I'll have sherbet!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1282

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 3 - Chương 7: Bọn tôi chỉ đang chuẩn bị cho lễ hội trường thôi.

Ngày lễ hội trường đã ngay gần kề.

Một ngày nọ, sau khi tan học, tôi và Suzume cùng nhau đi tới nhà ga.

Hai bọn tôi đi cùng một chỗ sau khi tan học, đành rằng không mấy hòa thuận, nhưng cũng không đến mức làm xấu mặt nhau.

[Xin lỗi vì đã phiền cậu đi cùng với tớ.]

[Không cần để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu. Thân là một thành viên của lớp, tớ rất vui lòng khi được góp một phần công sức vào lễ hội trường mà.]

Nghe tôi nói thế, Suzume chỉ thở dài: “Yumizuki-kun này, cậu diễn vở con ngoan trò giỏi đạt thật đấy.” Chẳng lẽ thái độ bình thường của tôi tệ đến thế sao?

Chúng tôi đang trên đường đi mua sắm nhu yếu phẩm phục vụ cho ngày lễ hội trường.

Bởi chỉ đang làm chuẩn bị trước nên cũng chẳng cần phải mua quá nhiều, chỉ cần đem về vài bản mẫu là được. Cơ mà vẫn phải có người mua về nhà để hôm sau mang lên trường. Cái trách nhiệm này được chỉ định cho tôi, một người sống gần trường. Ngoài ra, tôi còn được phong danh hiệu “cố vấn” nữa.

[Mà này, cái chủ đề “Quán cà phê chính thống” rốt cuộc là sao vậy?]

[Không biết, đừng có hỏi tớ. Chính Takizawa là người đề cử cái này mà.]

[Nhưng người giơ hai tay tán thành không phải là cậu sao?]

Lúc sắp đến ngày lễ hội trường, lớp chúng tôi quyết định sẽ làm một cửa hàng cà phê chính thống.

Đó là đề nghị của Takizawa. Cậu ta còn nói “Chẳng phải Yumizuki-kun biết pha cà phê sao?”. Nhờ lời nói đó mà hướng đi của dự án cứ thế mà định đoạt. Cậu ta đã được bổ nhiệm làm phó hội trưởng của hội học sinh và sẽ phải bận rộn tham gia vào đoàn ủy viên chấp hành của lễ hội trường. Chính vì thế, có lẽ ít nhất cậu ta muốn đóng góp gì đó cho sự kiện của lớp trước thềm lễ hội chăng. Từ một điểm nhìn khác, thế này chẳng khác nào đưa ra ý tưởng xong phủi tay chuồn đi cả, nhưng chắc chắn một điều rằng cậu ta không hề có ý xấu nào.

Nhân tiện nói luôn, từ học kỳ thứ hai trở đi, Suzume vẫn sẽ tiếp tục làm lớp trưởng, và sẽ chịu trách nhiệm cho toàn bộ khâu chuẩn bị cho đến ngày lễ hội diễn ra mới thôi. Horyu và Yagami thì sẽ kiêm nhiệm cả hoạt động trong lớp lẫn trong câu lạc bộ Văn học.

[Thế cũng ổn mà. Mà này, Yumizuki-kun, bộ cậu thích pha cà phê hả?]

[Này này, Suzume-san. Chẳng lẽ cậu nghĩ tớ là người chỉ cần pha cà phê cả ngày là sẽ cảm thấy hạnh phúc chắc?]

Tôi thích uống cà phê, chứ không phải pha cà phê. Chỉ là tôi có hơi ám ảnh với quá trình thưởng thức một ly cà phê ngon mà thôi. Kiểu như ghiền những hạt cà phê hay độ đậm vị của nó chẳng hạn. Lẽ tất nhiên, công sức phải bỏ ra để có thể đạt được những phẩm vị như thế là không hề nhỏ, vì cái điều kiện tiên quyết như thế nên tôi chỉ đành tống hết chúng cho máy pha cà phê xử lý. Còn nếu thật sự muốn bỏ ra một chút thời gian và công sức thì hẳn là tôi sẽ dùng giấy lọc, cốc lưới, còn có cả coffee kettle để mà thong thả pha một cốc cơ.

[Vậy ra cái này gọi là “bình pha chân không” sao? Bộ dùng thứ này có thể pha được một cốc cà phê chính thống à?]

