Tôi đang cho số slime cọ rửa uống nước sau khi dọn xong cửa hiệu thì Carla mang tới báo cáo doanh thu ngày hôm nay. Thái độ của cô ấy có gì đó hơi khác so với những lần báo cáo trước.
“Sếp, về doanh thu ngày hôm nay…”
“Sao thế? Chúng ta bị thất thu à?”
“Không, ngược lại thì đúng hơn.”
“Vậy tức là chúng ta lại kiếm được một khoản kha khá?”
“Chúng ta đã kiếm được một khoản vô cùng khác biệt trong ngày hôm nay, cậu Ryoma. Chỉ trong hôm nay, chúng ta đã kiếm được 26,036 sute.”
“Chờ một lát! Vài ngày vừa qua, chúng ta chỉ kiếm được khoảng 16,000 thôi mà đúng không? Tại sao hôm nay lại hơn được đến 10,000 vậy?”
“Ngay sau khi cậu rời khỏi đây vào sáng nay, chúng ta đã nhận được một hợp đồng lớn. Lời đồn về tiệm đã đến tai những người thợ rèn, thợ mộc, và công nhân. Họ đến đây để mua những túi lớn và dùng ngay lập tức. Không chỉ thế, chúng ta còn có thêm nhiều khách hàng hơn, cả cá nhân lẫn tập thể. Một lượng lớn khách hàng đã yêu cầu giặt nhiều túi cùng một lúc. Các loại túi thì vẫn đắt hàng như mọi khi.”
“Chị có thể đưa tôi chi tiết về doanh thu ngày hôm nay được không? Không phải tôi đang nghi ngờ gì đâu, tôi chỉ muốn thấy tận mắt thôi.”
“Đương nhiên rồi. Xin hãy đợi trong văn phòng. Tôi sẽ mang thống kê đến ngay.”
Tôi làm như được bảo và vào ngồi đợi trong văn phòng. Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng phòng này. Tôi thường luôn bận khuân đồ, nhận đơn, hoặc nghỉ ngơi trong phòng giải lao. Trong lúc tôi còn đang mải ngẫm nghĩ, Carla cầm một tập giấy đi tới chỗ tôi.
“Đây là con số doanh thu ngày hôm nay,” cô ấy nói.
“Cảm ơn.”
Carla đã viết lại chi tiết lợi nhuận của từng loại hình dịch vụ trong tiệm. Tôi nhìn vào đó và thấy:
Đồ giặt cho 1: 998 x 10 sute = 9980 sute
Đồ giặt cho 14: 152 x 18 sute = 2736 sute
Đồ giặt cho 35: 55 x 40 sute = 2200 sute
Túi cho 1: 159 x 20 sute = 3180 sute
Túi cho 14: 68 x 25 sute = 1700 sute
Túi cho 35: 50 x 30 sute = 1500 sute
Dịch vụ lau trang thiết bị: 316 x 15 sute = 4740 sute
Tổng số này là 26,036 sute.
“Có vẻ chính xác đấy. Không thể tin được là chúng ta kiếm được nhiều như vây. Thật sự đấy,” tôi nói. Ngay cả khi không bán được số túi, chúng tôi vẫn kiếm được gần 20,000 sute. Tất cả chuyện này đều là nhờ số slime cọ rửa và những nhân viên của tôi. “Mà nhân tiện, mọi người đi đâu hết rồi?”
“Họ đang xác nhận lại doanh thu của chúng ta ở trong phòng nghỉ.”
“Xác nhận lại doanh thu là sao?”
“Chúng ta đã nhận được một hỗn hợp đủ các loại xu đồng nhỏ và trung, vậy nên chúng tôi đang phân loại để xác nhận xem có đúng với con số trong sổ không.”
“Tôi hiểu rồi, vậy tôi sẽ giúp.”
“Không, đây là việc của nhân viên chúng tôi mà.”
“Nhưng đâu có nghĩa là tôi không thể giúp đâu, đúng không? Tôi có thể là sếp, nhưng tôi vẫn là đồng nghiệp của mọi người. Cứ để tôi giúp.”
Nếu nói đến công việc văn phòng, cặp sinh đôi quả thực giỏi ngoài sức tưởng tượng. Không thể nói là tôi không có việc gì để làm, nhưng nói thật là tôi có rất ít việc. Sự hỗ trợ của họ cũng xuất sắc không kém, vậy nên mọi việc thường sẽ kết thúc trước cả khi tôi nắm được tình hình. Tôi thường phải dựa vào nước tăng lực khi làm những việc kiểu vậy, nên tôi không thể so với họ được.
