Ngày hôm sau, như thường lệ, tôi đến công ty trước giờ làm việc. Tôi đi đến thẳng chỗ của Baba.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng. Cậu có về nhà an toàn vào hôm qua không? Tôi khá lo cho cậu đấy.”
“Vâng, tôi vẫn ổn, cảm ơn ông vì đã hỏi. Tôi có thứ này cho ông.”
“Cậu mang cả hóa đơn cho tôi sao? Cảm ơn nhé.”
“Khoan đã, tôi tưởng ông đi cùng tôi chứ?”
“Không, tôi có việc bận, vậy nên tôi chỉ gọi cho cậu taxi và trả tiền thôi. Cậu không nhớ à?”
“Tôi xin lỗi, tôi chả nhớ chuyện gì đã xảy ra trước khi tôi về đến nhà nữa. Tôi còn mang về cả đồ ăn mua từ cửa hàng tiện lợi mà không nhớ mình đã mua khi nào.”
“Ra thế. Lúc đó đúng là cậu nhìn có hơi đơ một chút thật. Chúng ta đã đến cửa hàng tiện lợi sau khi rời khỏi văn phòng. Nhân tiện, Tabuchi, tối nay cậu có rảnh không?”
“Sao ông lại hỏi thế?”
“Baba bảo rằng ông ấy muốn rủ chúng ta đi uống rượu tối nay. Chỉ giữa chúng ta thôi,” một nhân viên khác xen vào.
“Ngạc nhiên thật đấy, tôi chưa từng nghĩ ông lại là người muốn rủ chúng tôi đi nhậu đâu, Baba.”
“Tôi đang có tâm trạng tốt. Sẽ là một cơ hội hoàn hảo để chúng ta bày tỏ lòng tiếc thương với Takebayashi, với lại tôi có chuyện muốn nói với mọi người. Sao nào?”
“Sếp có vẻ sẽ không đến văn phòng hôm nay đâu. Chúng ta có thể về đúng giờ.”
“Nghe được đó. Vậy cứ nhân cơ hội này đi uống đi.”
Chả ai quan tâm đến công việc nữa, chúng tôi đều đồng ý sẽ đi uống vào tối nay.
◇◇◇
“Cạn ly!”
Mười lăm người chúng tôi tập trung ở quán bar lần đầu tiên đặt chân tới. Đây có lẽ là lần đầu tiên chúng tôi được uống rượu với nhau mà không có kẻ phiền phức nào tham gia cùng. Đương nhiên là chúng tôi cũng gặp khó khăn trong việc thư giãn. Tôi không rõ mục đích của buổi uống rượu hôm nay là gì, và khá tò mò về chuyện Baba muốn bàn luận.
“Cầm lấy này, Tabuchi.”
“Cảm ơn,” tôi lẩm bẩm. Tôi phải có một triệu câu hỏi cần lời giải đáp, nhưng Baba có vẻ như đang đợi cho đến khi mọi người uống xong.
“Cái thứ này ngon thật đấy!”
“Thực sự đấy, đồ ăn ở đây thật tuyệt.”
“Phải không? Tôi là người giới thiệu nơi này mà. Nhớ phải giữ bí mật với sếp đấy.”
“Vậy nơi này giống căn cứ bí mật của ông à, Baba?”
“Được rời khỏi công ty đúng giờ và còn được ăn uống ngon lành thế này sao? Thật tuyệt vời!”
“Chúng ta được về đúng giờ hai ngày liên tiếp. Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên chuyện đó xảy ra đấy.”
Đây là chuyện thường không bao giờ xảy ra, nhưng giờ chả có ai ngăn được chúng tôi. Tôi khá thích thú trước cơ hội quý giá này, nhưng không thực sự tận hưởng được nó. Một bầu không khí lo ngại bao trùm lấy căn phòng.
“Ước gì đội trưởng có thể ở đây,” Hara nói. Đây là thành viên trẻ nhất trong ban chúng tôi. Mọi người đều im lặng. “A, xin lỗi!” cô gái nhỏ nhắn đó thốt lên, cảm thấy như mình vừa nói gì đó thô lỗ. Cô ấy cúi đầu trước tất cả những người xung quanh, càng khiến chiếc áo bó sát như thể sắp bật tung ra vậy.
“Đừng lo về chuyện đó. Chúng ta đều đang nghĩ thế mà, phải không?”
“Đúng thế thật.”
“Baba nói đúng đó, Hara.”