[Có thể nói là vậy. Trùng hợp là dạo này tớ cũng đang nghiên cứu.]

Nhờ vào quá trình thử nghiệm và liên tục sửa lỗi, rốt cuộc thì tôi đã có thể tạo ra những cốc cà phê đáng để tự hào.

[Tớ đã hỏi mượn bên quản lý bốn chiếc máy pha cà phê cho lớp rồi. Còn nếu cậu thích thì có thể tự chuẩn bị một chiếc cũng được.]

[Cho phép tớ từ chối.]

Nếu giao bình pha chân không cho đám người phê pha bởi bầu không khí lễ hội kia thì không có gì đảm bảo nó có thể toàn vẹn trả về cho tôi được. Nếu điều đó có xảy ra thì tôi không nghĩ đám đó có thể “toàn vẹn” mà ra về đâu.

Cơ mà…

Trong ngày lễ hội trường, hẳn là sẽ có khá nhiều lớp mở quán cà phê, nghĩ vậy, tôi cũng tán thành cái ý tưởng mang lại sự khác biệt này. Ngặt một nỗi, công tác chuẩn bị của lớp quá hời hợt. Không những chỉ sử dụng mỗi đống cốc giấy để đem ra phục vụ, mà đến cả hạt cà phê cũng phải đợi đến bây giờ mới đi siêu thị để mua. Tôi nghĩ ít nhất cũng phải kèm theo tay cầm cho mỗi cái cốc giấy, hoặc là cân nhắc một vài loại hạt cà phê sang hơn chút mới được… Mà kệ đi, dù sao thì đây chỉ là lễ hội trường mà thôi.

[Thôi thì tận lực vậy.]

Mặc dù chất lượng cà phê chỉ có thể nói là tạm được, nhưng khi kết hợp với những phương thức pha chế phù hợp thì vẫn có thể tạo ra hương vị thơm ngon.

[Tớ sẽ đảm nhiệm chức vụ cố vấn, trực cả ngày thứ bảy cũng được. Điều kiện là tớ muốn được nghỉ cả ngày Chủ Nhật.]

[Bộ cậu có kế hoạch khác phỏng?]

[Có chút việc.]

Ngày thứ hai của lễ hội trường - Chủ Nhật, chính là ngày tôi hẹn với Saeki cùng nhau dạo quanh sân trường.

Trong lúc nói chuyện phiếm, chúng tôi đã đến trước trung tâm thương mại. Giờ thì nên nhanh chóng lựa đồ thôi.

_________________________________________________

Tôi cùng Suzume dạo quanh một vòng tại tầng một của trung tâm thương mại.

[Mà này, chỉ cần chọn mấy loại đắt đắt là được chứ gì?]

Suzume vừa nhìn kệ trưng bày bột cà phê, vừa hỏi tôi.

Tôi hy vọng ít nhất cũng phải mua hạt tại mấy quán cà phê, xong dùng máy xay để nghiền cơ, như thế mới được.

[Nếu muốn làm dáng một chút thì cậu nên viết vào menu vài thương hiệu cà phê như Mocha hay Kilimanjaro ấy. Chứ đừng có gộp chung là “cà phê” không.]

[Ồ, ra vậy, nghe hay đó.]

Suzume gật gật đầu, chọn vài loại bột cà phê rồi vứt vào rỏ mua sắm trên tay tôi.

[Tiếp đó là…]

[Đường cà phê và sữa đặc đúng không… Ở đây này.]

Tôi bắt đầu dọn đến Thành phố Học việc này từ hồi đầu xuân, đây cũng là nơi tôi thường xuyên đến để mua đồ, thế nên tôi nhớ rất rõ chỗ trưng bày của từng loại thương phẩm. Vậy là tôi đi đằng trước dẫn đường cho Suzume.

Ngay khi chúng tôi đi qua lối đi bao quanh bởi từng hàng giá đỡ, đến chỗ một lối đi rộng rãi giao nhau một đường vuông góc với lối đi ban nãy thì-

[Ah? Yumizuki-kun?]

Một âm thanh dễ nghe truyền tới. Tôi ngoái đầu lại theo hướng thanh âm phát ra, rồi thấy được Saeki, cô cũng đang cầm một cái rổ mua sắm giống như tôi.

Một nụ cười hiển hiện trên gương mặt cô.

[Chuyện gì thế? Bộ cậu tới đây để mua đồ à?]

