Ngày thứ 11.
Vào buổi sáng, tôi chạy khắp đó đây để mua một lượng lớn nguyên liệu, rồi dành thời gian chuẩn bị các món ăn có thể làm trong hôm nay.
Thực đơn của ngày mai là mì spaghetti với nước sốt thịt, bít tết, và salat. Và món tráng miệng sẽ là một cái bánh táo.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc sẽ phục vụ món gì, may là mì ống và bít tết cũng tồn tại ở thế giới này. Đây có lẽ là một lựa chọn an toàn. Mặc dù nghe không giống món trong một bữa tiệc nhẹ lắm. Món đầu tiên phù hợp với một bữa tiệc xuất hiện trong đầu tôi là pizza, nhưng tôi chưa từng thấy nó ở thế giới này nên quyết định không làm nữa.
Về đồ uống, có nước lọc, rượu, và hai loại nước hoa quả.
Vì đây là tiệc ăn mừng, tôi đã đầu tư một chút cho rượu và mua theo gợi ý của người bán hàng, đủ dùng cho 30 người với cái giá 3 đồng vàng nhỏ. Còn nước hoa quả thì tự làm.
Về phần nấu ăn, kĩ năng giả kim thuật tiện lợi đến bất ngờ. Ví dụ, sau khi làm xong mì spaghetti, tôi có thể dùng thuật giả kim để tách hơi ẩm ra khỏi nó và ngay lập tức tạo ra mì khô. Có nghĩa là ngày mai tôi chỉ cần đun nó lên là được. Còn về nước hoa quả, tôi có thể tách được phần thịt trái cây bên trong ra và lấy được 100% phần nước.
Liệu dùng giả kim thuật để làm mấy trò này có thật sự ổn không?
Còn về thứ cuối cùng… khi tôi làm nước sốt thịt ở kiếp trước, tôi luôn dùng sốt bán sẵn ở siêu thị, nhưng ở đây không có thứ đó. Vậy nên tôi quyết định làm một món súp rau và gia cầm. Tiếp đó, nếu tôi nghiền thịt mình mua hôm nay và rán nó với cà chua vào ngày mai, tôi có thể thêm nó vào súp để tạo ra mùi vị tương tự.
Món ăn hoàn thiện được đặt vào một cái hộp gỗ tráng một lớp dung dịch đông cứng của slime dính, sau đó nó được đặt tiếp bên trong một kết giới mà ban đầu dùng để giữ ấm, nhưng tôi đã đảo ngược nó và đổi thành giữ lạnh.
Nhân tiện, khi tôi thẩm định cái thiết kế phức tạp này, nó hiện tên một vật phẩm duy nhất gọi là hộp giữ lạnh, đi kèm thông tin về thứ đặt bên trong và độ tươi ngon của nó. Việc này thực sự rất đáng kinh ngạc, nhưng đây không phải một hiệu ứng của hộp giữ lạnh, đó là một chức năng thông minh của phép thẩm định thì đúng hơn.
Sau khi hoàn thành việc nấu ăn, trời đã sắp tối.
Giờ có hơi muộn để ghé qua hội rồi, nên chắc tôi nên đi về thôi nhỉ…?
Tôi cứ thế lang thang trở về, cho đến khi nhìn thấy nhà thờ.
Ồ phải rồi, lâu lắm rồi tôi chưa cầu nguyện. Tôi nên ghé qua một chút.
Tôi chuyển hướng và đi về phía nhà thờ, rồi được một cô gái vào khoảng đôi mươi đứng ngoài đón chào.
“Xin chào mừng đến nhà thờ. Cậu đến đây hôm nay có việc gì thế?”
“Hiện em đang rảnh, nên em muốn nguyện cầu tới các vị thần.”
“Nếu vậy thì mời cậu đi lối này.”
Tôi được dẫn vào một căn phòng với rất nhiều hàng ghế xếp ngay ngắn trước bàn lễ thánh. Có vẻ như tôi có thể cầu nguyện đến lúc nào cũng được. Cô gái đó bảo tôi cứ thoải mái và rời khỏi phòng.
