I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3372

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

50 392

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Đang ra)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

67 6

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

118 124

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

5 2

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

60 34

300 - 399 - Chương 361

Cậu thiếu niên nhíu chặt mày. Tôi vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu ta, tiếp tục câu chuyện.

“Ta muốn ngươi tin tưởng ta, đừng chút nào nghi ngờ. Và hãy dựa dẫm vào ta.”

“…Bằng cách nào chứ? Ta chẳng đời nào nghĩ đến chuyện đi theo một kẻ mắt không thấy đường đâu.”

“Đệ đệ của ngươi, cứ thế này sẽ chết đấy.”

Hình như bị lời tôi chọc tức, cậu ta với vẻ mặt dữ tợn, thò tay qua song sắt túm lấy vạt áo trước ngực tôi.

Sức cậu ta mạnh hơn tôi tưởng. Tôi cố gắng giữ vững tư thế, không hề thay đổi sắc mặt. Sát khí tỏa ra từ cậu ta thật kinh người.

“Nếu ngươi dám động vào đệ đệ ta, ta sẽ giết ngươi.”

“Ta không giết đệ đệ ngươi, mà là bệnh tật sẽ giết thằng bé.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Ta nghĩ ngươi hẳn biết, vì nó khá nổi tiếng, đệ đệ ngươi đang mắc bệnh ban điểm.”

Trước sự bình tĩnh của tôi, cậu ta chững lại một chút. Lực nắm vạt áo tôi của cậu thiếu niên yếu dần.

…Cậu ta chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Lẽ nào, cậu ta đã nhận ra rồi ư?

Chính vì vậy mà cậu ta mới muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt chăng.

“…Tại sao ngươi lại biết được những chuyện đó?”

“Không hiểu sao ta lại biết,” tôi vờ vịt lảng tránh. Tôi nói thêm:

“Bây giờ điều quan trọng không phải là điều đó, mà là cứu đệ đệ ngươi. Ta có thể giúp cứu thằng bé.”

Trước giọng điệu mạnh mẽ của tôi, cậu ta im lặng. Ánh mắt cậu ta tràn đầy nghi ngờ.

Vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng tôi ư? Mà thôi, cũng phải thôi. Chuyện tốt như vậy làm gì có.

“Nếu ta có thể cứu đệ đệ ngươi, ngươi sẽ tin tưởng ta chứ?”

Cậu thiếu niên liếc nhìn về phía đệ đệ mình.

Là người thân duy nhất của cậu ta chăng? Nếu đúng vậy, hẳn là lo lắng lắm…

“Được thôi. Nếu ngươi cứu được đệ đệ ta, ta sẽ tin ngươi.”

Cậu ta quay sang nhìn tôi với vẻ mặt đã hạ quyết tâm.

“Tuy nhiên…”

“Tuy nhiên?”

“Ngươi phải đấu với ta một trận. Nếu ngươi thắng, ta sẽ cho ngươi cơ hội cứu đệ đệ. Nhưng nếu ta thắng, hãy đưa chúng ta ra khỏi đây.”

Sao cậu ta cứ thích ra vẻ bề trên vậy nhỉ?… Mà thôi, trong đàm phán, không để đối phương chiếm thế thượng phong là điều quan trọng.

Đúng là cách đàm phán để bản thân chiếm lợi thế.

“Được thôi. Nếu ngươi thắng được ta, ta sẽ trả lại tự do cho hai người. Hơn nữa, ta sẽ cho ngươi chọn vũ khí để chiến đấu.”

Tôi chẳng có cảm giác mình sẽ thua chút nào.

Cậu thiếu niên suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tay không.”

Đúng là cậu ta có thể phù hợp với tay không hơn là cầm kiếm. Người cậu ta nhỏ nhắn, có vẻ sẽ di chuyển rất nhanh nhẹn.

“Được thôi.”

Tôi lấy chiếc chìa khóa treo trên tường, tra vào ổ khóa chắc chắn của nhà giam.

Tôi không lo cậu ta sẽ bỏ trốn khi được ra khỏi ngục.

Đệ đệ yêu quý của cậu ta vẫn còn ở trong ngục mà. Cậu ta sẽ không đời nào bỏ lại mà chạy trốn đâu. Hơn nữa, cậu ta chắc chắn biết rằng nếu phá vỡ lời hứa, đệ đệ mình có thể bị giết.

“Mời vào,” tôi mở cửa nhà giam, mỉm cười mời cậu thiếu niên ra. Cậu ta thận trọng nhưng vẫn nhẹ nhàng bước ra khỏi ngục.

“À phải rồi, ngươi tên gì?”

“Leon, mười bốn tuổi.”

Cậu ta trả lời rất dứt khoát.

So với tuổi mười bốn, cậu ta có vẻ nhỏ hơn tôi nghĩ. Gần bằng tôi thôi. Đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn uống đầy đủ chứ!

Nếu tôi thắng, tôi sẽ cho cậu ta ăn thật nhiều món ngon!

“Leon à. Tên hay đấy. Tên của ta là…”

“Lia, mười sáu tuổi. Ta đã nghe rồi.”

“Thế à? Thôi kệ đi. Rất vui được biết ngươi, Leon.”

“Vui được biết ư? Trận đấu còn chưa bắt đầu mà.”

Leon nhăn mặt khó chịu.

Thôi rồi, có lẽ cậu ta đang ở tuổi dậy thì chăng. Mong cậu ta thân thiện hơn một chút. …Sao mà giống y hệt cái cậu Gil nào đó tôi gặp lần đầu vậy chứ.

“Thằng bé kia là Rio. Tám tuổi.”

Leon vừa nói vừa chỉ vào cậu bé nhỏ đang ngủ trong ngục.

Giới thiệu cả đệ đệ mình cho tôi, có nghĩa là cậu ta đã mở lòng một chút rồi phải không?

“Đúng là một người đệ đệ quan trọng nhỉ.”

“Đúng vậy. Ta sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ đệ đệ mình.”

“Vậy thì, chúng ta phải nhanh chóng đấu một trận để cứu thằng bé thôi.”

“Thế sao nãy giờ ngươi cứ nói như thể ngươi sẽ thắng vậy?”

Trước vẻ mặt bất mãn của Leon, tôi nhếch mép cười: “Bởi vì ta sẽ thắng mà.”