Cuối cùng cũng sống sót qua kỳ thi giữa kỳ (tuy không đảm bảo thành tích), xong rồi đến giờ nghỉ trưa.
Sau khi ăn xong hộp bento, Kuwashima-senpai tìm đến khi tôi đang trò chuyện với Yagami.
Cái gương mặt trí thức đáng ghét với cái kính không gọng kia dần tiến gần vào trong lớp học, xui xẻo thay, Yamanami đứng ngay gần cửa vào do quá đổi kinh hoảng mà nhảy bật sang một bên. Dù gì thì cậu ấy cũng là một tiểu thư đài các cơ mà, rốt cuộc là trước kia đương sự đã kinh qua những gì mới nuôi dạy nên tính cách này vậy?
Kuwashima liếc qua cậu ấy với ánh nhìn lạnh lùng đến khó hiểu, sau đó tiến đến chỗ ngồi của tôi. Trước hết anh ta đặt một lon cà phê lên bàn.
[Rảnh không?]
Anh ta vừa nói, vừa đẩy đầu mũi kính lên.
Nửa tháng trước cũng từng phát sinh tình huống tương tự, nhưng giờ hai chúng tôi không còn bất hòa như xưa nữa. Cơ mà tôi vẫn nghĩ Kuwashima-senpai nên bỏ kính đi thì tốt hơn. Khuôn mặt mộc trông dịu dàng như vậy thì sao lại không đeo kính sát tròng nhỉ?
[Muốn nói gì với em à?]
[Gọi thế cũng được. Tuy không phải chuyện quan trọng mấy nhưng cứ đi theo anh cái đã.]
Tôi dời mắt về phía mặt bàn. Trên đó là chiếc lon cà phê mà anh ta vừa mới đem đến. Đã tặng đồ đến thế này rồi thì không lý gì phải từ chối cả. Vả lại tôi cũng muốn tìm cơ hội để nói chuyện với anh ta.
[Biết rồi… Tớ đi trước đây, Yagami.]
Tôi tạm biệt đứa bạn, nắm lấy lon cà phê và rời khỏi chỗ ngồi.
Đi ra phòng học, tôi tự hỏi liệu Kuwashima-senpai có đến chỗ hành lang giao nhau như lúc trước không, nhưng anh ta lại chỉ tựa người trên bục cửa sổ ở hành lang cạnh phòng học. Có rất nhiều học sinh qua lại trong giờ nghỉ trưa, cơ mà hình như chúng tôi vẫn có thể trò chuyện ở đây.
Tôi cũng theo đó tựa người trên bục cửa sổ, sóng vai với anh ta.
[Có vẻ như cậu đã làm lành với Kiri-chan rồi nhỉ?]
Đang định bật nắp lon cà phê, Kuwashima-senpai liền nói.
[Ừm, nhờ ơn anh.]
[Vậy thì tốt.]
Xong, anh ta bật nắp lon cà phê, đưa đến trước mặt tôi. Tôi cũng bắt chước theo - để hai lon đụng nhau, coi như cạn ly.
Tôi trước nhấp một ngụm để giải khát.
[Chuyện đã đến mức này rồi, anh có thấy hối hận khi từ bỏ Saeki-san không?]
[Chẹp, đúng là anh đây có ý nghĩ đó. Dù sao thì Kiri-chan dễ thương thế cơ mà.]
[Đồng quan điểm.]
[Tuy nhiên --]
Anh ta đột nhiên ngậm miệng lại.
Sao vậy, tôi liếc mắt nhìn anh ta, chỉ thấy ánh mắt của Kuwashima-senpai đang tập trung vào một góc nào đó. Tôi theo dấu lần theo, nhận ra Yamanami đang nhô đầu khỏi cửa lớp, nhìn chăm chăm chúng tôi. Hóa ra là có người đang nhìn nên anh ta mới không nói gì nữa. Yamanami rốt cuộc đang làm gì vậy nhỉ? Sao lại không đến đây?
Cơ mà Kuwashima-senpai cứ thế ngó lơ cậu ấy.
