Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 3 - Chương 2 Hồi 26: Gặp Mặt Với Cấp Dưới

Ngày thứ 12

Trước giờ trưa, một chiếc xe ngựa chầm chậm đi qua Gimul. Bên trong đó là Glissela, Pioro, và Serge từ Thương Hội. Ở đó còn có Taylor từ Hội Thuần Thú và hai cấp dưới của Serge, một cặp sinh đôi cả nam và nữ, hai người đến để trợ giúp cho Ryoma.

“Chúng ta sắp đến nơi rồi đúng không?”

“Vâng, chỉ cần đi qua góc đường đằng kia là tới.”

Sự căng thẳng và lo lắng ẩn giấu dưới hai khuôn mặt gần như giống hệt nhau. Sau khi Serge nói vậy, họ nhìn qua cửa sổ. Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ một vài ngày trước. Họ đang làm việc ở một chi nhánh tại thị trấn tên là Louiam thì bỗng nhận được thông báo từ cơ sở chính, rằng hãy bàn giao công việc cho ai đó khác và đến Gimul. Quyết định này được kí bởi Serge, giám đốc của công ty.

Sau ngày hôm đó, họ được tổ chức cho một bữa tiệc mừng vì được thuyên chuyển đến cơ sở chính, rồi họ nghỉ làm ở đó theo như chỉ dẫn và đến Gimul vào sáng nay. Thời tiết xấu đã khiến họ đến chậm mất một ngày, và khi đến được nơi, họ được thông báo rằng mình sẽ không làm việc ở đây. Thay vào đó, họ sẽ tạm thời làm cho một cậu bé 11 tuổi có quan hệ với nhà công tước. Tiếp đó, họ khẩn trương đến bữa tiệc khai trương của cửa hiệu sau khi thay trang phục và lên xe ngựa. Đương nhiên họ rất lo lắng về phương thức quản lý khiếm khuyết này, cũng như về cậu bé, người mà họ cho là con trai của một nhà quý tộc nào đó, thì có liên quan gì đến chuyện này. Họ cũng chuẩn bị sẵn tinh thần rằng công việc này sẽ quyết định đến tương lai của họ.

“Tôi nhìn thấy nó rồi. Chúng ta đã đến nơi.”

“Ô hô, cậu nhóc đó làm được phết ấy nhỉ.”

“Cửa hiệu nom tuyệt thiệt đó nghen! Thế nè mờ chỉ mất có hơn tuần để xây á?”

“Chị, nhìn này.”

“…Ừm.”

Cửa hiệu này là một tòa nhà đơn giản với những bức tường màu trắng cùng một vài cửa sổ, nhưng bao quanh nó là một thảm cỏ và hoa được chăm sóc cẩn thận, mang đến một cảm giác gọn gàng. Chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa, và những hành khách trên đó tiến vào cửa hiệu. Thứ đầu tiên chạm vào mắt họ là những cái tủ cao đến sát trần nhà, bên trong đó là bốn bức tượng thần. Phần còn lại của cửa hiệu được làm từ gỗ, và có một quầy tính tiền hình chữ ‘L’ bóng loáng. Họ bị ngạc nhiên vì độ hoàn thiện của căn nhà. Carme và Carla đã có một chút hy vọng cho tương lai sáng sủa của tòa nhà này.

“Chào mừng đến tiệm giặt giũ Rừng Tre của chúng tôi!”

Cậu bé mà sẽ là sếp của cặp sinh đôi, và cũng là điểm khiến họ lo lắng nhất đã xuất hiện. Họ quan sát cẩn thận, đánh giá cậu ấy.

“Ryoma, cảm ơn vì đã mời tui đến đây hôm nay. Tui rất vui vì cậu vẫn nhớ đến tui!”

“Cửa hiệu đẹp lắm. Cháu có một tương lai xán lạn đang đợi phía trước đó.”

“Chúc mừng ngày khai trương của cậu.”

“Cảm ơn mọi người.”

Ryoma mỉm cười chào đón những vị khách. Cậu ấy có vẻ là một cậu bé hiền lành, không hợp để làm một thương gia. Cặp sinh đôi cố gắng ghi nhớ rằng cách ứng xử của cậu ấy khớp với hình dáng trẻ con bên ngoài, dù thế có là tốt hay xấu. Đó là một thứ rất đỗi bình thường khi nhìn vào những đứa trẻ khác quanh đây, nhưng vì cậu ấy sẽ là sếp của họ, họ lo sợ một tương lai khó khăn sắp tới. Môi trường kinh doanh là một nơi tàn bạo. Cặp sinh đôi này vẫn còn trẻ, nhưng họ đã làm trong công ty đủ lâu để biết về bộ mặt thật của nó.

