“Cậu đang làm gì ở đây vậy, Ryoma?”
Trong khi tôi đang lơ đễnh nhìn vào khoảng không cùng với đàn slime của mình, giọng của Jeff đã vang đến tai tôi. Đằng sau anh ta là toàn bộ những người tham gia cùng nhiệm vụ dọn bể phốt đợt trước.
“Cậu chưa về à, meow?”
“Cảm ơn mọi người vì đã làm việc vất vả ngày hôm nay. Ngay cả khi tôi có muốn về, đám đông phía trước xe ngựa có hơi… Tôi nghĩ mình sẽ đợi chuyến xe cuối.”
“Cậu cũng thế hả?”
“Ơ, thế nghĩa là mọi người cũng…?”
“Hôm nay ai cũng thấm mệt, vậy nên chúng tôi chả buồn gia nhập cái đám đông đó đâu.”
“Thật tình… mặc dù chúng ta được thuê chủ yếu là để xử lý những việc bất ngờ như ngày hôm nay, mọi chuyện vẫn khó khăn đến vậy.”
“Đúng là thế thật. Một con vua yêu tinh đi kèm với cả đàn khổng lồ như thế… Đấy đáng nhẽ phải là nhiệm vụ cần được chuẩn bị kĩ từ trước. Nó làm tôi nhớ đến cái câu chuyện hồi bé ngay cả khi đang chiến đấu… cái mà không được coi thường quái yếu ấy.”
“A, cái truyện cổ tích mà một vương quốc bị tận diệt bởi 100,000 con yêu tinh đúng không? Tôi cũng nhớ đến chuyện đó. Nói thật thì, quả là điều kì diệu khi không có ai thiệt mạng ngày hôm nay.”
Có truyện cổ tích như vậy à?
Trong khi Gordon đang gãi cổ và càu nhàu, Mizelia đồng tình với việc đó. Mọi người có vẻ đều rất mệt… Trong khi tôi còn đang mải nghĩ, Sher đột nhiên hỏi, “Ớ? Ryoma, cậu không biết về chuyện đó à? Đó là một câu truyện cổ tích khá nổi tiếng…”
“Tôi không nhớ…”
“Cậu chắc hẳn là kiểu người thích đọc sách giáo khoa thay vì truyện cổ tích hồi bé nhỉ?”
Mọi người đều đồng tình với Jeff. Đơn giản chỉ là vì tôi thiếu kiến thức căn bản, cơ mà ai cũng hiểu lầm. Tôi đã biến thành một con mọt sách trong mắt họ.
“Nỗ lực của những mạo hiểm giả cùng binh sĩ của vương quốc đó đều vô ích, bọn họ bị đẩy lùi vì số lượng địch khổng lồ. Giờ chúng ta có thể cười đùa về việc này, nhưng nếu không nhờ cậu và đàn slime ngày hôm nay, đội mai phục có khi đã tiêu đời rồi.”
Không cần biết sức mạnh thể lực của tôi tốt đến mức nào, nếu nó không đạt đến ngưỡng cần thiết thì cũng chả có ích gì… Như người ta hay nói, số lượng hơn chất lượng…
“Tôi nhớ ra rồi!”
Leipin đột nhiên reo lên sau khi nghiền ngẫm những lời của Gordon.
“Anh tự nhiên bị sao vậy, Leipin?”
“Ryoma, cậu có thể cho tôi xem con slime chữa trị ban nãy được không? Tôi chỉ mới được nghe qua câu chuyện về slime chữa trị trước đây thôi.”
“Chắc chắn rồi.”
Tôi gọi hai con slime chữa trị và bế chúng lên.
“Chú cứ xem đi.”
“Cảm ơn cậu. Hmm. Cơ thể của chúng màu trắng và khá nhỏ so với một con slime thông thường. Tôi đã được tận mắt chứng kiến chúng dùng ma pháp chữa trị… Nó nhìn chính xác như những gì tôi được nghe qua. Cậu có cho chúng ăn đồ giống các loại slime khác không?”
