Vào Chủ Nhật cuối cùng của tháng chín, lễ hội trường cao trung Mizunomori chính thức bắt đầu.
Trời quang mây tạnh.
Nhìn như này thì chắc không phải quá lo lắng về điều kiện thời tiết trong hai ngày tới rồi.
Tôi và Saeki đều có nhiệm vụ của riêng mình, cho nên hai chúng tôi không cùng nhau đến trường ngày hôm nay.
Tôi đến trường vào lúc 8:30 sáng, sớm nửa tiếng trước thềm lễ hội. Có vẻ như các học sinh đều đến đông đủ cả, phần sân khấu ngoài trời đằng kia thì đang kiểm tra Microphone lần cuối. Đây là nơi mà vài ban nhạc nghiệp dư tham gia thi thố và biểu diễn, cộng thêm một vài tiết mục đặc biệt sẽ diễn ra.
Một trong những hoạt động ngoài trường chính yếu của sự kiện là giải thi đấu tennis ngày mai. Đó là cuộc đấu giao hữu với các trường khác trong khuôn khổ Thành phố Học viện, khi những học sinh tinh anh của các trường tụ họp lại thì trận đấu này có vẻ sẽ rất đáng xem.
Tôi bước vào trong trường. Trong khoảng thời gian lễ hội diễn ra, học sinh có thể đi giày vào tòa nhà, không cần phải tốn công đổi giày trong trường nhẹ nhõm hơn hẳn.
Mỗi gian phòng học đều được trang trí theo từng bối cảnh khác nhau, chỗ cửa sổ bên hành lang thì được dán đầy nào là những tấm poster tuyên truyền với quảng cáo. Trong sự háo hức và nhiệt tình của các học sinh, trường học giờ có bầu không khí hoàn toàn khác so với trước kia.
Khi đi tới lớp của mình, tôi nhận ra lớp cũng đã được trang trí tương tự những nơi khác, theo kiểu cách quán cà phê mà tổ trang trí đã sớm bố trí sẵn. Ngay khi tới thời gian hoạt động, một phần ba không gian trong phòng sẽ được ngăn cách bằng rèm. Phần diện tích hẹp phía sau sẽ là bếp, phần diện tích rộng bên ngoài sẽ được sắp tầm mười chiếc bàn, to có nhỏ có, tạo bởi bàn học và được trải thảm bên trên.
Bạn cùng lớp của tôi, Yamanami, đang cặm cụi làm việc ở trên một trong những chiếc bàn.
[Chào buổi sáng, Yamanami-san.]
Tôi gọi cậu ấy từ phía sau, nhân tiện thì, điểm đặc trưng của cậu ấy là chiếc nơ hình con bướm buộc ở phần đuôi tóc.
Trong nháy mắt, cậu ấy ném phăng cục phấn cầm nãy giờ rồi lập tức tách ra một khoảng tầm 2 mét so với tôi… Tôi không định dọa ai cả, tính của Yamanami là thế rồi.
[Đây là tấm bảng đặt ở cửa trước à?]
Thấy tôi hỏi, cậu ấy gật đầu, chiếc nơ con bướm cũng theo đó mà lắc lắc, rồi cô bước trở lại.
Thứ mà Yamanami đang làm bây giờ là Chalkboard Art - cũng chính là cái thường được đặt làm bảng quảng cáo ở lối vào của các nhà hàng và phòng trà. Vốn là phải dùng tấm bảng với hộp phấn màu chuyên dụng cơ, nhưng giờ thì chỉ có thể dùng tấm bảng đen vừa cỡ và phấn. Dù vậy, cậu ấy vẫn không tiếc công sức thể hiện sở thích cá nhân của mình để mà vẽ biển quảng cáo và menu cho lớp.
[À, thì,… Yu-Yumizuki-kun này, cậu thấy có cần phải thêm chút, chút gì không,…?]
Sau khi Yamanami rút ngắn hơn nửa khoảng cách lại, cậu ấy vừa nhìn ngón tay, vừa hỏi tôi.
[Tớ hả?]
