“Dịch chuyển ư?! Không thể nào...!”
Bức thư khắc phép dịch chuyển chỉ có thể phát huy tác dụng khi người được ghi trong địa chỉ nhận thư cầm nó trong tay. Bức thư Koya trả lại vốn là của Ever gửi cho Milligan. Đáng lẽ bây giờ người giữ nó phải là Takaya chứ.
(Sao lại kích hoạt được chứ? Nếu dịch chuyển phát động, vậy thì người nhận không phải là Milligan mà là mình sao? Koya đã gài bẫy ư? Không, hắn ta không có lý do gì để làm thế... Hay là nội dung đã bị ngụy tạo...)
Trong đầu Takaya ngổn ngang những suy đoán hỗn loạn. Nhưng lúc này, đó không phải là điều cần phải bận tâm. Điều quan trọng là Takaya sẽ bị đưa đến nơi nào?
Như lần trước Takaya từng bị dịch chuyển bất ngờ trong trận chiến ở Ma giới, những nơi bị đưa đến đột ngột như vậy thường chẳng có gì tốt lành. Hoàn toàn có khả năng nơi dịch chuyển là giữa dòng dung nham ở Wols. Đến giờ Takaya mới hối hận vì đã không kiểm tra kỹ nội dung bức thư. Nếu nó bị ngụy tạo cực kỳ tinh vi bằng ma pháp nào đó, ngay cả Koya cũng có thể bỏ sót. Không ai là hoàn hảo.
“Ựa!”
Xuyên qua cột sáng hút người, bất chấp đó có phải là dưới lòng đất hay không, Takaya bị đưa đến một nơi mà kẻ gửi thư không rõ danh tính đã chỉ định. Anh ta bất giác kêu lên một tiếng, nhưng mặt đất lại mềm mại lạ thường, nên cú va chạm không đáng kể.
“Tuyết ư... Không khí cũng loãng nữa.”
Tuy không quá lạnh giá như ở Shimazu, nhưng cái lạnh thì vẫn cứ là lạnh. Địa điểm chắc hẳn là một ngọn núi nào đó, và còn là nơi có độ cao đáng kể. Dù không có gió, nhưng thời tiết trên núi rất dễ thay đổi. Phải hết sức cẩn thận.
“Dù sao thì, bây giờ phải tìm cách chống chọi với cái lạnh này đã—“
“Ối!”
“Ui chà!”
“Cái gì vậy?”
“Chủ nhân!”
“Micke. ...Và cả ba người nữa sao?!”
Không biết có phải họ định bảo vệ Takaya ngay trước đó hay không, nhưng ngoài Micke vốn đã dính chặt lấy anh, Meiryl, Daiku và Roar cũng đồng loạt rơi xuống.
“Chủ nhân, người không sao chứ?”
“May mà có tuyết làm đệm đỡ, nên không bị thương gì cả.”
Micke khẽ khàng tiếp đất, rồi lập tức chạy đến bên Takaya. Micke có khả năng chịu lạnh cực tốt, nên có cô bé bên cạnh thật sự rất yên tâm. Dù có gặp phải ma thú trên đường cũng sẽ không thành vấn đề.
“Đ, đây là đâu vậy...”
“Ui chà, l, lạnh quá...!”
“Một ngọn núi nào đó à... Sao lại là nơi này chứ.”
Vấn đề là bốn người còn lại, bao gồm cả Takaya, ngoại trừ Micke.
“...Chuyện tại sao mọi người lại đi theo mình thì tạm gác lại, vì nó sẽ phức tạp lắm... Mọi người có kinh nghiệm leo núi ở những nơi như thế này không? Nhân tiện, mình thì không.”
“Chắc chỉ có núi ở Wols thôi. Nơi đó làm gì có tuyết rơi.”
“Giống Meiryl.”
“...Sống ở thị trấn cảng mà.”
Như vậy, gần như tất cả đều là lính mới.
Trong trường hợp này, tốt nhất là không nên manh động, mà tìm một nơi trú ẩn tránh rét rồi chờ người đến giúp. Tất cả thành viên của Seelatt đều đã chứng kiến việc Takaya và nhóm mình bị dịch chuyển đi đâu đó, chắc chắn họ sẽ hành động ngay thôi.
Thế nhưng, đây rốt cuộc là nơi nào? Dù đang ở chỗ có độ dốc thoai thoải nên hiện tại không lo bị trượt ngã, nhưng xung quanh lại bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, tầm nhìn rất kém. Từ đây không thể nhìn thấy được những nơi có thể tránh gió như hang động.
“Khịt khịt... Này, chủ nhân.”
“Micke, có chuyện gì sao?”
“Ở đây có mùi rừng.”
“Rừng? Ý con là Rừng Hiền Triết sao?”
“Vâng. ...Và, con nghĩ là, bên kia còn có mùi của Ever nữa.”
“Sư phụ ư?”
“Vâng, không thể nhầm lẫn được.”
Micke chỉ về phía bên kia lớp sương mù dày đặc, có lẽ là gần đỉnh núi, vượt qua cả làn sương ấy. Môi trường hiện tại của Takaya, cùng với thông tin từ Micke. Khi ghép nối tất cả những điều đó lại, chỉ có một khả năng duy nhất. Dù không rõ tại sao sư phụ lại có mặt ở nơi này, nhưng địa điểm đã được xác định.
“Takaya, cậu đã tìm ra điều gì sao?”
“Vâng. Đây... có lẽ là 'Đại Băng Cao'.”
Đại Băng Cao. Đó là nơi nằm ở chân núi Rừng Hiền Triết – căn nhà thứ hai của Takaya, một nơi mà ngay cả anh cũng chưa từng đặt chân đến dù chỉ một bước. Takaya đã bị đưa đến “Một bí cảnh khác của Rừng Hiền Triết” – nơi mà ngay cả sư phụ anh cũng chỉ mới đến đó một lần trong quá khứ, có lẽ là vì một ý đồ nào đó.
“Micke. Con tìm giúp anh một cái hang nhỏ thôi cũng được, miễn sao đủ chỗ cho năm người chúng ta. Trong lúc đó, anh sẽ chuẩn bị mọi thứ.”
“Vâng, con biết rồi. Vậy thì, hãy ở yên đây cho đến khi con quay lại nhé.”
Nói rồi, Micke trở về hình dạng hoang dã của mình và biến mất vào phía bên kia làn sương. Dù không chắc Micke có còn nhớ hay không, nhưng đây vốn là nơi cô bé sinh ra và lớn lên. Giờ đây, Takaya chỉ còn cách tin vào bản năng hoang dã của cô bé.
“Thôi được, chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị thôi. ...Ba người này, có thể giúp mình một chút trong thí nghiệm này không?”
“Ở đây thì Takaya là người đáng tin cậy nhất, tất nhiên tôi sẽ nghe lời... Nhưng sao cậu lại cầm một cây nấm đỏ rực trông có vẻ độc thế kia?”
“Là để chống lạnh. ...Dù hơi là một phương pháp thô bạo.”
Hiện tại không có đồ giữ ấm, nên chỉ còn cách làm ấm cơ thể từ bên trong. Đã lâu lắm rồi, có vẻ như kỹ năng của Takaya lại có đất dụng võ.