Sáng hôm sau, tôi đã đặt chân đến Thương Hội và ngay lập tức được dẫn vào phòng chờ. Việc này diễn ra thường xuyên đến mức tôi đã quen với nó.
“Cháu đến đấy à, Ryoma. Lại muốn thuê thêm người hả?”
“Vâng, nhưng cháu cũng muốn bàn một chuyện ạ.”
“Hm? Chuyện gì thế?”
Tôi bắt đầu đề cập đến tình huống của mình.
“Ta hiểu, ta hiểu. Chà, đúng là ta đã giới thiệu cho cháu một vài nhân vật đặc biệt ngay trong ngày mở cửa mà. Được rồi, nếu cháu tìm được ai đáng tin, cứ mang họ qua chỗ ta. Đó chẳng phải tội ác hay gì, ta sẽ chuẩn bị giấy tờ từ trước.”
“Vậy cháu sẽ làm thế, cảm ơn bà.”
“Không có vấn đề gì hết, chúc cháu may mắn.”
Cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ, vậy nên tôi đứng dậy khỏi ghế và chuẩn bị rời đi.
“Ryoma, chờ một lát. Ta quên mất một chuyện, ngồi xuống đi.”
“Sao thế ạ?” tôi hỏi và ngồi lại vị trí cũ.
“Là về mấy tên du côn mà đến quậy phá tiệm của cháu đợt trước. Chúng ta đã điều tra và phát hiện ra chúng được thuê bởi ai đó, nhưng không thể tìm ra được kẻ cầm đầu. Chúng có thể liên quan đến một hội bóng tối nào đó, nên hãy cẩn thận đấy.”
“Hội bóng tối là của bọn cướp và sát thủ hay gì đó ạ?”
“Đúng vậy. Bọn chúng không chỉ chứa chấp những tên thực hiện tội ác, mà cả những kẻ cho chúng công cụ để làm điều đó, những tên gián điệp hai mang, mấy thể loại kiểu đó. Chúng chuyên biệt trong việc ăn trộm, tống tiền, và cả giết người nữa, vậy nên phải cẩn thận đấy.”
“Cháu hiểu rồi ạ. Cảm ơn bà đã cảnh báo trước.”
“Có gì đâu. Với lại cháu định đến thăm Taylor tiếp theo đúng không? Cháu có thể chuyển giúp ta một thứ được không?” hội trưởng nói, sau đó kêu một nhân viên đứng ngoài phòng mang một chai thủy tinh vào. Bên trong là một chất lỏng màu xanh lá, và có bột lắng ở dưới đáy chai. Tôi cho rằng nó là một loại thuốc gì đấy. Sau khi hội trưởng xác nhận đó đúng là chai cần chuyển, người nhân viên kia liền cất nó vào trong một hộp gỗ. Dựa vào màu sắc cũng như độ đặc của chất lỏng bên trong, cộng với phần bột lắng đọng, tôi có thể nhận ra đó là một loại đồ uống tăng cường sức khỏe. Không chỉ thế, nó còn là một dạng thực phẩm bổ sung chất dinh dưỡng đặc biệt hiệu quả.
“Tò mò à?”
“A, cháu xin lỗi,” tôi nói, tôi nghĩ mình không nên tọc mạch quá, nhưng tôi chắc chắn rất tò mò, vậy nên đã hỏi về nó.
“Giờ ta mới nhớ, nhưng cháu là người đã gợi ý cho Worgan về dịch bệnh đợt trước đúng không? Nếu cháu biết đây là loại thuốc gì, ta chắc chắn không cần phải giải thích thêm về nó, nhưng nó không dùng để chữa một bệnh cụ thể nào hết, vậy nên đừng lo lắng quá. Khi cháu già đi, sẽ có những ngày cháu chẳng làm sao mà cũng thấy mệt mỏi; chỉ thế thôi,” hội trưởng nói trong khi viết gì đó và đưa cho tôi. “Đưa lá thư này cho người lễ tân. Họ thường nhận được những hộp giống thế này trước đây rồi, nên họ sẽ nhận ra ngay thôi. Ta viết rằng cháu cần phải tận tay đưa cho Taylor, vậy nên cháu có thể bàn chuyện với ông ta trong thời gian đó.”
“Cảm ơn bà vì mọi thứ ạ.”
“Gửi lời chào của ta đến lão già đó nhé,” hội trưởng nói, sau đó tiễn tôi rời khỏi hội.
◇◇◇
“Và đó là toàn bộ câu chuyện. Cháu đang tự hỏi liệu mình có thể thuê người thông qua hội, hoặc đăng kí cho những nhân viên không thuộc hội hay không.”