“Thật ra thì, chúng từ chối ăn bất cứ thứ gì khác ngoài nước. Slime cọ rửa cũng không thường ăn thịt, nhưng chúng vẫn ăn nếu nhận được lệnh… nhưng slime chữa trị chỉ uống nước thôi. Đó có lẽ là khác biệt lớn nhất.”
“Ối chà, thật vậy sao?”
“Làm thế nào mà nó sống được chỉ nhờ uống nước?”
“Nó có một kĩ năng gọi là quang hợp. Kĩ năng này hấp thụ ánh sáng và chuyển nó thành chất dinh dưỡng cần thiết để sống sót, vậy nên nó chỉ cần uống nước cũng đủ sống rồi.”
“Có cả kĩ năng như vậy sao?! Hmm, thật thú vị… Không, tôi tin là có một loại quái vật khác cũng có kĩ năng tương tự, nó được ghi trong cuốn bách khoa toàn thư về quái vật họ thực vật…”
“Nó có mạnh không, meow?”
Miya hỏi, mặc kệ một Leipin đang trầm ngâm suy nghĩ.
“Cực kì yếu. Nó không có một kĩ năng chiến đấu nào hết và sẽ thua cả một con slime bình thường.”
“Thế thì yếu thật, meow…”
“Đó chắc hẳn là lý do tại sao chúng lại hiếm đến vậy. Ngay cả khi một con slime hồi máu được sinh ra, nó sẽ ngay lập tức bị giết bởi những quái vật hoặc động vật khác, khiến nó không có khả năng được phát hiện bởi con người.”
“Những kẻ không có sức mạnh không thể nào sống sót nơi hoang dã được… Vậy ý cậu là slime chữa trị không hề có khả năng bảo vệ bản thân, đúng không?”
À, vậy ra Leipin vẫn đang nghe.
“Nó hoàn toàn chuyên biệt trong việc chịu đòn. Ngoài kĩ năng chữa trị, chúng còn có kĩ năng cường hóa sức sống nữa, vậy nên khi bị tấn công, chúng sẽ tự hồi máu trong khi bỏ chạy.”
“Cầm cự trong khi trốn thoát, hmm.”
“Chúng gan lì một cách đáng ngạc nhiên, cơ mà thế là không đủ để tồn tại được lâu dài ngoài tự nhiên. Hình như chúng cũng biết rõ việc này, thế nên dù tôi cho phép chúng đi đâu tùy thích, chúng vẫn chọn ở cạnh tôi hoặc những thú nuôi khác. Chúng rất có ích trong việc chữa trị cho tôi và những con slime khác nếu bọn tôi gặp chuyện bất trắc, nhưng tôi chỉ để chúng làm nhiệm vụ trị thương thôi. Chúng hoàn toàn không có khả năng chiến đấu.”
“Tôi hiểu rồi… Hôm nay tôi đã học được nhiều điều mới mẻ. Cảm ơn cậu.”
“Thật hiếm khi thấy một người hiểu được những nghiên cứu của tôi về slime. Nên đây là niềm vinh hạnh của tôi.”
“Nếu cậu gặp bất cứ vấn đề gì cần hỏi về quái vật, cứ tự nhiên đến tìm tôi. Tôi tin chắc rằng mình có thể trả lời được hầu hết các câu hỏi. Vả lại, cuộc đối thoại của chúng ta lúc nào cũng thú vị và mới mẻ; thật lạ khi câu chưa nhận được đánh giá đúng đắn nào.”
Asagi cũng chen vào khi nghe thấy điều đó.
“Tôi không phải là người hiểu rõ nhất về thuật thuần hóa, nhưng theo như tôi biết, càng nhiều thú nuôi thì càng khó điều khiển. Số lượng thú nuôi lớn thế này vẫn không đủ đáng giá trong mắt Hội Thuần Thú hay sao?”
“Tôi là người mới gia nhập và vẫn chưa có thành tích gì, vả lại Hội Thuần Thú rất coi trọng sức mạnh của thú nuôi khi đánh giá một người, nên dù anh có sở hữu nhiều loại slime đi nữa thì cũng không được đánh giá cao đâu. Thậm chí, có khả năng cao việc này sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý không mong muốn, vậy nên hội cũng chẳng muốn thông báo kết quả nghiên cứu của tôi."