Cô nhí nhảnh nhích lại gần, khoác lấy tay tôi.

[Cậu muốn mua đồ thì đâu cần tự đi làm gì, chỉ cần nói cho mình biết là được rồi mà.]

[Chờ đã, Saeki-san…]

Tôi mở miệng can ngăn, nhưng trông cô chẳng hề để ý chút nào. Cô vẫn dính chặt lấy tôi, cứ như đang muốn lôi tôi đi vậy.

[À đúng rồi, tối nay nên ăn gì nhỉ? Mình còn chưa có mua cái gì đâu, nên giờ có thể đổi bất kỳ món nào cũng được. Nói cho mình biết cậu muốn ăn gì đi. Hay là cậu muốn ăn mình…]

[Saeki-san!]

Tôi vội hắng giọng chặn miệng cô lại. Rốt cuộc thì cô định nói cái quái gì vậy hả?

Tiếp đó, tôi hất cằm ra hiệu cô nhìn về hướng kia.

Saeki rụt rè nhìn sang, rồi thấy được Suzume đang đứng như trời trồng tại đó.

[Ahhhh…!!]

Cô thét nhỏ một tiếng, rồi ngay lập tức thả tay tôi ra.

[[À thì, chuyện này…]]

Saeki - người bị bắt quả tang, và Suzume - người vô tình chứng kiến, giọng điệu của cả hai đều khá là lúng túng. Một bên đang giải thích, một bên thì đang thắc mắc, cùng một câu nói nhưng lại có hai cách biểu đạt khác nhau, thú vị thật.

Đến mức này rồi thì đành để người bình tĩnh duy nhất ở đây là tôi đứng ra dàn xếp vậy.

[Lúc trước tớ có nói là tớ và Saeki-san sống ở gần nhau còn gì, nên thi thoảng có sang chỗ nhà em ấy ăn bữa tối. Như vậy có thể tiết kiệm được tiền ăn.]

Chính tôi cũng chẳng trông chờ gì về tính hiệu nghiệm của lời giải thích này.

[Đ-Đúng vậy đó ạ!]

[R-Ra vậy…]

Ahaha--, cả hai cùng nở nụ cười khô khốc.

[Này này, Yumizuki-kun.]

Saeki kéo lấy tay tôi, khiến cho khoảng cách giữa tôi và Suzume bị nới rộng ra.

[Tại sao cậu lại đi mua đồ cùng với chị đó vậy, Yumizuki-kun? Chẳng lẽ bữa tối nay--]

[Làm gì có chuyện đó chứ. Bọn tôi chỉ đang chuẩn bị cho lễ hội trường thôi.]

[Ồ, thì ra là thế.]

Sau khi nhìn qua chiếc rổ mua sắm chất đầy cà phê, Saeki mới ngỡ ra.

Cuộc hội thoại ngắn ngủi kết thúc, chúng tôi quay trở lại vị trí cũ, Suzume thì vẫn còn đang bồn chồn không yên. Chẵng lẽ cậu ấy muốn nói gì đó à?

[Yu-Yumizuki-kun.]

Trong khi tôi còn đang thắc mắc, Suzume dường như đã quyết định gì đó, cậu ấy lên tiếng.

[Ra lấy cái ấy đi, cái ấy ấy.]

Cái ấy?

Tôi nghiêng đầu, không hiểu cậu ấy đang muốn nói gì.

[Cái, cái ấy đó. À, ừm… đúng rồi, đống cốc giấy!!]

[Việc đó là do tổ mua sắm phụ trách mà.]

[Cần cho ngày mai nữa. Nhanh nhanh đi lấy vài cái đi!]

Chén giấy cần để thử cho ngày mai hẳn là do Suzume mang từ nhà lên mà, sao cần phải gấp gáp như vậy… À à, ra là thế, tôi hiểu rồi.

[Rồi rồi, vậy tớ sẽ đi một lát rồi quay lại sau.]

[Cho mình đi cùng với.]

[Cô cứ ở lại đây đi, Saeki-san, tôi đi tý là xong ấy mà.]

Tôi bỏ lại Saeki đòi nằng nặc đi theo lại phía sau, rồi cứ thế rời đi.

Tuy có nói là sẽ trở về ngay, trên thực tế, tôi lại đang thảnh thơi dạo quanh các gian hàng. Sau khi tìm thấy kệ hàng có thứ cần tìm, tôi tiện tay cầm lấy một túi gồm mười cái cốc giấy.

