Cứ ngỡ sẽ được dạo phố trong bộ đầm lộng lẫy, nhưng Vian có vẻ đã mãn nguyện chỉ với việc gặp được Ben rồi.
Nếu mà dạo phố không khoác áo choàng thì chắc chắn sẽ rất nổi bật. Nhưng biết đâu, ngày đó rồi cũng sẽ tới. Mong sao sẽ có một ngày, mình chẳng cần bận tâm thân phận, cứ thoải mái khoác lên mình bộ cánh yêu thích, ra phố chỉ để tận hưởng cảm giác được mọi người chú ý.
Vian hình như cũng chẳng muốn đi đâu thêm, nên chúng tôi quyết định về. Hơn hết, tôi vẫn cứ canh cánh trong lòng cậu bé mắc bệnh đốm. Tuyệt đối không được để cơ thể thằng bé bị lạnh. Bị giam ở cái nơi dơ dáy như vậy, bệnh tình chỉ có nước ngày càng nặng thêm. Có lẽ Vian cũng đã nhận ra tôi muốn về.
Về đến thành, chúng tôi may mắn lọt qua mắt người đánh xe, trở về từ phố mà không ai hay biết. Ngoài trời đã tối mịt. Tôi tự nhiên ngáp dài một cái. Thế là một ngày lại trôi qua thật nhanh.
Chúng tôi lén lút trở về phòng Vian. Tôi cẩn thận cởi bỏ bộ đầm, thay lại trang phục thường ngày của Alicia. Cứ nghĩ ở đất nước Lavar này mình sẽ chẳng bao giờ khoác lên người bộ đầm nào, vậy mà đời đúng là lắm chuyện bất ngờ.
Vian đã thay đồ xong trước, đang bắt tay vào giải quyết nốt công việc còn dang dở. Cái tốc độ chuyển đổi từ Vivian sang Vian của anh ấy quả thật đáng kinh ngạc. Cứ như biến thành người khác vậy.
Tôi thay đồ xong, bước lại chỗ Vian. Anh ấy nhận ra tôi đến, liền đặt sấp tài liệu trên tay xuống bàn cái "bộp".
“Vậy là tạm biệt nhau một thời gian nhé.”
Vian lộ vẻ mặt buồn bã.
Đâu phải đi chết đâu mà… Mà thôi, đúng là tôi sẽ liều mạng đi tìm Maddy thật.
“Tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng em rất cảm kích vì được anh giúp đỡ ạ.”
Tôi cúi người thật sâu.
Thật sự rất may mắn khi được làm việc cùng Vian. Được tận mắt chứng kiến cách anh ấy làm việc, tôi đã học hỏi được rất nhiều điều. Mặc dù động cơ ban đầu đến đây là không trong sáng, vì bị Victor phái đến, nhưng ngược lại, tôi phải cảm ơn anh ta mới phải. Nhờ vậy mà tôi đã gặp được một người tuyệt vời như Vian.
“Gì vậy, tự dưng trang trọng thế?”
Giọng Vian hơi bối rối. Tôi khẽ ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh vàng của anh ấy giao với mắt tôi.
“Được làm việc dưới trướng Vương tử, em cảm thấy vô cùng vinh dự.”
Tôi vừa dứt lời, nét mặt Vian dần trở nên nghiêm túc. Dáng vẻ Vivian tan biến.
“Tôi cũng tự hào khi được làm việc cùng cô.”
Ôi, sao mà những lời đó lại đáng mừng đến thế chứ! Vian lại nói ra những lời như vậy!
Đây chính là tài sản quý giá nhất của tôi.
“Hãy rèn luyện chăm chỉ hơn nữa dưới trướng Victor nhé. Tôi rất mong chờ Alicia sẽ trưởng thành hơn nữa.”
Anh ấy nhếch mép cười. Tôi đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
“Nhất định em sẽ không làm anh thất vọng!”
Hai chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau.
Một lúc sau, tôi khẽ cúi chào rồi rời đi. Vừa bước ra khỏi phòng, tôi nghe thấy tiếng Vian khẽ thì thầm vang vọng bên tai:
“Tuyệt đối không được chết đấy!”