"Thế, chúng ta sẽ cứu Rio bằng cách nào đây?" Leon chống tay ngồi hẳn dậy.
Đã đứng dậy được rồi sao...? Người thường chắc giờ này vẫn còn nằm bẹp dí. Quả đúng là được tôi luyện như một sát thủ chuyên nghiệp.
"Tôi sẽ đi tìm Maddy." Nghe tôi đáp lời, hắn ta khịt mũi cười khẩy, ý chừng như muốn nói "thật là liều lĩnh."
"Cậu cứ ở lại trông nom em trai đi."
"...Tôi cũng sẽ đi cùng."
"Thế còn đứa em trai mà cậu yêu quý thì sao?" Trước câu hỏi của tôi, hắn ta bỗng nghẹn lời.
Lúc này, chẳng có ai trông nom Rio cả. Thằng bé chắc chắn sẽ phải ở một mình trong hầm giam tối tăm. Leon hẳn là không muốn bỏ mặc em trai mình lẻ loi một mình.
"Dù vậy, tôi vẫn sẽ đi. Giờ đây, chỉ có cô mới có thể cứu được em trai tôi, đúng không? Vậy thì, tôi sẽ dốc toàn lực giúp đỡ cô."
Hắn ta nhìn tôi bằng đôi mắt chân thành, không chút giả dối.
...Mình nên làm gì đây?
Cần phải quyết định thật nhanh, vậy mà tôi vẫn còn do dự. Tôi hiểu rõ tấm lòng của Leon và muốn tôn trọng nó. Nhưng Rio vẫn chỉ là một đứa trẻ tám tuổi thôi mà.
Leon dường như nhận ra sự lưỡng lự của tôi, liền quỳ gối xuống.
"Dick Leon, xin thề trung thành tại đây. Tôi xin lấy toàn bộ thân này bảo vệ chủ nhân, tiểu thư Lia."
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, giọng nói trong trẻo của hắn ta vang vọng.
Thề trung thành với mình ư...? Thôi được, nếu là Leon thì có bị lừa cũng cam lòng.
"Tôi cũng xin thề."
Khi tôi nói vậy, hắn ta ngẩng mặt lên nhìn tôi đầy vẻ khó hiểu. Dưới ánh trăng bàng bạc, tôi mỉm cười với Leon.
"Tuyệt đối sẽ không để Leon và Rio phải chết."
Để lời nói này trở thành sự thật, tôi nhất định sẽ tìm ra Maddy.
"Đã quyết định vậy rồi thì, giờ chúng ta đến chỗ Rio thôi. Phải đưa thằng bé ra khỏi hầm giam đã."
Tôi nói rồi cất bước. Nhưng Leon không hề theo sau.
Có chuyện gì vậy nhỉ...?
Tôi dừng lại, quay đầu nhìn hắn ta. Leon nhíu mày, nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc.
"...Tại sao cô lại giúp chúng tôi?"
Vì tôi đã trở thành chủ nhân của hắn nên hắn ta dùng kính ngữ ư?
Không ngờ lại bị hỏi câu đó. Hắn ta vẫn chưa tin tôi, hay là tôi chưa tin hắn...? Chắc là cả hai.
Có lẽ mình nên chủ động xích lại gần hơn. Nếu sau này Leon có phản bội đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ là do tôi nhìn người sai mà thôi.
Tôi từ từ tháo tấm vải che mắt ra. Mắt phải được giải phóng, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.
Leon nhìn tôi, đôi mắt mở to. Tôi có thể cảm nhận được hắn ta đã nín thở.
Thật thú vị khi thấy người khác ngẩn ngơ trước vẻ ngoài của mình. Cứ như một chàng trai trẻ bị ác nữ mê hoặc vậy, tim tôi đập rộn ràng. ...Dù sao thì, cũng chỉ có một bên mắt thôi.
Một lần nữa, tôi lại cảm nhận được sự lợi hại của việc bịt mắt.
Nó có thể che giấu giới tính. Đương nhiên, nếu để lộ mặt, người ta sẽ nhận ra tôi không phải đàn ông. Vì tôi sở hữu khuôn mặt của một ác nữ mà. Dù có ra sức giả vờ nam tính đến đâu, khuôn mặt thì không thể thay đổi được.
Giờ thì hắn ta hẳn đã biết tôi là phụ nữ. Còn nữa...
Tôi búng ngón tay một cái "tách". Lập tức, tất cả những đám mây lơ lửng trên bầu trời đều biến mất. Bầu trời đầy sao hiện ra, Leon ngẩng đầu nhìn lên.
Dưới những vì sao lấp lánh, hắn ta chỉ đứng lặng như pho tượng. Tôi nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ "Không thể nào..." của hắn.
Lần đầu tiên, tôi thể hiện khí chất của Alicia cho hắn ta thấy. Tôi khẽ nhếch khóe môi.
"Tôi muốn trở thành người phụ nữ tệ hại nhất trên đời này."