“Rất nhiều người coi slime là thiếu năng lực và vô dụng. Ryoma đã khám phá ra hai loài mới, đó là slime cọ rửa và ăn chất thải, cả hai đều đặc biệt hữu ích. Theo cá nhân tôi, nguyên cái kết quả nghiên cứu đó cũng đủ để thăng cho Ryoma lên vài hạng rồi. Tuy nhiên, với tư cách một nhà nghiên cứu quái vật, một khi cậu biết được vị trí trong xã hội của loài slime, cậu sẽ nhận ra rằng công khai kiến thức của Ryoma cũng không đủ để thay đổi được danh tiếng thấp kém của chúng. Vậy nên cũng dễ hiểu khi Ryoma không muốn công bố chuyện này. Hình ảnh vô giá trị của những con slime là như vậy đó, cả ở trong lẫn ngoài Hội Thuấn Thú…”
“Thật à? Ngay cả một người kém hiểu biết như tôi cũng nhận ra giá trị của hai loài này. Nếu tôi biết dùng thuật thuần hóa, tôi cũng sẽ muốn sở hữu chúng.”
“Nếu ai cũng không có thành kiến như anh thì có lẽ một ngày nào đó, người ta sẽ học được cách đánh giá chính xác.”
Mọi người đều gật gù trước lời của Welanna. Họ có vẻ đều hiểu rõ giá trị của slime cọ rửa và ăn chất thải sau vụ bể phốt cũng như ngày hôm nay.
Nhìn họ như vậy khiến tôi bật ra một ý tưởng.
“Nếu mình mở một tiệm giặt là, có lẽ sẽ kiếm đủ tiền để sống được…”
“Tiệm giặt là?”
Tôi lại nói ra suy nghĩ của mình rồi.
“Tôi chỉ vừa nghĩ ra thôi. Nếu tôi dùng slime cọ rửa của mình để tạo ra một dịch vụ giặt đồ cho các mạo hiểm giả, tẩy được cả những vết bẩn tồi tệ nhất của yêu tinh với một cái giá rẻ, liệu tôi có thể kiếm đủ tiền để sống không?”
“Giá ‘rẻ’ là tầm bao nhiêu?”
“Xem nào… Nếu tôi tự chế ra các túi đựng độc quyền với giá 1 xu đồng nhỏ, cao nhất là 1 xu đồng trung thì sao?”
“THẾ LÀ QUÁ TUYỆT!”
Tất cả mọi người đều đồng thanh.
“Chúng tôi đều đã được trải nghiệm độ sạch của nó rồi, meow. Một cái túi với giá 1 xu đồng trung là quá rẻ.”
“Đặc biệt như ngày hôm nay, với tất cả đống máu và mỡ đặc biệt khó giặt như thế này…”
“Cứ nghĩ đến việc phải dọn chúng lúc nào cũng đau đầu… lúc nào cũng thế.”
“Tôi toàn vất hết số quần áo bẩn đi và thay hẳn một bộ mới. Mùi hôi vẫn sẽ bám lại kể cả sau khi giặt và tôi sẽ không thể mặc được chúng nữa. Rất nhiều các thú nhân khác với cái mũi thính giống tôi sẽ có đủ khả năng kinh tế, và sẵn sàng trả 1 xu đồng trung để tẩy hết vết bẩn cùng mùi hôi. Thế vẫn là rẻ hơn nhiều so với việc phải đi mua một bộ mới.”
Tộc thú nhân rất nhạy cảm với mùi hôi, vậy nên bốn quý cô thú nhân đều háo hức tán thành ý tưởng của tôi.
“Với cái giá đó, kể cả những người không phải mạo hiểm giả cũng muốn dùng dịch vụ. Cứ tính đến công sức phải bỏ ra để giặt giũ mà xem, sẽ nhanh và dễ dàng hơn nhiều nếu để cậu làm việc đó.”