“Rõ. Nhưng Cậu Ryoma, cậu là chủ nhân của cửa hiệu này, và không phải trên danh nghĩa thôi đâu,” Carla nói, rồi đưa tôi đến phòng nghỉ giải lao. Chuyện đó không thực sự cần thiết, vì phòng nghỉ chỉ cách đấy có vài bước chân.
“Hôm nay làm việc tốt lắm mọi người.”
“Cảm ơn Sếp,” nhân viên của tôi đồng thanh. Họ đang đếm những chồng xu chất đống trên chiếc bàn lớn giữa phòng nghỉ. Họ đếm bằng tay, đặt từng đồng một sang bên.
“Không, cảm ơn mọi người vì đã điều hành nơi này giúp tôi hàng ngày. Thực sự mọi người đã giúp rất nhiều đấy.”
“Không có gì đâu!” Maria nói. “Điều kiện làm việc ở đây rất tuyệt!”
“Đúng như những gì cô ấy vừa nói, Cậu Ryoma,” Carme đồng tình. “Đó là toàn bộ mục đích của việc thuê nhân viên. Đây là lẽ đương nhiên thôi.” Những người khác đều gật đầu, bao gồm cả Carla đang đứng phía sau tôi.
“Tôi hiểu rồi, tôi rất mừng vì mọi người cảm thấy thế. Vậy hãy quay lại làm việc tiếp nào. Chúng ta chỉ cần đếm tổng giá trị của số xu đồng này thôi đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng chúng tôi có thể tự làm việc này.”
“Càng đông càng vui mà. Với lại ở đây có nhiều xu quá nhỉ,” tôi chỉ về phía mặt bàn. Doanh thu ngày hôm nay là 26,036 sute, tất cả số tiền ở đây đều là xu đồng nhỏ và trung, hay nói cách khác, 1 sute và 10 sute. Vậy nên ở đây có rất nhiều tiền xu. Sau khi tổng số tiền được xác nhận, số tiền này sẽ được đặt trong căn hầm dưới lòng đất; rồi cứ theo định kỳ, chúng sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng tại Thương Hội, nhưng nghe thôi cũng thấy rắc rối rồi.
“Vậy hãy qua đây nhé.”
“Vẫn còn một chỗ trống cạnh tôi này.”
“Cảm ơn.”
Tôi ngồi cạnh Fay và bắt đầu đếm đồng xu. Nếu đếm bằng tay thì việc này sẽ tốn thời gian đấy, nhưng ít nhất cũng có 8 người cùng đếm nên chắc sẽ nhanh hơn chút.
Sau một phút ngồi đếm, tôi bật ra một ý tưởng. À, nói đúng hơn, tôi nhớ đến một ý tưởng. Tôi lấy một túi đá vôi ra khỏi Hòm Đồ, khiến mọi người đều quay lại nhìn, nhưng tôi kệ họ và thẩm định đồng xu đồng nhỏ trên tay để xem độ dày và đường kính của nó.
Xu Đồng Nhỏ (1 Sute)
Đồng xu với giá trị thấp nhất. Làm bằng đồng. Đường kính: 0.9 cm, Độ dày: 2 mm
Tôi sẽ rút lại ý kiến của mình về phép Thẩm Định chiều hôm trước. Có lẽ nó thực sự hữu ích đấy.
“Sếp? Cậu làm gì vậy?” Fay hỏi. “Thẩm định một đồng xu sao? Nó không phải đồ giả đấy chứ?”
“À không, tôi chỉ đang nghĩ đến việc làm một dụng cụ nho nhỏ thôi.”
“Dụng cụ gì cơ?”
“Xem nhé. ‘Tạo Khối’.”
Tôi biến những viên đá vôi trên tay thành một khối đá dài rỗng ở trong, giống một cái hộp. Sau đó tôi dùng phép Phá Đá để phá vỡ một đầu của nó, để mà khi tôi nghiêng cái hộp, những thứ bên trong sẽ rơi ra ngoài. Tiếp đó, tôi dùng ma pháp hệ đất tác động lên phần rỗng ở trong để tạo ra các vách ngăn, chia chúng thành các ô vuông có cạnh 1cm theo tỉ lệ 5 x 10. Các vách ngăn cao 2mm, vậy nên mỗi một ô vuông sẽ chứa được một đồng xu. Cuối cùng, tôi phủ một lớp mỏng dung dịch dính đông cứng của slime dính lên chiếc hộp để tránh gây nguy hiểm khi tiếp xúc trực tiếp với da. Nó cũng để tránh gây xước cho chiếc hộp nữa. Tôi thẩm định vật phẩm đã hoàn thành trên tay mình.
