Ngày thứ hai của lễ hội trường.
Như mọi buổi sáng thường ngày, Saeki đánh thức tôi dậy và cả hai ăn bữa sáng cùng nhau, nhưng sau khi xong thì cô lại vội vã rời khỏi nhà ngay - Cuối cùng thì, hôm nay chúng tôi cũng không đi học chung, giống như hôm qua.
Vào 8:30, tôi lại một lần nữa bước qua cổng trường.
Đúng như dự đoán, không ít học sinh đã đến trường từ trước rồi. Mặc dù vẻ mệt mỏi còn đọng lại trên gương mặt, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để nhận ra sự phấn khích và hớn hở hiện lên trong mắt họ.
Bước vào trong phòng học, tôi nhận ra lớp mình hầu như đều đã đến đông đủ, còn có cả những người không ở đây ngày hôm qua: Takizawa, Horyu và Yagami nữa.
[Đúng là Takizawa-san có khác, trông cậu mặc hợp thật đấy!]
Takizawa hình như phải làm việc ở sảnh ngoài, nên cậu ta đã thay sang bộ đồng phục bồi bàn, giờ đang dùng ngón tay kéo nhẹ phần cổ áo, nom khá là khó chịu. Còn người đang hết mực ngợi khen ở đằng kia chính là Suzume.
[Đúng là hoàn toàn hợp với cậu đó, Takizawa à.]
[Ông đó à, Yumizuki.]
Thấy tôi lại gần, cậu ta nở nụ cười.
[Chẳng phải bữa trước cậu cũng mặc rồi sao? Hợp quá còn gì.]
[Nghĩ gì thế.]
[Trông cũng ra gì lắm đó chứ.]
Thanh âm của tôi và Suzume chồng lên nhau.
Nghe thấy lời nói đó, tôi giật mình, đảo mắt sang phía cậu ấy.
[...Gì hả.]
[...À không, không có gì.]
Bởi lẽ tôi không nghĩ mình sẽ hợp với trang phục này, và cũng không ngờ rằng Suzume sẽ nói thế.
[Ch-Chỉ là cậu vẫn thua Takizawa-san nhiều lắm ấy. Cả gương mặt nữa, nếu đẹp trai hơn thì…]
[Kệ tớ.]
Mặt mũi ra sao thì cũng là cái số rồi. Hơn nữa, theo nguyên tắc của Bộ Giáo dục, Văn hóa, Thể thao và Công nghệ, bàn luận về đặc điểm thể chất của người khác là hành vi hoàn toàn sai trái.
[Này Natsuko, cậu thật sự muốn tôi phải làm chuyện này à?]
Đến lượt Horyu hỏi.
Cô ấy cũng là một thành viên phụ trách phía sảnh ngoài, nhưng lại chỉ đang cầm tạp dề ở trên tay và hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cả. Có vẻ như cô ấy rất bất mãn với sự sắp xếp này.
[Không sao cả. Chức vụ này là quá hoàn hảo với Horyu-san đó.]
Suzume trông giống hệt như nhân viên tiếp thị tại cửa hàng, chỉ toàn khen lấy khen để.
[Tôi không thể đi cười hút khách được đâu.]
[Không có gì, mỗi người một sở thích mà.]
Tôi chêm vào. Đừng quên rằng cô ấy chính là mỹ nhân băng giá nổi tiếng trong trường. Đó chính là thứ sẽ thu hút mọi người đến đây.
[Hai người lải nhải quá đấy.]
Horyu thở dài chịu thua.
[Okay, sắp đến giờ làm việc rồi, mọi người nhanh nhanh chuẩn bị đi… Cả Yumizuki-kun nữa. Cậu phải hoàn thành phần việc của mình trước khi muốn được rời khỏi lớp học đấy.]
[Đã rõ. Bắt đầu nào, Yagami.]
Tôi kêu tên người phụ trách phòng bếp ngày hôm nay - Yagami.
