ớt hạ chiếc điện thoại xuống, sau đó quay về hướng tôi. “Tabuchi, quay lại làm việc đi. Takebayashi chết rồi, công việc của anh ta giờ là của cậu hết, rõ chưa?!” Sau khi dùng hết chút năng lượng cuối cùng để hét vào mặt tôi, anh ta rời khỏi đó với một khuôn mặt đáng thương. Đó là lần cuối cùng tôi thấy anh ta trong ngày hôm đó.
◇◇◇
Khi tôi đến làm việc vào ngày hôm sau, sếp của tôi vẫn vắng mặt. Tôi vẫn chưa được nghe tin gì về anh ta sau khi anh ta đến xin lỗi cha mẹ của Iguchi.
“Xin chào, đây là Tabuchi,” tôi trả lời điện thoại. “Matsumura?”
“Ồ, Tabuchi đấy à? Cuối cùng tôi cũng gọi được ai đó! Tôi đã thử gọi những người khác, nhưng chả ai bắt máy. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tôi cũng chả rõ, như cô thôi. Vậy cô cần gì? Nghe như cô đang ở ngoài đường ấy nhỉ?”
“À ừ, tôi đang nghỉ phép. Có vẻ như Iguchi đã gây ra một thảm họa cho công ty. Cha tôi bảo đừng đến đó ngày hôm nay… Về cơ bản thì ông ấy muốn tôi nghỉ phép một thời gian để tránh rắc rối. Vậy nên là… đúng vậy, tôi sẽ không đến đó làm một thời gian tại thời điểm hiện tại đâu. Cứ báo với quản lý hay ai đó chỉ đạo ở đấy là tôi chỉ làm theo lệnh cha mình thôi, được chứ? Tạm biệt,” cô ấy nói, sau đó cụp máy trước khi tôi kịp trả lời.
“Tabuchi, đó là Matsumura đấy à? Hôm nay cô ấy không đến đây. Có chuyện gì sao?”
“Cô ấy xin nghỉ phép. Chắc là cô ấy sẽ không quay lại đây trong một thời gian đâu. Có vẻ như cha mẹ cô ấy đã thuật lại chuyện về Iguchi.”
“Cả Matsumura nữa hả?”
“Sắp trưa rồi. Cô ta có thể gọi sớm hơn mà.”
“Cô ấy bảo rằng đã gọi những người khác nhưng không ai nghe máy.”
“Tôi ngửi thấy mùi nói dối ở đây. Toàn đổ lỗi cho người khác. Cô ta là người trưởng thành rồi cơ mà, cha cô ta nói thì có ảnh hưởng gì cơ chứ?”
“Ít nhất thì cô ấy vẫn gọi để báo. Những người khác đều bỏ việc mà không nói đến một câu.”
Ban của chúng tôi là phòng có nhiều nhân viên nhất, với 32 người tất cả, nhưng hôm nay chỉ có 10 người ở trong phòng. 4 người khác, bao gồm cả sếp, đang làm việc ở ngoài. 3 người nữa được giao phó những việc khác nhau đâu đó trong cơ quan, vậy nên có tổng thể 17 người đi làm. Tức là có 15 nhân viên nghỉ không lý do.
“Chà, ít ra thì không có bọn họ, ở đây cuối cùng cũng được yên tĩnh, chúng ta có thể tập trung làm việc hiệu quả hơn,” tôi nói chung chung với không một ai hết. Tất cả mọi người đều đồng lòng với việc đó. “Được rồi, tôi phải ra ngoài làm việc đây.”
“Tabuchi, cậu có kế hoạch làm việc đó hôm nay à?”
“Không, nhưng đội trưởng thì có, và giờ tôi phải nhận hết việc của anh ấy.”
Một bầu không khí trầm lặng bao trùm toàn bộ căn phòng. Những người có mặt ở đây đều quan tâm đến chuyện đã xảy ra với đội trưởng ở một mức độ nào đó. Họ có lẽ đã cố quên chuyện đó đi bằng cách đắm mình trong công việc.
“Thôi, tôi đi đây.”
“Gặp lại cậu sau,” đồng nghiệp của tôi nói. Những ánh mắt của họ khiến tôi thấy khó chịu và muốn chạy khỏi đây ngay lập tức.
◇◇◇
Đến thời điểm tôi gặp xong tất cả những khách hàng của đội trưởng, mặt trời đã lặn. Tôi kiệt sức khi phải đi bộ từ nơi này đến nơi khác, nhưng nói chuyện với họ còn tệ hơn.
