Cuộc diệt quái, ngày thứ 4.
Sau khi hoàn thành công việc ở khu mỏ, tôi quay trở về thị trấn và đến thẳng chỗ Serge.
“Chào buổi tối, chú Serge.”
“Tôi đang chờ cậu, cậu Ryoma. Chúng ta đi luôn nhé?”
Chiếc xe ngựa được chuẩn bị sẵn đưa chúng tôi từ trung tâm thị trấn xuống phía nam.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến được Thương Hội, đó là một tòa nhà nhìn đơn giản nhưng vững chắc, một ánh sáng mờ nhạt rọi qua cửa trước. Mặc dù bên ngoài vắng vẻ, tôi vẫn có thể nghe được tiếng người không phải là nhân viên ở trong.
Khi chúng tôi đi đến quầy tiếp tân, họ dẫn chúng tôi thẳng vào căn phòng phía bên trong. Để đáp lại phong cách chuyên nghiệp của Serge, người phụ nữ tiếp tân lịch sự cúi chào ông ấy. Nhìn thấy cách trao đổi này khiến tôi không khỏi suy nghĩ liệu Serge có phải là một nhân vật quan trọng ở đây không.
Ông ấy là giám đốc của một công ty thương mại lớn, nên tôi đoán là vậy thật?
Một vài phút sau, một người đàn ông gầy còm và một bà cụ còng lưng bước vào phòng. Cả hai người chúng tôi đều đang định đứng dậy chào thì bạ cụ giơ tay lên ngăn, còn người đàn ông bắt đầu nói trước.
“Chuyện gì dợ, Serge? Bao nhiu lâu rồi hổng thấy ông đâu. Cũng chả có tin tức gì về ông, tui đang tự hỏi hổng biết dạo nè ông đang làm cái trò chi.”
Anh ta nói bằng một giọng… nghe khá gượng gạo? Có một cảm giác rất hoài niệm trong lời của anh ta khiến tôi tự hỏi làm thế nào mà tôi hiểu được ngay anh ta đang nói cái gì. Tôi từng có một ông sếp cũng nói cái giọng này…
“Lâu rồi không gặp, Pioro.”
“Nay cậu đến đây làm cái gì vậy? Ta chả mấy khi thấy cậu thò mặt vào trong cái tòa nhà này ngoại trừ mấy hôm có cuộc họp. Mà ta cũng chưa từng gặp cậu bé đằng kia, đúng không? Ta là Glissela. Mụ già cai quản cái Thương Hội này.”
“Cháu là Ryoma Takebayashi. Hôm nay cháu đến đây để đăng kí vào Thương Hội. Cơ mà cháu vẫn còn thiếu nhiều kinh nghiệm, nên mong mọi người chỉ giáo ạ.”
“Ối chà, cậu nhóc lịch sự quá. Serge, cậu bé này là người hầu của cậu à?”
“Xin chào, tui là Pioro Sainonji. Nếu cậu cần chi từ tui, tui luôn sẵn lòng giúp đỡ.”
“Rất vui được gặp anh. Em là Ryoma Takebayashi.”
Saionji? Đấy là một họ nghe rất Nhật. Mái tóc cùng đôi mắt đen khiến anh ta trông không khác gì người Nhật Bản… Liệu anh ta có phải là con cháu của một người đến từ thế giới khác không?
“Ryoma. Được rùi, tui sẽ ghi nhớ điều đó. Vầy, như mụ già Gil vừa nói, nay ông tới có việc chi dợ, Serge?”
“Chúng tôi ở đây để đăng kí thành viên cho Ryoma. Tôi chỉ đơn giản là hộ tống cậu bé thôi.”
Theo lời của Serge, hai người quay lại nhìn tôi. Sau đó, hội trưởng bỗng chăm chú nhìn vào mặt tôi.
“Hmm… Chờ một chút.”
Sau khi nói vậy, bà ấy nhấc cái gậy của mình lên và gõ vào đầu Serge.
“Thằng ngốc này! Cậu làm cái quái gì thế, bắt một đứa trẻ phải đáp lại sự giúp đỡ của mình như vậy hả?” bà ấy mắng.
“Ow, hội trưởng, không phải cái gậy chứ…”
“Ta không biết tình huống này là sao, nhưng cậu bé có vẻ là một người trung thực. Được một lão già lớn hơn mấy chục tuổi cung kính mình như vậy thì chỉ khiến cậu bé cảm thấy khó xử hơn thôi.”
Làm thế nào mà bà ấy biết được suy nghĩ thầm kín của tôi?! Bà ấy có thể đọc được suy nghĩ à?!