Công việc của tôi là chỉ đạo Yagami pha cà phê sao cho đúng cách. Trước tôi có dạy sơ qua rồi nên hôm nay chỉ cần ôn tập lại, cơ mà có vẻ như cậu ta đã làm tốt hơn so với những gì tôi đã dạy.
Tôi bèn hỏi cậu ta.
[Tớ có luyện tập ở nhà mà.]
Cậu ta trả lời. Nhiệt huyết quả là đáng ấn tượng.
[Bây giờ là 9 giờ. Ngày thứ hai của lễ hội trường thứ mười hai trường cao trung Mizunomori chính thức bắt đầu.]
Không lâu sau, tiếng loa phát thanh của trường vang lên.
_________________________________________________
Vì hôm này là Chủ Nhật, nên tất nhiên lượng khách đến nhiều hơn hẳn hôm qua. Chắc vì lẽ đó mà đã kéo theo khá nhiều người có hứng thú tới quán cà phê lớp tôi sau khi treo biển. Chúng tôi đón một lượt khách ngay sau khi lễ hội mới bắt đầu mới được hơn 30 phút.
Khi đồng hồ điểm 10 giờ, thấy tất cả mọi thứ đã đâu vào đấy, tôi liền đi tới lớp của Saeki.
Ngày hôm nay, cả hai bọn tôi đều đang rảnh và định rằng sẽ đi dạo quanh đây. Cơ mà ngẫm lại mới thấy, hình như chúng tôi vẫn chưa quyết định buổi hẹn sẽ ra sao. Mặc dù ban đầu bọn tôi buộc phải ở trong lớp, nhưng khi rảnh rang lại chẳng biết nên tập hợp ở chỗ nào cả - vì buổi sáng hôm nay có hơi vội chút nên tôi cũng quên hỏi.
Kệ đi, chỉ cần đi tìm cô là được rồi.
Nghĩ là vậy --
[Kiraka ấy ạ? Hồi sáng vẫn còn trong lớp, nhưng tự dưng em thấy cậu ấy biến mất từ lúc nào rồi á.]
Khi tôi đi đến lớp Saeki, Sakurai ra ngoài đáp lại tôi. Em ấy đang mặc bộ đồng phục trường, khác hẳn ngày hôm qua, nên chắc hôm nay ẻm không phải làm việc.
[Vậy à. Phiền em chuyển lời cho Saeki hộ anh khi cổ về nhé.]
[Em biết rồi… Thiệt là, cậu ấy rốt cuộc chạy đi đâu mà lại bỏ mặc Yumizuki-san lẻ loi một mình thế này nhỉ?]
Thấy Sakurai phồng má phàn nàn, tôi cũng chỉ đành nở nụ cười gượng.
Vì chúng tôi vẫn chưa lên kế hoạch rõ ràng nên cũng chẳng biết được ai bỏ mặc ai nữa. Theo một góc nhìn khác, có thể nói rằng từ trước tới nay tôi vẫn luôn mặc kệ Saeki. Chắc hẳn đó mới là sự thật.
[Phiền em vậy.]
Tôi quay người lại về phía Sakurai, đi được vài bước, tôi liền rút chiếc điện thoại di động từ trong túi ra.
Sau khi tìm số của Saeki trong danh bạ, tôi gọi điện cho cô.
Một hồi chuông dài dằng dẵng và bứt rứt vang lên, tôi còn tưởng là cô cuối cùng cũng tiếp điện thoại, nhưng đó chỉ là thông báo nhắn lại mà thôi.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng ‘bíp’---”
Tiếp đó, cuộc gọi chuyển sang hình thức ghi âm lời nhắn.
Khi tôi nghĩ mình có nên để lại lời nhắn cho cô hay không thì--
“Trận quần vợt giao hữu giữa trường cao trung Mizunomori và học viện Fujishiro vào lúc 10 giờ tại sân tennis sắp bắt đầu. Kính mời toàn thể các vị khách quý đến đón xem trận đấu.”