“Tôi sẽ viết một yêu cầu vào ngày mai nếu được. Số đồ cần giặt ở nhà tôi đã chất đống lên rồi…”
“Tôi thì luôn tệ với việc nhà nói chung. Đặc biệt là khi đang mải mê nghiên cứu, tôi sẽ quên luôn việc giặt đồ. Cứ mỗi khi chuyện đó xảy ra, tôi lại phải thuê người xử lý chúng, nhưng việc đó rất tốn kém.”
“Về trường hợp của Leipin, vết bẩn trở nên tệ hơn nhiều do để quá lâu, khiến cái giá lại tăng lên… Nhưng thuê người khác chắc chắn sẽ tốn cả gia tài. Chỉ những gia đình giàu có và quý tộc mới đủ khả năng để trả thôi. Vậy nên cái giá mà Ryoma đặt ra là vừa đủ cho thường dân.”
Bọn họ đều độc thân à? Bốn người đàn ông kể về cuộc sống khá luộm thuộm của mình, kết chuyện bằng lời của Asagi.
Cơ mà bọn họ thú vị hơn tôi nghĩ…
“Nếu cậu định làm thật, tôi chắc chắn cậu sẽ kiếm được tiền. Chúng tôi cũng sẽ là khách hàng nữa.”
“Cơ mà sao cậu lại muốn tính đến chuyện này?”
A, phải rồi, tôi quên chưa kể cho họ lý do…
“Thực ra thì, tôi đã suy tính về một số chuyện vào hôm qua. Và tôi quyết định sẽ tự lập.”
“Ý cậu là sao?”
“Như mọi người đã biết, tôi đến thị trấn này cùng gia đình nhà công tước. Và tôi đã được họ chăm sóc suốt từ đó đến giờ… Nhưng gần đây, tôi nhận ra rằng mình đang lợi dụng lòng tốt của họ. Vậy nên tôi đã bàn bạc cùng cả gia đình và quyết định sẽ ngừng nhận trợ cấp từ họ để có thể tự lập.”
“Cậu ngừng nhận trợ cấp từ nhà công tước?!”
“Thật phí phạm…”
“Mặc dù tôi ngừng nhận trợ cấp, tôi vẫn sống chung nhà với họ… Họ luôn đối xử với tôi cực kì tốt, và việc đó dần trở thành chuyện tất nhiên… tôi đã được chiều chuộng quá rồi. Khi họ rời khỏi thị trấn, tôi sẽ tự rèn luyện lại bản thân.”
“Kể cả vậy, ai lại đi làm thế cơ chứ? Tôi không thể tưởng tượng được việc mình lại quyết định ngừng nhận trợ cấp từ nhà công tước. Mặc dù cũng chả có chuyện tôi có cơ hội để mà làm thế.”
“Nói vậy thôi, chứ tôi thích cách suy nghĩ của cậu.”
“Hahaha… Và thế là ở cuối cuộc trò chuyện, tôi hứa sẽ làm một việc mà họ giao cho và thường xuyên giữ liên lạc với gia đình họ. Rồi tôi quyết định ở lại thị trấn này, thế nên tôi đang tìm cách để kiếm sống. Tôi vẫn sẽ làm một mạo hiểm giả, nhưng công việc mà tôi nhận từ công tước yêu cầu tôi phải định kỳ quay lại đây. Đó là lý do tôi muốn chuẩn bị một vài cách để kiếm tiền, để đề phòng một ngày không thể tiếp tục làm mạo hiểm giả nữa.”
“Tôi hiểu, nghe tuyệt thật đấy. Cố gắng lên nhé.”
“Nếu cậu ở lại thị trấn này, chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều trong tương lai đấy. Tôi rất mong được làm việc cùng cậu một lần nữa.”
“Tôi cũng thế, mong mọi người chăm sóc.”
Cuộc trò chuyện phiếm của chúng tôi tiếp tục cho đến khi chúng tôi trở về thị trấn trên chuyến xe ngựa cuối cùng.
◇◇◇
Khi tôi trở về nhà trọ, Eliaria và mọi người đã gọi tôi đến phòng.
“Chào mừng trở lại!”
“Hôm nay làm việc tốt lắm, Ryoma.”
“Nay công việc kết thúc sớm nhỉ? Mọi thứ ở khu mỏ vẫn tốt đẹp chứ?”