“Cảm ơn ông vì đã đến, ngài Smit.”

“Xin chúc mừng. Ta nghĩ chúng ta chưa từng nói chuyện lại kể từ sau lần cậu đến đăng kí, nhưng rồi Reinbach có kể lại với ta về cậu.”

Cậu bé đó vui vẻ nói chuyện với lãnh đạo của hai hội và giám đốc của hai công ty. Cặp sinh đôi để ý điều này, nhìn nhau, và cùng hiểu. Cậu bé này chắc chắn là con trai của một nhà quý tộc.

“Chú Serge, những người này là ai vậy ạ?”

“Ối, tôi quên mất không giới thiệu với cậu. Từ này họ sẽ đến trợ giúp cậu.”

“Tôi là Carla Norad. Em trai tôi và tôi từng làm việc ở Chi nhánh Louiam của Công ty Thương Mại Morgan cho đến gần đây.”

“Tôi là Carme Norad. Chúng tôi rất hân hạnh được gặp cậu.”

“Rất vui được gặp mọi người. Tôi tên là Ryoma Takebayashi.”

“Hai người này có thể nhìn còn trẻ, nhưng trước đó họ đã từng là phó quản lý của Chi nhánh Louiam. Họ đã làm việc cho Công ty Thương Mại Morgan được một thời gian dài rồi, và cậu có thể tin tưởng giao công việc cho họ. Tôi chắc chắn họ sẽ giúp được cậu rất nhiều.”

“Nhưng…”

“Có vấn đề gì vậy?” Cả hai người họ hỏi cùng một lúc. Ryoma phát hoảng và giải thích.

“Hai người có vẻ là những người tài giỏi hơn tôi nghĩ rất nhiều. Từ góc độ kinh doanh thì không có vấn đề gì. Có những nhân viên tài năng sẽ giúp ích rất nhiều cho cửa hiệu. Nhưng công việc mà tôi đang định giao cho mọi người không hề khó khăn chút nào, tôi sợ rằng nếu mọi người làm ở đây thì sẽ không tận dụng được hết khả năng của mình. Cơ mà thế không có nghĩa là tôi không cần hai người đâu nhé.”

Dùng tài năng như thế mà chỉ để mang vác đồ giặt và ngồi ở quầy tiếp tân thì thật phí phạm, nhưng cặp sinh đôi này từ đầu đến giờ vẫn đang lo sợ sẵn, vậy nên họ tiếp nhận lời giải thích của Ryoma theo nghĩa hoàn toàn khác. Serge nhận thấy có gì đó sai sai trong cách hành xử của hai người.

“Hai người không cần phải căng thẳng quá mức cần thiết thế đâu.”

“Ryoma! Chúng tôi đến rồi đây!”

Đúng lúc Serge định làm cặp song sinh bình tĩnh lại, 11 người cả đàn ông lẫn đàn bà tràn qua lối vào. Họ là những người từ Hội Thám Hiểm.

“Chào mừng đến tiệm giặt giũ Rừng Tre của chúng tôi! Mời mọi người qua quầy này trước.”

“Chào, mọi chuyện thế nà–– Ặc! Cái mụ già xấu xí này làm gì ở đây vậy?!”

“Cậu gọi ai là mụ già xấu xí hả?! Ta có thể già, nhưng không hề xấu! Ta thề, sau bao nhiêu lâu làm trưởng nhánh Hội Thám Hiểm, mồm cậu vẫn không bớt độc địa đi tí nào, Worgan. Cậu chả thay đổi gì cả.”

“Bà có nhất thiết phải lôi chuyện cũ ra mỗi lần gặp lại tôi không vậy?! Bà còn định làm hội trưởng đến bao giờ nữa hả mụ già cứng đầu? Mà bà làm cái gì ở đây?”

“Rõ ràng là ta được mời rồi.”

“Hẳn là thế. Ryoma, dùng dịch vụ ở đây như thế nào vậy?”