Là thông báo của trường.
Dưới lời thông cáo vang vọng và lấn áp này, chẳng có cách nào lưu lại giọng nói được cả. Cuối cùng thì, tôi đã bỏ lỡ cơ hội và phải gác điện thoại lại.
Thông qua khu hành lang rộn rã, tôi bước lên chân cầu thang.
Khi lên tới tầng hai, tôi lại gọi thêm một cú điện thoại.
Lần này thì cuộc gọi kết nối ngay lập tức, thế nhưng --
“Thuê bao nhận cuộc gọi của quý khách đã ngắt, hoặc đang nằm ngoài tầm phủ sóng --”
Tôi không khỏi dừng lại bước chân.
Không nhận tín hiệu? Ban nãy mới kết nối được cơ mà? Chẳng lẽ do hết pin…?
Chuyện gì thế này?
Tôi vừa bước đi vừa cảm thấy khó hiểu, cuối cùng trở lại lớp học. Sau khi đẩy cánh cửa có viết “Không phận sự miễn vào”, tôi trở lại khu vực phòng bếp của quán cà phê.
[Cà phê vẫn chưa xong hả?]
[Đang làm liền đây.]
[Khách thay bàn nhanh lắm đấy, các phần bánh bích quy có cung ứng kịp không vậy?]
[Ok. Để tớ đi đốc thúc bên phòng bếp.]
[Nè. Hình vẽ trong bảng menu đặt ở bên ngoài có hơi tróc phấn rồi, có thể để Yamanami-san qua sửa được không?]
[Yamanami-san đi xem tennis rồi ~~]
[Thiệt luôn!!]
Cả căn phòng như một bãi chiến trường.
[Ah, Yumizuki à, cậu tới đúng lúc lắm. Có thể qua đây giúp tớ một tay được không cái?]
Giọng nói sầu muộn của Suzume truyền vào tai tôi.
Đúng là vẫn bận rộn như ban nãy. Những bồi bàn sau khi ghi xong phần món ăn liên tục ra vào căn bếp, và có vẻ nhân viên phòng bếp lại chẳng thể nào theo kịp được tốc độ gọi món.
Tôi không thể mỉa mai với câu “Lớp mình làm ăn tốt thật” theo tình hình này được rồi.
[Có tận 80% là học sinh trường mình đấy? Thiệt tình, rốt cuộc đám này nghĩ gì cơ chứ?]
Natsuko tức điên lên.
Có vẻ như cái kết quả không ngờ tới này là do ảnh hưởng của cặp đôi nam thanh nữ tú đáng tự hào lớp tôi mà ra. Đây chính là đề nghị của Suzume, nên cậu ấy vốn không có tư cách tức giận.
[Chịu cậu luôn.]
Dẫu sao thì phải đợi một lúc nữa tôi mới đến chỗ Saeki để rủ cô, còn giờ thì chẳng có gì để làm nên đành giết thời gian ở đây vậy.
Tôi chỉ cần chú ý xem Saeki sẽ gọi vào lúc nào để bắt máy là được rồi.
Cứ như thế, khi tôi lại một lần nữa ghé qua lớp của Saeki, đồng hồ đã điểm 11:30.
Tôi tóm lấy một đứa năm nhất ở trước cửa phòng học để hỏi xem Saeki hay Sakurai có ở đây hay không, thế là không lâu sau, Sakurai liền chạy ra. Đến thời điểm này rồi thì hẳn em ấy cũng đã nắm rõ được tình hình.
[Anh muốn tìm Kirika ạ? À thì, nói thế nào bây giờ nhỉ…? Từ đó đến giờ em vẫn chưa thấy cậu ấy nữa á, ahahahahaa…]
Từ cái lúc bước chân ra khỏi cửa lớp, hành vi cử chỉ của em ấy có đôi chút kì lạ. Sau khi nói xong, em ấy còn nở nụ cười rất chi là gượng gạo.
