Tôi đã chính thức trở thành lớp trưởng của lớp 2-A.
Trường Eisei, dù là một trường chuyên ôn thi đại học, nhưng lại tổ chức vô số sự kiện. Nhiệm vụ quan trọng đầu tiên mà lớp trưởng phải gánh vác ngay đầu năm học mới chính là tổ chức hội thao lớp.
Các môn ngoài trời gồm bóng đá, bóng chày, tennis; trong nhà thì có bóng rổ, bóng chuyền và bóng bàn. Vì mang tính chất giải trí nên mục tiêu chính là thắt chặt tình cảm giữa các bạn mới. Thông thường, không lớp nào quá coi trọng chuyện thắng thua.
“Đã làm thì phải thắng tuyệt đối chứ! Đây, tôi đã chuẩn bị tài liệu rồi.”
Ngoại lệ duy nhất chính là lớp tôi, 2-A. Người hô khẩu hiệu với nụ cười rạng rỡ ấy chính là Hasekura Asaki.
Với tư cách lớp trưởng còn lại, tôi bị gọi đến lớp từ sáng sớm. Dù thiếu ngủ vì mải nhắn LINE với Yorka đến khuya, tôi vẫn cố gắng kìm cơn buồn ngủ để cùng cô ấy bàn bạc.
Asaki ngồi trước bàn tôi, đưa cho tôi tập giấy ghi chép chi tiết kinh nghiệm thể thao của từng bạn trong lớp từ tiểu học đến giờ, kèm theo đánh giá điểm mạnh điểm yếu của các lớp khác. Ý tưởng của cô là xây dựng chiến thuật để giành chiến thắng.
“Thật khâm phục. Làm sao cậu thu thập được hết ngần này thông tin vậy?”
“Tôi nhiều bạn lắm. Hỏi là ai cũng sẵn sàng nói. Thông tin về cậu thì Nanamura và Hinaka-chan nói cho tôi.”
Trái ngược với vẻ ngoài hào nhoáng, cô ấy chuẩn bị rất tỉ mỉ. Tôi phải công nhận tính thực tế của Asaki. Tài liệu cũng được trình bày vô cùng rõ ràng.
“…Mà hình như cậu không gọi Nanamura bằng tên nhỉ?”
“Cậu ta là ngôi sao số 1 đội bóng rổ. Dân thể thao nổi tiếng thường có fan nữ, tiếp xúc thân quá lại dễ gây rắc rối. Với lại, tôi cũng không thích kiểu trai hầm hố.”
Quả nhiên, mọi hành động đều được tính toán kỹ. Đúng là đáng gờm thật.
“Thế còn gọi tôi bằng tên thì không sao?”
“Chỉ tạo cảm giác thân quen thôi. Chẳng có gì to tát cả, đúng không?”
“Thôi đi. Bạn gái tôi mà ghen thì khổ.”
“Hả? Kisumi-kun có bạn gái rồi á? Ai vậy?”
“Đùa sáng sớm cho vui thôi. Đừng bận tâm.”
“Rồi sẽ có ngày cậu tìm được một cô bạn gái tuyệt vời thôi. Thôi, tập trung làm việc nào, lớp trưởng đồng hành của tôi!”
Tôi vừa bị thương hại vừa bị ép quay lại công việc. Thật là một combo thảm hại.
“Cứ làm bình thường thôi…” Tôi ngáp dài, liếc xuống danh sách.
“Nếu thắng, nó sẽ thành một kỷ niệm tuyệt vời cho năm hai đấy.”
“Một hoạt động giải trí thôi mà, cần gì nghiêm túc quá.”
“Cậu chán đời thật đấy. Chính cậu hẹn bàn sáng sớm, giờ lại than vãn.”
“Tôi đâu phải kiểu lớp trưởng nhiệt huyết.”
Trong lớp chỉ có hai đứa. Tất nhiên tôi thà nướng trên giường thêm tí nữa, nhưng sau giờ học thì tôi muốn để dành cho Yorka. Vì bạn gái, tôi đành chịu khó dậy sớm.
“Hai ta phải gương mẫu chứ. Không lãnh đạo thì ai làm?”
