Vào ngày tôi trở về quê cùng với Yumizuki-kun, ba tôi bảo là muốn nói chuyện với tôi.
Có chuyện gì nhỉ? - Tôi nghĩ thầm, nhưng sau khi nghe ba kể xong, tôi chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng.
[Xin lỗi con. Ba biết là con đã có Yumizuki-kun rồi, nhưng ba cũng có lập trường của ba.]
Ba tôi kết thúc cuộc trò chuyện tại đây.
Mặc dù đã rõ ràng mọi việc, nhưng ba vẫn đem chuyện này nói cho tôi, có thể thấy lập trường của ba chắc hẳn cũng rất khó khăn. Vậy thì làm sao tôi có thể nói “không được” chứ?
Cơ mà, thiệt là rắc rối quá đi mất.
Làm sao bây giờ? Liệu tôi có nên bàn bạc với Yumizuki-kun không?
[...]
Tuy nghĩ là thế, nhưng tôi cảm thấy không thể nói được. Dẫu sao thì đây là việc riêng của gia đình tôi. Dù tôi có nói thì hẳn cậu ấy cũng sẽ cân nhắc tình huống của tôi mà gật đầu đồng ý. Vả lại, dù cho cậu ấy có đồng ý hay không, chuyện gì đến cũng phải đến.
Vậy nếu tôi đặt mình vào vị trí của Yumizuki, mọi chuyện sẽ ra sao đây?
Hẳn tôi cũng chỉ cười xòa mà nói: “Maa, đành chịu thôi.”, nhưng lại ngậm bồ hòn làm ngọt trong lòng.
Tôi không muốn cậu ấy phải cảm thấy như vậy.
Không thể từ chối yêu cầu của ba, cũng không cách nào kể với Yumizuki. Giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra phương án giải quyết nào cả.
[Kuwashima Kiyoshi-san à…]
Lần đầu tiên trong đời, tôi thốt lên tên của một người con trai khác, ngoài Yumizuki-kun.
Tất nhiên, không hề có một chút cảm giác yêu thương hay lời lẽ ấm áp nào trong đấy, có chăng chỉ là sự hoang mang đến vô tận.
_________________________________________________
Azi: Không phải tôi kiếm cớ sủi hay gì đâu, mà độ dài chương chỉ đến thế này thôi. Enjoy! :v