“Tôi xin lỗi, nhưng cứ coi như cuộc nói chuyện này chưa hề xảy ra đi.”
“Công ty của anh thuê những nhân viên vô lương tâm có phải không?”
“Tôi đang bận việc. Làm ơn rời khỏi đây.”
“Takebayashi mất rồi sao? Xin chia buồn.”
“Cậu ta nhìn như thể yakuza vậy, nhưng cậu ta là một người tốt và luôn làm việc nghiêm túc. Thật đáng tiếc.”
“Anh ta còn cố thực hiện hạn chót mà đến tôi còn thấy vô lý khi đề cập đến.”
Vụ việc với Iguchi đã gây ấn tượng xấu cho hình ảnh của công ty, và chúng tôi đã mất đi một cơ số công việc vì nó. Nghe về đội trưởng từ những khách hàng biết anh ấy thực sự rất đau đớn. Đôi chân đã nặng trĩu của tôi giờ lại càng nặng thêm, nhưng tôi vẫn còn một núi công việc phải làm. Tôi cố dùng hết tí năng lượng còn sót lại và lết về văn phòng.
“Tôi về rồi đây,” tôi nói, nhưng căn phòng vắng tanh.
“Chào mừng, Tabuchi.”
“Whoa! À, là ông à, Baba.”
“Xin lỗi, tôi không có ý định dọa cậu như vậy.”
“Không, tôi mới là người phải xin lỗi. Có mỗi ông ở đây thôi sao?”
Baba là nhân viên cao tuổi nhất ở ban chúng tôi, gần đến tuổi nghỉ hưu, và có vẻ như ông ấy là người duy nhất còn ở đây. Tôi không nhìn thấy ông ấy vì ông ấy đứng trong một góc kín, nhưng tôi cho rằng những người khác hẳn đã ra làm việc ở ngoài. Trời cũng tối rồi, có lẽ việc đó thuận tiện cho khách hàng hơn. Nhưng đó không phải chuyện đã xảy ra.
“Mọi người về nhà hết rồi.”
“Họ làm cái gì cơ?!”
Không thể thế được. Luôn có bốn đến năm nhân viên ở lại làm việc muộn. Giờ khi đội trưởng đã mất, chuyện đó phải càng đúng hơn mới phải.
“Sếp gọi cho chúng tôi và bảo rằng anh ta sẽ về thẳng nhà, vậy nên chúng tôi đã bàn nhau rằng sẽ về đúng giờ. Sau chuyện xảy ra với Takebayashi, có vẻ như mọi người đều không thể tập trung được.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Chúng tôi quyết định sẽ để hết việc cho ngày mai. Làm nó vào thời điểm nào thì cũng tệ như nhau thôi. Ngày nào chả thế.”
“Cũng đúng.”
“Tôi dám chắc là cậu cũng đang có khoảng thời gian khó khăn. Về nhà đi. Chẳng có ai trong chúng ta có tâm trạng để làm việc hiệu quả được đâu. Cậu sẽ chỉ mắc lỗi và khiến mình phải làm nhiều hơn nếu cố thôi. Giờ tôi cũng về nhà đây.”
“Được rồi.”
Tất cả những gì ông ấy nói đều là cảnh báo, và những lời cảnh báo đó đều đọng lại trong tâm trí tôi. Điều tiếp theo mà tôi nhận ra, tôi đã ở trước cửa nhà mình. Không những thế, trên tay tôi còn là một túi đồ ăn mua từ cửa hàng tiện lợi. Tôi thậm chí chẳng nhớ gì về việc mình đã đi mua đồ. Tôi kiểm tra túi và thấy một hóa đơn đi taxi được kí bới Baba.
Dù sao đi nữa, tôi muốn thay quần áo. Tôi đặt cái túi xuống và treo bộ com lê của mình lên. Khi tôi mới gia nhập công ty, tôi được bảo rằng nếu để bộ đồ trên ghế quá lâu, chúng sẽ bị nhăn vào. Vào thời điểm đó, tôi nghĩ mình đã được giới thiệu cho một cái mắc treo quần áo có thể gắn vào đỉnh của chiếc ghế ở văn phòng.
Chiếc điện thoại trong túi tôi bắt đầu rung lên. Nghĩ rằng có ai đó tức giận vì tôi rời văn phòng vào thời điểm này, tự nhiên tôi thấy mệt mỏi hơn hẳn.