“Hả? Mọi người chưa nhận được thông tin ạ?”
“Hôm nay chúng ta đến văn phòng bên chính quyền để điều tra về khu mỏ… Có vẻ như nó đúng là đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Có chuyện gì đã xảy ra à?”
“Hôm nay mọi người phát hiện ra một ngôi làng yêu tinh trong hầm mỏ, vậy nên nhiệm vụ đã chuyển sang tiêu diệt chúng …Ở đấy thậm chí có cả một con vua yêu tinh, thế nên mọi thứ có hơi hỗn loạn chút.”
Ngay sau khi tôi vừa báo cáo, những giọng ngạc nhiên hét lên. “Một con vua yêu tinh?!”
“Mọi chuyện có ổn không?!”
“Vâng, thật may là em được giao nhiệm vụ ngăn chặn những con yêu tinh trốn thoát, vậy nên cũng không có vấn đề gì lắm. Và cũng may là không có ai bị thiệt mạng.”
“Anh hiểu rồi, thật nhẹ nhõm…”
“Nhưng cái tổ đấy lớn đến mức có cả vua yêu tinh và hiệp sĩ yêu tinh, với lại số lượng yêu tinh chạy về hướng của đội em phải lên tới 2000 con. Vì công việc này bỗng phức tạp hơn hẳn, bọn em được cho phép về ngay sau khi dọn xong số xác của lũ yêu tinh.”
“Mọi người làm tốt thật mới không có thương vong như vậy…”
“Con vua yêu tinh được những mạo hiểm giả cấp cao xử lý, trong khi những mạo hiểm giả cấp thấp bọn em bằng cách nào đó đã vượt qua được bằng cách dùng bẫy. Và còn một chuyện nữa.”
Tôi giải thích lại hoàn cảnh mà sáu đứa trẻ kể cho tôi. Rằng chúng gặp khó khăn khi mất đi việc dọn nhà vệ sinh.
Sau đó, nhà công tước nhìn hơi thất vọng một chút.
“Ta hiểu…”
“Vậy có chuyện gì đang xảy ra ở bên chính quyền thế ạ? Những gì không được phép tiết lộ thì mọi người không cần kể đâu ạ.”
“Chúng ta đang xử lý và sắp xếp lại đội ngũ bên đó. Kẻ đứng đầu trong toàn bộ chuyện này đã đi tù rồi, và vẫn đang được tra khảo thêm tội danh.”
“Chuyện xảy ra hôm nay chắc hẳn sẽ được nêu ra như một hậu quả từ những việc bọn họ làm nữa. Vậy ra việc dọn bể phốt đã được bên hội nhận rồi à?”
“Vâng. Cháu có nhận thêm một yêu cầu dọn ở bên đấy mấy hôm trước.”
“Có vẻ như hội cũng không muốn khách hàng của mình đợi quá lâu.”
“Em có bảo nhóm mấy đứa trẻ đó là chúng có thể nhận việc từ hội, và sẽ được trả lương tử tế. Bọn chúng có vẻ vẫn nghi ngờ, nhưng đều sẵn sàng nhận việc.”
“Xin lỗi… Nhà anh sẽ yêu cầu người quản lý mới xử lý việc này.”
Cuộc bàn luận dừng lại ở đó.
“Giờ thì, hãy gạt mấy chuyện u ám này sang một bên nào. Chị mừng là em vẫn ổn.”
“Cháu hẳn phải rất đói sau chuyện ngày hôm nay. Cháu có muốn ăn gì không?”
“Có ạ.”
“Slime của em cũng đã phải làm việc rất vất vả nhỉ? Chúng có cần gì không?”
“Bọn chúng đã ăn uống thoải mái với số yêu tinh ngày hôm nay rồi ạ, đủ để có thể phân tách tối nay.”
“Ối chà, thật à? Loại nào sẽ tăng lên vậy?”
“Axit, độc, cọ rửa, và vài con slime dính nữa.”
“Thế là khá nhiều đấy.”