Tôi vô thức hỏi lại, cậu ấy gật đầu.
Tại sao lại hỏi tôi nhỉ? Hay là cậu ấy hỏi tất cả mọi người trong lớp?
[Quán, quán cà phê của lớp đều, đều do Yumizuki phụ trách pha chế, nên đây giống, giống quán cà phê của Yumizuki vậy,…]
Hiểu rồi. Cậu ấy đang hỏi quán trưởng là tôi đây xem có vấn đề gì với khâu thiết kế không à. Ai đã tiêm nhiễm vào đầu Yamanami mấy thứ này vậy?
[Tớ không có ý kiến, mọi sự giao cho Yamanami-san đấy.]
[Ừ-ừm. Vậy để tớ…]
Cậu ấy trả lời tôi với âm lượng nhỏ như muỗi. Nhận thấy rằng viên phấn vừa lăn trở lại, cậu ấy liền cúi người xuống nhặt lên.
[À, phải rồi.]
Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Giật mình, Yamanami lại ném viên phấn ra ngoài, đồng thời lùi ra sau. Có lẽ do quá bối rối khi vừa mới thả lỏng một chút sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, nên lần này cậu ấy lùi tận 3 mét. Cậu ấy nâng hai tay lên trước ngực như thể đang cầu khẩn, nghiêng cơ thể về phía tôi.
Gì, gì vậy…? - Ánh mắt cậu ấy nói thế.
Tôi dự định bảo cậu ấy rằng bảng quảng cáo chính là thứ đầu tiên mọi khách hàng thấy, và là yếu tố quan trọng để xem liệu họ có vào trong hay không - cơ mà nhìn cậu ấy như thế này thì chắc không nên tạo áp lực thì hơn.
[Không có gì. Tớ mong được thấy kết quả tốt từ cậu.]
[Ừ-ừm…]
Yamanami gật đầu, chiếc nơ con bướm lại lắc lắc.
Ở lại thêm nữa chỉ tổ gián đoạn công việc của cậu ấy thôi (mặc dù tôi không có ý đó). Tôi quay người lại, hướng đến địa điểm làm việc của tôi - phòng bếp.
[Đúng là quán trưởng, trông cậu thảnh thơi ra phết nhỉ.]
Vừa đến nơi, tôi đã thấy Suzume chống nạnh chờ ở đó. Có vẻ như cậu ấy đã xem cuộc trao đổi giữa tôi và Yamanami nãy giờ rồi. Không biết có phải do quá bận rộn nên dẫn đến cáu gắt hay không, mà giọng điệu của cậu ấy nghe như có gai nhọn ẩn trong đó vậy.
[Ai là quán trưởng chứ?]
[Quán cà phê của chúng ta đều do một tay Yumizuki quán xuyến mà, nên cậu có khác quán trưởng là bao đâu.]
Cậu là nhện à… Hóa ra chính Suzume là người đã nói cho Yamanami mấy thứ vớ vẩn này. Thiệt tình.
[Công việc của tớ tới 9 giờ mới bắt đầu mà, tha cho tớ đi.]
[Được thôi… Nhưng cậu nhớ phải làm việc chăm chỉ đấy. Kỹ năng của cậu quyết định sự thành bại của quán cà phê đó.]
Kỳ vọng vào tớ cao thế thật sự ổn không vậy? Nhỡ mai tớ không ở đây, để rồi bị khách hàng phàn nàn về chất lượng sản phẩm thì tớ cũng không chịu trách nhiệm đâu.
[Hiện giờ là 9 giờ. Lễ hội trường thứ mười hai của trường cao trung Mizunomori chính thức bắt đầu.]
Đài phát tin của trường tuyên bố.
Đây là thông báo bắt đầu đến từ ủy viên chấp hành. Ở bên ngoài, pháo hoa mở màn đã được thắp lên, từ xa truyền tới từng tiếng nổ vang. Sự hưng phấn của lớp lên tới đỉnh điểm, tiếng hoan hô hòa lẫn tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng.
[Được rồi mọi người, bắt đầu hoạt động nào. Ai còn chưa chuẩn bị xong thì nhanh chân lên!]