“Alo?”
“Kazuo?”
“À. Ra là mẹ.”
“Thế nghĩa là sao? Đấy là cách con nói chuyện với mẹ mình đấy à? Ai đó sẽ là người phải gọi ở đây, và đó chưa bao giờ là con cả.”
“Vậy mẹ muốn gì?”
“Kazuo, mẹ có nói chuyện với hàng xóm ngày hôm qua, và mẹ nghe nói có người nào đó tên là Iguchi đang khá nổi dạo gần đây. Cậu ta làm việc cho một công ty ở quanh khu này, và cả cậu ta lẫn công ty đó đều đang được nói tới tràn lan trên mạng internet.”
“Thì sao?”
“Mẹ có hỏi công ty đó tên là gì, và nó trùng tên với công ty của con. Mẹ có tìm hiểu qua, và thấy người ta bảo công ty đó bào mòn sức lao động của nhân viên. Dạo này con có vấn đề gì không?”
“Nghe này, con chắc chắn là rất bận. Nên con sẽ tắt máy đây.”
“Khoan đã! Sao con không về nhà đi?”
“Để làm gì cơ chứ?”
“Nhà mình có phòng mà, với lại Yuji và vợ thằng bé nói rằng sẽ không phiền khi sống chung cùng con đâu. Con có thể về nhà và dành thời gian tìm công việc mới.”
“Con vẫn ổn. Con có việc phải làm ở đây.”
“Mẹ có biết một trang web nơi những nhân viên giấu tên để lại phàn nàn về nơi làm việc cũ của mình, và đã để Yuji kiểm tra. Càng đọc, mẹ càng thấy công ty của con thật khủng khiếp! Ít nhất hãy về nhà trước khi con làm việc đến chết đi chứ! Cha của con đã thấy hối hận về những việc ông ấy làm trước đây. Con đâu cần phải cứng đầu đến thế. Kazuo? Con có nghe không đấy, Kazuo?”
“Con nói rồi, con đang bận,” tôi nói và dập máy. “Mẹ muốn con về nhà, sau tất cả những chuyện đã xảy ra sao?”
Tôi nhớ đội trưởng từng nói về việc những vấn đề liên quan đến gia đình có thể phức tạp đến mức nào. Đó là vào thời điểm mẹ tôi gọi vào giờ nghỉ trưa, và anh ấy nghe thấy tôi đang cãi nhau với mẹ. Tôi đã thú nhận rằng mình xa lánh với gia đình là do mối quan hệ tồi tệ với cha, và anh ấy cũng kể về những vấn đề của anh ấy với chính cha của anh ấy nữa. Nhìn anh ấy khá cay đắng, nhưng sau đó, anh ấy lại mỉm cười. Tôi nhớ là anh ấy có nói gì đó nữa, nhưng không thể nhớ là gì. Não tôi đã ngừng hoạt động rồi.
Đây là thời điểm thích hợp để uống gì đó. Tôi bước vào bếp, đó là một căn bếp khá chật chội, nhưng thế là đủ cho một người đàn ông độc thân. Tôi tìm chiếc túi dán miệng có chứa bột ở trong tủ. Đây cũng là một thứ mà đội trưởng đã truyền dạy cho tôi. Khi tôi lần đầu gia nhập công ty, đây chính là thứ đã khiến chúng tôi cởi mở trò chuyện hơn. Ban đầu tôi nghĩ anh ta thật đáng sợ và cố hết sức để tránh mặt, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài thôi. Thực tế anh ấy là một người hiền lành. Anh ấy quan tâm đến mức pha giúp tôi cà phê trong lúc chuẩn bị đồ uống cho chính mình. Nhưng thay vì cà phê, anh ấy vô tình pha hai loại đồ uống đặc biệt của riêng anh ấy. Anh ấy xin lỗi và hỏi tôi xem có còn muốn uống nữa không, và tôi nghĩ mình không thể từ chối được, nhưng cuối cùng thứ đó lại làm tôi cảm thấy khá hơn nhiều. Nó giống như một hương vị cà phê khác thường vậy.