“Vâng, bọn chúng đã ăn một lượng thức ăn khổng lồ mà. Với lại không cần biết loại nào sẽ tăng lên, càng đông càng tốt ạ; vì đằng nào chúng cũng cần thiết cho việc chế tạo vật liệu chống nước cũng như cải thiện môi trường… nhưng lượng ma lực cần cho việc lập giao ước có hơi nhiều quá.”
“Nếu số lượng nhiều như vậy thì cũng không còn cách nào khác. Đừng có ép bản thân quá đấy.”
“Vâng ạ. Nếu em không thể làm hết trong ngày hôm nay, em sẽ chia đều việc lập giao ước cho hai đến ba ngày tới.”
“Thế là tốt nhất.”
Sau đó, chúng tôi dùng bữa tối và bàn về kế hoạch trong tương lai của tôi, vậy nên tôi kể cho họ về việc mình sẽ tiếp tục làm mạo hiểm giả, đồng thời kiếm tiền từ một nguồn khác.
Mà nghĩ lại thì, tôi cũng chưa từng hỏi mọi người sẽ ở đây trong bao lâu… Tôi nên hỏi luôn.
“Vậy mọi người dự định sẽ ở lại thị trấn này trong bao lâu ạ? Em quên không hỏi, nhưng…”
“Nhà anh chưa nói à? Cho đến khi đợt sinh sản hàng loạt của ếch grell kết thúc. Chúng ta sẽ ở thị trấn này lâu nhất có thể, cho đến khi Elia nhập học.”
Ếch Grell là…
“Loại quái vật mà da được dùng làm giáp ạ?”
“Đúng, nó quả thực được dùng làm giáp. Cơ mà nội tạng của chúng cũng được dùng trong việc chế thuốc nữa. Chúng sinh sản ở khu đầm lầy quanh đây với số lượng lớn hàng năm. Chúng ta sẽ đưa Elia đến đó.”
“Có một khu đầm lầy đỏ ở trong rừng, vào khoảng nửa đường từ thị trấn đến khu mỏ.”
“Mọi người định săn ếch grell ạ?”
Tôi đang không biết việc đó có phải là để huấn luyện không, nhưng có vẻ không phải vậy. Đúng là họ có luyện tập, nhưng đấy chỉ là việc phụ thôi. Mục tiêu thật sự của họ là chim Limour, thường hay tụ họp vào cùng thời điểm với đợt sinh sản của ếch.
“Đó là một loài quái vật vô cùng xinh đẹp với cánh màu xanh dương. Chúng sở hữu một giọng hót hay và cũng bay rất nhanh nữa, chúng là một loài quái vật khá nổi tiếng. Tuy nhiên, chúng rất khó bị bắt và hiếm khi được thuần hóa, nên không có nhiều cơ hội được chiêm ngưỡng chúng. Nhưng chúng thường tụ tập thành đàn quanh khu đầm lầy. Em cũng nên nhân cơ hội này đi xem chúng, Ryoma. Chúng rất đáng để quan sát đấy.”
Vậy ra không phải loại quái vật nào cũng đáng sợ… nhưng nếu chúng ăn ếch grell thì chúng hẳn phải là một loài chim ăn thịt… Loài chim ăn thịt duy nhất mà tôi đang nghĩ tới là quạ, và chúng thường bu quanh đống rác… Nhưng màu sắc của loài chim này khá giống một con công. …Tôi chả biết nữa, nhưng tôi cũng khá tò mò. Tôi nên đi xem thử trong lúc chúng còn đang ở đây.
“Em cũng muốn được ngắm chúng.”
“Nếu vậy thì em có thể đi cùng nhà chị.”
“Vâng, vậy mong mọi người cho phép em đi cùng khi đợt sinh sản ếch bắt đầu.”
“Đương nhiên rồi! Chúng ta chắc chắn sẽ đi cùng nhau!”
Tôi hứa với Eliaria và rời khỏi phòng sau khi ăn xong.
Trước khi đi ngủ, tôi để cho lũ slime phân tách và lập giao ước với chúng, nhưng ma lực của tôi hết giữa chừng, vậy nên tôi sẽ để phần còn lại cho ngày mai. Tôi vẫn còn một vài liều ma dược hồi phục, nhưng dùng chúng cho việc này thì hơi phí.