Dụng Cụ Đếm Tiền Xu
14cm x 7cm x 1cm
Được dùng vào thời Edo để đếm tiền xu. Tạo ra từ đá vôi và ma thuật hệ đất.
Xong rồi đấy.
“Sếp, đây là cái gì vậy?”
“Cách dùng của nó như sau,” tôi nói và với lấy một nắm tiền xu, thả chúng vào trong hộp, sau đó nắm chắc hai đầu rồi lắc mạnh trong vài giây. Tiếng đồng xu va vào nhau lách cách. Khi tôi thả ra, một vài đồng xu rơi ra ngoài, nhưng trong mỗi ô vuông đều còn lại một đồng xu.
“Fay, chú có thể đếm xem trong này còn lại bao nhiêu đồng xu không?”
“Được rồi,” Fay nói và kiểm tra lại. “Chính xác 50 đồng. Sếp, cậu lại tạo ra một dụng cụ hữu ích nữa rồi.”
Carme, Carla, và Lilyn có vẻ đều đã nhận ra mục đích của chiếc hộp này. Tuy nhiên ba cô gái dưới quê thì chưa, vậy nên tôi để cho họ tự đếm. Tôi lặp lại quá trình ban nãy và đưa cho ba cô gái nhằm giải thích cho họ.
Jane thì luôn vui vẻ và đam mê với công việc, nhưng không phải lúc nào cũng là người có suy nghĩ thông suốt nhất, vậy nên cô ấy mất nhiều thời gian để hiểu hơn so với hai người còn lại. Sau khi mọi người nắm được cách hoạt động, tôi chế tạo ra nhiều dụng cụ đếm tiền hơn. Tôi làm tám hộp đếm 50 đồng xu đồng nhỏ, và tám hộp khác để đếm 100 đồng xu đồng trung, đủ cho tất cả mọi người. Máy đếm tiền thông thường có thể tính tất cả các loại đồng xu cùng một lúc, nhưng tôi sẽ tìm hiểu cách chế tạo nó sau.
Nhờ dụng cụ tôi vừa tạo ra, chúng tôi chỉ mất dưới 10 phút để hoàn thành. Hóa ra hầu hết số tiền xu ở đây là xu đồng nhỏ. Tôi cứ nghĩ sẽ có nhiều xu đồng trung hơn, nhưng có vẻ như phần lớn khách hàng đều trả tiền lẻ. Sau đó, tôi hỏi mọi người có vấn đề gì trong việc điều hành cửa hiệu này không.
“Vấn đề sao?”
“Không hề có!”
“Đây là một nơi làm việc tuyệt vời. Tôi chả có gì để phàn nàn cả.”
“Nếu có ai mà phàn nàn về điều kiện làm việc ở đây thì họ đòi hỏi quá rồi đấy.”
“Thật sao?”
Đột nhiên, tôi nhận ra mình chưa hề cho họ ngày nghỉ. Làm sao mà tôi có thể tự nhận rằng mình tạo lợi ích cho nhân viên nếu thậm chí còn quên mất cả điều đó?
“Sao vậy Sếp? Tự nhiên trông cậu xanh xao thế.”
“Tôi quên mất phải cho mọi người ngày nghỉ,” tôi nói, nhưng trông ai cũng ngạc nhiên không chớp mắt.
“Sếp!” Jane hét lên. “Chúng tôi được phép có cả ngày nghỉ sao?!” Tôi cứ nghĩ đấy là lẽ hiển nhiên, nhưng vì đến giờ tôi mới nhớ ra, tôi không có đủ tư cách để chất vấn chuyện đó. Những người khác cũng nhìn tôi ngạc nhiên không kém.
“Mọi người nên ít nhất có một ngày nghỉ trong tuần. Hoặc là chúng ta sẽ đóng cửa trong một ngày, hoặc là mọi người có thể nghỉ theo lượt,” tôi nói. Ba cô gái từ quê lên đều vui mừng khôn xiết, còn tôi thì vẫn không hiểu tại sao. Carme phải giải thích lại cho tôi.