Lớp trưởng của chúng tôi - Suzume, cất cao giọng hô.
[Cả Yumizuki-kun nữa. Hãy chuẩn bị tiếp đón khách bất cứ lúc nào.]
[Rõ rồi.]
Tuy nói là thế, nhưng tôi không nghĩ sẽ có khách ngay lập tức đâu.
_________________________________________________
Đã qua một giờ kể từ lúc lễ hội trường nổ pháo khai mạc, bây giờ là 10 giờ.
[Không có ma nào đến à…]
[Đúng thế.]
Quán cà phê của chúng tôi chưa tiếp đón bất kì vị khách nào.
[Cơ mà thế mới phải chứ, đúng không?]
Tôi với Suzume trò chuyện với nhau tại khu bếp chật hẹp.
Suzume kéo rèm ra, lo lắng ngó qua bên ngoài, còn tôi thì đứng hơi tựa mông trên một chiếc bàn, tựa như đặt cả trọng lượng của mình lên đó.
Từ đây có thể nghe thấy cuộc trao đổi của các bạn cùng lớp ở bên ngoài, như là ai đó nên ra ngoài quảng cáo hoặc cung cấp vé miễn phí chẳng hạn. Thanh âm của mọi người tràn đầy lạc quan và vui vẻ, chỉ có mỗi một ngoại lệ là Suzume mới cảm thấy sầu lo trước tình hình này mà thôi.
[Dẫu sao thì chúng ta cũng chẳng phải là mấy cửa hàng điểm tâm ngọt nổi tiếng, cứ hễ mở cửa là khách kéo đến cả. Phương thức kinh doanh tốt nhất là cứ để khách dạo quanh một vòng đi, đi mệt rồi thì sẽ lại đây nghỉ ngơi. Nếu muốn xem thì phải xem tình trạng vào buổi trưa như thế nào kìa.]
Nói là thế, nhưng đây là tầng 2, về mặt địa lý thì có thể nói là rất bất lợi. So với đó, lớp Saeki cũng mở tiệm cà phê giống chúng tôi hẳn là phải ở trên tầng 3 mới đúng. Thế nhưng, có một số lớp đặt tiệm ở ngoài trời, nên họ có thể tận dụng những phòng học bỏ trống đó. Phải nói là họ rất may mắn khi trong số đó có phòng ở tầng 1.
Và như thế, tầng 3 của tòa nhà đã bị liệt vào khu vực cấm chỉ tiến vào do sự di chuyển ồ ạt xuống tầng dưới như vậy.
[Cứ đợi đi. Lễ hội trường mới chỉ bắt đầu thôi mà.]
Tôi rót cà phê vào chiếc cốc giấy được đặt trên đĩa, rồi đưa lên miệng uống.
[Này này, đừng uống nhiều thế chứ. Còn phải dành để bán nữa đó.]
[Uống một chút cũng không sao đâu. Vả lại cái này cũng sắp nguội rồi, không đủ nóng để mang đi phục vụ khách đâu.]
Đây là chén cà phê phối trộn đầu tiên mà tôi pha để có thể mang ra phục vụ bất kì lúc nào. Nói cách khác, đây cũng là chén hợp khẩu vị của tôi. Lãi ra phết. Chính vì đúng thời điểm không có vị khách nào đến nên tôi mới chỉ pha loại cà phê phối trộn này mà thôi.
[Cậu muốn uống không, Suzume-san?]
[Đã vậy thì tớ cũng uống một chén.]
Suzume miễn cưỡng gật đầu.
Tôi chuẩn bị một chiếc cốc giấy kèm theo tay cầm rồi rót cà phê vào trong.
[Cậu tự thêm đường với sữa nhé… À, phiền cậu có thể hỏi luôn liệu cậu ấy có muốn một chén được không?]
Ánh nhìn của tôi hướng về bóng lưng có chiếc nơ hình con bướm. Đó là Yamanami, một trong những nhân viên phụ trách khu vực phòng bếp. Cậu ấy đang đứng bên cạnh cửa sổ mà nhìn xuống sân trường.
