Buổi tối hôm đó, tôi nhận được một cuộc gọi từ Kuwashima-senpai.
Khi chuông điện thoại vang lên, tôi không thể tập trung nổi vào việc học, liền bắt điện thoại. Chúng tôi đã trao đổi số điện thoại khi anh ta tìm đến tôi sau khi tan học.
“Kuwashima đây.”
Ngay khi nghe được tiếng nói, trong đầu tôi nháy mắt hiện lên cảnh tượng anh ta một tay đẩy kính mắt, một tay cần điện thoại dán vào bên tai.
“Anh đã bảo Kiri-chan về chỗ cậu rồi đấy.”
[Hở?]
Bảo cô trở về ư?
“Sao rồi? Chẳng lẽ em ấy đến nơi rồi hả?”
[Không, Saeki-san vẫn chưa trở lại…]
“Uầy uầy, trả lời nhanh thế. Dù biết hai người ở gần nhau, nhưng rốt cuộc cả hai gần đến mức nào mà cậu có thể đáp lại nhanh như vậy hả?]
Kuwashima-senpai cười gượng.
Thôi chết. Đáng nhẽ ra tôi không nên trả lời ngay lập tức.
“Thôi kệ đi… à khoan, anh biết là Kiri-chan có thuê nhà gần trường, em ấy nói có việc nên mới tạm thời đi học từ quê lên, anh cũng chẳng hỏi thêm gì.”
[Vậy à.]
“Nhưng quả thực rất quái lạ. Anh chỉ có thể khuyên rằng Yumizuki đang chờ thì em ấy mới chịu về.”
[Bây giờ ư?]
Tối như thế này rồi.
“Anh không nghĩ phải mất từng ấy thời gian mới thuyết phục được. Anh có hộ tống em ấy nửa đường. Nhưng rồi ẻm bảo là đến Ichinomiya thì đi một mình. Anh nhìn em ấy bắt tàu điện xong mới rời đi.”
[Lúc đó là mấy giờ?]
“Không rõ nữa, chắc khoảng tám giờ.”
Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường, đã quá chín giờ rồi.
Đi từ Ichinomiya đến Thành phố học viện mất khoảng hai mươi ba phút. Dù có đi chậm đến mức nào thì hẳn giờ này cô cũng đã đến nơi. Không, nếu tính thêm cả trạng thái tinh thần thì khả năng cô sẽ tự mở cửa trở về là rất thấp.
[Em sẽ qua chỗ Saeki để xác nhận, nếu cần thì em sẽ đi đến nhà ga để tìm.]
“Anh xin lỗi.”
[Không sao đâu.]
Ngay khi tôi định cúp điện thoại, Kuwashima-senpai kêu tên tôi.
“Yumizuki này. Mặc dù rất vô trách nhiệm, nhưng anh chỉ có thể làm được đến mức này mà thôi.”
[Là sao?]
“Nếu cậu không đi đón em ấy, Kiri-chan sẽ không trở về được đâu.”
Có nhiều loại hàm ý ẩn giấu trong câu nói của Kuwashima-senpai. Nếu như tôi không tự đi đón cô, Saeki sẽ không thể trở về căn phòng này, cũng như không thể về bên cạnh tôi.
Theo nghĩa đó, đây là vai trò của tôi.
[Cảm ơn.]
Tôi cảm tạ rồi cúp máy.
Tôi nhanh chóng thay sang thường phục, khoác một chiếc áo jacket mỏng. Sau khi nhanh chóng kiểm tra chìa khóa cửa xong, tôi liền chạy ra ngoài.
Tuy đã là cuối tháng mười, nhưng chắc do ảnh hưởng từ cái nóng gay gắt của mùa hè nên dù chỉ khoác thêm một tầng áo khoác, tôi cũng không hề thấy lạnh.
Tôi nghĩ Saeki sẽ không dám vào trong nhà, chỉ có thể lang thang quanh đây, nên tôi kiểm tra quanh nhà trọ trước. Không có ai, vậy lẽ nào cô vẫn còn ở nhà ga sao?
Tôi tiếp tục sải bước.
Trên đường đến nhà ga, tôi không có gặp được Saeki. Tôi thậm chí còn để ý bên lối đi bộ bên kia đường đề để phòng, nhưng vẫn không thấy hình bóng cô.
Cứ như thế, nhà ga đã ở ngay trước mắt.
(Mong rằng Saeki không bắt chuyến xe quay về.)
Tôi vừa nghĩ vừa đi đến nhà ga.
Tìm thấy rồi.
Là Saeki.