Chẳng có mấy việc để làm nữa… tôi nghĩ vậy, sau đó ngồi xuống cái ghế gần đó trước khi chắp tay và nhắm mắt lại.
Một vài giây sau.
Tôi cảm thấy có thứ gì đó thoát khỏi cơ thể, nhưng nó không phải một cảm giác tồi tệ.
Khi tôi mở mắt ra… tôi đang đứng trước một cảnh vật trắng xóa mà tôi đã thấy vào hai lần trước.
“Mình lại đến đây rồi à…?”
“Đúng vậy, cậu lại đến đây rồi.”
Tôi quay về hướng của giọng nói đó và thấy Kufo.
“Thật vui khi gặp lại cậu, Kufo.”
“Lâu lắm không gặp! À, mà đâu có lâu thế nhỉ, chắc mới được một tháng kể từ lần trước.”
“Gain và Lulutia không ở đây à?”
“Yup. Bọn họ ra ngoài chút rồi.”
“Hả? Thần cũng ra ngoài được sao?”
“Việc đó cũng không hiếm thế đâu.”
“Wow. Vậy họ đi đâu thế?”
Khi nghe câu hỏi của tôi, mặt Kufo có hơi hối hận chút.
“À… Umm… Thật ra thì, họ đến thế giới cũ của anh.”
“Đến Trái Đất?! Nhưng tại sao? Họ định mang ai đó sang đây à?”
“Không không! Không phải vậy, không phải lần này…”
Kufo gặp khó khăn trong việc tiết lộ.
“Lần này? Nếu cậu không thể nói được thì tôi cũng không hỏi nữa, nhưng…”
“Mm… Nếu là anh thì chắc ổn thôi nhỉ? Bọn họ đi ngắm cảnh.”
“Xin lỗi, cái gì cơ?”
Đi ngắm cảnh?
“Lulutia thì đang làm một chuyến thưởng thức món tráng miệng ở thế giới của cậu, trong khi Gain hiện đang bị mê hoặc bởi những nhóm thần tượng của Nhật Bản.”
“Cái lý do kiểu gì vậy?! Mặc dù tôi cũng không thấy có vấn đề gì… nhưng họ được phép đi sang thế giới khác dễ dàng vậy sao?”
“Thông thường mà nói, các vị thần không được phép can thiệt vào thế giới của nhau. Nhưng chúng ta đã liên lạc và mang theo những người Trái Đất cùng ma lực bên đó qua đây được một thời gian dài rồi… mà như anh thấy đấy, thế giới này cũng không có nhiều hình thức giải trí cho lắm. Ngay cả chuyến đi của Lulutia cũng chỉ vì thế giới này thiếu thốn món tráng miệng, chưa kể đến vị của nó tệ thế nào so với thế giới của anh nữa.”
“Chà, cũng đúng thật.”
“Gần đây ta cũng đã đến những vùng hẻo lánh trên Trái Đất. Là một vị thần của sự sống, ta phải thấy được tất cả các dạng sinh vật sống trong môi trường khắc nhiệt. Như là rừng Amazon, sa mạc Sahara, Atlantis, và biển sâu nữa.”
“Này, khoan đã, không phải có một thứ kì lạ lẫn trong đó sao?!”
“Giữ bí mật chuyện này với những con người khác nhé? Phẩm giá của những vị thần như chúng ta đều đặt cả trên nó đấy.”
“Đừng có bơ tôi đi vậy chứ. Mà chả có ai tin lời tôi đâu…”
“Cũng đúng thế thật.”
Kufo bật cười khanh khách như một đứa trẻ.
Nếu như những lời của cậu ta không mang quy mô khủng khiếp đến vậy, tôi cũng sẽ quên mất việc cậu ta là một vị thần mất.
“Nhưng Gain là một chuyện, không phải cứ truyền bá đồ ngọt mà Lulutia thích ra toàn thế giới là được sao? Ở đây cũng có nhiều người từ thế giới khác đến mà, đúng không?”
