Ngày hôm sau…
Tôi tỉnh dậy đầy sảng khoái và đến tiệm giặt trước giờ mở cửa.
“Chào buổi sáng, mọi người.”
“Chào buổi sáng,” nhân viên của tôi chào lại.
“Tôi rất biết ơn vì mọi người đã trông cửa hiệu ngày hôm qua. Nhờ mọi người mà tôi được nghỉ ngơi đôi chút.”
“Vậy sao, tôi rất vui vì cậu cảm thấy thế.”
“Làm việc quá nhiều không tốt cho cậu đâu. Cậu nhớ phải tự luyện cách chăm sóc bản thân đi nhé.”
“Sếp, cậu làm việc quá sức quá đấy. Khi mọi người kể về những việc cậu làm hàng ngày, chúng tôi thực sự bị sốc.”
“Cậu xây cửa hiệu này chỉ trong có 10 ngày. Thật điên rồ. Kể cả tôi và Lilyn cũng không thể làm thế. Nếu mà cậu cứ tiếp tục làm việc quá sức như vậy ở cái độ tuổi này, cậu sẽ chết trẻ đấy.”
“Tôi sẽ cẩn thận hơn.”
“Xin hãy làm thế.”
“Cậu lúc nào cũng hành xử như người lớn, nhưng nên nhớ cậu vẫn còn trẻ lắm đấy nhé.”
“Kể cả người lớn cũng không làm việc cật lực thế đâu.”
Nhân viên lo cho tôi hơn tôi nghĩ nhiều. Nhờ họ mà tôi cảm thấy mình chẳng có mấy việc để làm. Dù sao tôi cũng rất cảm kích lòng quan tâm của họ, vậy nên tôi cảm ơn họ trước khi tiến vào bếp.
“Chelma, chị có ở đây không?” tôi hỏi.
“Ngay đây, sếp. Cậu cần gì à?”
Chelma là người duy nhất đang ở trong bếp, có vẻ cô ấy đang làm món súp gì đó. Cô ấy ngừng khuấy nồi và tiến về hướng tôi.
“Hôm qua tôi có rời thị trấn một chút và săn được vài con thú. Hãy nấu chúng cho mọi người nhé. Tôi đã rút toàn bộ máu và cất chúng vào tủ đông ngay sau khi giết, vậy nên giờ chúng vẫn trong tình trạng hoàn hảo,” tôi nói và lấy số thịt ra khỏi Hòm Đồ.
“Ôi chúa ơi, cảm ơn cậu. Thỏ một sừng đúng không? Bỏ chúng vào trong tủ lạnh ấy. Tôi sẽ nấu luôn cho bữa trưa nay.”
“Cảm ơn chị,” tôi nói, sau đó chuyển toàn bộ số thịt vào tủ lạnh.
“Ối chà, nhiều vậy sao?”
“Tôi săn được cả đàn mà.”
“Thật may mà chúng ta lại có tủ lạnh. Nó tiện lợi thật đấy.”
“Thế à? Có vẻ là vậy thật.”
Nói thật thì dùng nó khá khó chịu, vì mỗi ngày tôi lại phải tạo ra một kết giới giữ lạnh mới thì đồ ăn bên trong mới để được lâu. Nếu ma thuật kết giới của tôi tốt hơn, có lẽ nó sẽ tồn tại lâu hơn chút, nhưng thế này đã tốt hơn nhiều so với hồi mới dùng ở trong rừng rồi. Hồi đó cứ mỗi tiếng tôi lại phải tạo ra một kết giới mới…
“Nó thực sự rất tiện lợi ấy. Nếu đồ ăn mà bị hỏng thì cậu chỉ có thể vất chúng đi thôi. Rau là một chuyện, nhưng thịt sẽ hỏng rất nhanh nếu để ngoài! Chưa kể nếu trời nóng, thịt sẽ bị thối đi ngay trong ngày nữa. Nhưng với tủ lạnh, cậu có thể bảo quản thịt còn thừa để dùng cho ngày hôm sau, tốn ít đồ ăn và tiết kiệm được nhiều tiền hơn. Tôi có nghe có vật phầm ma thuật có thể làm được điều tương tự, nhưng chúng rất đắt và hiếm.”
“Ừ nhỉ, giờ chị nhắc mới nhớ, trước đây tôi toàn săn thú ở trong rừng, nhưng nếu thịt bị hỏng, tôi thường sẽ vất chúng cho đàn slime ăn; chuyện đó cũng không phải vấn đề gì to tát cho lắm. Thế nên người ta mới sáng chế ra đồ hộp.”
“Đàn slime cũng giúp ích rất nhiều nữa. Chúng đã xử lý hết số xương động vật cùng những loại rác thải nấu ăn khác của tôi.”