“Ai cũng sẽ chết vào một thời điểm nào đó, nhưng tôi chưa từng nghĩ đội trưởng sẽ ra đi đầu tiên.”
“Công nhận.”
“Tôi cũng nghĩ thế.”
“Tôi biết ai cũng đang nghĩ vậy mà.”
“Tôi chưa từng thấy đội trưởng nghỉ ngày nào, ngoại trừ cuối tuần.”
“Anh ấy thậm chí còn đến làm vào cái ngày anh ấy được phép nghỉ cơ.”
“Nhưng anh ấy chưa từng một lần mệt mỏi hay ốm đau.”
“Anh có biết anh ấy bao nhiêu tuổi không, Tabuchi?”
“39.”
“Cái gì?! Anh ấy vẫn đang trong độ tuổi tam tuần sao?!”
“Thật khó tin.”
“À mà nhân tiện, Takebayashi bắt đầu làm việc ở công ty này từ bao giờ vậy?”
“Tôi vào đây từ bảy năm trước, và anh ấy đã có ở công ty vào thời điểm đó rồi. Nếu có ai biết, có lẽ là Baba.” Mọi người đều quay về phía Baba.
“Tôi cũng không rõ chính xác là bao giờ. Tôi được luân chuyển về bộ phận này từ bộ phận bán hàng.”
“Tôi chưa từng biết chuyện đó.”
“Đó là từ cả thập kỉ trước rồi. Nhưng cậu ấy đã được nhận một món quà kỉ niệm 15 năm ở công ty vào năm trước, vậy nên tôi nghĩ đây là năm thứ 16 của cậu ấy.”
“16 năm ở công ty của chúng ta?!”
“Anh ta không phải là con người nữa rồi.”
“Nhưng nếu anh ấy không cố gắng chịu đựng ở công ty này đến tận 16 năm, chuyện này có lẽ đã chẳng xảy ra.” Căn phòng lại im lặng đến đau đớn.
“À, ờm, ông muốn nói chuyện gì ngày hôm nay vậy?” tôi cố gắng đổi chủ đề. Baba ngẫm nghĩ một lúc.
“Tôi muốn bàn về chuyện sẽ xảy ra tiếp đây cho chúng ta,” ông ấy nghiêm túc đến độ khiến tôi căng thẳng. “Kế hoạch của mọi người trong tương lai thế nào?”
“Ý ông là sao?”
“Mọi người có muốn tiếp tục làm việc cho công ty này không?” ông ấy hỏi. Không một ai trả lời. “Takebayashi đã đi rồi. Chuyện này thực sự vô cùng đáng tiếc, nhưng mọi người cũng nên nghĩ cho tương lai của mình đi. Không cần thiết phải trả lời câu hỏi này luôn đâu, nhưng mọi người có nghĩ mình sẽ chịu đựng được khối lượng công việc ở đây mà không có Takebayashi không? Nói thật nhé, tôi đã lợi dụng lòng tốt của cậu ấy và để cậu ấy làm một số công việc của tôi. Tôi đã dùng cậu ấy để giảm bớt lượng công việc của mình. Đó là lý do tôi vẫn còn tồn tại được ở cái công ty này dù đã già thế này rồi. Giờ khi cậu ấy đã đi rồi, tôi không nghĩ mình có thể chịu được nữa đâu,” ông ấy thừa nhận và nhìn về phía những người còn lại. Bất cứ ai bị ông ấy nhìn đều quay mặt đi chỗ khác. Họ đều đi đến chung một kết luận. “Vậy nên tôi có một đề nghị. Tại sao chúng ta không cùng bỏ việc?”
“Tất cả chúng ta á?”
“Cứ làm như mọi chuyện đơn giản thế ấy.”
Tôi không biết đến lúc đấy sẽ phải làm gì nữa. Tôi sẽ thất nghiệp, và tìm việc mới thì vô cùng khó khăn. Những lời phản đối của chúng tôi cứ bị lẫn vào nhau, và ông ấy bình tĩnh đón nhận tất cả.
“Tôi hiểu lo lắng của mọi người, nhưng thực ra tôi đã tìm được nơi làm việc mới rồi. Cho tất cả chúng ta,” ông ấy tiếp lời trong lúc chúng tôi vẫn bị sốc. “Như tôi đã từng nói, tôi làm việc ở bộ phận bán hàng. Tôi đã đến thăm một vài khách hàng cũ, có những người lâu lắm rồi tôi không liên lạc lại, nhưng họ vẫn nhớ tôi. Bọn họ dễ nói chuyện một cách bất ngờ.”