[Cũng đúng… Yamanami-sa~n.]
Nghe thấy tiếng gọi của Suzume, Yamanami nhảy dựng lên, một động tác quá rõ ràng trước mắt chúng tôi. Ngay cả chiếc nơ hình con bướm cũng trông như đang bay về phía trần nhà, hay là do tôi tưởng tượng nhỉ?
Cậu ấy thận trọng quay người lại, hai bàn tay siết chặt trước ngực như mọi khi.
[Cậu muốn uống cà phê không?]
[C-Cà phê?]
[Ừm. Cà phê đặc biệt do quán trưởng Yumizuki pha đó.]
Suzume trả lời, tôi cũng theo đó giơ chiếc bình pha chân không lên cho cậu ấy nhìn.
Yamanami nhìn tôi, xong nhìn chiếc bình thủy tinh, [Ca-Cảm ơn…], cậu ấy gật đầu nhẹ.
Ngay cả cùng là con gái như Suzume cũng khiến cậu ấy sợ chết khiếp đến vậy à? Kiểu này thì chắc cậu ấy sẽ bị dọa cả ngày mất.
_________________________________________________
Đúng như dự đoán, tầm 11 giờ, khách hàng lần lượt ghé thăm.
[Hai cốc phối trộn, một Mocha, thêm cả bánh bích quy cho cả ba phần.]
[Ok~]
[Đã hiểu. Còn nữa, cà phê ở bàn số hai xong rồi.]
Các bạn nữ mặc tạp dề tất bận đi ra đi vào giữa phòng bếp và khu ngoài.
[Cái đĩa này có cần phải rửa không?]
[Tất nhiên rồi. Đừng có lười vệ sinh chứ!]
Thử nghĩ về những vấn đề an toàn thực phẩm từng gây chấn động trong quá khứ đi! - Tiếng hò hét giận dữ của Suzume lẫn vào trong đó.
Trong tình huống này, cánh cửa thông hướng hành lang đột nhiên mở ra. Ở trên cửa có dán tờ giấy “Không phận sự miễn vào”, còn người mở cửa là Takizawa. Yamanami, người vừa đứng cạnh cửa ban nãy, bị dọa đến ném chiếc cốc giấy và chén đang cầm trên tay ra xa, đồng thời nhanh chóng lùi về phía sau.
[Úp xì.]
Takizawa vừa đúng lúc tiếp lấy chiếc đĩa bay trên không trung. Không hổ danh Takizawa, dùng tay trái mà vẫn có thể bắt được. Tôi nghe nói các cao thủ thường hay để trống tay thuận của họ. Không biết Takizawa có phải loại cao thủ này hay không đây.
[Sao rồi? Có mắc phải vấn đề gì không thế?]
[Tạm thời thì không.]
Có vẻ như cậu ta đang tuần tra với tư cách ban quản lý. Trên tay cậu ta được thắt một cái băng có ghi dòng chữ “Hội học sinh” ở đó.
[Có vẻ đắt khách ra phết.]
[Chỉ là ban đầu thì có hơi chậm chút.]
Đúng lúc giờ đang rảnh, thế là tôi cùng với Takizawa cùng ngó qua khe hở của rèm để nhìn về phía khu ngoài. Ước chừng 60% chỗ ngồi đã có người.
[Takizawa-san này, cậu có muốn ra hỗ trợ không?]
Suzume xuất hiện ở đằng sau chúng tôi.
[Tớ cũng muốn giúp lắm, nhưng lịch trình của tớ ngày hôm nay toàn là công việc của hội học sinh thôi. Nếu là ngày mai thì có khả năng.]
[Nếu Takizawa-san mà ra phục vụ thì khách hẳn sẽ tăng gấp đôi cho mà xem.]
Quả là lời nói đúng chuẩn tác phong của Natsuko. Cơ mà ngày mai Horyu cũng sang đây để hỗ trợ, nếu đôi tuấn nam mỹ nữ của cả lớp có mặt vào ngày mai thì đây sẽ là một dịp tốt để quảng cáo.