Sau khi quay trở lại, vẫn trên lối đi đó, tôi thấy hai người họ đang quay lưng lại với tôi mà trò chuyện.

[À thì, chị thật sự xin lỗi.]

Thế nhưng, cuộc trò chuyện có vẻ như chỉ mới bắt đầu. Không ngờ cậu lại lề mề với mấy chuyện như này đấy, Suzume à.

[Trước đó chị còn nói ngay mặt em rằng Yumizuki là cái đồ tệ hại. Chị đúng là chẳng biết gì cả.]

[Không sao đâu ạ. Chuyện đã qua thì cũng qua rồi, chỉ cần chị hiểu là được.]

Saeki nói.

Chuyện mà Suzume vừa mới nhắc tới diễn ra hồi học kỳ một, lúc đó cậu ấy gặp được Saeki trên hành lang, không biết là đang khuyên nhủ cô hay nói xấu gì về tôi nữa. Kể từ khi phát hiện ra chuyện giữa tôi và Horyu hồi năm ngoái, chắc hẳn Suzume vẫn luôn canh cánh trong lòng về vụ này.

[Cơ mà em thấy chị nên tìm hiểu cậu ấy kĩ hơn ngay từ ban đầu mới đúng chứ. Chẳng phải năm ngoái hai người học cùng lớp sao?]

[... Emmm. À thì, chị cũng rất hối hận về điều đó.]

Suzume chỉ có thể trả lời như vậy.

Âu cũng là điều dễ hiểu. Nếu muốn tra rõ ai là người đã đá người còn lại trong sự kiện kia thì chắc chắn sẽ phải nghi ngờ hoặc tôi, hoặc Horyu. Một fan hâm mộ cuồng nhiệt của Horyu như Suzume thì không lý nào lại coi cô ấy là kẻ xấu trong trường hợp này được.

Thay vì giải thích, Suzume nói tiếp.

[Chị ấy á, thực sự cũng thích Yumizuki-kun đó chứ.]

[Ế?]

Hả…?

Tôi suýt chút nữa kêu lên thành tiếng. Cậu ấy đang nói cái khỉ gì vậy?

[Á, không phải, không phải theo kiểu đó đâu. Chị chỉ thích cậu ta như một người bạn thôi ấy. Mặc dù thi thoảng Yumizuki-kun có dùng mấy lời ngớ ngẩn đến cực điểm để chọc chị, nhưng không vì thế mà chị cảm thấy phiền phức. Thế nên, đối với chị mà nói, cậu ta là đứa con trai chị có thể trò chuyện thoải mái nhất.]

Không được, kiểu này thì không thể nghe tiếp được nữa rồi. Như thế này chẳng khác nào đang nghe lén cả.

Tôi lẳng lặng rời đi.

Sau khi dạo quanh những gian hàng gần đó một hồi, tôi mới lại trở về chỗ hai người.

[Haizz, mãi mới tìm được. Giữa chừng tớ còn bị lạc mất tiêu.]

Ngay cả tôi đều thấy lời bào chữa này của tôi không thể nào gượng gạo hơn.

[Chẳng lẽ mấy người vừa đi chỗ khác à?]

[Làm gì có. Bọn tớ vẫn luôn đợi ở đây mà, thiệt tình.]

Suzume bất mãn trả lời… Haizz, cậu chẳng biết gì về nỗi khổ tâm của tớ cả.

Tôi liếc về phía Saeki.

Hai chúng tôi đụng mắt nhau.

Sau đó, cô lập tức quay đầu sang chỗ khác.

Hình như tôi không có làm gì chọc cô giận thì phải. Ít nhất thì việc được người khác thích là chuyện bất khả kháng rồi còn gì.

_________________________________________________

Lựa đồ xong, tôi chào tạm biệt Suzume tại trước cửa trung tâm thương mại.

Còn giờ thì, tôi đang trên đường trở về căn nhà trọ cùng với Saeki.

Saeki đang xách giỏ đồ tương đối nhẹ của lớp tôi, còn tôi thì vác túi đồ cồng kềnh chứa .

[Xin lỗi vì đã để cô xách phụ tôi.]

[Không sao mà. Cậu cũng đã giúp mình cầm cái túi nặng hơn còn gì.]