“Ryoma, phải không? Không, ta không thể đọc được suy nghĩ.”
Rõ ràng là bà ấy có thể!
“Ta có thể già, nhưng giác quan thương nhân của ta vẫn còn nhạy bén lắm. Cháu có vẻ là một người thành thật, nên ta cũng dễ đọc vị hơn nhiều.”
“Cháu hiểu rồi…”
“Một mụ già đáng sợ ha? Bà ta lúc nào cũng nói với người khác thế, nhưng tui dám chắc bà ta có thể đọc được suy nghĩ.”
“Thay vì đáng sợ, em lại nghĩ nó thật tuyệt vời. Nhưng trước giờ em luôn kém trong khoản đọc vị người khác.”
“Đều là kinh nghiệm cả. Nếu cháu đặt mình trong đúng hoàn cảnh, cháu dần sẽ học được thôi. Cháu vẫn còn non trẻ mà. Có vẻ như đã có nhiều chuyện xảy ra trong quá khứ của cháu… nhưng tương lai giờ mới bắt đầu này.”
“Cháu cảm ơn… Bà có chắc mình không đọc được suy nghĩ không?”
“Đừng ngớ ngẩn thế. Ta có thể thấy dựa vào ánh nhìn xa xăm của cháu khi cháu nhắc đến vụ đọc vị người khác.”
Thật đấy à?!
“Cháu thực sự có ánh mắt đấy ạ?”
“Nó làm ta nghĩ đến một người đàn ông trung niên đang nhìn về quá khứ của mình.”
Bà ấy nói chính xác luôn!
“Giờ thì, ta biết cháu vẫn còn sốc, nhưng quan trọng hơn, cháu đến để đăng kí ở hội đúng không? Đêm cũng muộn rồi, hãy nhanh chóng xử lý chuyện này nào.”
Bà ấy đưa tôi tờ giấy đăng kí.
Vì lý do nào đó, bà ấy đã luôn cầm trên tay một tờ ngay từ đầu… Có khi nào… Mà thôi, cứ điền trước đã.
“Hmm… Loại công việc nghĩa là sao ạ? Không phải thương nhân chính là một loại công việc sao?”
“Cháu viết công việc mình muốn làm vào đây. Ví dụ như cháu muốn bán vũ khí, cháu sẽ ghi vào là ‘thương nhân buôn vũ khí’. Cháu có thể viết nhiều hơn một thứ, và luôn có thể thêm vào sau này nữa, vậy nên không cần phải viết những gì mình không chắc ở thời điểm hiện tại đâu. Những loại công việc cơ bản đã được ghi sẵn ở bên này, cháu có thể dựa vào đó cũng được.”
“Cháu hiểu ạ.”
Nghĩ lại thì, tôi đã từng nghe về những mạo hiểm giả làm người bán rong trước đây… Giờ thì cứ ghi tạm thế đã… Còn về cửa hiệu chính của mình, một thương nhân trong thị trấn? Tôi cũng viết cái đó nữa.
…Công việc người hát rong là sao? Tôi biết từ đó nghĩa là gì, nhưng đấy cũng là một kiểu thương nhân à?
Trong khi đang vương vấn những điều đó, tôi đã điền xong tờ mẫu đăng kí và nộp lại cho hội trưởng. Bà ấy nhìn vào đấy rồi hỏi, “Ồ, cháu là một mạo hiểm giả à? Nhớ chăm sóc bản thân mình ngoài đó nhé; không có hồi sinh sau khi chết đâu. Và cháu cũng muốn mở một cửa hiệu riêng?”
“Thực ra ban đầu ý tưởng của cháu về cửa hiệu có hơi khác chút. Cháu chỉ định để việc này như một việc làm thêm trong lúc đang làm mạo hiểm giả thôi, nhưng ông Serge bảo rằng cháu cần phải đăng kí ở hội và làm nó ở quy mô lớn hơn.”
“Serge nói thế á?”
“Ồ? Tò mò thật đấy. Công việc kiểu gì thế?”
“Dịch vụ giặt giũ ạ.”
“Dịch vụ giặt giũ? Cháu định kiếm tiền bằng cách đi giặt đồ ấy hả? …Serge, tại sao cậu bé lại cần đăng kí nếu chỉ làm mỗi vậy? Cũng chả thiệt gì khi đăng kí ở hội, nhưng đấy không phải là thứ cậu sẽ bỏ thời gian công sức ra để giúp đỡ.”
“Ban đầu tôi cũng nghĩ như thế. Nhưng sau khi nghe cậu Ryoma nói, tôi nhận ra cậu ấy có khả năng kiếm nhiều tiền đến mức sẽ là một vấn đề nếu không đăng kí.”