[Anh tuyệt đối không chấp nhận những yêu sách mà bậc phụ huynh tự tiện áp đặt lên người anh.]
Giọng điệu của anh ta kiên cường và mạnh mẽ đến không ngờ.
Vài học sinh trùng hợp đi qua ngoái đầu nhìn chúng tôi, Yamanami cũng bị dọa phải rụt đầu vào trong.
[Nên anh đây mới không đành lòng nhìn Saeki vâng theo lập trường cha mẹ như vậy.]
Cũng đúng, chính anh ta là người bị cha mẹ quyết định chuyện hôn nhân. Vì lẽ đó, anh ta đã đặt mình vào vị trí của Saeki, một người ưu tiên cha mẹ hơn cả bản thân cô.
[Hầu hết những thằng con trai đều rất đơn giản, chỉ cần con gái có vẻ ngoài đáng yêu là thích rồi, nhưng con gái lại rất tội nghiệp.]
Giọng điệu của anh ta trở nên thoải mái hơn hẳn, mặc dù vẫn thở ra những lời lẽ chí lý.
[Vả lại, anh đây còn có một tật xấu chết người nữa.]
[Chết người?]
Tôi hỏi lại.
[Phải. Thật ra thì, anh chỉ có hứng thú với con trai thôi.]
[Hả???]
Khoan khoan. Sao tự nhiên anh ta lại bộc bạch đúng lúc này vậy?
[Vì lẽ đó, anh để ý tới cậu hơn là Kiri-chan đấy.]
Kuwashima-senpai nhìn chằm chằm tôi mà nói.
Tôi không nói được nên lời, sống lưng dần thấm đẫm mồ hôi lạnh. Trong sự im lặng, anh ta nhấp một ngụm cà phê, rồi nói tiếp.
[Tất nhiên là đùa thôi, đừng coi là thật.]
Chân tôi suýt chút nữa không đứng vững được.
Tha cho tôi đi. Hệt như lần trước vậy, trò đùa của anh ta trông chẳng giống như trò đùa một chút nào cả. Mới nãy tôi còn nghiêm túc suy nghĩ xem có cậu em năm nhất nào không tệ để lấy đó làm tấm mộc cho tôi chạy trốn xong.
[Về lại chuyện chính nào.]
Kuwashima-senpai chuyển lại chính đề.
Đúng như dự đoán, anh ta không mang theo một lon cà phê tới tận đây chỉ để nói vài ba câu bông đùa.
[Cậu hãy hẹn Kiri-chan đến lễ hội của trường đại học đi.]
[Đột ngột vậy?]
[Coi như là đền bù cho cậu.]
Chắc là đang nói đến ngày lễ hội trường tháng trước.
Trái ngược với lời nói vừa rồi, hành vi lúc đó của anh ta là lợi dụng Saeki, người phải nghĩ cho cha mẹ mình vì sự tự tư của anh ta. Thành ra cuộc hẹn giữa tôi và Saeki tại ngày thứ hai của lễ hội trường đã bị hủy hoại hoàn toàn. Chính Kuwashima-senpai cũng đã thừa nhận rằng dù có biết tôi, nhưng vẫn ích kỷ cho rằng chỉ cần cô đi cùng anh ta một trong hai ngày là được rồi.
[Ở đây có vài trường đại học, senpai của anh học một trong số đấy. Muốn ra đó qua chơi không?]
[Vậy à.]
Ở Thành phố Học viện, tháng 11 chính là ngày lễ hội thường niên của các trường đại học. Vừa đúng lúc đền bù cho ngày đó.
[Hiểu rồi. Em sẽ hẹn cô ấy sau.]
[Mà, tuy là senpai anh có ở đó nhưng không có ý nghĩa sẽ cho mấy cậu mở cửa sau hay gì đâu. Nhưng đó vẫn là trường đại học lớn nhất ở quanh đây, hẳn lễ hội trường sẽ khá là long trọng đấy, anh mong cậu sẽ tận hưởng nó.]
Phiền anh ta thật, lo liệu cho chúng tôi đến bước này cơ mà.
[Trường ta lại còn có cả lễ hội văn hóa nữa. Tháng này lắm hoạt động thật.]
