I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

154 360

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

114 309

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

406 2787

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

454 3158

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

(Đang ra)

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

Suzuki Ryuuichi

Thoát khỏi xiềng xích của những kỳ vọng nghiêm khắc từ gia đình, Bale quyết định sử dụng kiến thức từ kiếp trước để sống tự do như một nông dân. Cậu tận dụng sức mạnh của Dragon Tree Sword để tạo ra m

86 94

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

103 2317

300 - 399 - Chương 362

Bước lên cầu thang, tôi ra đến mặt đất. Không khí ẩm ướt của màn đêm mang lại cảm giác thật dễ chịu. Chẳng có ai ở đây cả, chỉ còn tôi và Leon.

Thật là một không khí lý tưởng cho một trận chiến. Tôi và Leon đối mặt nhau.

Mới mười bốn tuổi mà sát khí đã đáng sợ đến vậy. Không biết cậu ta đã trải qua cuộc đời như thế nào nhỉ?… Mà thôi, mình cũng chẳng có tư cách gì mà nói người khác.

“Vậy thì, bắt đầu nhé?”

Tôi nhếch khóe môi, nở nụ cười gian xảo. Thái độ của tôi có vẻ khiến Leon không vừa mắt, cậu ta trừng mắt nhìn tôi.

Đúng khoảnh khắc tôi nói “Lúc nào cũng được!”, cậu ta biến mất khỏi tầm mắt tôi. Tôi không cảm nhận được chút khí tức nào của cậu ta ở bất cứ đâu. Sự hiện diện biến mất hoàn toàn, tôi chẳng thể biết cậu ta sẽ tấn công từ hướng nào.

Cứ như thể cậu ta đã hoàn toàn hòa vào bóng tối vậy. Trận này xem ra sẽ khó nhằn hơn tôi tưởng.

Tôi hít một hơi thật sâu, tập trung toàn bộ tinh thần.

Dựa vào những rung động nhỏ nhất trong không khí, tôi phán đoán vị trí của cậu ta.

Tôi nhận ra một cú đá nhẹ nhàng, không tiếng động đang lao đến từ phía sau. Tôi né được cú đá ấy chỉ trong tích tắc, trước khi nó kịp chạm vào đầu.

“Ồ, cô né được à?”

“Cách cậu ẩn giấu khí tức cứ như một thích khách vậy.”

Khi tôi quay người lại, cậu ta thoáng hiện vẻ mặt buồn bã. Nhưng ngay lập tức, khóe môi cậu ta nhếch lên, nở một nụ cười đầy tự tin.

“Đương nhiên rồi, vì tôi từng là thích khách mà.”

Ngay lúc đó, cậu ta lại biến mất và liên tục tấn công tôi.

Tôi khéo léo né tránh những cú đá và nắm đấm kinh người của cậu ta. Lúc nãy, có lẽ cậu ta chỉ đang thăm dò thực lực của tôi…

Dù sao đi nữa, cậu ta nhanh nhẹn thật đấy. Cứ tiếp tục né tránh thế này thì chẳng bao giờ kết thúc được.

Mình phải tìm ra điểm yếu của cậu ta mới được!

Tôi lộn ngược người ra sau, tránh cú đá đầy uy lực của Leon. Leon hơi thở dốc, đôi mắt sắc bén nhìn tôi.

Rõ ràng là cậu ta đang chiến đấu hết mình, không hề nửa vời.

“Chiến đấu nghiêm túc đi chứ!”

“Cô không thể khiến tôi chiến đấu nghiêm túc được đâu.”

Tôi cố ý khiêu khích. Cậu ta nghiến răng ken két.

Tiếc quá, tôi cũng không hề thua kém về tốc độ đâu.

Cơ bản là tôi đã nắm bắt được tốc độ của cậu ta, chắc chắn lần này sẽ phân thắng bại.

“Cái vẻ tự tin thái quá của cô thật đáng ghét!”

Leon lại một lần nữa hòa vào bóng tối. Chẳng cần phải cố công tìm kiếm một kẻ vô hình. Chỉ cần chờ đợi cậu ta tấn công thôi.

Cùng lúc với tiếng gió rít “Vùu!”, một nắm đấm xuất hiện ngay trước mặt tôi. Ngay khoảnh khắc đó, tôi hơi khom người xuống và dùng tay trái đấm vào bụng cậu ta.

Tôi nhanh hơn một chút. Cậu ta “Khụ!” một tiếng đầy đau đớn rồi ngã vật xuống đất.

Tôi ra đòn khá nghiêm túc, nên chắc cậu ta không thể đứng dậy ngay được đâu.

Cậu ta nằm bẹp dưới đất, ngước nhìn tôi. Đôi mắt cậu ta đầy hối tiếc và giận dữ.

“Lẽ ra mắt cô không nhìn thấy được chứ?”

“Cậu nghĩ tôi chỉ chiến đấu bằng thị giác thôi sao? Hãy chiến đấu bằng tất cả năm giác quan. Chỉ có những giác quan được mài giũa sắc bén mới có ý nghĩa.”

Leon nằm ngửa ra. Cậu ta nhìn lên bầu trời đầy sao rồi khẽ thở dài.

“Tôi thua rồi sao…”

“Cậu thua rồi.”

“Cô đang châm chọc tôi đấy à?”

“Làm gì có,” tôi cười khổ. Tôi đã biết Leon sẽ thua ngay từ đầu.

Tuy nhiên, nếu cậu ta luyện tập thêm, chắc chắn cậu ta sẽ vượt qua tôi. Mà còn là vượt qua trong nháy mắt nữa.

“Không ngờ lại có người mạnh đến thế này…”

“Bị sốc à?”

“Làm gì có. Ngược lại, tôi còn thấy phấn khích nữa là đằng khác. Lâu lắm rồi tôi mới được hưng phấn đến vậy.”

Đôi mắt đỏ rực như màu son Hàn của Leon nhìn tôi bừng cháy, khiến tôi bất giác rùng mình.

Cái biểu cảm gì thế này. “Đáng sợ về sau” là nói về trường hợp này đây mà.