Cô đang mặc đồng phục, cô đơn thiếc bóng ngồi tại hàng thứ nhất của khán đài ở quảng trường. Không rõ liệu cô có biết hay không, rằng đây chính là nơi tôi ngồi gọi điện cho Saeki khi bản thân đã quyết định rời khỏi căn trọ.
Ánh mắt của Saeki chăm chăm vào đôi bàn tay đặt trên đầu gối cô.
[Saeki-san.]
Khi tôi đến gần, mở miệng gọi, toàn thân cô rung lên thấy rõ.
[Yu, Yumizuki-kun…]
Cô nâng gương mặt như đang ngân ngấn nước mắt lên nhìn tôi.
[Chúng ta về nhà thôi.]
[Nhưng, nhưng mà…]
Saeki nói.
[Phải làm sao bây giờ đây, mình… mình đã làm những điều rất khủng khiếp đối với Yumizuki-kun… trong suốt quãng thời gian vừa qua…]
Cô lại cúi gằm đầu xuống. Nghe cô nói, tôi không thể nào nói ra những từ như “Đúng vậy” hay “Không phải vậy” được. Câu trả lời nào cũng không thích hợp.
[Bác trai đã nhờ cô, đúng không?]
Cô gật đầu nhẹ.
[Đi thôi, vừa đi vừa nói.]
Trưa nay, Kuwashima-senpai đã nói “Hỏi cho ra nhẽ là việc của cậu”.
Tôi khoác tay lên vai Saeki, thúc giục cô đứng lên, sau đó cô liền ngoan ngoãn đứng dậy một cách đáng ngạc nhiên, tuy rằng rất chậm. Có lẽ ý chí của bản thân cô đang rất yếu ớt.
Chúng tôi đi sóng vai nhau.
Cả hai đi qua nơi quảng trường lát gạch, qua trung tâm thương mại được chiếu sáng không đủ. Theo tôi nhớ thì chỉ có mấy quán ăn là mở tới mười giờ đêm.
Sau khi đi qua lối đi bộ, đến một nơi đã không thể coi là trước cổng nhà ga nữa, tôi mới mở miệng.
[Bác trai chắc đã nói cô là hãy kết thân với Kuwashima-senpai, vì anh ta là con trai của chủ tịch, đúng chứ?]
[Ừm…]
Đi bên cạnh tôi, Saeki gật đầu nhẹ, ánh đèn xe chiếu sáng gò má cô. Con đường phía trước nhà ga có rất nhiều xe cộ qua lại, trên lề đường trải rộng ánh đèn xe, hai chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện.
[Và Kuwashima-senpai cũng có vài yêu cầu tương tự thế, đúng không?]
Saeki lại gật đầu trước câu hỏi của tôi.
[Sei-san có một vị hôn thê do ba anh ấy quyết định.]
Cô nói với tôi một tin tức hoàn toàn mới.
Tôi không hề biết chuyện này. Chẳng lẽ đây chính là việc mà anh ta coi là “không đâu” sao?
Theo lời giải thích của Saeki, ba mẹ của Kuwashima-senpai đã tự tiện định đoạt vị hôn thê của anh ta. Lẽ tất nhiên, Kuwashima-senpai rất chán ghét việc này, nhưng hình như cô gái kia lại rất thích anh ta. Thế nên trong lễ hội trường, anh ta mới sắp xếp lịch trình dày cộm để ngăn cô gái đó đeo bám. Đó là lúc Saeki xuất hiện. Cô hợp tác với Kuwashima-senpai, đi cổ vũ trận đấu tennis của anh ta và cùng anh ta dạo quanh lễ hội trường.
Không chỉ thế, anh ta còn nhờ cô dành thời gian ở cùng với ảnh đến tận mùa thu mới thôi. Đến lúc đó thì anh ta có thể lấy cớ thi đại học để từ chối, còn lại thì tự nghĩ biện pháp giải quyết.
Cân nhắc tới vị trí của bác trai, Saeki chắc chắn không thể nói không với yêu cầu này.
Cô đúng là rất thông minh, biết suy nghĩ cho ba mẹ.
Tiếc rằng cô đã hiểu nhầm một chuyện. Bất kể yêu cầu của bác trai hay Kuwashima-senpai đều không khẩn thiết đến vậy, càng không ép buộc cô làm gì cả. Tất nhiên, ngay cả Saeki cũng biết điều này ở một mức độ nào đó, nhưng cô lại không hiểu những lời nói của họ vô tâm đến mức nào. Bác trai chỉ coi đó là cuộc trò chuyện bình thường giữa ba và con gái, còn Kuwashima-senpai chỉ đơn thuần muốn cô dành chút thời gian với anh ta, lấy đó làm cớ từ chối vụ hôn nhân mà thôi.