Đúng lúc này, từ bên cạnh có một giọng nói xen vào.
[Cứ nói thẳng ra đi, Sakurai-san. Saeki-san có về lớp một lần, sau đó đi theo một tên senpai lạ hoắc nào đó ra ngoài rồi.]
[Hamanaka-kun!]
Hamanaka đứng đó với gương mặt hằn rõ vẻ khó chịu. Sakurai giật nảy cả mình, vội quay đầu sang.
[Thật à?]
[Ai biết.]
Cậu ta nói một cách cụt lủn rồi giận dữ đi vào trong lớp học.
Tôi lại nhìn về phía Sakurai.
[Em xin lỗi. Đúng là em có chuyển lời cho Kirika lúc cậu ấy trở về, nhưng Kirika chỉ qua loa đáp cho có lệ rồi ra ngoài thôi ạ…]
[Cô ấy có đi cùng với ai không?]
[Em không thấy ai cả, nên là…]
Sakurai đáp lại với gương mặt hối lỗi.
Tôi không nghĩ Hamanaka sẽ nói dối, nên chắc đó là sự thật.
[Anh có hẹn với Kirika phải không ạ?]
[Đúng vậy, cơ mà dạo gần đây bọn anh không hay nhắc tới vụ này, nên có lẽ cô ấy vô tình quên mất rồi cũng nên.]
Nói xong, tôi chợt nhận ra một điều. Đúng vậy, ban đầu cô còn rất hào hứng lải nhải về chuyện hẹn hò trong ngày lễ hội trường, nhưng không biết tự bao giờ, cô đã thôi không còn đề cập đến chuyện này nữa. Dù đến tận ngày lễ hội trường rồi nhưng cô cũng chẳng nhắc nhở rằng hôm nay là ngày hẹn hò.
[Ừm, thì, nếu sau đó Kirika có quay lại, em nhất định sẽ tóm lấy cậu ấy ngay.]
Nghe em ấy nói xong, tôi không thể thốt lên được những câu từ như “nhờ em đấy” hay “kệ đi”, mà chỉ có thể cười trừ cảm ơn.
Tôi lại quay trở về lớp. Đây đã là lần thứ ba rồi.
[Ồ, về rồi hả? Xin lỗi vì cứ hay nhờ vả như này, nhưng cậu có thể tiếp tục giúp tớ được không vậy? Nhiều khách quá.]
Lúc nào trở về, cậu ấy cũng đều chào đón tôi rất “nhiệt tình”.
[Lại nữa à… Xin lỗi nhé, hiện giờ tớ không có tâm trạng làm việc.]
[a, haha, thế hả? Cũng đúng, dẫu sao thì hôm nay cậu không có ca làm nên chẳng sao cả.]
Suzume trưng ra biểu cảm khó hiểu.
Horyu vừa mới tiến vào phòng bếp, trùng hợp thấy toàn bộ cuộc đối thoại của chúng tôi.
[Có chuyện gì xảy ra à, Yukitsugu?]
[Không, không có gì đâu.]
Hoàn toàn không có gì cả.
Thế nhưng, Horyu lộ ra biểu cảm còn khó hiểu hơn Suzume - hay nói đúng hơn là nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt ngờ vực.
Cuối cùng thì --
[Yukitsugu, theo tôi ra đây một chút.]
[Hửm? Đi đâu?]
[Đâu cũng được. Từ nãy tới giờ tôi toàn làm những việc mình chẳng quen nên đang phiền chết đi được.. Natsuko, tôi ra ngoài đây, có lẽ sẽ không về đâu.]
[Hả? Gì cơ???]
Horyu hoàn toàn ngó lơ sự hoảng loạn của Suzume, cô ấy giật chiếc tạp dề xuống, ném qua một bên.
[Đi thôi, Yukitsugu.]
Cô ấy nắm tay tôi, lôi tôi ra ngoài hành lang.