[Cứ như làm không hết việc vậy.]
Kuwashima-senpai nở nụ cười.
[Ồ, vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi.]
Nghe thấy thế, tôi nhìn ra hành lang, thấy Saeki bước tới, kèm với mái tóc màu nâu mật đung đưa theo từng sắc thái bí ẩn. Cô ngay lập tức nhìn thấy tôi.
[Ah, Yumizuki-ku…]
Lời còn chưa nói hết, miệng cô uốn thành hình chữ “A”. Có lẽ do nhận ra Kuwashima-senpai đang ở ngay bên cạnh tôi.
[Yo, Kiri-chan.]
Kuwashima-senpai mở miệng chào đầu tiên trước Saeki đang chậm rãi bước tới đây.
[... Ah, S-Sei-san. Về những bất tiện đã gây ra vào thời điểm đó, umm, em thật sự xin lỗi…]
[Hửm? À, em nói cái chuyện kia hả? Không sao đâu, cái gì qua cũng đã qua rồi. Cũng vì để em vướng vào chuyện của anh nên mới gây ra đống rắc rối này. Anh mới là người cần xin lỗi mới phải. Xin lỗi nhé.]
Nhìn Saeki cúi đầu bồi tội, anh ta cười khổ đáp lại.
[Sau này chúng ta vẫn sẽ là học sinh cùng trường, và cũng là bạn nữa, nên xin hãy giúp đỡ nhau nhé.]
[À vâng. Em cũng vậy…]
Saeki lại lịch sự cúi đầu. Chính vì biết rõ chân tướng sự việc đó, thành ra trong tôi có cảm giác lẫn lộn giữa mặc cảm tội lỗi và xấu hổ.
Dù vậy, ngực tôi vẫn thấy đau nhói.
Khi thấy hai người họ đứng cạnh nhau, trái tim tôi tựa như bị bóp nghẹt bởi nỗi thống khổ. Nguyên nhân chắc chắn là do Saeki --- mặc dù không phải ý muốn của cô, nhưng trong nửa tháng vừa qua, cô vẫn chọn Kuwashima-senpai thay vì tôi… Đây là chấn thương tâm lý sao? Nhục nhã thật.
[Cứ như thế đi, Yumizuki. Anh sẽ liên lạc để trò chuyện chi tiết với cậu sau.]
[Ừm? À à, được. Em biết rồi.]
Lời nói của Kuwashima-senpai đã kéo cái tôi đang đắm chìm trong thế giới nội tâm của mình ra, khiến tôi vội vàng đáp lại.
[Kiri-chan cũng thế nhé.]
[Vâng, gặp lại sau.]
Saeki vừa đến, Kuwashima-senpai liền rời đi, tôi và cô đưa mắt tiễn anh ta rời đi.
[Cái gì “chi tiết” cơ?]
Saeki đột ngột xoay đầu lại nhìn tôi.
[Chút nữa tôi sẽ nói cho cô biết.]
[Fu~~]
Cô tiếp tục nhìn chằm chằm tôi.
[Sao vậy?]
[Ừm thì, cậu biết đấy. Mặc dù nói thế này có vẻ hơi kì, nhưng…]
Cô ngập ngừng.
[Mình sẽ không bao giờ rời khỏi cậu nữa đâu. Và mình cũng chỉ ở bên cạnh cậu thôi, Yumizuki-kun à.]
Tôi ngạc nhiên nhìn Saeki, cô nở nụ cười có đôi chút xấu hổ… Thiệt tình, cô hoàn toàn biết được nỗi lo của tôi rồi. Đúng là không thể qua mắt được cô mà.
[Đến bước này rồi thì tôi không còn lo lắng về chuyện đó nữa đâu… Đi dạo chút không?]
[À, vâng.]
Tôi không đợi cô trả lời liền sải chân ra, Saeki cũng đi theo sau.
Trước tiên thì mời cô dạo quanh sân trường một lúc, rồi nhân lúc đó mời đi tham dự lễ hội trường. Hi vọng cô sẽ đồng ý.
azi: chắc kèo là Hamanaka :v