Thật khó tin, nhưng Baba vẫn cho chúng tôi xem một danh sách tên các công ty cùng thông tin liên lạc, cũng như những danh thiếp liên quan. Ông ấy thậm chí còn có tài liệu từ một vài công ty trong số đó. Tôi kiểm tra chúng khi chúng được chuyển đến tay tôi, và nếu như đây là bịa đặt thì ông ấy phải tốn rất nhiều công sức mới tạo ra được nó.
“Đương nhiên, không thể nào có chuyện chúng ta cùng làm việc ở một nơi được, nhưng rất nhiều người trong số họ sẵn sàng đón nhận những kĩ sư có kinh nghiệm. Tôi đã kiểm tra những điều kiện của họ, và nếu họ nghĩ mọi người đủ tốt, họ sẵn sàng trả lương cao hơn kèm với khả năng thăng tiến trong tương lai. Dù thế nào đi nữa, không có chuyện mọi người sẽ rơi vào vị trí tệ hơn hiện tại được. Tôi nghĩ những công việc này sẽ dễ thở hơn nhiều. Điều tuyệt nhất là mọi người sẽ không bao giờ phải làm việc trong ngày lễ trừ khi đặc biệt cần thiết. Luật lệ của họ về chuyện này tốt hơn công ty của chúng ta nhiều.”
“Thật đấy à? Tôi chưa từng nghe về công ty này bao giờ.”
“Gần đây họ buôn bán khá thuận lợi đúng không?”
“Tôi cũng biết về bọn họ! Hình như họ có cả một phòng thể hình và phòng nghỉ ở công ty nữa. Và họ đặt lợi ích của nhân viên lên hàng đầu.”
“Những công ty còn lại cũng có điểm tốt của riêng họ.”
“Nhỡ đâu bọn họ chỉ cố tỏ ra tốt đẹp thì sao?”
“Tôi hiểu nghi ngờ của cậu, nhưng dù thế nào thì nó cũng không thể tệ hơn công ty chúng ta được, đúng không?”
“Chà, chắc là thế thật.”
Không thể tin được lại có những điều kiện tốt đến vậy, Kumatani đã nêu ý kiến bất đồng, nhưng nhanh chóng im lặng. Những người khác cũng vậy. Điều kiện làm việc của công ty chúng tôi đã ở mức đáy rồi, không thể nào xuống hơn được nữa. Một cơ hội để làm việc ở nơi tốt hơn và có cuộc sống tốt đẹp hơn đã mở rộng trước mắt chúng tôi. Nhưng tôi vẫn chưa biết phải làm gì.
“Baba, tôi hỏi một câu được không?”
“Sao thế, Tabuchi?”
“Tại sao lại đợi đến bây giờ mới làm chuyện này?”
Tôi biết rằng Baba cũng bận rộn với công việc của mình, và nếu ông ấy muốn đổi chỗ làm, ông ấy có thể tự mình đi tìm việc. Có lẽ ông ấy chỉ ăn may khi tìm ra được những công việc này, nhưng tôi không hiểu tại sao ngay từ đầu ông ấy lại chủ động tìm việc cho tất cả chúng tôi.
“Cũng khó giải thích thật, nhưng tôi cho rằng sẽ có lợi từ việc này,” ông ấy nói. Tất cả mọi người đều nhìn ông ấy với ánh mắt khó hiểu. Baba nhìn xuống đất, giọng ông ấy bỗng căng thẳng.
“Takebayashi đã nhờ tôi chăm sóc cả ban nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ấy.”
“Đội trưởng đã nói vậy sao?”
“Rất lâu về trước, nhưng đúng vậy. Tôi đã quên về chuyện đó cho đến tận gần đây. Tôi ghét Takebayashi.”
Chuyện đó còn khiến mọi người náo động hơn. Theo như tôi biết thì hai người họ khá thân với nhau.