Sau đó, cả hai chúng tôi tiếp tục bước đi.
Mặc dù cô ấy không còn nắm tay nữa, nhưng đến mức này rồi thì tôi cũng chẳng biết đi đâu, nên chỉ đành im lặng đi theo cô ấy. Trên hành lang, không chỉ có những học sinh mặc bộ đồng phục quen thuộc, mà còn đầy ắp những người từ lớn đến nhỏ ăn mặc thường phục, cấu thành một cảnh tượng hết sức lạ lùng.
[Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?]
Horyu hỏi lại một lần nữa, nhưng tôi vẫn giữ im lặng.
[Chẳng phải hôm nay cậu muốn đi chơi với con bé kia sao?]
[Tớ có nói với cậu chuyện này rồi hả?]
[Tôi đoán thôi. Hôm qua cậu đã hì hục cả ngày để được nghỉ hôm nay, đúng không?]
Đoán được điều đó chỉ từ những manh mối này cơ à. Bộ hành vi của tôi bị Saeki kiểm soát dễ dàng đến vậy sao?
[Cậu cãi nhau với con bé à?]
[Không phải, càng căn bản hơn là, tớ không tìm thấy Saeki-san.]
[Chẳng phải mấy người đã hẹn trước rồi sao?]
Horyu ngạc nhiên hỏi lại.
[Hẳn là vậy, thế nhưng…]
Tôi cười gượng.
Tôi không muốn nói thêm nữa, nhưng trước mặt tôi đây chính là Myuki Horyu tài trí vô song. Chỉ cần biết một là cô ấy sẽ suy ra mười. Như là bây giờ, cô ấy đang trầm lặng suy tư, trông như thể đã đoán ra đại khái mọi chuyện.
[Chỗ kia đang có sự kiện gì kìa, chúng ta qua đó xem một chút đi.]
Khi đi đến khu hành lang kết nối hai tòa nhà, tôi mở miệng đề nghị. Tôi không thật sự định đi xem, chẳng qua là tôi muốn đổi chủ đề thôi.
Dãy nhà với những phòng đặc biệt này được sử dụng chủ yếu bởi các câu lạc bộ văn hóa. Trong số đó có vài câu lạc bộ biểu diễn những tiết mục đặc trưng của họ, như là thí nghiệm của câu lạc bộ hóa học hay lớp dạy nấu ăn của câu lạc bộ gia chánh, còn lại thì toàn bày ra những quầy hàng hoàn toàn không liên quan.
Tôi bước trên khu hành lang này.
Nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tôi có thể thấy khu sân trường rộng lớn trải dài cơ man các quầy hàng nối nhau san sát. Xa hơn nữa là khu vực sân khấu có diện tích nhỏ hơn. Câu lạc bộ hoạt náo viên trong bộ phục trang biểu diễn đang tụ tập ở trước sân khấu, nhưng có vẻ như vẫn chưa đến giờ biểu diễn.
Tôi chuyển ánh nhìn về phía con đường tạo bởi các gian hàng nối đuôi nhau, sau đó, tôi đã tìm thấy.
Saeki ở giữa đám người đông đúc.
Và một cậu trai xa lạ đi bên cạnh cô.
Mặc dù Hamanaka có nói không biết người đó, nhưng tôi có nhận ra cái vẻ mặt tri thức cùng cặp kính không gọng kia. Đó là tên học sinh năm ba mà Saeki suýt tông phải lúc đang tập đi xe đạp.
Cả hai có vẻ như đang đi cùng nhau, cảm giác giống như Saeki đang đi theo anh ta.
Chắc do có đám đông ở đó nên cảm giác khó chịu toát ra từ cậu trai đeo kính kia đã mờ hẳn đi. Một nụ cười dịu dàng lộ rõ trên gương mặt anh ta như đang tận hưởng lễ hội trường. Ở bên cạnh anh ta, Saeki có hơi cúi đầu.
