Ngày Chủ nhật thứ ba trong tháng Chín.
Thường thì ngày này tôi hay dậy vào 8 giờ, muộn hơn một tiếng so với những ngày mà tôi phải đến trường. Cơ mà hôm nay chúng tôi có chút chuyện cần phải ra ngoài, và sau khi ăn sáng xong, tôi và Saeki cùng nhau làm vài việc nhà rồi về phòng thay quần áo.
「Đã để cậu đợi lâu rồi.」
Như thường lệ, Saeki thay quần áo phải mất nhiều thời gian hơn tôi.
Cô bước ra khỏi phòng, bên dưới là chiếc quần bò dài màu xanh, phía trên thì mặc một cái áo phông đen in họa tiết.
「Hôm nay cô mặc giản dị nhỉ.」
Nhưng trông cô vẫn giống như vừa bước ra từ một tạp chí thời trang vậy, có lẽ đây là một đẳng cấp vượt trội của Kirika Saeki rồi. Hoặc có lẽ chính sự giản dị này đã tô điểm cho vẻ ngời sáng của cô. Cả dáng người của cô cũng hết sức nổi bật nữa.
「Bởi bố mình rất hay càm ràm về mấy chuyện này đó. Ông không cho mình mặc đồ hở hang đâu.」
「Hiểu rồi. Đúng là nên cẩn thận thì hơn nhỉ.」
Khi cả hai đều đã chuẩn bị xong, chúng tôi kiểm tra cửa ngõ đã khóa chưa, rồi bước ra khỏi cửa nhà.
Vì sao Saeki phải để ý đến cái nhìn của ba cô ư? Là vì hôm nay là ngày bố mẹ cô quay lại Nhật Bản, và chúng tôi sắp sửa gặp mặt họ. Và lý do tôi đi theo Saeki cũng là vì tôi đã được nhờ đến giúp họ sắp xếp đồ đạc và dọn dẹp nhà cửa. Bố của Saeki, Toru Saeki đã chỉ đích danh tôi, nên tôi cũng không thể từ chối được. Hơn nữa, tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
Sau khi rời khỏi khu chung cư, chúng tôi hướng đến trạm tàu của Thành phố Học viện.
Mái tóc của Saeki đung đưa theo từng nhịp nhảy chân sáo của cô, trông rất đẹp mắt.
Hiện đã là giữa tháng 9, và đúng ra là đã đến thời điểm cuối của mùa hè rồi, ấy nhưng tiết trời nóng nực vẫn còn đó. Cơ mà riêng hôm nay, như thể ông trời đột nhiên đổi ý vậy, sự nóng nực đã biến mất và thay vào đó là một bầu không khí hết sức ấm áp và dễ chịu.
「Theo lời cô nói thì từ đây sẽ mất khoảng một tiếng rưỡi để đến nơi nhỉ? Nhà Saeki-san ấy.」
「Không chắc chắn lắm đâu nha~~」
Saeki nghiêng đầu.
Có lẽ cô ấy không biết là do cô chưa bao giờ đi từ nhà đến Thành phố Học viện. Mùa đông năm ngoái, cô về Nhật Bản trước bố mẹ cô, và tạm thời phải ở nhà một người quen. Chắc là cô đã đi từ chỗ đó đến Thành phố Học viện để tham dự kỳ thi đầu vào và phỏng vấn.
「Từ giờ cậu phải cẩn thận đó, Yumizuki-kun.」
Saeki nói với một giọng quả quyết.
「Tại sao vậy?」
「Nếu cậu làm mình giận, mình sẽ rút ra thanh kiếm huyền thoại “Mình về nhà bố mẹ đây” đó.」
「Cô muốn về thì cứ về đi.」
Một tiếng rưỡi à, gần hơn so với nhà tôi rồi. Cơ mà để ngày nào cũng phải đi thế này quả là bất tiện thật. Năm ngoái, tôi đã mất đến hai tiếng để đi một mạch đến trường Mizunomori, nhưng rồi cũng chỉ đành bó tay chịu thua.