“Ta hiểu rồi,” Taylor nói. Lấy lý do phải vận chuyển đồ, tôi đã có cơ hội gặp mặt ông ấy. Tôi cũng kể lại chuyện mình đã nói ở Thương Hội. Cuộc trò chuyện ở đó diễn ra khá suôn sẻ, nhưng Taylor ở đây thì đang có một biểu cảm khá phức tạp.
“Hm? À, xin lỗi, để ta đi pha trà.”
“Ông không cần làm thế đâu ạ. Mà có vấn đề gì sao ạ?”
“Chà, ta không nghĩ có thể gọi nó là vấn đề được. Chờ một giây. Hãy ngồi xuống và nói chuyện đã,” Taylor nói, đứng dậy đi lấy một bộ chén trà ở trên ngăn tủ nhỏ cạnh tường. Ở đó cũng có một thiết bị ma pháp tương tự với cái bếp di động, ông ấy dùng thứ đó để chuẩn bị trà.
“Ông tự pha trà ạ?”
“Ta không muốn mất thời gian đi nhờ người khác làm việc đó, dù sao việc này cũng khiến ta nghỉ ngơi được đôi chút,” Taylor trả lời và rót trà điêu luyện như những hầu gái nhà công tước vậy. Ông ấy mang trà qua bàn. “Giờ thì như ta vừa nói, ý tưởng của cậu không có vấn đề gì hết. Cậu có thể mang những người mình tin tưởng đến đây nếu muốn, và đương nhiên cậu cũng có thể thuê người đã là thành viên của hội. Đấy là một dịch vụ của hội chúng ta mà. Bên cạnh đó, ta cũng rất muốn hỗ trợ cho tiệm giặt của cậu, nhưng có vài việc khiến ta ái ngại.”
“Là gì ạ? Và tại sao ông lại muốn hỗ trợ cho tiệm giặt của cháu?”
“Chà, thế này nhé, nếu cửa hiệu của cậu thuê người thông qua Hội Thuần Thú, điều đó sẽ khiến chúng ta có thêm cơ hội tạo việc làm. Nếu cậu định mở thêm chi nhánh, có nghĩa là càng nhiều cơ hội hơn. Đó là điều mà hội nào cũng cần. Sự thật rằng ma thú thiết yếu cho tiệm của cậu là slime lại càng khiến ta muốn ủng hộ hơn. Có nhớ ta đã nói gì hồi cậu đến đây đăng kí lần đầu không?”
“Về việc không có công việc nào phù hợp cho cháu ạ?” tôi hỏi. Taylor gật đầu.
“Khi Hội Thuần Thú xác nhận một nhà thuần thú và ma thú của họ có đủ khả năng hoàn thành một nhiệm vụ, họ sẽ giao việc cho thuần thú sư đó. Nếu họ rõ ràng sẽ thất bại, chẳng ai lại đi giao việc cả. Chúng ta thường sẽ giới thiệu những việc khác mà bọn họ có thể làm được, nhưng dựa vào dạng ma thú mà họ sở hữu, sẽ luôn có việc mà họ làm tốt hơn những người khác. Có những người gặp khó khăn trong vấn đề tìm việc, không kiếm được nhiều tiền, hoặc sở hữu một loại ma thú rất đắt đỏ để nuôi. Bọn họ phải đối mặt với rất nhiều gian truân, nhưng thật không may, ta chỉ có thể để họ làm những công việc phù hợp mà thôi. Ta từng nghe chuyện bọn họ đôi lúc còn đổi sang một loại ma thú không tương thích, mà chuyện đó chẳng bao giờ có kết thúc tốt đẹp cả. Ta đã cố thử cải thiện chuyện này bằng cách tạo ra nhiều loại việc làm khác nhau bất cứ khi nào có thể, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Lấy ví dụ là slime đi, chúng rất chậm và yếu. Chúng thường được coi là vô dụng, nhưng tất cả thuần thú sư đều đã thuần hóa chúng ít nhất một lần rồi.”
“Bởi vì bọn họ đều bắt đầu bằng việc thực hành với slime trước, đúng không ạ?”