“…Ý ông là cậu bé này có tiềm năng đến vầy sao?”
“Ta cũng muốn nghe thêm chi tiết, nếu ý tưởng này hay đến vậy.”
Serge mỉm cười nhìn tôi. Chắc là sẽ ổn thôi nếu nói cho họ biết, nhưng tôi sẽ nhờ Serge hỗ trợ nếu tôi có nói gì sai. Trong quá trình giải thích lại, biểu cảm của họ chuyển dần từ ngạc nhiên đến thấu hiểu, cuối cùng là phá ra cười.
“Heehee! Sống lâu thế này cũng thấy được những điều thú vị thật đấy! Ryoma, cháu đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời! Ai mà biết được một con slime có nhiều tác dụng đến vậy chứ? Và lại còn là một loài mới nữa. Đây chắc chắn là một điềm lành.”
“Đúng rùi đó. Nếu cậu mà thành công, cậu sẽ kiềm được khối tiền. Hội thảo nào cũng sẽ làm um lên nếu cậu không đăng kí. Một thiếu niên mới có tí tuổi đầu như cậu mà đã nghĩ ra những chiến lược kinh doanh như vầy. Giỏi thiệt nghen.”
Vì lý do nào đó, Pioro bắt đầu nhắm mắt chắp tay, quay về hướng tôi. Cái người này đang làm cái gì vậy?
“Đừng để tâm đến Pioro. Cậu ta lúc nào cũng thế khi gặp được người có khả năng kiếm được nhiều tiền.”
“May mắn là thứ chỉ có thánh thần mới ban được. Tui thấy một người sắp khuấy đảo thị trường, tui phải tỏ lòng biết ơn chớ, cậu có đồng ý hông?”
Tôi đoán là mình có thể hiểu được việc này.
“Tui dám chắc mình sẽ còn nhận được nhìu ngạc nhiên nữa trong 8 năm tới. Cơ mà đúng, tui thấy cái thể loại kinh doanh kiểu nè sẽ được lâu dài đó. Mà ý tưởng là một chuyện, dịch vụ giặt giũ sẽ chả kiếm được xu nào nếu hổng có loại slime đó. Chỉ mình cậu có thể làm được chuyện này thui. Nên là cứ sẵn sàng đi chàng trai, tui đảm bảo là cậu sẽ ổn thui.”
“Cảm ơn anh. Em sẽ cố gắng hết sức.”
“Tiếp theo thì, hãy quyết định đến địa điểm cửa hiệu nào. Hội trưởng, nếu bà không phiền.”
“Nào nào, Serge, đối xử với người già nhẹ nhàng chút đi. Pioro, mang cho ta cái tập tài liệu ở giá sách ra đây. Hàng trên cùng, cái thứ hai từ phải qua.”
“Đối xử nhẹ nhàng cái con khỉ! Sao bà hổng tự đi mà lấy?”
“Đi mà lấy đi.”
“Rồi, rồi… Cái chi đây? Hổng phải đây toàn là những tòa nhà bị hỏng hóc sao? Cửa hiệu của Ryoma có tiềm năng lớn như vầy, bà hổng thể kiếm được chỗ nào tốt hơn à? Tui sẵn lòng tài trợ cậu ấy nếu cần.”
“Thằng ngốc này, Serge đã nói cậu bé này thành thật một cách kì lạ. Ngay cả khi cậu có cho tiền, cậu bé cũng không nhận đâu.”
Tôi đã hoàn toàn bị đọc vị chỉ trong thời gian ngắn vậy thôi ấy hả. Cơ mà tôi cũng từng được gọi là nghiêm túc quá mức và thành thật một cách ngu ngốc trong quá khứ… Vả lại, tôi cũng không muốn bắt đầu khởi nghiệp bằng tiền của người khác. Không thể coi thường việc nợ nần được, và tôi cũng chả muốn cố quá chỉ để mở cửa hiệu của mình như thế.
Khả năng quan sát của thương nhân thật đáng sợ… Sức mạnh tâm lý bao giờ cũng có cái nguy hiểm của nó.
“Giờ thì, như Pioro vừa nói, tập tài liệu này là một bộ sưu tập những tòa nhà bị hỏng hóc đôi chút. Nhưng đương nhiên là giá của chúng cũng rẻ hơn nhiều. Với lại, cháu chỉ cần một nơi có quầy tiếp tân và nhà kho thôi đúng không?”
“Vâng. Tất cả những việc khác đều do slime xử lý, nên cháu cũng không cần có nguồn nước đâu ạ.”