“Mặc dù anh nói cũng có lý, rất khó để các công thức nấu ăn có thể được truyền bá rộng rãi. Không có thứ gì tiện lợi như là internet trên Trái Đất ở thế giới này, và đường cũng như các loại gia vị khác rất khó kiếm. Anh cũng biết rằng các đồ ăn với nhiều loại gia vị thường được coi là hàng chất lượng cao mà đúng không?”
“Ồ, đúng là có chuyện đó.”
“Có một vài công thức đã được lưu truyền lại qua nhiều đời hoàng gia và quý tộc, nhưng dân thường sẽ không thể nào kiếm được nguyên liệu để chế ra chúng. Do vậy những người từ thế giới khác đến đây cũng không có nguyên liệu để tái tạo lại hương vị quê nhà của họ, và những người làm được thì lại gặp vấn đề trong việc lưu truyền cho đời sau. Ví dụ như là… anh đã gặp một người có tên Pioro Saionji phải không?”
“Tôi có gặp. Saionji nghe giống như một họ vậy; liệu anh ấy có phải con cháu của một người đến từ thế giới khác không?”
“Yup. Người từ thế giới khác đó là con của một chủ tiệm bánh xèo okonomiyaki, một sinh viên theo học trường dạy nấu ăn. Anh ta đã cố thử làm bánh okonomiyaki ở thế giới này, nhưng không thể tạo ra nước sốt hay kiếm được hải sản cần thiết, vậy nên anh ta bắt đầu đi chu du khắp thế giới để thu thập nguyên liệu. Anh ta đầu tư cho phí dịch vụ cũng như nguyên liệu bằng cách mở quầy hàng trên chuyến hành trình của mình, và kiếm được một khoản không hề nhỏ. Kết quả là anh ta cuối cùng cũng tạo ra chiếc bánh xèo okonomiyaki với hương vị hoàn hảo, nhưng nó không được lan rộng. Sau đó, anh ta đã dùng các mối quan hệ cùng kĩ năng nấu nướng kiếm được trên chuyến hành trình của mình và lập ra một hội chuyên xử lý những thứ liên quan đến đồ ăn. Đấy là khởi nguồn của Công ty Thương Mại Saionji hiện tại. Nói cách khác, nguyên liệu vào thời điểm người từ thế giới khác đó đến đây sinh sống khó kiếm đến độ, anh ta phải đi khắp thế giới và thành lập một hội mới có thể tạo ra được chiếc bánh okonomiyaki mong muốn. Cơ mà thời nay đã có Công ty Saionji và những công ty tương tự khác, vậy nên nguyên liệu đồ ăn cũng dễ kiếm hơn nhiều.”
Vậy đó là những gì đã xảy ra…
“Câu chuyện này không chỉ áp dụng cho mỗi đồ ăn thôi đâu, cả những thứ khác nữa. Kỹ thuật, kiến thức, tất cả mọi thứ. Không phải người từ thế giới khác nào cũng nhiệt huyết như anh ta – một vài người có động lực nhưng lại không đủ khả năng hoặc kiến thức, và rất nhiều người khác thì chỉ không may thôi. Có những thứ còn thất lạc trong chiến tranh hoặc bị can thiệp bởi những người từ thế giới khác nữa.”
“Nếu cậu nói vậy thì cũng dễ hiểu. Nhưng ý cậu là sao khi nói đến ‘can thiệp bởi những người từ thế giới khác’? Họ mang đến kỹ thuật tốt hơn à?”
“…Ta chỉ có thể gọi đó là vận xui mà thôi. Một thời gian dài về trước, có một sinh viên y khoa đến thế giới này và truyền đạt kiến thức về y học và dịch bệnh. Nhưng giờ không còn thứ gì như vậy nữa, đúng không?”
“Đúng vậy, trưởng nhánh có nói rằng ông ấy không biết tí gì về đại dịch.”
“Thực ra, cái người đến trước một người nữa trước anh… nói rằng cô ấy muốn trở thành một vị thánh.”