“Sếp, những người làm việc xa quê rất hiếm khi có được ngày nghỉ. Nếu họ không có kĩ năng gì đặc biệt, họ thường sẽ phải làm lao động chân tay với điều kiện làm việc vô cùng cực nhọc. Lương của họ cũng khá thấp nữa. Nhưng điều kiện làm việc ở đây rất tốt, và lương cũng thế. Nếu tính đến tất cả những lợi ích khác, tôi cứ nghĩ không có ngày nghỉ để đổi lại cho những việc đó là chuyện đương nhiên.”
“Nhân viên ở những công ty nhỏ thường sẽ không có ngày nghỉ, trừ khi đấy là ngày lễ hay những dịp ăn mừng khác. Ngày nghỉ sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho việc kinh doanh cả, vậy nên chuyện nhân viên phải làm việc hàng ngày là điều bình thường. Đặc biệt là trong quá trình khởi nghiệp, chuyện phải làm việc liên tục cho đến lúc công việc ổn định cũng là điều thường thấy.”
Nếu đến việc có ngày nghỉ cũng làm ảnh hưởng đến năng suất công việc thì những công ty đó sẽ chẳng trụ vững được lâu đâu. Nhưng lúc nào cũng sẽ có nơi như thế.
“Hồi chúng tôi rời khỏi làng, gia đình chúng tôi đều cảm thấy rất tội lỗi! Họ đều nghĩ rằng họ đang đẩy con gái mình đi làm những công việc cực nhọc.”
“Nếu chúng tôi không may phải làm việc cho một ông chủ tàn bạo, chúng tôi chắc đã phải làm việc đến chết với mức lương rẻ mạt rồi. Tệ hơn, tôi có nghe nói những chuyện như bị quấy rối tình dục nữa.”
“Mọi người lo lắng về việc đó sao?” tôi hỏi. Có vẻ như người lao động ở thế giới này bị đối xử rất tồi tệ. Tôi quay ra hỏi Carla về việc này.
“Quấy rối tình dục nhân viên của mình là vi phạm pháp luật, nhưng thật không may, chuyện đó vẫn xảy ra. Đó là một trong những điểm mà nhân viên có năng lực sẽ phải chú ý đến khi đi tìm việc,” cô ấy trả lời. Ở thế giới cũ của tôi, quấy rối tình dục hay những thứ tương tự cũng không phải chuyện hiếm. Ngay cả khi hai thế giới khác biệt ra sao, có vẻ như có những thứ sẽ không bao giờ thay đổi nhỉ.
“Tôi muốn tạo ra một môi trường làm việc lành mạnh, nơi những nhân viên được coi trọng, nên đừng lo về việc đó,” tôi nói. Mọi người đều mỉm cười và cảm ơn tôi. Nếu không tính đến những ngày lễ, họ bảo rằng sẽ thật phí phạm nếu đóng cửa vào bất cứ ngày nào khác khi mà tiệm lúc nào cũng đông khách như vậy. Thế nên chúng tôi quyết định để mọi người nghỉ theo lượt. Chúng tôi bàn luận thêm về chuyện này trong lúc ăn bữa tối do Chelma nấu. Vào khoảng 9 giờ tối, tôi mới nhận ra đã muộn quá rồi, vậy nên tôi chào tạm biệt mọi người và rời khỏi cửa hiệu. Tôi sợ rằng nhà công tước sẽ lại giận khi tôi về trễ thế này.
◇◇◇
Khi tôi về đến nhà trọ, Eliaria và những người khác đều đã về tới nhà. Trong lúc uống trà, tôi được biết hôm nay họ đã nhận được sự tiếp đãi nồng ấm từ bên chính quyền. Người quản lý mới lên chức đã đến thị trấn, còn những người đã từng liên quan đến vụ bê bối mà vẫn được giữ chức vụ của mình đều cố gắng tạo ấn tượng tốt với gia đình công tước, tuy nhiên những lời xu nịnh của bọn họ đều bị bỏ ngoài tai. Tôi có thể tưởng tượng ra một bữa tiệc chào mừng xa hoa đã diễn ra ngay sau lễ nhậm chức. Có lẽ đó là chuyện đã thực sự xảy ra.
Reinbach và Sebas là những người kể lại cho tôi, nhưng những người còn lại đều đã buồn ngủ lắm rồi. Nếu tôi ở lại đây lâu quá sẽ gây phiền phức cho họ, vậy nên tôi quyết định trở về phòng của mình.