“Xin hãy đợi một chút. À, Carme, Carla, để tôi giải thích quá trình làm việc cho mọi người luôn. Hãy vào trong nào. Mọi người cũng có thể đi cùng nếu muốn.” Ryoma nói, mở một phần của quầy tính tiền ra và giục sáu người họ vào (Carme, Carla, Serge, Glissela, Pioro, Worgan). “Đầu tiên, khách hàng cần phải mua một trong những túi độc quyền của chúng ta. Mỗi lần dùng dịch vụ sẽ là 20 sute. Họ có thể dùng đi dùng lại cái túi này bất cứ lúc nào đến đây, vậy nên hai người không cần phải bắt khách hàng mua một cái mới.”

“Được rồi, vậy tôi sẽ lấy một túi. Giờ chỉ cần nhét đồ cần giặt vào đây thôi đúng không?”

“Vâng, và để cảm ơn chú vì đã đến buổi diễn tập ngày hôm nay, cháu sẽ giặt cho chú miễn phí. Chú cũng có thể lấy luôn cái túi, coi như một phần quà đi. Vậy nên lần tới đến đây, chú nhớ mang theo nó nhé.”

“Cảm ơn nhé.”

“Carme và Carla, giờ đến lượt của hai người. Sau khi khách hàng trả tiền, dùng những tấm thẻ với giá tương ứng này và đeo chúng vào những chiếc cọc gắn bên phải quầy tính tiền,” Ryoma giải thích, rồi cúi xuống gầm bàn và lấy ra một vài tấm thẻ mỏng đủ màu sắc với một cái lỗ ở trên. Đồng thời, cậu ấy chỉ tay về phía mép quầy, nơi những chiếc cọc có đường kính vừa vặn với cái lỗ trên tấm thẻ được gắn trên giá đỡ.

“Đó là thứ gì vậy?”

“Một công cụ mà tôi tự chế ra dùng để tính lợi nhuận. Những cái túi mà ta bán có ba kích cỡ: một cái có giá 1 xu đồng trung, một cái có giá 1 xu đồng trung và 8 xu đồng nhỏ, và cái cuối có giá 4 xu đồng trung. Khi hai người bán một cái túi nhỏ và nhận được 1 xu đồng trung, lấy tấm thẻ màu đen rồi đeo nó lên chiếc cọc gắn trên phần giá đỡ cùng màu. Ở đó có thể đeo được 100 tấm thẻ. Khi đã đạt được đến 100, dùng bút ghi lại vào cuốn sổ phía dưới giá đỡ, sau đó thu lại toàn bộ số thẻ và cất vào ngăn tủ bên dưới quầy. Cứ làm đi làm lại chuyện đó cho đến hết ngày, và khi đến giờ đóng cửa, kiểm tra lại kết quả rồi tính lợi nhuận. Ví dụ, nếu trong sổ có ghi rằng khu vực giá đỡ màu đen đã đầy ba lần, và trên cọc vẫn còn 42 tấm thẻ nữa, có nghĩa là chúng ta đã nhận được 342 xu đồng trung cho những túi nhỏ, hay 3420 sute. Chúng ta có bảng giá cho ba lựa chọn giặt, ba loại túi khác nhau, cộng thêm một dịch vụ đặc biệt để làm sạch giáp cũng như vũ khí cho mạo hiểm giả, tức là có tổng thể 7 loại đơn giá. Kiểm tra tất cả chúng vào cuối ngày, sau đó cộng hết lại với nhau. Tôi nghĩ làm thế hàng ngày sẽ khiến việc tính toán dễ dàng hơn nhiều. Tôi cũng nghĩ rằng sẽ rất tuyệt nếu biết được loại dịch vụ nào đắt hàng, cũng như loại túi nào được yêu thích nhất. Sẽ cần phải thử một vài lần mới biết được.”

Nói xong, Ryoma đi ra bắt chuyện với Worgan. Trong khi đó, nhóm từ Thương Hội vẫn nhìn chằm chằm vào công cụ ban nãy. Ryoma đơn giản chỉ là nhớ lại cách nhà hàng sushi băng truyền ở kiếp trước tính tiền dựa vào màu sắc của chiếc đĩa mà khách hàng chọn, nhưng ở thế giới này, nơi không hề có máy tính tiền, thứ này thu hút rất nhiều sự chú ý.

Tỷ lệ biết đọc biết viết ở thế giới này thấp hơn nhiều so với Nhật Bản, và rất nhiều người còn gặp khó khăn với các phép tính đơn giản. Điều này đặc biệt phổ biến ở các vùng quê, nhưng công cụ này chỉ yêu cầu thu phí như thường lệ, sau đó tuân theo một quy trình đã định sẵn để tính ra được kết quả. Nếu ở đúng chỗ đúng thời điểm, họ thậm chí có thể thuê được cả nhân viên không biết cách tính toán. Họ cũng có thể tự thay đổi hệ thống tính giá sao cho phù hợp với ngành kinh doanh của riêng mình. Năm thương gia nhận thấy tiềm năng lớn lao của công cụ này, nhưng Ryoma không nhận ra được ánh mắt sắc sảo của họ khi cậu ta đi chào mừng những khách hàng khác.

