Isekai Kakusei Chouzetsu Create Skill

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

54 31

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

7 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

82 557

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

71 307

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

240 3157

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

12 194

Tập 1 - 101 - Chương 3: Điều duy nhất có thể làm

Trong khi các bạn cùng lớp lần lượt vượt qua mọi gian khó bằng tài năng thức tỉnh của riêng mình, Takaya chỉ có thể đứng nhìn từ một nơi rất xa. Chỉ biết ngày ngày cậu ấy không ngừng cầu nguyện, mong sao mình có thể hòa lẫn vào đống hành lý của mọi người, để ánh mắt kẻ thù đừng bao giờ hướng về phía này.

Takaya từng tin rằng, rồi một ngày nào đó, cậu cũng sẽ giống như bao người khác, "biến hóa" thành một cái gì đó đặc biệt. Thế nhưng, cái ngày ấy mãi mãi chẳng bao giờ tới, và cậu, ngay cả ở thế giới dị giới này, cũng trở thành một kẻ bị ghẻ lạnh, ruồng bỏ.

"—Đống hành lý của mày chỉ có thế thôi à?"

"…Vâng. Dù sao thì, đồ đạc của riêng em cũng chẳng đáng là bao."

Vì Takaya đã cất hầu hết hành lý của mình vào khoang chứa đồ của chiếc xe buýt, nên khi bị đưa tới thế giới này, cậu gần như chỉ có hai bàn tay trắng. Tiện thể nhắc luôn, bên trong chiếc xe buýt bị dây leo bao phủ, không còn sót lại bất cứ thứ gì.

Thứ còn sót lại duy nhất chính là bộ quần áo thay thế trong chiếc ba lô mà cậu mang theo lên xe buýt, và một "thứ nọ" chỉ mới được đưa cho cậu ít lâu sau khi đặt chân tới thế giới này.

"Này, Harukawa-kun. Về mấy món đồ nghề của tớ thì phải làm sao bây giờ…?"

"Ôi, Nagaue. Đang nói chuyện dở thì xin lỗi nhé, nhưng làm nốt cái này cuối cùng cho tao đi."

Vừa định hỏi Akito xem phải xử lý thế nào với "thứ" đang cầm trên tay, thì đột nhiên, từ bên cạnh, một lời nói cục cằn vang lên, kèm theo đó là một con ma thú hình dáng như lợn rừng bị ném thẳng xuống trước mặt Takaya. Dĩ nhiên, nó đã chết từ đời nào rồi. Chắc là bị săn từ sáng sớm tinh mơ, bởi vì xác nó đã bắt đầu cứng đờ, dù sờ qua lớp lông vẫn cảm nhận được cơ bắp rắn chắc.

"Này Suetsugu, Nagaue giờ đâu còn trong nhóm chúng ta nữa… Sao lại giao một việc lớn thế này cho cái thằng như nó chứ…"

"Hả? Đằng nào thì nó cũng chỉ làm được có thế này thôi, cứ vắt kiệt sức nó tới tận cùng đi. Này, Nagaue? Mày thấy được không? Chúng ta từng là đồng đội mà, phải không?"

Ánh mắt Suetsugu Shunichi – một trong những người bạn cùng lớp – chằm chằm nhìn về phía Takaya. Thân hình to lớn, vạm vỡ của hắn, so với Takaya, khác biệt đến mức cứ như người lớn với học sinh tiểu học vậy.

"Em… ách!"

Vừa lúc Takaya định mở miệng, cánh tay như khúc gỗ của Shunichi đã quấn chặt lấy cổ cậu, siết mạnh không chút nương tay. Bằng một chiêu thức nhanh đến mức khó ai kịp nhìn rõ – kỹ năng vốn có của kẻ đã từng dự thi giải Vô địch Judo toàn quốc, và cũng là trụ cột tiền tuyến của nhóm ở thế giới này – Takaya đã bị hắn dễ dàng làm cho nghẹt thở.

"Hả? Tao à? Tao chỉ muốn mày mổ con xác chết này thôi mà? Vậy nên, câu trả lời của mày chỉ có thể là 'ĐỒNG Ý' thôi. Cái loại từ như 'Em…' ấy, tao không cho phép nói ra đâu nhé."

"Ư… ực…"

"Này, dừng lại! Dù có bất đồng gì đi chăng nữa, cả lớp đã thống nhất là không được động tay động chân rồi mà!?"

Thấy Takaya không thốt nổi một lời đau đớn, chỉ biết quẫy đạp hai chân loạn xạ, Akito liền hoảng hốt, lập tức xông vào gỡ cánh tay của Shunichi ra.

"Này này, đùa thôi mà Akki, chỉ là đụng chạm da thịt tí xíu thôi mà, làm gì mà căng thế. Haizzz, đúng là mấy đứa học sinh gương mẫu lúc nào cũng thế."

Dường như không thể chống lại Akito, hắn liền càu nhàu trong miệng, nhưng vẫn buông Takaya ra.

"Khụ… khụ… ọe…!"

"Này, Nagaue. Thế nào, câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi của tao là gì đây? 'ĐỒNG Ý' hay 'Em xin được làm ạ'? Nói nhanh đi!"

"Dạ, dạ em xin được làm… khụ…"

"Đúng rồi, ngoan. Cứ thế là được rồi. Thế thì, làm xong cái đó rồi cút nhanh cho khuất mắt tao."

Có vẻ hài lòng với câu trả lời của Takaya, Shunichi vui vẻ quay trở lại vòng tròn bạn bè của mình. Khi hắn ta vừa mở miệng nói gì đó, lũ lâu la vây quanh liền quay sang nhìn Takaya, rồi phá lên cười rộ.

"Nagaue, xin lỗi cậu."

"Không sao đâu. Dù sao thì, những gì em có thể làm cũng chỉ có vậy thôi mà."

Vừa dứt lời, Takaya liền thuần thục cắm con "dao mổ xác" – món hành lý tử tế duy nhất của cậu – vào cổ con ma thú chết nằm ngay trước mặt. Công việc phân tách những con ma thú mà đồng đội săn được, biến chúng thành nguyên liệu nấu ăn và các vật phẩm khác.

Và đó, chính là công việc duy nhất mà cậu được giao phó trong thế giới này, cũng như trong chính tổ đội này.