[Mình không thể thừa nhận với Yumizuki-kun được. Dù sao thì đây là chuyện của gia đình mình. Nhưng mình cũng chẳng biết nên giải thích thế nào cho phải… trong khi mình cứ nghĩ, cứ nghĩ, thời gian cứ thế trôi, dần dần mình không còn mặt mũi đối mặt với Yumizuki-kun nữa.]
Vậy đó là lý do vì sao cô không bắt máy, cũng không trả lời tin nhắn sao? Cái lần điện thoại chỉ vang lên một lần rồi tắt đó, hẳn là cô đã cố lấy dũng khí gọi điện cho tôi, xong lại từ bỏ…
[Mình không muốn cậu trông thấy mình đi cùng với Sei-san. Vì không biết nên biện giải ra sao, rồi tự dưng mình nhận ra là đã nói không muốn cậu tìm mình. Mình thật sự đâu có nghĩ như vậy chứ, nhưng…]
Tiếng nói nghẹn ngào của Saeki dần chuyển thành tiếng khóc lớn.
[Mi, mình, dần dần không hiểu… mình đang làm, cái gì… nữa…]
Cô đứng tại chỗ, vừa nức nở vừa dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt.
[Đừng khóc. Chuyện đã qua rồi.]
Tôi đưa tay xoa lưng cô, cô gật đầu, lau khóe mắt rồi đi tiếp.
[Cơ mà cô vẫn nên nói với tôi ngay từ đầu thì hơn.]
Lại trở về nơi sự việc bắt đầu.
Nếu tôi đã biết ngay từ đầu thì chuyện đã không trở nên phức tạp đến vậy.
[... không muốn…]
Saeki nói gì đó.
[Gì cơ?]
[Mình không muốn nói. Sao mình nhỡ lòng nào nói ra việc phải kết thân với một nam sinh khác vì một lý do nào đó chứ …]
[...]
Đúng là suy nghĩ rất Saeki.
Có lẽ cô đã lo lắng đến cảm xúc của tôi. Giả dụ cô có nói cho tôi, tôi hiểu cho cô là một chuyện, nhưng có thể thẳng thắn chấp nhận việc này hay không lại là một chuyện khác. Tôi quả thật rất khó chịu khi thấy cô đi cùng với Kuwashima-senpai. Nếu đổi lại đó là tôi thì sao đây - có khả năng Saeki cũng đã tự đặt mình vào vị trí của tôi như vậy.
Và cứ như thế, cô lại càng không muốn nói ra.
Kết quả là, vì lòng tốt và tính chấp nhất mà Saeki đã tự ép mình tới bước đường cùng. Làm sao tôi có thể trách cô được đây, tuy không thích hợp nhưng tôi cũng cảm thấy vui vẻ một chút. Dù sao thì cô đã nghĩ cho tôi mà.
Đi đến ngã tư, chúng tôi băng qua vạch qua đường rồi rẽ phải. Con đường này bao gồm hai làn đường, rất rộng, nhưng số lượng xe cộ qua lại vẫn ít như thường. Trên lối đi bộ của con đường không có mấy chiếc xe, chúng tôi đi qua đèn đường này tới đèn đường khác.
[Tôi mong rằng, khi cô đặt bản thân mình vào vị trí của người khác, hãy suy nghĩ cho tôi nhiều hơn nữa. Vì cô không hề nói gì nên tôi đã cảm thấy rất bất an.]
[Bất an?]
Saeki lặp lại như không thể tin nổi.
[Hiển nhiên là vậy rồi. Cô có biết tôi đã lo lắng đến mức nào khi nghĩ rằng cô sẽ không trở lại không?]
Tất nhiên tôi không hề nổi giận, thậm chí tôi có pha chút ý cười trong đó. Tôi nở nụ cười trừ.
[Thật sự… xin lỗi…]
Tiếng nói lầm bầm của cô vừa nhẹ vừa mảnh, tựa như cánh hoa vô lực rơi xuống bên chân.
Nhìn bộ dạng của cô, tôi mở miệng.
[Cơ mà, có lẽ tôi cũng nên xin lỗi cô.]
[Ế? Vì, vì sao…?]
Saeki cho rằng cô là người duy nhất sai nên không nghĩ sẽ nghe được lời nói này. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tôi. Khi tôi nở nụ cười đáp lại, cô một lần nữa vội vã cúi đầu.
[Vì tôi đã không tin tưởng Saeki-san.]