“Thông thường nếu có ai bảo sẽ mở một dịch vụ giặt giũ mà lại không cần đến nước, cháu sẽ nghĩ người đó hẳn đang giở trò gì đấy, nhưng… Cháu đã chuẩn bị trước bao nhiêu tiền?”
“700 đồng vàng nhỏ ạ.”
“Thế là nhiều hơn ta dự tính đấy.”
“Có trộm cướp gần khu vực cháu ở hồi xưa, và cháu đã đánh bại chúng bằng thuốc độc. Cơ mà có vẻ là có một khoản tiền thưởng lớn nếu săn được chúng.”
“Nếu cậu có nhiều như thế thì… Hội trưởng. Có một khu đất bỏ hoang gần cửa hiệu của tôi; chỗ đấy có được không?”
“Xem nào… đúng là có một cái thật…”
Hội trưởng lục qua đống tài liệu.
“A, đây rồi. Nó ở vị trí đối diện với khu dân cư. Có một quán rượu lớn và một nhà trọ từng ở đấy, còn có cả nhà kho nữa, nên vị trí này khá tốt. Tuy nhiên, cái nhà trọ đó đã bị cháy rụi mất một nửa rồi. Chỗ đó cỏ mọc um tùm và đã không còn sử dụng được từ lâu. Nếu cháu muốn dùng nó, cháu phải phá tòa nhà trước đó đi và chuẩn bị để xây lại một tòa nhà mới. Nó là một mảnh đất bị bỏ hoang không ai muốn mua vì tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc để làm lại. Chẳng có vấn đề nào khác ngoài chính cái tòa nhà đó, cháu thấy sao?”
“Tôi nghe nói cậu là một pháp sư hệ đất rất tài năng. Khu vực này khá lớn và cậu có thể xây bất cứ thứ gì mình thích.”
Cũng khá tuyệt khi có thể tự thiết kế ngôi nhà theo ý mình.
“Nếu cháu dùng được ma pháp hệ đất, cháu chắc sẽ sửa được chỗ đấy thôi nhỉ?”
“Để cháu nghĩ…”
Nếu tôi dùng pháp thuật hệ đất Tạo Khối, sau đó dùng dung dịch dính đông cứng của slime dính… Ừm, thế cũng được đấy.
“Cháu có thể. Nếu dựa vào bản đồ này, có thể thấy nó là một vị trí rất tốt, sát với khu dân cư.”
Gimul là một thị trấn được bao bọc bởi những bức tường thành vững chắc theo hình elip kéo dài từ hướng bắc xuống nam.
Một con đường lớn cắt thẳng qua khu vực trung tâm thị trấn, nối liền cổng phía bắc với cổng phía nam. Phía đông là khu vực dân cư, trong khi phía tây là khu công nghiệp nặng cùng những thứ khác nữa.
Có rất nhiều nhà trọ nằm gần cổng phía nam, bao gồm cả cái tôi đang ở.
Bởi vì cổng phía bắc nối đến khu mỏ (khu mỏ bỏ hoang), chả có ai dùng con đường này ngoài thợ mỏ. Tôi nghe nói dạo này cũng không còn ai đi qua đây nữa vì khu mỏ đã bị ngừng hoạt động.
Có một con đường khác dẫn đến những khu mỏ vẫn còn hoạt động từ cổng phía đông. Khu vực dân cư đã được đặt ở hướng này để thợ mỏ có thể dễ dàng đi từ nhà đến chỗ làm.
Tòa nhà mà tôi được giới thiệu ban nãy nằm gần như trực diện phía đông của trung tâm thị trấn, ngay giữa khu dân cư và con đường chính. Nó gần với cả Hội Thám Hiểm và khu dân cư, và mặc dù khu công nghiệp ở phía tây nằm xa hơn một chút, lối đi đến đó khá đơn giản. Đây quả thực là địa điểm hợp lý nhất có thể rồi.
Khi tôi nói ra những suy nghĩ của mình, hội trưởng cũng đồng ý.
“Đúng vậy. Đó là lý do nơi này từng là một quán rượu nổi tiếng. Rất nhiều người từng hay tụ tập ở đây, gồm cả cư dân lẫn mạo hiểm giả trên đường trở về nhà. Nếu giờ cháu chọn chỗ này, nó vẫn sẽ thu hút được nhiều người tới, nhưng cháu sẽ cần vốn để làm điều đó đấy.”
“Cháu hiểu… vậy cháu sẽ lấy cái này.”