Chúng tôi cùng đi trên lối đi bộ nơi hoàng hôn buông xuống. Chỗ vỉa hè này được trải dọc theo trục đường chính, ở chính giữa là hàng cây xanh mát trồng cách đều nhau. Con đường chính thì rất rộng, nhưng như thường lệ, chỉ có lác đác vài chiếc xe băng qua.

[Lớp cậu quyết định mở quán cà phê à, Yumizuki-kun?]

Saeki nhìn vào trong túi đồ, xong quay sang hỏi tôi.

[Kiểu vậy.]

Nói đúng hơn là một quán cà phê kiêm luôn cả bán đồ ăn nhẹ, nhưng rốt cuộc thì có thể tái hiện được đến mức nào đây? Cơ mà, cái thể loại nửa nạc nửa mở như thế này khéo lại phù hợp với bầu không khí lễ hội của trường cao trung đến không ngờ.

[Nếu có thời gian thì mình sẽ tới tham quan nhé.]

[Sao cũng được, chỉ là tôi phải làm việc ở đằng sau đấy.]

Tôi đảm nhiệm công việc trong bếp. Khả năng cao là phải pha cà phê cả ngày luôn mất.

[Tiếc quá. Mình muốn nhìn thấy cậu mặc đồng phục bồi bàn lắm đó.]

[Dù là nhân viên phục vụ thì cũng không có những loại trang phục chính thống như vậy đâu… À mà, lớp của Saeki-san hình như cũng mở quán cà phê, đúng không?]

[Ừm. Nhân tiện thì, mình là nữ phục vụ đấy.]

[Đúng người đúng việc thật.]

Kiểu này thì chắc chắn sẽ hấp dẫn khá nhiều người đến thăm đây - nghĩ vậy, tôi cảm thấy đôi chút phức tạp.

[Tôi cũng sẽ dành ra một chút thời gian để tham quan lớp cô.]

Tạm thời thì phải xem xét tình hình cái đã. Mặc dù phải lo toan khá nhiều thứ, nhưng hẳn tôi có thể để trống được từng đấy thời gian nghỉ.

Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây, chúng tôi yên lặng tiếp tục đi về phía trước.

Vào lúc này, bỗng có một cặp đèn pha trôi từ phía trước ra đằng sau. Coi đó là tín hiệu, Saeki liền mở miệng nói.

[Đã là ngày lễ hội trường rồi ha.]

Lời nói của cô hàm chứa đôi chút tịch mịch.

Cũng đúng thôi, dù sao thì chuẩn bị trước thềm lễ hội mới là phần vui nhất. Càng gần đến ngày lễ, ta càng cảm thấy cô đơn hơn, tựa như nhìn thấy được kết thúc của lễ hội vậy.

[Cậu này.]

Saeki đột nhiên mở miệng.

[Nhỡ như hôm Chủ Nhật đó, mình cùng với một cậu con trai khác cùng đi dạo quanh lễ hội trường, cậu sẽ cảm thấy ra sao?]

[Ồ? Cô hẹn với người khác rồi à? Vậy thì tôi có một ngày rảnh để thảnh thơi xơi nước rồi, quá tuyệt vời.]

Vừa nói xong, Saeki liền dừng bước lại. Mấy giây sau tôi cũng ngừng lại, quay đầu nhìn cô.

Cô nhìn chằm chằm tôi, không chớp mắt.

[Saeki-san?]

Dù rằng tôi mở miệng gọi, cô cũng không hề đáp lấy một câu.

Cuối cùng thì chân cô cũng động, sau khi đi qua bên cạnh tôi, cô thốt lên.

[... Đồ ngốc.]

Tôi không khỏi sững người.

Tôi không ngờ rằng cô lại phản ứng như thế này.

Một khoảng thời gian sau, tôi mới hồi thần lại.

[Sa-Saeki-san…?]

[Đủ rồi. Mặc kệ cậu đó.]

Tôi vội vã chạy đuổi theo sau, nhưng cô chẳng hề đoái hoài đến việc dừng lại chờ tôi.

Chết thật. Có vẻ như tôi đã đùa hơi quá trớn rồi…

azi: cái tay cầm mà Yumizuki nhắc đến là azi: Cà phê Mocha là một loại cà phê kết hợp giữa Espresso, sữa nóng, và chocolate. Cà phê Kilimanjaro thì giống như tên, có hạt cà phê được trồng tại ngọn núi cao nhất Châu Phi - Kilimanjaro. :v