Tiện thể nói luôn, trong một quán cà phê, thường thì con trai đứng ở ngoài tiếp khách sẽ được gọi là “Garçon” (bồi bàn, trong tiếng Anh là “boy”). Nhưng tôi nghĩ nếu người nữ đứng ngoài tiếp khách thì sẽ có cảm giác tráng lệ hơn, nên là đa phần nhân viên phục vụ ở đây đều là các bạn nữ. Quán cà phê đầu tiên của Nhật Bản trong thời kỳ Minh Trị, Café Printemps, cũng có áp dụng nữ phục vụ, nên cũng có thể nói là tôi đang bắt chước cách làm này, cơ mà chắc chẳng có ai biết đâu.
Tôi tiếp tục quan sát tình huống bên ngoài. Vào lúc này, một đôi vợ chồng trung niên khá quen bước vào.
Mái tóc của người đàn ông được chải vuốt rất gọn gàng, xen lẫn vài sợi tóc trắng ở hai bên tai, về tổng thể thì đây là một người khá là sắc sảo. Nữ thì có kiểu tóc xoăn lọn to cùng với đôi mắt mỹ lệ có phần rũ xuống.
[Tớ ra ngoài một chút đây.]
[Gì thế, có người quen à?]
[Là cha mẹ của Saeki-san.]
Tôi dừng bạn nữ phục vụ đang chuẩn bị ra tiếp đón cặp đôi lại, rồi bước đến chỗ họ.
[Xin kính chào quý khách.]
[Ái chà.]
[Ara.]
Bác Toru và bác Saeko ngồi ở bàn ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó cùng nở một nụ cười vui vẻ.
[Bọn bác không nghĩ gì nhiều khi vào đây đâu, cơ mà hóa ra đây là lớp của cháu.]
[Vâng ạ. Và cháu cũng là quán trưởng ở đây nữa. Xin hai bác cứ tự nhiên.]
[Cháu có đề cử gì không?]
Bác gái hỏi tôi.
[Cà phê phối trộn đi ạ. Đây là món chiêu bài của quán trưởng. Saeki-san cũng rất thích uống nữa.]
[Ra vậy, thế thì cho bác hai chén đi.]
[Hiểu rồi, xin hai bác đợi một lát.]
Tôi khom người chào, rồi trở lại khu bếp để chuẩn bị cà phê. Ngoài ra, tôi còn chuẩn bị bình đựng sữa với mấy hộp đường cà phê, kèm theo một phần bánh bích quy để đãi khách.
[Xin lỗi vì đã để hai bác phải chờ.]
Sau khi ra bên ngoài, tôi bắt đầu đặt cà phê theo thứ tự, bắt đầu từ bác gái trước. Cuối cùng là chiếc đĩa giấy đựng những cái bánh bích quy được đặt ở giữa bàn.
[Phần này cháu đãi.]
[Wao, vui thật.]
[Hai bác đã ghé qua chỗ của Saeki chưa ạ?]
[Vẫn chưa, đợi chút nữa bọn bác mới qua. Nếu đi gặp với thân phận khách hàng thì con bé sẽ bất mãn mất, nên bọn bác cũng chỉ định chào hỏi chút thôi. Cũng có vài việc bác mà muốn nói với con bé.]
Bác trai rót sữa ra từ bình vào trong chén cà phê, đồng thời nhấp một ngụm.
[Ngon thật.]
[Đúng vậy, rất ngon.]
Có vẻ hai bác ấy khá hài lòng về cà phê.
[Cảm ơn bác. Mời hai người thong thả thưởng thức. Thân là học sinh của trường Mizunomori, chỉ cần hai bác có thể vui vẻ tận hưởng ngày lễ hội trường này là cháu vui rồi.]
[Cố lên nhé, Yumizuki-san.]
[Vâng, cảm ơn ạ.]
Tôi lại một lần nữa cảm tạ hai người, rồi rời đi.
_________________________________________________
Dù qua giữa trưa, quán vẫn rất bận rộn.
Ngay trong khoảng thời gian này.
[Yumizuki, có Saeki-san đến này.]
