[Hóa ra bác ấy sẽ tới đón chúng ta à?]
[Không có đâu.]
Saeki lắc đầu.
[Cơ mà mình có liên lạc với ba trước là sẽ về đến nơi trong khoảng thời gian này, nên chắc ông ấy mới đợi ở đây, nhỉ?]
Ra là vậy à.
Chúng tôi đi tới chỗ ba Saeki đang đợi.
Bố của Saeki - Saeki Toru, là một người với vẻ ngoài hết sức trẻ trung, dù phần tóc được vuốt phía trên tai của ông đã có phần bạc trắng. Thực tế thì, trông ông không già một chút nào cả. Bộ trang phục thường ngày của ông cũng không hề giống của người già hay của một người cha vào ngày nghỉ. Thường thì vai của người Nhật không rộng nên sẽ không mặc hợp với com lê, nhưng với ông, người có một thể hình tốt thì lại rất hợp.
「Chà, Yumizuki-kun, đã hai tháng rồi nhỉ.」
「Lâu ngày không gặp bác ạ.」
Bác trai nở nụ cười chào tôi, tôi cũng cúi đầu chào lại.
「Xin lỗi vì ngày hôm nay nhé. Bác nghĩ nếu hôm nay cháu tới thì sẽ đỡ hơn nhiều, nên mới thử hỏi cháu xem sao. Hy vọng là cháu không bị Kiraka ép tới đây.」
「Dạ không, không có chuyện đó đâu bác...」
Cảm giác như tôi đột nhiên bị uy hiếp ấy… nhưng, người sai vẫn là tôi mà.
「Mồ, bố thật là. Bố có vẻ thích Yumizuki-kun quá nhỉ. Thậm chí còn bắt chuyện với cậu ấy trước cả con gái mình luôn.」
Saeki đứng cạnh tôi, tỏ vẻ bó tay cộng thêm biểu cảm hờn dỗi.
「Làm gì có chuyện đó chứ. Vả lại bố cũng có thể nói chuyện với con bất cứ lúc nào mà.」
「Bào chữa bằng lý do đó không hay tí nào đâu bố.」
Câu này của cô cũng gián tiếp cà khịa tôi. Vì trước đây tôi cũng đã dùng lý do tương tự để chấp nhận cuộc hẹn với Horyu và rồi mọi chuyện rối tung lên từ đó.
「Con có còn là trẻ con đâu, đừng giận dỗi vì mấy thứ nhỏ nhặt như này chứ... Nào, vào trong xe đi. Nơi này không có mái che nên cứ đứng nói chuyện giữa trời nắng thế này thì nóng lắm.」
Nói xong, bác ấy liền vào trong xe. Đó là một chiếc xe hơi sơn màu bạc.
Khi tất cả chúng tôi đã vào trong, chiếc xe lập tức lăn bánh. Chạy vòng quanh một cái vòng xuyến nhỏ, rồi rời khỏi trạm tàu. Sau khi băng qua một siêu thị sang trọng gần đó, chúng tôi đã vào trong nội thành. Có vẻ xung quanh trạm tàu chỉ toàn là khu dân cư chứ không có nhiều các cơ sở phục vụ. Nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe, mỗi căn nhà đều trông rất khang trang và cổ kính.
「Ể, gì cơ? Bố định đến tham gia lễ hội trường con sao?」
「Dĩ nhiên rồi. Bố phải đến thăm trường con gái mình học một lần xem sao chứ.」
Khi tôi bị xao nhãng bởi những quang cảnh bên ngoài cửa sổ, hai bố con thì đang hàn huyên với nhau ở hàng ghế trước của xe.
Bác ấy đã biết bí mật giữa tôi và Saeki hồi trước kỳ nghỉ hè - bầu không khí lúc đó khá là căng thẳng khiến tôi lo rằng mối quan hệ cha con giữa họ sẽ xấu đi hay không, nhưng có vẻ là không có chuyện đó rồi. Saeki-san hiện cũng đang ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn đang diễn ra suôn sẻ.
「Và cũng có chút liên quan đến việc của công ty nữa. Hiện tại thì không thể nói.」
「Hừm~~」
Có vẻ đã trôi sang chủ đề riêng tư rồi. Tôi vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ vừa tiếp tục lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Xe tiếp tục chạy trong khoảng mười phút, cuối cùng chúng tôi cũng đã tới nhà Saeki.
Dù phần khuôn viên được bao quanh bởi hàng rào thấp rất rộng, nhưng căn nhà thì lại khá nhỏ và có vẻ chỉ chiếm chưa đến một nửa diện tích. Có lẽ trước đây căn nhà đã từng rất lớn nhưng như thế thì sống không được tiện cho lắm, nên nó đã bị phá đi và xây lại một căn mới.