Tại sao…?
Tôi tự hỏi, không hề có đáp án. Chẳng phải Saeki từng nói đó là lần đầu tiên cô gặp người đó sao? Sao bây giờ lại đi cùng nhau?
[Sao vậy?]
Có vẻ tôi đã vô ý thức dừng bước, cách tôi tầm 5 bước chân, Horyu quay đầu lại hỏi tôi.
[Không, không có gì --]
Lời nói của tôi đột nhiên ngừng lại.
Trễ quá rồi. Horyu cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, chắc hẳn cũng vừa phát hiện ra cái cảnh đó.
Cô ấy chậm rãi quay sang nhìn tôi.
Ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn thiết mà ngập ngừng.
[Mong cậu hãy quên đi những gì cậu vừa thấy.]
Horyu nặng nề thở dài một hơi.
[... Biết rồi. Nếu Yukitsugu đã nói đến thế thì tôi sẽ nghe theo.]
Nói là vậy, nhưng biểu cảm cô ấy vẫn hiện rõ vẻ khó mà chấp nhận được.
Tôi lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu hiện giờ tôi mở cửa sổ ra, bất chấp xấu hổ mà gọi tên cô, có lẽ chuyện sẽ trở nên tốt hơn. Nhưng dù trong thời điểm này, phần lý tính vô vị mà tẻ nhạt của tôi vẫn chiếm cứ chủ đạo, để mặc tôi yên lặng nhìn hết thảy.
Thân ảnh hai người họ dần biến mất qua góc chết bên dưới của khu hành lang.
Tôi đã không định đi tìm cô nữa rồi.
_________________________________________________
Lễ hội trường vẫn thuận lợi tiếp tục, ngay khi lễ bế mạc kết thúc, tôi liền đi về nhà. Đống công việc dọn dẹp có thể hoãn đến ngày nghỉ bù làm cũng được, nhưng tôi khá chắc rằng đa số bạn cùng lớp của tôi vẫn đang ở trong phòng học mở tiệc ăn mừng.
Lẽ tất nhiên, Saeki không ở trong nhà.
Sau khi thay đồ trong phòng mình, tôi ra phòng bếp pha cà phê. Thứ tôi dùng để pha không phải chiếc bình chân không đã dùng trong hai ngày qua, mà là dùng cái máy pha cà phê.
Trong quá trình đợi lọc cà phê, tôi đứng tại chỗ nhìn chăm chăm chiếc máy. Mặc dù so với bình chân không thì nó không hiển thị bất cứ biến hóa nào, nhưng tôi cũng chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ nhìn chằm chằm nó.
Tiếng mở cửa thình lình truyền đến từ khung cửa trước.
Không lâu sau, Saeki đi vào phòng khách, cô nhìn thấy tôi, dừng bước lại.
[Về rồi à.]
Tôi mở miệng trước.
[... Mì-Mình về rồi đây. Yu-Yumizuki-kun đã ở nhà rồi sao…]
Saeki hẳn là đã nhận ra khi thấy cửa trước không khóa, nhưng chắc cô không nghĩ tôi lại đang đứng ở trong bếp. Sau khi đột nhiên chạm mặt nhau, lời nói ban nãy thốt ra khỏi miệng.
[À, à thì…]
[Hửm?]
[Hôm nay… mình xin lỗi…]
Cô rũ mắt xuống, lẩm bẩm nói.
[Có chuyện gì à?]
[Thì là, một bạn học chung với mình hồi sơ trung có tới, thấy hơi hoài niệm nên là mình mới…]
[...]
Được rồi, đầu tiên thì cứ tin cái lời giải thích của cô đi. Giả thiết rằng senpai đeo kính kia thật sự là bạn học của cô hồi sơ trung, suy ra bọn họ có quen biết nhau từ đó đến giờ --- đúng là bất hợp lý. Một câu chuyện có quá nhiều chỗ hổng.