“Đúng rồi đấy. Ta đã làm công việc này rất lâu rồi, và hàng năm đều có trường hợp có những người chỉ lập được giao ước với mỗi slime thôi. Nếu đến cả slime mà cũng không lập giao ước được thì tức là người đó không có khả năng dùng phép thuần hóa. Thế cũng đủ hiểu là chúng dễ thuần hóa đến mức nào rồi đấy, vậy nên chúng thường được dùng trong việc luyện tập. Ta không biết cậu trả lương cho nhân viên mình bao nhiêu, nhưng nếu đó là một việc có thể hỗ trợ giúp cải thiện cuộc sống của một người bằng slime của họ, nó có thể giúp giảm bớt tình trạng thuần thú sư rơi vào cảnh khốn cùng. Đó là ý tưởng của ta. Sau khi ta nói không có việc gì cho cậu làm, giờ lại nhờ cậu việc này thì thật ích kỉ quá nhỉ.”
“Không, cháu không nghĩ thế đâu,” tôi nói. Tôi hiểu tại sao hội không muốn giao những công việc mà họ nghĩ là không thể hoàn thành.
“Ta rất mừng vì cậu nghĩ thế. Mà dù sao đi nữa, đó là lý do ta muốn hội hỗ trợ cho tiệm của cậu. Vấn đề ở đây là ở hội đồng cấp cao của hội,” Taylor gật đầu và hớp một ngụm trà. Trà này có chứa đường ở trong nên nó khá ngọt, tuy nhiên mặt ông ấy lại lộ ra vẻ đắng ngắt. “Nếu chỉ là đơn giản là ta hỗ trợ cho cậu, ta có đủ thẩm quyền để làm điều đó, nhưng nếu muốn toàn bộ hội hỗ trợ, ta sẽ phải báo cáo việc này cho cấp trên. Và rồi bọn họ sẽ lại cố can thiệp vào bằng cách quái quỷ nào đó,” ông ấy giải thích. Chắc ý ông ấy là về những cổ đông của hội. Bọn họ có thể sẽ yêu cầu gì đó để đổi lại cho việc hỗ trợ này. “Vài người trong số họ có khi vẫn còn giữ nguyên cái suy nghĩ cổ hủ rằng slime chả được cái tích sự gì.”
“Cũng giống như những trường hợp mà một người tự mình thoát được khỏi cảnh nghèo khó thôi ạ. Có những người có thể kiếm sống bằng loại quái vật yếu nhất và dễ bắt được nhất. Cháu chắc chắn bọn họ có thể nhìn vào những trường hợp này và chấp nhận đó là sự thực, nhưng sâu thẳm trong tim họ sẽ không bao giờ công nhận chuyện đó,” tôi suy luận. Sẽ thật khó chịu nếu như bọn họ giận tôi về việc đó, mà kể cả thế đi nữa thì tôi cũng không định ngừng việc điều hành tiệm giặt đâu.
“Chà, từ những gì ta được nghe, cậu cũng có thực sự cần hỗ trợ đâu đúng không? Cơ mà ta không rõ việc này có giúp cậu tìm được nhân viên hay không đâu, để ta hỏi một vài người ma ta tin tưởng xem sao.”
“Vâng, xin hãy làm thế. Cháu cảm ơn ông ạ.”
“Ta còn đang cảm thấy tội lỗi vì không giúp được nhiều hơn đây này. Mà nhân tiện, cậu còn bận việc gì khác trong hôm nay không?”
“Cháu định ghé qua Hội Thám Hiểm tiếp ạ. Cháu có hẹn với một người sẽ giới thiệu cháu với vài người làm thuê, như lúc đầu cháu kể ấy.”
“Cậu lúc nào cũng vội quá nhỉ? Ta đang mong sẽ có thời gian để trò chuyện thêm chút nữa.”
“Sau khi nghe những gì ông nói, cháu đã thay đổi suy nghĩ của mình phần nào rồi. Đúng là cháu cần phải hành động cẩn trọng hơn, nhưng nếu mở thêm cửa hiệu sẽ giúp làm giảm tình trạng thất nghiệp, đó chắc chắn là một điều tốt. Có lẽ cháu cần chủ động hơn trong chuyện này. Mà dù sao đi nữa, cháu cũng đã quyết định thuê thêm người rồi, cháu cần đến đó để bàn thêm về vấn đề này rồi đưa ra lựa chọn cuối.”
“Hm, ta rất vui vì cậu tính đến việc mở thêm chi nhánh, nhưng nếu là ta thì ta sẽ không lo đến thế đâu. Mà cậu không phiền nếu ở lại đây cho đến lúc hết tách trà này chứ?”
“Rất sẵn lòng ạ.”
Trưởng chi nhánh rót thêm chút trà. Chúng tôi tiếp tục ngồi đó bàn luận về đủ các loại chủ đề khác nhau cho đến tận khi tách trà cạn hẳn.