Mà thực tế thì, màu sơn của căn nhà mang phong cách hiện đại này nhạt hơn so với khu vực xung quanh, và cũng có cửa sổ lồi khá kiểu cách nữa . Điều thú vị ở đây là, tuy không có gara để xe, nhưng ở trong khu vườn trước nhà rộng rãi này lại được xếp một góc được dùng để đỗ xe.
Chiếc xe lái qua cổng, vào trong vườn và dừng lại trước cửa nhà, sau đó chúng tôi bước ra khỏi xe.
「Vào nhà đi.」
Saeki vặn tay nắm cửa vào nhà, bị thúc giục, tôi cũng đi theo cô.
「Con về rồi đây. Mẹ ơi?」
「Đến ngay đây.」
Tôi nghe thấy tiếng trả lời truyền đến ngay lập tức... Chà chà, cuối cùng cũng được gặp rồi sao. Không biết bác ấy là người như thế nào đây?
「Mừng con về nhà. Cuối cùng cũng chịu về rồi sao, đứa con gái lêu lổng này.」
Sau khi bước dọc dải hành lang, phía sau cánh cửa gần chúng tôi nhất, ai đó trông giống mẹ của Saeki bước ra. Trong căn phòng đó có lẽ là phòng khách kiêm phòng bếp.
Bác ấy có đôi mắt sụp mí, trông rất thanh nhã và duyên dáng. Bác ấy đang đeo một chiếc tạp dề, chắc là đang chuẩn bị làm việc. Dọn dẹp nhà cửa hay nấu ăn chẳng hạn. Có lẽ vì thế nên bác mới cột mái tóc quăn của mình thành kiểu đuôi ngựa. Nếu nói bác ấy giống như chị của Saeki thì có vẻ hơi gượng gạo, nhưng trông bác vẫn rất trẻ trung và xinh đẹp.
「Ai là đứa lêu lổng hả. Lúc cần thiết thì con sẽ về mà.」
「Kia là Yumizuki-san phải không?」
Bác ấy lờ đi lời kháng nghị của cô con gái, quay sang phía tôi.
「Vâng, cháu là Yumizuki Yukitsugu ạ.」
「Cháu hình như là senpai của Kirika ở trường, và cũng sống gần nhà con bé nữa nhỉ? Kirika nợ ơn cháu nhiều lắm đấy.」
Sau đó, bác ấy cũng cúi đầu xuống.
Phải rồi. Đối với bác ấy, thì tôi và Saeki chỉ đơn thuần là senpai và kouhai tình cờ sống gần nhà nhau. Sự thật rằng chúng tôi đang sống chung nhà chỉ mỗi bố Saeki biết thôi.
Mà dù sao thì, bác ấy cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Bà mẹ này và ông bố nghiêm cẩn ấy chính là những người đã sinh ra Saeki ư? Thế cái bộ gen tạo nên cái tính cách thất thường kia của cô ấy từ chỗ nào ra vậy nhỉ? Tự nhiên mà có sao? Mà, cũng chẳng đáng ngạc nhiên gì khi bác ấy là mẹ của cô và cả hai đều có vẻ ngoài xinh đẹp.
「Bác có nghe kể là cháu đã gặp chồng bác rồi. Mà cho dù có thế đi nữa thì ông ấy cũng không nên gọi người ông mới gặp một lần đến giúp như thế này chứ?」
「Dạ không, cũng không có gì to tát đâu ạ.」
「Vậy sao? Nếu cháu nói vậy thì thật tốt quá.」
Bác cười, khóe mắt lại rũ xuống.
Tôi vốn dĩ tới đây để giúp họ mà, thấy họ vui vẻ chấp nhận thay vì khách sáo thì tốt hơn nhiều.
「Hửm, sao mọi người vẫn đứng đây nói chuyện vậy?」
Lúc này, bác trai cũng đã vào trong nhà.
「Yumizuki-kun đã đến tận đây rồi, ít nhất cũng pha cho cháu nó một tách trà đi chứ.」
「Đúng là thế thật, nhưng em vẫn chưa dọn nhà xong mà. Em cũng chưa đi chợ nữa, nên giờ nhà ta cũng chưa có gì hết cả.」
「...Ừm. Anh hiểu rồi.」
Ngạc nhiên thay, trông bác ấy có vẻ yếu thế hơn so với vợ mình nhỉ.
Theo những gì mà Saeki đã kể thì bố mẹ Saeki đã về Nhật Bản trong chuyến bay sáng hôm nay. Hành lý có vẻ cũng đã được chuyển đến nơi rồi, hộp chất thành từng đống để dọc hành lang. Mặc dù không phiền phức như dọn nhà, nhưng cũng có nhiều hành lý mang từ nước ngoài về nữa, và sắp xếp hết đống này trông không hề dễ dàng gì cho cam.