「Đừng giả vờ nữa. Nếu mình về nhà thì cậu chắc chắn sẽ cô đơn lắm đấy.」
「... Cũng đúng, nếu thế thật thì chắc căn phòng sẽ trống trải lắm nhỉ.」
Không chỉ trống trải về mặt vật lý, mà về cả mặt tâm trạng nữa.
「Thấy chưa~~ đúng là cậu không thể nào sống thiếu mình mà.」
Cô tự hào nói.
「Đừng nói linh tinh nữa. Vả lại cả cô cũng thế mà.」
「Ừm, đúng rồi. Mình cũng vậy mà.」
Sau đó cô bật cười.
Tôi thật sự ghen tị với khả năng có thể nói câu đó với không chút ngần ngại nào của cô đấy.
Đến khi tôi nhận ra thì, chúng tôi đã đến trạm tàu của Thành phố Học viện.
_________________________________________________
Chúng tôi bắt chuyến từ Thành phố Học viện đến Ichinomiya.
Từ đó chúng tôi đổi qua chuyến JR và đi hướng ngược lại so với hướng xuống trung tâm thành phố nơi mà tôi và Saeki đã từng đến trước đây, và cũng là hướng đến nhà tôi. Chúng tôi bắt một chuyến tàu siêu tốc một lúc rồi sau đó chuyển sang một chuyến tàu bình thường.
Toa xe có phần vắng vẻ, chúng tôi liền ngồi đối diện nhau trong một khoang ghế.
Saeki ngồi thuận theo hướng di chuyển của con tàu, vẫn mãi nhìn ra phía cửa sổ, có lẽ là vì những quang cảnh thân quen đã dần xuất hiện khi cô đã sắp về đến nhà. Nhưng với tôi thì, những quang cảnh qua khung cửa sổ đó đều là lần đầu tiên tôi được thấy.
「Nhân tiện thì, mẹ của Saeki-san là người như thế nào vậy?」
Tôi chỉ gặp mỗi bố của Saeki một lần trước đây, và tôi đa phần đã hiểu được tính cách của ông. Ông là một người hết sức nghiêm túc. Nhưng hôm nay tôi mới gặp mẹ cô lần đầu. Và vì là lần đầu gặp mặt nên tôi cũng muốn biết trước một vài thông tin.
「Etou… Mẹ mình là mẹ mình thôi.」
Saeki quay mặt lại về phía tôi và đáp.
「Cái đó thì tôi biết. Điều tôi muốn hỏi là bà ấy là người như thế nào ấy.」
「Ừm. Mình nói rồi mà, mẹ mình là mẹ mình thôi.」
Sau khi nghe câu trả lời này tận hai lần, tôi bắt đầu suy nghĩ về cái ngụ ý của nó.
Nói cách khác thì, bà là người đã sinh ra Saeki và là người đã đóng góp một nửa số gen hình thành nên Saeki.
「... Như thế thì quả là đáng sợ.」
「Ý cậu là sao?」
Cũng chẳng cần phải nói thêm gì, câu đó đúng theo nghĩa đen luôn mà. Có khả năng bà là một người có tính giống hệt Saeki, hay có khi còn mãnh liệt hơn nữa. Như thế thì đúng là đáng sợ rồi còn gì.
「Mà quan trọng hơn, cậu đã tập tành kỹ lưỡng chưa thế?」
Cô đột nhiên đổi đề tài.
「Tập gì cơ?」
「”Hãy gả con gái bác cho cháu nhé―”」
「Không có chuyện đó đâu.」
Hôm nay tôi đến đâu có phải là để cầu hôn chứ.
「Cứ thử đi xem nào. Sao lại không chứ? Có khi lại thành công một cách bất ngờ đấy.」
Tôi không khỏi cân nhắc chuyện đó một cách nghiêm túc.
「Ồ, hoài niệm ghê ta.」
Chúng tôi rời khỏi trạm ga.