Một bạn nữ bên phía tiếp khách thò đầu ra từ chiếc màn và gọi tôi.
[Biết rồi. Nhắn với em ấy là tớ sẽ gặp em ấy sau.]
[Khách hàng chỉ đích danh cậu đó, Yumizuki-kun.]
[Này này, nơi đây biến thành Butlers Cafe từ lúc nào vậy?]
Đùa người hả, chết đi, Yumizuki - đám bạn cùng lớp la lên.
Ít nhất thì tôi cũng chẳng nhớ rõ tấm bảng quảng cáo có đổi tên thành Butlers Cafe hay không nữa.
Chịu rồi, đành phải ra khu ngoài vậy. Chúng tôi cũng có chuẩn bị áo vest cho cả phục vụ nam. Tôi luồn tay qua ống tay áo, tạp dề cũng được đeo ở bên hông. Đã có khách chỉ đích tên thì phải ăn mặc như thế này thôi.
Tôi tiến đến khu ngoài.
Saeki trong bộ đồng phục đang ngồi ở một trong những chiếc bàn, Sakurai thì đang ngồi đối diện cô. Sau khi nhìn thấy tôi, hai người họ liền vẫy tay.
[Chào mừng ghé thăm, cả hai người.]
[Bọn mình qua chơi này ~~]
Saeki phấn chấn nói.
[Oh, trang phục bồi bàn của Yumizuki-kun này, hợp với cậu thật đó.]
[Làm gì có chuyện đó chứ.]
Tôi chỉ vừa mới mặc thôi, bản thân cũng rõ ràng chưa quen với bộ đồ này.
[Bên mấy cô thế nào rồi?]
[Nhờ có Saeki nên việc làm ăn thuận lợi lắm. Bởi nếu cứ thế thì sẽ không bao giờ dứt khách nên bọn em mới dành ra một giờ để nghỉ ngơi, rồi sang bên đây chơi đó.]
Sakurai lè lưỡi một cách đáng yêu.
Đắt khách tất nhiên là điều tốt, nhưng tôi không khỏi có chút lo lắng. Đặc biệt là trong khoảng thời gian trường mở cửa cho dân chúng vào sân như này, hy vọng rằng cô sẽ không bị tên kỳ lạ nào làm phiền. Chút nữa tôi sẽ bảo Takizawa lưu ý thêm.
[Nói mới nhớ, Saeki-san, tôi vừa mới gặp bác trai và bác gái đấy. Hai người họ có đến chỗ cô không?]
[Ừm, mình có trò chuyện với họ một chút… Ah, phải rồi. Cái loại cà phê phối trộn này có phải loại cậu thường hay pha không?]
Đột nhiên, Saeki cầm tấm bảng menu viết tay từ trên bàn lên, hỏi tôi.
[Chính là nó đó.]
[Vậy cho mình một chén.]
[Ế, gì vậy! Cái gì mà “thường hay” cơ?]
Lần này thì đến lượt Sakurai hỏi.
[Có thể coi đó là cà phê phối trộn do anh tự sáng tạo cũng được.]
[Đã rõ ~~ vậy cũng cho em một chén nhé.]
[Hiểu rồi, xin đợi một lát.]
Sau khi tiếp nhận đơn gọi món, tôi nhẹ cúi người với tư cách bồi bàn, rồi quay người về hướng nhà bếp.
Lúc này, Sakurai nói với tôi một câu từ đằng sau.
[Ah, Yumizuki-san. Lát nữa anh cũng tới chỗ bọn em chơi đi. Đảm bảo anh sẽ không phải thất vọng đâu đó.]
[Cũng được. Để anh thu xếp thời gian.]
Tôi quay đầu lại, trả lời… Cơ mà, vốn dĩ tôi cũng đã hẹn với Saeki rồi còn đâu.
_________________________________________________
Trong cửa hàng cà phê, thứ duy nhất có thể ăn ở đây chỉ có mấy loại bánh như bánh bích quy mà thôi, may mắn thay, khách cứ lũ lượt kéo đến mãi cho tới 2 giờ chiều. Sau khi nghỉ xả hơi một chút, tôi liền đi tới lớp của Saeki theo giao hẹn.