“Sau khi khách hàng trả tiền, nhận lấy túi cần giặt của họ; dùng số hiệu bên dưới quầy này và gắn nó vào sợi dây buộc miệng túi. Đưa số hiệu tương tự cho khách hàng đó, và đến lúc cần trả lại túi, kiểm tra số hiệu để xem túi nào là của họ,” Ryoma giải thích, rồi tiến về phía một cái lỗ ở trên tường nhìn giống miệng máng rác, ném cái túi vào trong. “Căn phòng phía trong là nơi mà slime cọ rửa–– Ồ, tôi nên nói về slime cọ rửa trước.”

“Chúng ăn chất bẩn. Ngài Morgan có nói với tôi về chúng.”

“Cảm ơn, Carla. Vậy thì có ai có câu hỏi gì không?”

“Về loại slime mới này, liệu chúng có thực sự giặt được quần áo không?” Carme hỏi ngay lập tức. Chị của anh ấy định hỏi, nhưng đã ngậm mồm lại ngay.

“Có thể hơi khó tin khi anh chưa được thấy tận mắt. Liệu có ai thấy phiền nếu tôi mở túi ra để thử không?”

“Vậy cứ dùng của tôi đi,” Jeff đề nghị và ném cái túi của mình lên quầy. Ryoma cảm ơn anh ấy rồi mở ra cho cặp song sinh nhìn thấy vết máu dính bên trong, sau đó buộc túi lại và cho vào hố.

“Ngay khi hai người vất một thứ gì đó vào đây, lệnh giặt sẽ ngay lập tức được truyền đến phòng tiếp theo, vậy nên nó sẽ được giặt tự động. Đồ giặt xong sẽ được để ở một chỗ định sẵn. Sau đó hai người nhặt nó lên, kiểm tra xem túi đó là của ai, sau đó trả lại cho khách hàng. Đó là toàn bộ công việc.”

Để giảm thiểu rủi ro mất quần áo và để nhân viên có thể tập trung vào việc phục vụ khách hàng, công việc đã được giản lược tối đa. Nhân viên không bao giờ phải mở túi ra và gấp quần áo. Sau vài giây giải thích, Ryoma bước vào phòng bên kia và thu lại quần áo đã giặt xong. Cậu ấy mở túi ra một lần nữa, và vết máu bên trong đã biến mất không còn một dấu vết.

“Liệu chúng có thực sự loại bỏ tất cả các loại vết bẩn không?”

“Hiện chưa có thứ gì là chúng không tẩy được, nhưng nếu hai người có thể kiểm tra trước khi trả lại thì là tốt nhất. Nếu nó vẫn còn bẩn, hãy giặt nó lại lần nữa.”

“Liệu quần áo có bị mất màu khi giặt không?”

“Tôi đã thử nghiệm trên quần áo có màu làm từ thực vật, nhưng màu sắc của chúng vẫn giữ nguyên. Có lẽ nó còn phụ thuộc vào độ mới của màu nhuộm nữa; tôi không biết. Để cho an toàn, hãy cảnh báo khách hàng về khả năng này trước khi nhận quần áo của họ. Có đoạn nào trong quy trình vừa rồi mà mọi người không hiểu không?”

“Hiện tôi chưa thể nghĩ ra gì khác,” cả hai anh em sinh đôi đồng thanh.

“Tôi hiểu rồi. Vậy cứ báo lại cho tôi biết nếu có chuyện gì xảy ra. Giờ thì mọi người chia nhau ra phục vụ khách hàng nhé?” Ryoma đề nghị, khiến cả Carme và Carla cùng đến quầy tính tiền. Ba người họ nhận quần áo của chín người còn lại. Ryoma quan sát cặp sinh đôi qua khóe mắt mình, nhẹ nhõm khi thấy họ đều siêng năng làm việc. Miễn là họ làm được việc, thế là quá đủ rồi. Ryoma và hai chị em sinh đôi dần tiến thêm một bước tới mối quan hệ đồng nghiệp bền vững, cơ mà hiểu nhầm của cặp sinh đôi vẫn chưa được xóa bỏ.