Sau khi chúng tôi tám chuyện thêm một lúc nữa, tôi tạo ra một kết giới giữ lạnh mới và rời khỏi bếp. Đó là lúc Carme tiến về phía tôi để nói chuyện gì đó.
“Thuê thêm nhân viên?” tôi hỏi.
“Thường thì tôi sẽ nói chúng ta đã có đủ người rồi, nhưng trong trường hợp cậu định mở thêm chi nhánh khác, cậu sẽ cần huấn luyện những nhân viên mới, mà việc đó tốn rất nhiều thời gian. Tôi nghĩ cậu ít nhất nên tính đến việc huấn luyện một quản lý chi nhánh ngay từ giờ đi.”
“Ý hay đấy, tôi nghĩ thuê được thêm người có tài luôn là một việc tuyệt vời. Việc huấn luyện đương nhiên sẽ mất nhiều thời gian, nhưng tôi nghĩ anh sẽ làm được thôi. Nhưng anh cũng cần một nhà thuần thú nữa đúng không?”
“Vâng, tiệm giặt này chắc chắn cần có slime cọ rửa và thuần thú sư. Chúng ta phải làm sao kiếm được một nhà thuần thú có thể tin tưởng được, không bỏ trốn cùng số slime hay làm những việc đáng ngờ khác.”
“Hội Thuần Thú không có nhiều người chuyên biệt trong việc dùng slime. Mặc dù theo như những gì tôi biết, chúng là ma thú mà ai cũng dùng được.”
“Vậy tức là chúng ta chỉ cần quan tâm đến chuyện họ có đang tin hay không thôi.”
“Mà nhân tiện, dạo gần đây mọi người không gặp vấn đề gì với bọn du côn quậy phá đợt trước chứ?”
“Không, bọn chúng chỉ xuất hiện đúng lần đấy thôi.”
“Dù sao đi nữa thì cũng phải cẩn thận. Tôi sẽ thử hỏi dò ở Hội Thuần Thú xem có ai phù hợp không.”
“Cảm ơn sếp.”
Sau đó tôi rời khỏi tiệm giặt.
“Whoa! Không phải Ryoma đây sao?”
Jeff nói khi tôi va vào anh ta trên đường tới khu mỏ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy không mặc giáp, và cũng không mang theo giáo luôn. Anh ta đang ngậm một que thịt xiên trong mồm trong lúc tiến về hướng tôi.
“Chào buổi sáng, Jeff. Hôm nay anh được nghỉ à?”
“Đánh nhau suốt ngày cũng phải mệt chứ. Cậu đang có việc à?”
“Tôi đang trên đường đi tuần tra khu mỏ bỏ hoang.”
“Cái nơi mà chúng ta đi săn đợt trước á?”
“Đúng vậy, tôi hiện đang là quản lý nơi đó. Tôi phải kiểm tra thường xuyên để đảm bảo quái vật không làm tổ trong đấy nữa.”
“Cậu còn có cả công việc đó ư? Mạo hiểm giả, chủ tiệm giặt, và giờ cả cái này nữa? Thế không phải bận rộn quá à?”
“Tôi thuê người điều hành tiệm giặt, nên nó không tính là một công việc được. Tôi cũng không nhất thiết phải nhận việc ở Hội Thám Hiểm nếu không muốn, và cũng không phải ngày nào tôi cũng phải đến khu mỏ. Chắc sẽ khó khăn hơn khi tôi quyết định mở thêm chi nhánh, nhưng hiện thì tôi cũng chẳng bận lắm.”
“Nếu đúng là thế thì tốt. À phải rồi, cậu có muốn ăn không? Tôi đãi,” Jeff nói và đưa tôi một túi thịt xiên.
“Thế tôi không phiền đâu. Mh!” tôi cắn một miếng. Thịt này không có muối hay rau thơm, nhưng có thêm gia vị cay đi kèm. Đường và gia vị cùng những thứ khác thường khá đắt đỏ, vậy nên đồ ăn vỉa hè thường chỉ được tẩm muối là cùng, nhưng thứ tôi đang ăn thì khác.
“Cái này ngon thật đấy,” tôi nói.
“Đúng không? Thịt xiên ở đó có dùng một chút gia vị, nên nó đắt hơn so với những nơi khác. Bù lại thì nó rất đáng với giá tiền. Quảng trường thị trấn ở ngay kia rồi, có muốn ra đấy ngồi ăn với tôi không?”
Tôi đi theo Jeff cho đến khi tới được quảng trường. Chúng tôi ra ngồi trên chiếc ghế đá gần một cái giếng, nơi đây chẳng khác nào một công viên vậy.