Lúc đầu, tôi cho rằng bên cô đã xảy ra vài chuyện gì đó. Nhưng rồi, tôi dần dần mất đi sự tự tin. Thậm chí tôi còn thốt ra câu nói mất mặt như “Cô đã chán ghét tôi rồi sao”. Không biết điều đó đã gây tổn thương cho Saeki đến mức nào nữa?
[Ừm, đúng vậy.]
Tôi tự ngu tự nhạc với ý nghĩ của mình.
[Nếu tôi chịu tin tưởng và chờ đợi cô, có lẽ cô sẽ bình tĩnh và có thời gian nhìn nhận lại mọi việc xung quanh hơn.]
Hay như Kuwashima-senpai từng nói, mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu tôi ngay lập tức thể hiện sự nam tính của mình để dành lại Saeki.
[Thế nhưng, người sai vẫn là mình…]
Saeki lắc đầu hối lỗi.
Chuyện đến mức này không phải thoái thác trách nhiệm nữa, mà là tranh nhau nhận trách nhiệm luôn rồi. Tôi không muốn cả hai cứ đưa đẩy trách nhiệm về phía mình nữa nên liền ngậm miệng lại. Saeki cũng không nói thêm gì, cả hai cứ thế bước đi trong yên lặng.
Tôi lại nghiêng mắt nhìn cô, thấy cô vẫn cứ cúi thấp đầu xuống. Có vẻ như phải mất một thời gian sau cô mới ngẩng đầu lên được.
Không lâu sau, chúng tôi về tới nhà trọ.
Sau khi đi qua khu cầu thang chật hẹp, tôi mở khóa cánh cửa. Mở cửa ra, tôi bước sang một bên, ra hiệu cô đi vào trước, cô thì nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang.
[Mình, mình vào được ư…?]
[Cô còn nói mấy lời ngớ ngẩn như thế nữa là tôi giận đấy.]
[V-Vâng…]
Cô rụt rè bước lên trên hành lang, đi thẳng qua khu vực nơi tôi đã bật sẵn đèn, rồi chui vào nơi phòng khách tối tăm. Tôi đi sau lưng cô, bật đèn lên.
Saeki nhìn quanh căn phòng.
[Không có gì thay đổi nhỉ.]
Tôi định nói đùa rằng không cho nữ sinh bước vào, nhưng nghĩ lại vẫn thôi.
[Phòng cô ở kia, còn đây là phòng tôi.]
[Không sao đâu. Mình biết mà.]
Tuy vẫn còn có chút yếu ớt, nhưng cô cố mỉm cười đáp lại.
Khi tôi định về phòng thay quần áo, Saeki kêu tên tôi.
[Yumizuki-kun.]
Tôi ngoái đầu lại.
[À thì… xin lỗi…]
[Cái gì qua cũng đã qua rồi.]
Nghe tôi trả lời, Saeki gật đầu trong sự hổ thẹn, sau đó bước vào trong phòng mình. Đưa mắt nhìn cô biến mất, tôi cũng đi vào phòng.
Tôi nhìn đồng hồ, gần mười giờ rồi.
Tôi cởi áo khoác ngoài ra, thay sang bộ đồ ngủ dễ chịu. Tôi lại lần nữa ra ngoài phòng khách, Saeki có vẻ như vẫn đang ở trong phòng chưa chịu ra. Có lẽ cô đang làm thoáng suy nghĩ của mình. Dẫu sao thì may là cô đã về.
(Nhân tiện thì, có vẻ như mình nợ Kuwashima-senpai rồi.)
Thề rằng sẽ tự mình trả lại món nợ này, tôi quyết định đi làm tiếp bài tập còn đang dang dở.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa truyền đến từ cửa phòng tôi.
[Vào đi.]
Tôi quay cái ghế về phía sau, nhìn thấy Saeki đang ló đầu nhìn trộm tôi.
[À thì, mình muốn đi tắm, Yumizuki-kun thì sao?]
[Tôi phải học cái đã, cô tắm trước đi.]
[Quyết định vậy nhé.]
Cô nở nụ cười nhẹ nhàng, rồi biến mất đằng sau cánh cửa.
Cuộc đối thoại này đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, nhưng bây giờ lại có đôi chút lúng túng.
Tôi không nghĩ sự kiện này sẽ làm mối quan hệ của bọn tôi rạn nứt. Việc Saeki về nhà đã là kết thúc rồi. Tuy nhiên, có lẽ cô vẫn sẽ còn lưu lại đôi chút mặc cảm tội lỗi.
Vậy thì hãy để thời gian giải quyết.