“Tôi chỉ không thích cậu ấy vào hồi xưa thôi. Hồi tôi làm ở bộ phận bán hàng, cấp trên đã bắt tay vào một vài giao dịch bí mật, như kiểu chăm sóc cho con của một giám đốc điều hành từ một trong những khách hàng của chúng ta để đổi lấy công việc ấy. Tôi phản đối cách làm này của họ, vậy nên họ luân chuyển tôi đến một ban khác,” Baba tự chế giễu bản thân. “Takebayashi là người đã dạy cho tôi tất cả những thứ cần biết về công việc mới. Thế hệ của tôi rất chú trọng vào thâm niên làm việc, vậy nên tôi có vấn đề với chuyện làm việc dưới quyền người kém tuổi hơn. Nói thật thì tôi thấy hổ thẹn. Tôi chỉ để ý đến những điểm xấu của cậu ấy, và càng ngày càng ghét cậu ấy hơn. Tất cả sự thất vọng của tôi về việc bị giáng chức đều hướng về phía cậu ấy. Tôi chưa từng nói ra, nhưng tôi nghĩ cậu ấy có để ý.
Dù thế, cậu ấy vẫn kiên nhẫn dạy cho tôi. Khoảng mười năm sau khi tôi đã có thể tự làm việc, cuối cùng tôi cũng thay đổi được ý kiến của mình. Lúc đó, chúng tôi đang làm việc thêm giờ và tôi thì thấy bực bội, vậy nên tôi bắt đầu giảng giải Takebayashi, nói rằng cậu ấy không biết cách xử lý công việc và đó là lý do tại sao công việc luôn bị đùn đẩy về phía cậu ấy. Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật tàn nhẫn. Nhưng khi cậu ấy bảo tôi rằng không sao đâu, rằng cậu ấy biết mọi người đều rất bận, và rằng cậu ấy có đủ sức khỏe để xử lý chúng. Cậu ấy mỉm cười mơ hồ, và không cần biết tôi nói cái gì, tôi không thể làm cậu ấy giận được. Vậy nên tôi bảo cậu ấy rằng nếu cứ làm việc cật lực để rồi chết vì quá sức thì chỉ khiến mọi người đau khổ thôi, cố kết thúc cuộc nói chuyện đó.
Sau đó tôi bảo rằng miễn là cậu ấy còn ở quanh đây, mọi thứ đều sẽ được xử lý. Tôi cứ mong cậu ta sẽ đáp trả sau những gì tôi vừa nói, nhưng cậu ấy chỉ bật cười. Sau chuyện đó, tôi không bao giờ có thể giận cậu ấy nữa.”
“Đội trưởng chưa bao giờ giận ai chuyện gì.”
“Đúng thế, kể cả khi mọi người cố chọc giận anh ấy.”
“Tôi thì lo chuyện đối lập cơ. Tôi cứ nghĩ anh ấy thực sự rất tức giận.”
“Tôi có thể hiểu tại sao. Anh ấy không giỏi giao tiếp cho lắm.”
Chúng tôi im lặng một thời gian, nhưng lần này là một bầu không khí yên bình hơn ban nãy.
“Tôi chắc chắn là cậu ấy đã quên những gì mình nói, nhưng tôi vẫn muốn làm những gì có thể.”
Nếu suy nghĩ nghiêm túc, gần như không thể có chuyện cái công ty này cải thiện lên được. Đó là lý do Baba đã đi xa tới mức tìm chỗ làm mới cho chúng tôi và đề nghị tất cả cùng nghỉ việc.
“Tôi muốn mọi người suy nghĩ về việc này. Mọi người có muốn tiếp tục bị công ty này bạo hành không, hay là muốn thử thách ở một chỗ làm mới? Tôi sẽ không ép bất cứ ai ở đây làm gì hết. Hãy lựa chọn một quyết định mà mọi người sẽ không phải hối tiếc, nhưng ít nhất tôi muốn cung cấp cho mọi người một cơ hội,” Baba nói rồi đứng dậy và cúi đầu. Nhìn ông ấy như thể một người đang tỏ ra hối lỗi vậy, nhưng tôi hiểu cảm giác của ông ấy. Đồng thời với chuyện đó, một hy vọng cho tương lai đã xuất hiện.
“Cảm ơn ông, Baba!”
“Hãy cùng nâng ly cho Baba và đội trưởng!”
Không lâu sau đó, mọi người đồng loạt vỗ tay và nâng ly chúc mừng.
__________________________________________________________________________________________________
Chúng ta đã đến chương cuối của tập 3 và đuổi kịp anime \ ( ^ o ^) / Nhanh thật =)) mình nhớ bắt đầu dịch sau khi xem xong anime được 2 tuần, tức là khoảng cuối tháng 4, giờ là đầu tháng 9, tức là 4 tháng. Tiến độ thế này được chưa mọi người? xD
Tập 4 sẽ up sau 1 đến 2 tuần nữa nhé ;) mình đang phải cày genshin =))