I'll have sherbet!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

(Đang ra)

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

Mizuki Nomura

Nhân vật chính máu S đối đầu với cô nàng xinh đẹp máu S - Daiki Sanada, người đã nộp đơn tham gia câu lạc bộ nghệ thuật trong khi bản thân chẳng có chút năng khiếu nào về nghệ thuật. Thực ra, danh ngh

2 2

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

(Đang ra)

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

Yuzumoto Yuto

Câu chuyện tình yêu thuần khiết kể về hành trình đi đến hạnh phúc của nữ chính yêu anh trai đã mất, và người em trai của hôn phu lại yêu cô, cả hai đều thấu hiểu nỗi đau của nhau.

3 2

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

(Đang ra)

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

Ametsuki

Đây là câu chuyện về cách dẫn lối cho một cô gái xinh đẹp đang gặp rắc rối trở về với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình

3 35

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Tập 3 - POV Saeki: Cậu ấy không hỏi thêm nữa.

Mặc dù mặc cảm tội lỗi tràn ngập trong lòng, cả sự kiện vẫn tiếp tục diễn ra mà Yumizuki-kun không hề hay biết.

Việc mà ba nhờ tôi.

Tôi nhất định phải thuận lợi hoàn thành.

[Xin lỗi, em có thể đi cùng anh vào ngày thứ hai của lễ hội trường được không?]

Thế nên, khi nghe được người kia nói như vậy, tôi gật đầu đồng ý.

[Ngày đó anh muốn tham gia vào trận tennis hữu nghị giữa các trường. Mặc dù học sinh năm ba đã nghỉ rồi, nhưng đối với bọn anh mà nói, đây là trận so tài cuối cùng của đời sống cao trung.]

[Vậy sao? Em sẽ cổ vũ cho.]

Tôi nặn ra một nụ cười, ứng tiếng.

[Tuyệt. Có một cô gái đáng yêu vậy tới cổ vũ, vậy anh cũng chỉ đành cố mà thắng thôi.[

Anh ta cũng cười.

Và như vậy -- Ngày thứ hai của lễ hội trường chính thức khai mạc trong khi tôi còn chưa nói gì với Yumizuki-kun.

Đó vốn dĩ là ngày mà tôi tận hưởng ngày lễ hội cùng cậu ấy, nhưng tôi lại cố ý quên sạch ước định này, mà ưu tiên tình trạng gia đình và yêu cầu của người đó lên hàng đầu.

Tôi đi đến trận tennis cổ vũ người đó, rồi lại đi dạo quanh sân trường cùng nhau.

Tôi có nghe từ Kyoto nói Yumizuki-kun chạy đến phòng học tìm tôi, đồng thời cũng gọi vài cuộc điện thoại, nhưng tôi lại chẳng thể gặp được cậu ấy bấy giờ.

Tôi đi theo người đó, tinh thần như bị bủa vây bởi cảm giác áy náy khi không nói cho cậu ấy, và cảm giác tội lỗi khi phá bỏ ước định.

Vào lúc đó, người kia mở miệng.

[Sau đó em có thể lại đi cùng anh được không? Thỉnh thoảng gặp cũng được.]

[Ừm thì, thế cũng được…]

Mặc dù cảm thấy như thế là không ổn, nhưng tôi vẫn đồng ý.

[Được ư? Tốt quá… Thiệt tình, ông bà già nhà anh ích kỷ thật đấy.]

[...]

Tôi cũng cảm thấy thế.

Lễ hội trường kết thúc, tôi về đến nhà, Yumizuki-kun vẫn chào đón tôi như thường lệ.

Tôi chỉ có thể liên tục xin lỗi cậu ấy.

[Có chuyện gì à?]

[Thì là, một bạn học chung với mình hồi sơ trung có tới, thấy hơi hoài niệm nên là mình mới…]

Đối mặt với câu hỏi của Yumizuki-kun, tôi nói dối.

Một lời nói dối cay đắng.

Yumizuki-kun có vẻ như cũng nhận ra rằng tôi đang nói dối, nhưng cậu ấy quá dịu dàng nên không truy cứu thêm nữa.

Càng như thế, mặc cảm tội lỗi trong tôi càng tăng thêm.

[Đột nhiên mình muốn về nhà một chuyến…]

Cứ như vậy, tôi chạy khỏi cậu ấy --.