Không lâu sau đó, tôi bị mê cái thứ đồ uống này. Tôi có hỏi rằng đây là thứ gì và tôi có thể mua nó ở đâu, và anh ấy nói rằng anh ấy tự pha chế chúng. Anh ấy khẳng định rằng đó là một loại đồ uống cổ truyền mà tổ tiên đã truyền lại, nhưng tôi nghĩ rằng chuyện đó thật ngớ ngẩn. Có lẽ ý nghĩ đó đã hiện rõ lên mặt tôi, vì sau đó đội trưởng đã đỏ mặt và cố giải thích mọi chuyện bằng cách kể về gia đình mình, dù tôi còn chưa hỏi. Tôi càng nghe càng thấy câu chuyện đó như được lấy ra từ một bộ tiểu thuyết vậy. Tôi khá ngạc nhiên, nhưng lại vô cùng thích thú. Cũng vào thời gian đó, tôi phát hiện ra anh ấy khá hứng thú với văn hóa tiểu thuyết, càng khiến chúng tôi thân nhau hơn.
Một tháng sau, chúng tôi đã có thể trò chuyện về đủ các thể loại tiểu thuyết và game ưa thích. Sau khi được biết về sở thích của anh ấy, tôi bắt đầu nghi ngờ những gì anh ấy nói về gia đình mình là tự bịa ra, nhưng chúng tôi đã thân nhau đến mức tôi không nghĩ anh ấy sẽ cố gắng lừa gạt tôi làm gì.
Tôi quyết định sẽ pha đồ uống đặc chế của anh ấy, nhưng tôi chỉ còn lại một ít. Tôi sẽ phải dùng hết chúng. Hơi ấm của nó cùng với một hương vị đặc biệt khiến đầu óc tôi thư giãn. Rễ bồ công anh là nguyên liệu chính, trong đó có cả ngải cứu và lá bạch quả nữa. Ngoài ra còn có vài chục loại thảo dược khác nhau được bào chế cùng. Có vẻ như công dụng của nó là cải thiện chức năng gan, chữa chứng biếng ăn, chữa táo bón, chữa chứng khó tiêu, làm thuốc lợi tiểu, giảm cholesterol, cải thiện sức khỏe tâm thần, giảm căng thẳng, bổ sung dinh dưỡng và hơn thế nữa. Ban đầu tôi không tin, nhưng giờ tôi cảm thấy mình chỉ có thể làm việc tiếp nhờ thứ này.
Tôi chắc chắn sẽ cần thứ này nếu muốn làm việc được vào ngày mai. Đội trưởng thường chia sẻ loại bột này cho tôi, nhưng giờ đó là chuyện trong quá khứ. Anh ấy chắc hẳn vẫn còn để lại một ít ở văn phòng, nhưng nếu số đó hết, tôi vẫn có thể tự làm thêm. Anh ấy thấy thứ này không cần thiết phải giữ bí mật, vậy nên sau khi chúng tôi thân nhau hơn, anh ấy đã dễ dàng chia sẻ bí kíp cho tôi. Khi tôi xin thêm bột, anh ấy toàn bảo tôi tự đi mà làm, nhưng cuối cùng vẫn làm cho tôi. Ít nhất vẫn có cách để tôi uống thêm thứ này, nhưng người đàn ông đã làm nó cho tôi đã không còn nữa. Khi não tôi khởi động lại, kí ức bắt đầu tràn về.
Tôi chỉ dùng căn bếp này để nấu ăn có vài lần. Tôi chưa bao giờ phải làm việc nhà cho đến khi chuyển chỗ ở từ quê lên thành phố, vậy nên cuộc sống tự lập của tôi khá tệ hại. Tôi luôn ăn ở ngoài hoặc mua đồ ăn sẵn để ăn tại nhà, và thế là đội trưởng đã dạy tôi cách nấu vài món đơn giản. Anh ấy cũng dạy tôi đủ thứ từ dọn dẹp đến phân loại rác. Sau khi chúng tôi quen nhau, chúng tôi cũng hay đến thăm nhau ngoài công việc. Tôi từng nghe rằng người thành phố hay ghét người khác can thiệp vào cuộc sống của họ, nhưng vì tôi ở quê lên, tôi thực sự rất biết ơn điều đó. Tôi vẫn còn bỡ ngỡ trước cuộc sống thành thị, vậy nên anh ấy đã giúp tôi rất nhiều. Những kí ức càng lúc càng xuất hiện trong tâm trí tôi nhiều hơn.
“Và tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ là người chết trước chứ… Tại sao anh lại chết trước tôi vậy hả?!” tôi bật khóc, trái tim tràn ngập đau thương và trống rỗng.