Vì một lý do nào đó, tôi không thể nhìn thẳng vào cô được nữa, chỉ đành quay sang nhìn lại chiếc máy pha cà pha.
[... Vậy à. Thế thì cũng đành chịu.]
[Ư, ừm. Thật sự xin lỗi…]
Chúng tôi dệt lên những ngôn từ ngắn ngủi và bất lực.
Rồi cả hai cùng chìm trong im lặng.
Chỉ còn những thanh âm vô nghĩa của chiếc máy pha cà phê vẫn chập trùng vang lên.
[À thì…]
Không lâu sau, cô mở miệng phá vỡ bầu không khí lặng im, tưởng chừng như đã quyết định điều gì đó.
[Đột nhiên mình muốn về nhà một chuyến…]
[... Hôm nay à?]
Đúng là đột nhiên thật.
[Ừm. Tối nay mình sẽ ngủ ở đó.]
[Ra vậy.]
Có lẽ chính nội tâm của tôi đang bất ổn, nên chỉ có thể nói như vậy.
[Thật sự xin lỗi…]
Từ lúc cô về tới giờ, bao nhiêu lời xin lỗi đã trào ra rồi?
[Mặc dù mình đang muốn đi ngay, nhưng cậu có thể pha giúp mình một tách cà phê được không? Mình muốn uống nó trước khi đi.]
[Ừm, có thể. Cô đi thay quần áo đi, tôi sắp pha xong rồi.]
[Cảm ơn cậu.]
Cuối cùng cô cũng đã nở nụ cười, chỉ là rất yếu ớt.
Saeki vội vã vào phòng của cô.
Tiếp đó --
Chừng 15 phút sau, chúng tôi cùng uống cà phê.
Cả hai ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn nhỏ trong bếp, bưng chén cà phê lên miệng.
Hầu như không ai nói một câu.
Chúng tôi cũng chẳng hề nhìn nhau, chỉ yên lặng nhâm nhi cà phê.
[Cảm ơn vì tách cà phê. Ngon lắm.]
Một lúc sau, Saeki đặt chiếc chén xuống, đứng dậy.
[Cần tôi tiễn cô đến sân ga không?]
[Không cần đâu. Bên ngoài vẫn còn sáng choang cơ mà.]
Cô lắc đầu.
[Vậy à. Thế thì đi đường cẩn thận.]
Gật đầu xong, Saeki liền ra ngoài.
Từ cửa trước, tôi đưa mắt nhìn cô rời đi, rồi quay trở lại căn bếp.
Sau đó vứt sạch đống cà phê trong bình giữ ấm ra.
Thứ hai hôm sau là ngày nghỉ bù.
Trừ người trong ban tổ chức ra, những người khác thì thích đi dọn dẹp phòng học hay không cũng được. Vốn dĩ tôi cũng chẳng định tham gia vào, nhưng không phải ai cũng sống gần trường học nên tôi vẫn đi giúp một tay. Quan trọng hơn, nếu ở trong nhà thì tôi sẽ lại nghĩ ngợi lung tung, có việc để làm âu cũng là điều may mắn.
Hiện tại, tôi bắt đầu vu vơ suy nghĩ.
Theo tình huống hôm qua mà nói, Saeki chắc đang có lý do nào đấy, và cũng chính vì cái “lý do” này nên cô mới về nhà. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, có lẽ cô sẽ về.
Nhưng khi tôi từ trường về, cô vẫn còn chưa có trở lại, ngay cả một cú điện thoại cũng không nốt.
Lúc chạng vạng tối, cuối cùng cô cũng gọi điện tới tôi.
Đây là lời cô nói:
“T-Tạm thời mình sẽ đi đến trường từ nhà của mình. Mình xin lỗi…”
Lại một lời xin lỗi mà tôi đã nghe rất nhiều lần ngày hôm qua.
Phải chăng ngay từ đầu cô đã quyết định, nên hôm qua mới rời đi ư --?