Nhân tiện thì người cho phép tôi nghỉ ngơi là Suzume. Nếu coi tôi là quán trưởng thì chắc cậu ấy sẽ là chủ tiệm.
[Có thời gian thì hãy ghé qua nhé ~~]
Khu hành lang trước cửa lớp cũng đều được trang trí khá đầy đủ, ở trong đó, những nam sinh đang nhiệt tình lôi kéo khách hàng. Đáng tiếc thay, Hamanaka - đứa con trai duy nhất trong lớp này mà tôi biết lại không có ở đây. Nếu cậu ta ở chỗ này chèo kéo khách thì không khéo sẽ đóng góp được phần nào vào doanh thu.
[Xin lỗi, anh không phải khách hàng, cho hỏi Saeki-san có ở đây không?]
[Saeki-san?… À à. Biết rồi, để em vào gọi cậu ấy.]
Cậu nam sinh nhìn tôi, tỏ vẻ đã hiểu gì đó. Cái “à à” có ý gì vậy? Tôi thật sự chẳng muốn đào sâu hơn chút nào.
Không bao lâu sau, người đầu tiên có mặt là Sakurai.
[Zukki yun ~~]
Em ấy vọt ra từ trong phòng học đúng theo nghĩa đen, hai tay tạo hình trái tim ở phía trước mắt trái. Tăng động thật. Thế này cũng khá giống lúc bọn tôi đi bể bơi trong dịp nghỉ hè, nhưng trong dịp lễ hội hay nơi đông người như này, sự tăng động của em ấy thậm chí con trướng như gió vậy.
Sau Sakurai, Saeki cũng theo đó xuất hiện.
Hai người cùng đang mặc một bộ đồ mang cảm giác khá là bay bổng, có tà váy dài. Tùy theo cách nhìn của mỗi người, trông nó khá giống cái gọi là trang phục hầu gái. Có vẻ như đây là đồng phục của quán cà phê này.
Nếu tự gọi mình là “quán cà phê hầu gái” thì khả năng cao là bên ủy viên chấp hành và phía trường sẽ tiến hành kiểm tra, thế nên bọn họ mới kiềm chế tiêu chuẩn đồng phục ở mức độ quá quan. Không chừng cái mẹo nhỏ này đã giúp họ ẩn giấu cho đến nay.
[Hai người có thể ra ngoài được không vậy?]
Khi nhìn qua cánh cửa phòng học, tôi có thể thấy được hầu hết các bàn trong phòng đều đã có người ngồi. Như này đã đông hơn chúng tôi khá nhiều rồi.
[Ưm. Nếu đi một chút thì không sao hết á.]
[Bọn em cũng đang tính nghỉ một chút đó… Mặc kệ mấy cái đấy đi. Anh có thấy bộ trang phục này đáng yêu không?]
Sakurai dùng ngón tay kẹp lấy hai đoạn gấu váy, đoạn kéo ra hai bên cho tôi xem.
Có vẻ như bộ trang phục này không phải thuần thủ công, mà chỉ chắp vá sơ qua từ trang phục có sẵn. Dù là cách làm nào đều tốn khá nhiều công sức. So với họ thì chúng tôi cũng chỉ chuẩn bị vest và tạp dề mà thôi. Đám năm nhất năng động thật.
[Anh nhìn xem. Thấy Kirika kinh chưa kìa. Đa số khách hàng đều đến đây vì cậu ấy đó.]
Tôi có thể hiểu được cảm giác của những người này. Bộ trang phục quả thật rất hợp với cô. Mà, chỉ cần được phân loại là quần áo thì cô mặc cái nào cũng đẹp cả.
Ánh mắt tôi chuyển hướng về phía Saeki, vừa đúng lúc chúng tôi chạm mắt nhau - trông cô có đôi chút ngượng ngùng đảo mắt đi.
[Kirika, cậu có muốn mang bộ đồ này về không vậy?]