“Nhưng mà thật đấy, cậu vừa mới mở một cửa hiệu mà giờ đã tính đến việc mở thêm rồi sao?”
“Cả Thương Hội lẫn nhân viên của tôi đều bảo tôi tính đến việc đó đi, nhưng tôi cũng chưa định mở luôn đâu. Với lại giờ có nhiều vấn đề khác lắm.
“Sao thế, có gì khiến cậu bận tâm à?”
“Cửa hiệu tiếp theo của tôi sẽ được mở ở một thị trấn khác, vậy nên tôi phải đi loanh quanh tới từng thị trấn để xem có thuê được thuần thú sư nào không. Công việc kinh doanh của tôi yêu cầu phải có người có thể quản lý được lũ slime.”
“Thế thì có vấn đề gì đâu. Cứ bảo Hội Thuần Thú tìm người cho cậu là được.”
“Đó cũng là một lựa chọn, nhưng theo như tôi biết thì chả có ai chuyên biệt về mảng slime hết. Hầu hết những người mới vào đều tập thử với slime trước khi chuyển sang loài khác. Xong còn cái vụ lũ du côn mà ai đó thuê đến quậy phá tiệm của tôi nữa. Thật may là bảo vệ của tôi đã xử lý được chúng, nhưng giờ tôi thấy mình cần phải ưu tiên nhân viên với hạnh kiểm tốt trước,” tôi nói trong khi gặm que thịt xiên. Gia vị đi kèm làm nổi bật lên độ ngọt của thịt.
“Thế tôi có một đề nghị cho cậu đây,” Jeff nói, lấy que thịt xiên thứ hai từ trong túi.
“Thật sao?”
“Đúng vậy! Nếu về kinh doanh hay cái gì đấy tương tự thì tôi chịu, nhưng nhân công thì cứ để tôi. Nếu cậu không thuê từ Hội Thuần Thú, hay là tìm người ở khu ổ chuột đi.”
“Khu ổ chuột?”
“Đúng là họ nghèo thật, nhưng đâu có nghĩa là họ vô dụng. Tôi cũng xuất thân từ khu ổ chuột, nhưng thế đâu phải là tôi không thể làm mạo hiểm giả đâu. Tôi có quen vài người biết dùng ma thuật thuần thú. Với lại thị trấn này không thiếu việc làm, thế nên những trường hợp mà người nghèo phá sản, sau đó biến thành trộm cắp cũng rất hiếm. Rất nhiều người bọn tôi đều là những người tốt, và trên cả thế, giữa chúng tôi luôn có tình đồng chí, anh em, bạn bè. Miễn là cậu không đột ngột cắt lương hay quay lưng với họ giống bên chính quyền thì tôi không nghĩ những người dân đó sẽ phản bội lại cậu đâu. Họ cũng muốn có thu nhập ổn định và một cuộc sống thoải mái như bao người khác, vậy nên nếu cậu muốn thuê người, cậu sẽ tìm được nhanh thôi. Và sau đó thì chỉ cần tạo dựng mối quan hệ tin tưởng với bọn họ là được.”
Đây quả thực là một chân trời mới đối với tôi. Nghĩ lại cũng thấy đúng, hội chỉ là nơi trung gian kiếm việc làm. Tôi có thể tự đi tìm người cơ mà, sau đó có thể thuê họ thông qua Hội Thuần Thú hoặc Thương Hội nếu cần. Ý tưởng này không tồi chút nào. Đến cả Reinbach còn thuê người từ khu ổ chuột để dọn bể phốt thây. Chả có lý do gì mà không thuê bọn họ, có khi tôi còn tìm được người đáng tin nữa.
“Cứ nghĩ về chuyện đó đi,” Jeff nói. “Nếu cậu nghiêm túc về việc muốn thuê người, tôi có thể đóng vai người giới thiệu cho cậu. Tôi vẫn còn vài mối quan hệ trong khu đó.”
“Cảm ơn anh. Tôi sẽ suy tính về việc này.”
Jeff đứng dậy và đi làm việc của mình. Tôi cảm ơn anh ấy vì bữa thịt xiên vừa ăn xong, sau đó quay lại khu mỏ.
◇◇◇
Tôi đã quen dần với việc dùng ma pháp không gian, vậy nên giờ tôi có thể dịch chuyển đến nơi ngay lập tức. Lần trước tôi làm được 50 cuộn vải mà không gặp vấn đề gì, thế nên hôm nay tôi quyết định làm 70 cuộn. Sau khi xong việc, tôi bắt đầu tự rèn luyện. Đàn slime dính, độc, axit, và ăn chất thải của tôi đều khá tốt, nhưng tôi không nghĩ con slime máu có khả năng chiến đấu. Cơ thể nó chẳng khác nào chất lỏng, vậy nên sức tấn công của nó gần như bằng 0. Nó cũng không có cách tấn công nào khác. Sức mạnh của nó nằm ở phương thức di chuyển của chất lỏng, khiến nó là con slime có tốc độ nhanh nhất trong đàn slime của tôi. Thật may là nó có vẻ sẽ chạy thoát được khỏi bất cứ mối nguy nào. Dù thế nào đi nữa, giờ tôi chỉ cần quan sát xem nó có khả năng gì khác không là được.