Nói thật thì tôi không biết nhiều về vị trí này lắm, nhưng tôi cũng không thể hình dung ra việc nó tồi tệ. Nó có lợi thế gần cả khu dân cư và Hội Thám Hiểm, và tôi được xây căn nhà theo ý mình muốn. Tôi đang có mặt ở đây là do Serge gợi ý, và hội trưởng cũng như Pioro đều có vẻ là người tốt. Tôi nghĩ mình có thể tin tưởng họ.
“Cháu chắc chưa?”
“Vâng. Cháu không thấy có điều gì cần phải phàn nàn về địa điểm này, và cháu nghĩ mình có thể tự dỡ bỏ, chuẩn bị, và tái thiết lại tòa nhà bằng ma thuật cũng như slime của mình. Hơn hết, cháu rất thích ý tưởng tự xây lên cửa hiệu của chính mình từ con số 0.”
“Như ta nói ban nãy, nơi này khá đắt đỏ. Nó có giá 580 đồng vàng nhỏ. Và vì khu vực này rất lớn, thuế nhà đất là 10 đồng vàng nhỏ, và 60 đồng vàng nhỏ nữa cho giấy phép kinh doanh và phí hàng năm. Tổng cộng sẽ là 650 đồng, cháu chắc chắn chưa?”
“Không vấn đề gì ạ. Hiện cháu đang khá dư dả.”
“Đúng là thế thật, cháu có thể sống như một nhà quý tộc hoặc hơn từ giờ cho đến hết năm chỉ với 50 đồng vàng nhỏ còn lại… Được rồi, mảnh đất này giờ đã là của cháu, Ryoma. Nhân tiện, ban nãy ta quên không nhắc, nhưng giấy phép kinh doanh chỉ tính phí một lần lúc đăng kí thôi, còn thuế nhà đất thì tăng gấp đôi tại thời điểm mua. Từ năm tiếp theo trở đi, cháu chỉ cần trả 5 đồng vàng nhỏ cho thuế nhà đất hàng năm. Nhớ kĩ đấy nhé.”
“Cháu hiểu rồi. Cảm ơn bà rất nhiều.”
Họ nói cho tôi một vài thứ sau đó nữa, nhưng có vẻ như làm một chủ cửa hiệu ở thế giới này cũng không khó lắm. Tất cả những việc cần làm là mua đất hoặc một tòa nhà từ hội và bắt đầu kinh doanh. Sổ sách chỉ cần ghi lại lịch sử thu nhập và chi tiêu; tiền thuế dựa trên số tiền kiếm được của cửa hiệu để trả cho hội, cùng với thuế đất hàng năm. Miễn là làm đủ những điều đó, tuổi tác hay giới tính đều không quan trọng.
Vấn đề duy nhất chỉ còn là liệu tôi có kiếm được tiền hay không thôi…
Thêm vào đó, có vẻ như tiền thuế nhà đất tăng gấp đôi mà tôi trả lần này cũng khá tương đồng với tiền đặt cọc và tiền lãi trên Trái Đất. Giấy phép kinh doanh thì dựa vào quy mô của việc buôn bán, vậy nên một quầy hàng chỉ phải trả 5 xu đồng trung, trong khi với kích cỡ của mảnh đất tôi mua, số tiền phải bỏ ra là 2 đồng vàng nhỏ.
Cuối cùng, phí hàng năm thì giống như tiền quyên góp cho hội vậy. Thông thường, phí hàng năm khá rẻ, nhưng cũng không có giới hạn cho việc bạn phải trả bao nhiêu tiền. Càng trả nhiều thì càng cho mọi người thấy khả năng tài chính của mình tốt đến mức nào, dẫn đến việc được hội đối xử ưu đãi và được đánh giá cao hơn. Thật đúng là giới kinh doanh.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, tôi cảm ơn cả ba người bọn họ và rời khỏi đây.
Vì Serge sắp có một cuộc hội thảo trong tương lai gần ở hội, ông ấy phải ở lại để bàn bạc thêm công chuyện với hội trưởng và Pioro, vậy nên tôi chào tạm biệt ông ấy và về trước.
Có vẻ như công việc tiếp theo mà tôi sẽ làm sau khi hoàn thành việc hiện tại ở hội là xây dựng… Tôi chưa từng xây một chỗ cư trú nào khác ngoài cái hang động từ khi đặt chân đến thế giới này. Công việc ở kiếp trước khá vất vả, nhưng tôi cũng thấy vui khi nhìn thấy thành quả lao động của mình dần hiện ra ngay trước mắt.
Nói thật thì tôi khá mong chờ đến ngày khởi công.
P.s: mình người miền Bắc, có gì sai sót, mong các bạn bỏ qua =))