“Một vị thánh? Một hình mẫu thần thánh được nhà thờ sùng bái?”
“Yup, chính nó đó. Một người với sức mạnh thần bí có thể chữa lành người khác. Cô ấy muốn làm thế để người khác cung phụng mình. Nhưng cô ấy không phải là một người xấu. Cô ấy chỉ muốn làm trung tâm của sự chú ý thôi, nhưng cô ấy cũng muốn giúp người khác nữa. Đó là lý do Lulutia, Gain, và ta đã ban cho cô ấy lời chúc phúc. Cô ấy không thể hồi sinh người chết, nhưng có thể chữa lành tất cả các vết thương hay bệnh tật, miễn nhiễm với độc tố và các chất gây hại khác, được bảo vệ khỏi các loại bệnh, tổn hại, và sự kiềm chế của kẻ khác. Cô ấy cứ định tiếp tục sống cuộc đời của một vị thánh như vậy, cho đến khi…”
“Cho đến khi?”
Chuyện gì có thể xảy ra cơ chứ?
“Cô ấy có thể chữa khỏi bất cứ bệnh gì, nhưng những người khác chỉ có thể dùng thuật chữa trị thông thường, họ không thể chữa bệnh. Vào thời điểm đó, có một loại bệnh không thể chữa được bằng kiến thức y khoa của thế giới này, vậy nên những người nhiễm bệnh sẽ chết nếu không được cô ấy chữa trị. Khi cô ấy nhận thấy điều đó, cô ấy biết rằng số người chết sẽ tăng mạnh sau khi cô ấy chết đi… Kết quả là, cô ấy hy sinh tất cả mọi thứ để dùng sức mạnh của các vị thần. Xóa bỏ toàn bộ dịch bệnh khỏi thế giới.”
“Xóa bỏ toàn bộ dịch bệnh khỏi thế giới?! Làm sao có thể làm vậy được?”
“Không thể làm thế. Ít thất thì thường là như vậy. Nhưng, vì cô ấy đến từ thế giới khác và đã trực tiếp nhận sức mạnh của bọn ta, cùng sự thật là cô ấy có rất nhiều tín đồ với thành tích cả đời mình. Những lời cầu nguyện của họ đã khuếch đại sức mạnh của cô ấy. Nói đơn giản hơn thì, cô ấy đã ăn gian được hệ thống. Và cô ấy thực sự đã từ bỏ tất cả. Sau khi dùng nó, cô ấy không những chết đi, mà cả linh hồn cũng biến mất luôn. Thông thường những người với thành tích lớn lao như vậy có thể được đầu thai, nhưng cô ấy dùng luôn cả điều đó và tan biến hoàn toàn.”
“Cô ấy… khá là vĩ đại nhỉ…”
“Ban đầu cô ấy chỉ muốn làm một vị thánh để thu hút sự chú ý, và cũng gặp khá nhiều khó khăn, nhưng trách nhiệm công việc cùng tất cả những thứ khác cuối cùng đã khiến cô ấy trở thành một vị thánh đích thực.
Dùng năng lượng của những lời cầu nguyện và biến nó thành sức mạnh là chuyện bình thường đối với bọn ta, nhưng… Nhờ hành động của cô ấy, người dân đã sống 400 năm liền mà không hề mắc phải bệnh tật. Thương tật thì vẫn xảy ra, nên là ma thuật chữa trị vẫn còn tồn tại, nhưng kiến thức về dịch bệnh hay thuốc thang đều đã biến mất theo thời gian, dẫn đến tình cảnh hiện giờ. Ảnh hưởng từ hành động của cô ấy đã hết hiệu lực, nhưng kiến thức bị mất đi cũng không trở lại được nữa.”
“Tôi hiểu rồi…”
Cơ mà, thật khó tin khi một người có thể làm được vậy. Đúng thực là gian lận luôn…
“À, miễn là anh sẵn sàng từ bỏ linh hồn của mình, anh chắc cũng làm được thứ gì đó tương tự như vậy thôi. Chỉ là không đến mức độ đấy.”