Con slime kim loại và slime sắt của tôi rất cứng cáp, nhưng mới chỉ được vài ngày trôi qua kể từ lúc tôi lập giao ước với chúng, hiện tôi vẫn chưa thể điều khiển chúng một cách hoàn hảo. Tôi không nghĩ chúng có thể tạo ra xúc tu như những con slime khác. Nếu chúng có thể làm được thế và hóa cứng đám xúc tu lại, có khi chúng sẽ có ứng dụng gì đó, nhưng biết sao được. Tôi cũng cần phải để mắt đến chúng trong thời gian tới.
Tôi đã xác nhận con slime đất và bóng tối có thể dùng được ma thuật. Con slime đất biết phép Đá và Phá Đá. Nó cũng có khả năng tạo ra một phiên bản kém hơn của phép Địa Chông. Con slime bóng tối thì biết phép Bóng Đêm, khiến khu vực bao quanh tối đi, và Quả Cầu Bóng Tối, tạo ra một quả cầu với năng lượng bóng tối. Tôi rất hiếm khi dùng phép này, nhưng tôi biết nó là một phép tấn công bào mòn sức sống của kẻ địch. Con slime này không linh động như những con slime khác, nhưng nếu nó luyện kĩ năng ma pháp của mình, nó có thể trở thành một dạng pháo tự hành hay cái gì đó tương tự. Nó cần có kinh nghiệm thực chiến, vậy nên việc này sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Hiện tại, tôi đã xác nhận hai con slime đất có khả năng dùng Đá và Phá Đá, vậy nên tôi muốn dạy chúng phép Tạo Khối. Khi tôi làm mẫu, chúng đã học được phép đó sau vài lần thử. Tôi khá ngạc nhiên về tốc độ học của chúng, nhưng chuyện đó cũng tốt. Trong khi luyện cho hai con slime, chúng tôi đã tạo ra đá để dùng trong xây dựng. Có lẽ chúng sẽ được dùng để xây gì đó trong vài trục mỏ quanh đây.
Tôi cố để con slime bóng tối dùng ma thuật tự do hơn, chủ yếu là để luyện phép Quả Cầu Bóng Tối. Tôi không có nhiều kinh nghiệm với ma pháp bóng tối lắm, vậy nên chúng tôi đã dành thời gian để học cùng nhau. Ngắm lũ slime trong lúc mình tự huấn luyện khá là vui. Điều đó làm tôi cảm thấy tuyệt hơn mọi ngày, vậy nên tôi tiếp tục rèn luyện ngay cả sau khi số vải đã khô.
◇◇◇
Tối hôm đó, tôi trở về nhà trọ và lên thăm phòng của nhà công tước.
“Chào mừng, Ryoma.”
“Rất vui được gặp mọi người ạ.”
“Có chuyện gì xảy ra à?”
“À, em có chuyện muốn bàn với mọi người.”
“Ồ, và đó là việc gì thế?”
Tôi kể lại cuộc trò chuyện với Jeff vào sáng nay và nhận được phản ứng khá tốt từ mọi người.
“Chả có gì sai khi thuê người ở khu ổ chuột cả,” Reinbach nói. “Miễn là cháu tin tưởng được họ.”
“Thật tuyệt khi em tính đến việc thuê thêm nhân viên, nhưng anh nghĩ em nên thuê thông qua hội. Em sẽ không muốn tạo cơ hội để bọn họ lợi dụng sau này đâu.”
“Vâng, đúng là thế. Em cũng định cho họ đăng kí vào Hội Thuần Thú hoặc Thương Hội, hội nào thì tùy ý họ. Thế có được không ạ?”
“Thế là được rồi. Cũng như kiểu em là một thuần thú sư nhưng đồng thời cũng là thành viên của Thương Hội vậy, cứ để họ được tự do lựa chọn công việc của mình. Sau này họ sẽ không thể chỉ trích em về việc đó.”
“Có lẽ cháu nên nói chuyện trước với cả hai hội trưởng đã. Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn sau này đấy.”
“Được rồi ạ, ngày mai cháu sẽ ghé qua hai hội.”
Sau khi quyết định điều đó, tôi uống cốc trà của mình và tám chuyện thêm một lúc nữa trước khi trở về phòng.