Bác gái đảm nhận khu vực phòng bếp. Có lẽ bác đã để dụng cụ ăn uống ở lại đây khi ra nước ngoài, nhưng không đời nào lại lấy bộ đồ ăn có tuổi phủ bụi tận hai năm ra để đãi khách được.
「Nếu vậy thì, sao chúng ta không bắt đầu với những việc chúng ta có thể làm bây giờ nhỉ?」
「Phải rồi ha. Cháu nói đúng.」
Chúng tôi hướng ra cửa trước. Tôi xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà mà bác gái đưa cho tôi.
「Vậy Yumizuki-kun vào phòng mình nhé.」
「Con đang nói gì vậy chứ? Cậu ta đến đây để giúp bố mẹ mà. Con muốn một cậu con trai làm gì trong phòng của mình chứ… Bác xin lỗi nhé Yumizuki-kun, đi theo bác.」
「Vâng ạ.」
Tôi đi theo bác trai dọc dãy hành lang phia trước.
「Arara, Yumizuki-san, cháu nổi tiếng quá ha.」
「Mồ!」
Tôi nghe tiếng Saeki ở phía sau lưng, nhưng vờ như không nghe. Tôi có thể mường tượng được rằng cô ấy đang bĩu môi.
Bác trai dẫn tôi đến một căn phòng trông giống một phòng học cá nhân. Trong phòng có một chiếc bàn gỗ và bao quanh là cả hàng tủ sách. Đây hẳn là phòng riêng của bác Seaki Toru, và cũng là nơi bác xử lý đống công việc mang về nhà.
Ở cuối góc phòng có tầm bốn, năm chiếc hộp giấy xếp chồng lên nhau.
「Đó là hành lý mà bác mang về đó.」
Bác trai thấy tôi đang nhìn về phía mấy chiếc hộp, liền nói vậy.
「Tận hai năm mới về, đồ dùng chắc cũng tăng lên khá nhiều nhỉ.」
「Cũng phải.」
Sau đó, bác nói với tôi việc cần làm và sắp xếp đống hành lý như thế nào.
Khi mở chiếc hộp ra, tôi thấy trong đó đa phần toàn là giấy tờ, và chúng đều được niêm phong và đánh dấu cẩn thận, nên khá dễ hiểu đó là loại giấy tờ gì. Điều này bộc lộ rõ tính cách cẩn trọng của bác Toru. Tôi lấy chúng ra, sắp xếp và đặt chúng lên sàn nhà. Rồi bác ấy đặt chúng lên bàn hoặc lên tủ sách, rồi còn phân loại cái nào nên để ở nhà và cái nào nên đem đến công ty.
Nhân tiện thì, có khá nhiều lớp niêm phong có ghi “F.E. Trading”. Có lẽ đây là tên công ty bác ấy.
「À mà này, Yumizuki-kun.」
Trong khi đang dở việc, bác ấy mở miệng giữa chừng.
「Chuyện giữa cháu và Kirika đi đến đâu rồi vậy?」
Đây là một câu hỏi hết sức mơ hồ.
「Cháu sẽ không phản bội lòng tin của bác đâu.」
Tôi trả lời câu hỏi của bác… Lời này cũng ẩn hàm một chút mặc cảm tội lỗi trong đó. Tôi dừng tay lại và xoay mặt về phía bác, và bác ấy sau một thoáng cũng trở lại công việc, và chỉ đơn thuần đáp: 「Vậy à.」
「Thế thì tốt rồi. Bác chỉ muốn hai cháu có một mối quan hệ đúng mực của học sinh cao trung. Vì vốn dĩ, nhiệm vụ của học sinh cao trung là phải học, và các cháu đến trường là vì mục đích đó.」
「Bác nói đúng.」
「Nhưng mà, khi cháu đã tốt nghiệp cao trung, thì cháu đã là một người lớn thực thụ. Khi đó, cháu muốn làm gì Kirika cũng được. Bác sẽ không can thiệp đâu.」
Tôi không biết nên trả lời thế nào, nên chỉ im lặng lắng nghe. Mà tôi cũng không nghĩ bác ấy cần nghe một câu trả lời rõ ràng từ tôi. Sau đó bác cũng không nói gì thêm nữa, và cũng không yêu cầu tôi phải nói gì.
Chúng tôi vẫn tiếp tục công việc trong im lặng.
Tôi lấy hết những thứ bên trong hộp ra, sắp xếp và đặt chúng ngay ngắn. Sau khi đã xong hết một hộp, tôi bóc đống băng dính xung quanh ra rồi gấp gọn hộp lại. Sau đó chuyển sang hộp tiếp theo.
Và, ngay lúc đó―
「Về phần vợ bác thì―」
Bác ấy lên tiếng trong khi tay vẫn không ngừng làm việc.