“Nghiêm túc đấy à?!”
“Khi anh kết hợp linh hồn của con người và sức mạnh của thần lại với nhau, anh có thể tạo ra một sức mạnh khá khủng khiếp đấy. Đó là lý do tại sao bọn ta có thể mang ma lực từ thế giới khác sang đây nhờ dùng linh hồn của anh. Mặc dù, nếu anh định làm điều tương tự với cô ấy, anh chỉ có thể xóa bỏ dịch bệnh được một vài năm là cùng. Trong trường hợp của cô gái đó, cô ấy được bao bọc bởi các tín đồ, và còn chuyên dùng thuật chữa trị nữa, vậy nên nó kéo dài được 400 năm; còn anh thì chả có ai sùng bái, và các kĩ năng thì cân bằng hết. Cơ mà kết quả là anh không hề có giới hạn cho sự phát triển của mình, và tốc độ phát triển cũng rất nhanh nữa, thế nên càng về sau anh càng có khả năng mạnh hơn bất kì ai. Và phần tuyệt nhất là – bọn ta có thứ hay ho để theo dõi!”
“Đấy là kết luận của cậu đấy à?”
“Nhưng ở cõi thần thánh chả có gì để làm cả!”
Ngay khi Kufo nói vậy, ánh sáng bắt đầu xuất hiện quanh tôi. Thân quen thật đấy.
“Có vẻ như đã hết thời gian rồi.”
“Hả? Đã hết rồi á? …Ồ, ta hiểu rồi! Tại vì Gain và Lulutia không có mặt, vậy nên thời gian anh ở đây dựa vào mỗi sức mạnh của ta đã bị rút ngắn… Ryoma!”
“Hả? Sao phải vội vàng thế…”
“Ta có một thứ phải nói với anh khi ta gọi anh tới đây! Nãy giờ mất thời gian nói chuyện quá, nên để ta vào thẳng việc chính! Bọn ta quên không nói, nhưng trí óc của anh sẽ bị ảnh hưởng bởi cơ thể trẻ hơn của mình, vậy nên có lẽ anh sẽ trải nghiệm quá trình trẻ hóa nhẹ của bản thân đấy! Những người từ thế giới khác đến đây đều bị như vậy! Anh có thể đã sống hơn 30 năm trên Trái Đất và chết đi như một Takebayashi Ryoma, nhưng giờ anh là cậu bé 11 tuổi Ryoma Takebayashi! Đó là lý do không phải lúc nào anh cũng có thể kiểm soát bản thân và giữ một cái mặt lạnh đâu! Anh có thể cố huấn luyện lại chính mình, nhưng đừng gắng sức quá đấy!”
Sau khi Kufo hoảng loạn nói nốt, ánh sáng tràn ngập đôi mắt tôi và đưa tôi trở về căn phòng ban nãy.
Ý cậu ta là sao? Trí óc tôi bị ảnh hưởng bởi cơ thể á? Tôi không hiểu lắm, nhưng… nghe có vẻ quan trọng?
Tôi có thể hiểu được quá trình trẻ hóa… Khi tôi còn làm việc tại công ty ở kiếp trước, tôi thường được bảo rằng không ai có thể nhìn thấu khuôn mặt lạnh như tiền của tôi. Nhưng giờ tôi toàn được bảo là suy nghĩ hiện đầy lên mặt. Đó là thứ mà tôi hay được nghe hồi bé… Chà, nó vẫn chẳng ảnh hưởng đến những việc tôi đang làm, nhưng vì Kufo đã cố nói với tôi về điều đó, tôi sẽ nhớ kĩ trong đầu vậy.
Tôi thầm cảm ơn Kufo từ tận đáy lòng, quyên góp một số tiền nhỏ và rời khỏi nhà thờ.
Trời bắt đầu tối rồi, vậy nên hôm nay tôi sẽ quay về nhà trọ.
Ngày mai mọi người sẽ đến cửa hiệu. Tôi nên nghỉ sớm và làm việc chăm chỉ sau!