Đúng như dự đoán, mất tầm một tiếng rưỡi để đến nơi. Tôi cứ nghĩ đây là một trạm nhỏ do những chuyến tàu bình thường sẽ hay dừng ở các trạm nhỏ, nhưng trạm này thì không nhỏ tí nào.
Câu trên kia là câu đầu tiên tôi nghe được từ Saeki kể từ khi xuống tàu.
「Nói mới nhớ, kể từ khi cô về nước, bộ cô chưa về nhà lần nào sao?]
Đi một chuyến một tiếng rưỡi cũng đâu có khó khăn gì lắm.
「Ừm. Mà, đúng là vậy thật. Nhưng, khi mình về nhà thì cũng chẳng có ai cả. Ở trong nhà mà không có ai thì sẽ cô đơn lắm.」
Cũng phải.
「Và mình cũng phải ở nhà để chăm sóc Danna-sama của mình chứ.」
「Cô thích nói sao cũng được.」
Tôi tiếp tục nhìn quanh.
Kích thước của trạm này cũng ngang ngửa với trạm ở Thành phố Học viện. Cả hai trạm đều không phải trạm lớn, nhưng diện tích thì cũng khá rộng. Hơn nữa, trạm này trông rất khang trang, có lẽ là vì đã được cải tạo lại một vài năm trước. Tuy nhiên, trước trạm không có cơ sở vật chất đặc biệt gì, nên trông khá là trống trải. Không may thay, trước trạm cũng không có lấy một chiếc xe buýt nào, chỉ có vài ba chiếc taxi.
(Đây là thành phố nơi Saeki sống sao…)
Nghĩ vậy, tôi bỗng thấy hào hứng đến lạ.
「Có chuyện gì vậy?」
Saeki hỏi khi thấy tôi đảo mắt nhìn xung quanh.
「Nếu được thì lần sau hãy dẫn tôi đi tham quan nhé.」
「Ể? Được thôi.」
Cô bối rối gật đầu.
Có lẽ với Saeki thì đây chỉ là thành phố mà cô đã sinh ra và lớn lên, nên cô không hiểu tại sao tôi lại thấy hứng thú với nó. Nếu không phải vì cô thì chắc tôi sẽ nghĩ đây chỉ là một trạm tàu vắng người, không hơn.
「Mà này, cậu có muốn ăn kem không? Có một tiệm gần đây ngon lắm.」
「Cô không về nhà trước đã sao?」
Saeki lắc đầu.
「Về sớm hay muộn thì đằng nào cũng sẽ bị gọi đi giúp việc nhà thôi, cậu thấy đúng không?」
Cũng đúng, nhưng trong đống hành lý cần phải sửa soạn cũng có của Saeki nữa. Nếu không nhanh chóng làm cho xong phần mình thì công việc sẽ chẳng bao giờ có hồi kết mất. Dù sao thì tôi đến đây cũng chỉ giúp bác trai mà thôi.
Cơ mà đi loanh quanh một chút chắc chẳng có vấn đề gì. Cũng không tốn nhiều thời gian là bao. Vả lại tôi cũng thấy hơi hứng thú với cửa hàng yêu thích của Saeki nữa.
Ngay lúc tôi đang nghĩ vậy thì --
[Kirika! Yumizuki-kun!]
Một âm thanh trầm ổn từ xa vang tới.
[Ở đây này!]
Tôi quay người theo hướng giọng nói, ở đó có một chiếc xe được đỗ tại vị trí ngoài đường đi của xe buýt và taxi, người đứng bên cạnh xe thì đang giơ tay ra hiệu cho chúng tôi.
Là bác trai.
[... Ba tới đón bọn mình rồi.]
Saeki ủ rũ nói.
Rồi hai chúng tôi cùng cười khổ mà nhìn nhau. Xem ra nên dời vụ ăn kem vào lần sau rồi.
Savoy: Danna-sama là một cách gọi “chồng”, các ông sẽ thấy chi tiết này rất quen trong bộ Tonikaku Kawaii.