「Bà ấy nhìn vậy thôi, chứ vốn dĩ bà từng là tiểu thư từ một gia đình danh gia vọng tộc đấy.]
「Thật vậy ạ. Nhưng mà, cháu nghĩ là cháu hiểu.」
Dù bác ấy có nói “bà ấy nhìn vậy thôi” nhưng tôi đã thấy bác gái toát ra vẻ vừa quý phái, vừa nhã nhặn rồi.
「Nhưng cũng chính vì điều này mà bà đã suýt trở thành nạn nhân trong một vụ hôn nhân chính trị, và bác đã phải quyết liệt đứng ra gạt bỏ chuyện đó.」
「...」
「Bác thực sự không muốn áp đặt sự ích kỷ của bố mẹ lên con cái mình.」
Theo cách tôi hiểu thì, bác gái đã trốn chạy khỏi gia đình của mình. Nói cách khác, cả bác trai và bác trai đã cùng nhau trải qua sự việc này. Hẳn đây chính là lý do tại sao bác ấy không muốn trói buộc Saeki nhiều hơn mức cần thiết.
_________________________________________________
Savoy: Cuối cùng cũng hết chương. Chào mừng các bạn quay trở lại mục Savoy-chan lộ hint.
- Hint đầu tiên là chi tiết bố của Saeki, ông Toru, không hề nói với mẹ của Saeki (tôi không nhớ tên) về chuyện Yumizuki và Kirika đang sống chung. Ở đây đặt ra 2 câu hỏi: Tại sao lại không nói? và Nếu nói thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Và như các bạn đã nhận ra trong cái chương “bom” 7k chữ kia, đây không hẳn là một bộ rom-com chỉ toàn cơm tró bình thường, cái tag truyện Drama có giá trị của nó cả.
Ở câu hỏi thứ nhất thì, nếu mẹ Saeki chỉ đơn thuần biết chuyện và kiểu cưng nựng Yumizuki, thì cái truyện này sẽ đi theo thiên hướng nhạt nhẽo giống bộ JimiKawa mất. (Không phải nhạt nhẽo vì thiếu đường, mà là về độ thiếu muối của plot và character development). Còn nếu không biết thì từ đó cốt truyện sẽ có thể được rẽ sang nhiều hướng hơn, tạo phần kịch tính và lôi cuốn hơn.
Câu hỏi thứ hai thì tôi sẽ đề cập đến chi tiết hint tiếp theo để các bạn rõ hơn.
- Hint thứ hai chính là background của mẹ Saeki. Bà ấy sinh ra trong một gia đình khá nổi tiếng, nên bị kéo vào một vụ hôn nhân chính trị khi còn trẻ. Bố của Saeki đã cùng bà trốn chạy khỏi cả hai gia đình, tự kết hôn và sinh ra Saeki. Có lẽ sự việc này đã khiến bà ám ảnh với việc yêu đương khi còn trẻ, chính là lý do khiến bố Saeki giữ kín chuyện. Nhưng…
Như tôi đã nói ở trên, nếu vấn đề chỉ dừng lại tại đó thì sẽ không bao giờ là đủ cả. Một bộ truyện chỉ kết thúc êm đẹp khi không còn một vấn đề nào tồn đọng chưa được giải quyết triệt để (và thường là sẽ có đám cưới). Trong tập 5 vấn đề này sẽ được đụng đến một lần nữa, và đương nhiên sẽ có cảnh mẹ Saeki biết chuyện sống chung và drama nảy sinh từ đó……
Và nhân tiện thì, chúng ta đã bơi quá nhiều trong tập 4 và tập 5, tôi nghĩ là tôi nên quay lại tập 3 một chút. Trong chương Minh họa tập 3 tôi thấy có nhiều người bình luận rằng thanh niên đeo kính kia là Yagami, và tôi xin nói rằng: Rất tiếc, sai toét rồi.
(Tôi cũng vừa đọc một bình luận rằng Yagami tên viết ngược lại sẽ là imagay, tinh mắt kinh đấy, xin nhận của tại hạ một lạy.)
Được rồi nhé, hẹn gặp lại các bạn trong số tiếp theo của mục Savoy-chan lộ hint.
Savoy: Cửa sổ lồi, hay trong kiến trúc thiết kế thường gọi là “bay window”. Savoy: Thói quen giống tôi nhỉ. Savoy: Mấy ông hiểu cảm giác bị nóc nhà đè là thế nào không .-. azi: Giề, sao tự nhiên lại phát cơm tró thể hả savoy, có vợ rồi nên mới lên mặt à :v Savoy: Húp liền chứ ngại ngùng gì nữa :)))) Savoy: Đây cũng là một hint trong tập 5, và như đã nói ở trên tôi sẽ giải thích thêm ở cuối chương này. Savoy: Đây là một hint trong tập 5. Tôi sẽ giải thích thêm ở cuối chương này.