Lại qua một khoảng thời gian sau, tôi tự nhủ rằng chắc Saeki đã tắm rửa xong xuôi. Đúng lúc này, trên cửa truyền tới tiếng gõ nhè nhẹ.
[Mình có thể vào được không, Yumizuki-kun?]
[Cứ tự nhiên.]
Thế nhưng Saeki vẫn chưa mở cửa. Tôi cũng chẳng hề lấy làm nghi ngờ gì, ra mở cửa giúp cô.
Saeki đang đứng ở ngoài phòng.
Tất nhiên là vậy rồi.
Không có gì đáng nói.
Nhưng vấn đề ở đây là bộ đồ mà cô đang mặc.
Cô đang khoác trên mình chiếc áo ngủ làm bằng tơ lụa màu trắng, mái tóc vẫn còn vương vài giọt nước chưa được sấy khô, và phía dưới của cô không hề có gì cả. Cặp chân thon dài trần trụi lộ rõ vẻ kiều diễm. Bộ ngực hơi hở ra kia khiến tôi ngay lập tức phát hiện cô không mặc bất cứ thứ gì dưới lớp áo ngủ đó.
Một cảnh tượng rất gợi tình.
[Cô đang mặc cái quái gì thế hả…!!?]
Mặc kệ sự rối bời trong lòng tôi, cô ôm lấy tôi.
Tôi vô ý thức trốn đi theo phản xạ nhưng lại bị cô tóm lấy. Sau khi lảo đảo được vài bước, tôi và Saeki cùng ngã ngửa xuống giường.
[Cô đang làm gì vậy!]
[...]
Không hề trả lời.
Cô tựa mặt vào ngực tôi, như muốn nghe từng tiếng tim đập.
[Saeki-san?]
Nhận thấy sự kì quặc, tôi gọi tên cô.
[... Xin lỗi, trong suốt thời gian vừa qua…]
[Tôi đã nghe rồi mà.]
Với Saeki, có lẽ bao nhiêu lần xin lỗi cũng không đủ. Nhưng tình huống hiện tại không giống.
[Cậu muốn làm gì mình cũng được…]
[Hả? C, cô nói gì cơ…]
[Cậu nói cậu rất bất an đúng không, Yumizuki-kun? Thế nên cậu làm gì cũng được hết á, cho đến khi cậu an tâm mới thôi.]
[...]
Cô nghiêm túc ư?
Tôi ngay lập tức chú ý tới cơ thể đang dính chặt lấy tôi. Dù qua một tầng áo ngủ mỏng nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ từng đường nét trên cơ thể cô.
Nhưng mà…
Cô nói “thế nên”. Là [“Thế nên” cậu làm gì cũng được]
Cô đang muốn chuộc tội.
[Không được. Tôi không thể làm chuyện đó với cô trong tình trạng này được.]
[Nhưng… Nếu thế thì… Mình phải làm sao…]
Saeki ngước đầu lên, nhìn chằm chằm vào tôi, biểu cảm tuyệt vọng như muốn phó mặc tất cả. Đôi mắt ngấn nước của cô mang theo một chút hơi nóng. Nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đó là nỗi hối hận và mặc cảm tội lỗi bao trùm lấy cô -- Thế này không ổn.
(Phải làm sao bây giờ?…)
Tôi nhìn về phía tủ đầu giường, nắm lấy chiếc đồng hồ báo thức vứt xuống đất. Âm thanh chói tai vang vọng khắp phòng.
[Ế? Gì, gì vậy…?]
Saeki hoảng loạn đảo mắt qua lại giữa tôi và sàn nhà.
[Đồng hồ báo thức của tôi hỏng rồi.]
Emmm, đúng không nhỉ? Trước đó tôi có vô tình làm rơi nó hai lần nhưng không hỏng lần nào. Có lẽ lần này cũng vậy, pin bị bung ra do va chạm thôi.
[Thế nên hãy đến gọi tôi dậy vào sáng mai.]
[Ế?]
[Giống như trước kia. Nếu thế thì tôi sẽ an tâm hơn.]
Saeki ngơ ngác một lúc, cuối cùng thì, cô chậm rãi tựa đầu vào ngực tôi.
[Vâng, mình biết rồi…]
Cô nhẹ giọng lẩm bẩm.
Từ tận đáy lòng, tôi thở phào một hơi.
Thở phào vì đã kìm nén được lý trí.
Thở phào vì cuộc sống của tôi và Saeki đã về lại quỹ đạo.
Đúng vậy. Sáng ngày mai, Saeki vẫn sẽ ở đây.
Cũng đã lâu lắm rồi ---
END.