[Ta-Tại sao phải mang thứ cồng kềnh này về chứ!]
[Thì để chơi trò chủ nhân - hầu gái chứ sao?]
[Ai chơi hả!!?]
Tôi với cô đồng ý kiến.
Tiếp đó, Sakurai xích lại gần tôi, che miệng thì thầm.
[Yumizuki-san, Yumizuki-san, đây là thông tin tuyệt mật. Lúc thay quần áo, em có thấy nội y của Kirika đáng yêu và gợi cảm lắm đó, hay nói đúng hơn là sexy ấy… Vậy nên, anh chỉ cần chơi trò chủ nhân - hầu gái với cậu ấy, rồi cởi nó ra và… Aaaaa!]
Saeki dùng tuyệt chiêu khóa cổ Sakurai lại.
[Cậu, đừng, có, mà, luyên, thuyên, thêm, nữa!]
[Guooooooo!]
Sakurai liên tục vỗ phần khuỷu tay đang càng ngày càng khóa chặt hơn của Saeki.
[Tớ cảnh cáo cậu, nếu cậu nhìn đồ lót của tớ, tớ cũng sẽ nhìn đồ lót của cậu đấy!]
Nghe chẳng khác nào lời nói của Nietzsche cả.
Nhưng Sakurai nắm lấy tay của Saeki, tạo một khoảng vừa đủ để em ấy có thể nói chuyện, rồi phản kích lại bằng một phương thức không ngờ tới.
[Quá ngây thơ, Kirika à. Đã thế thì tớ chỉ cần tự nói là được. Cả trên và dưới của mình đều có họa tiết trắng đen!]
[...]
Em ấy đang nói gì vậy.
[Hứ ~~ thấy sao, chỉ cần mình coi đồ lót với đồ bơi là một thì sẽ chẳng có gì mà ngượng nữa.]
Cả con gái cũng ngụy biện như này nữa hả?
[Khà khà khà. Như vậy sẽ dẫn tới một vấn đề thâm sâu: “Ai là người đã phân loại hai thứ này” đấy.]
Làm gì có vấn đề đó chứ.
Khi tôi và Saeki đang phải đứng hình vì những lời nói quái dị Sakurai, em ấy liền thừa cơ thoát khỏi đòn khóa cổ của Saeki.
[Yoshh!]
Sakurai nhanh chóng lách về phía sau lưng Saeki, dùng hai tay đẩy lưng cô.
[Kya…!]
[Ây chà.]
Cô bị đẩy từ phía sau, và hướng mà cô nghiêng xuống - là tôi.
Trong trang phục hầu gái, Saeki cứ thế ngã vào trong vòng tay tôi, trông chẳng khác nào tôi đang ôm cô cả.
Chúng tôi duy trì tư thế này một lúc lâu.
Sau đó, Saeki ngẩng đầu lên, nói với âm lượng mà chỉ tôi mới có thể nghe thấy.
[Mình có nên mang bộ trang phục này về nhà không nhỉ?]
[Miễn đi.]
Cô tính cầm về làm gì chứ?
[Vậy, mình thì sao? Cậu muốn mang mình về nhà không?]
[... Cô tự về đi.]
Tôi nào dám thể hiện tình cảm ở đây chứ. Lẽ tất nhiên, Saeki phồng má tức giận, nói: [… Câu trả lời chẳng thú vị chút nào.]
Cùng với trò hề đúng chất lễ hội trường này, ngày đầu tiên bình yên đi đến hồi kết.
_________________________________________________
azi: e hèm, tình hình là tôi chuẩn bị thi cuối kỳ rồi, nên có thể tuần sau không ra chương được đâu, phiền mấy ông thông cảm cho :v
Savoy: xin slot thông cảm ké .-.
azi: Một trong những quán cà phê khá nổi tiếng ở Ikebukuro, nằm trong khu phố được mệnh danh là “Akihabara của cánh chị em”. azi: cho những ai không biết, nguyên gốc câu nói của triết gia Nietzsche là: Khi bạn nhìn vào vực thẳm, vực thẳm cũng sẽ nhìn lại bạn. :v