Cô ấy thật chói sáng. Đẹp, thông minh, tận tụy, hoàn toàn đối lập với sự lười biếng của tôi.
“Kanzaki-sensei cũng chẳng kỳ vọng nhiều. Cô ấy chỉ ép làm đủ mức tối thiểu, còn vượt lên hay không là do chúng ta.”
Dù thế, cái “tối thiểu” của cô cũng để lại áp lực im lặng khá nặng nề…
Thực lòng, tôi chỉ không muốn mất thời gian ở bên Yorka. Nếu phải tập luyện buổi sáng với vai trò lớp trưởng thì khổ lắm. Tha cho tôi đi.
“…Lạ nhỉ. Mấy cậu con trai khác chắc sẽ hợp tác hơn.” Asaki lẩm bẩm.
“Thế sao cậu không nói với cô giáo là ‘ Kisumi-kun vô dụng, đổi lớp trưởng khác đi’?”
“Không được! Vừa chẳng được gì, mà đánh giá của tôi còn tụt nữa.”
“Chẳng phải cậu hăng hái vì nhắm tới suất tiến cử sao?”
“Ừ. Tôi sống với mẹ đơn thân, muốn tiết kiệm tiền.”
“Đáng nể thật.”
Một tiết lộ thẳng thắn ngoài dự đoán. Tôi cứ ngỡ cô xuất thân từ gia đình khá giả.
“Oh, cuối cùng cậu cũng tỏ ra hứng thú rồi. Kisumi-kun tò mò đời tư tôi đến thế à?” Cô trêu tôi.
“Này, đừng nhìn tôi kiểu đó.” Tôi không miễn nhiễm với gái đẹp, thế là lại lúng túng vô ích.
“Tôi cảm ơn bố mẹ đã sinh ra tôi dễ thương thế này.”
“Nhưng tôi chưa từng nghe cậu nhắc tới bạn trai. Giấu à?”
Có khi Asaki cũng đang lén hẹn hò, giống tôi và Yorka. Cô ấy luôn ở trung tâm đám đông, đảm nhận nhiều vai trò nổi bật, vậy mà chẳng có tin đồn tình cảm nào.
“Ưu tiên của tôi không phải tình yêu. Làm tròn trách nhiệm mới quan trọng, còn gặp được người tốt thì coi như phần thưởng.”
Cô gái nổi tiếng ấy mỉm cười. Tôi ganh tị khi thấy cô có thể vô tình thu hút sự chú ý của người khác phái.
“Còn cậu thì sao, Kisumi-kun? Cũng độc thân à? Ngạc nhiên đấy, vì trông cậu có vẻ được nhiều người thích mà.”
Lại cái câu cửa miệng con gái dành cho thằng không hề được thích. Nếu tôi thật sự hot, chỉ cần trò chuyện thế này cũng đủ khiến tim ai đó loạn nhịp rồi.
“Có cần thiết phải bàn tới không?”
“A, cậu lảng tránh kìa. Hay là thích Arisaka-san?”
“Sao lại nhắc tới Arisaka?”
Bất ngờ nghe tên bạn gái, tim tôi đập thình thịch.
“Tôi nghe từ Kanzaki-sensei. Năm ngoái, Arisaka chỉ nói chuyện với cậu, còn với ai khác thì im re. Có khi nào vì cậu đặc biệt với cô ấy không?”
“Cậu nghĩ thế à?” Tôi cố ý nhập vai theo lời trêu chọc.
“Xin lỗi nhé, tôi bịa đấy. Hai người mà hẹn hò thì vô lý quá!” Cô cố giữ vẻ nghiêm nhưng rồi phá ra cười. “Ơ, cậu giận à?”
“Không. Ai tin được chúng tôi hợp thành cặp chứ.”
Nghe người ngoài nói, tôi lại càng thấm. Một mỹ nhân lạnh lùng và một thằng bình thường—chênh lệch thế kia khó mà ghép đôi.
“…Xin lỗi nếu cậu sốc. Nhưng mà, nếu hai người thật sự là một cặp, thì lại tiện cho tôi lắm.”
“Tiện gì chứ?”
“Nếu tôi thân với cậu, có khi sẽ khơi được cảm xúc của Arisaka.”
“Vì sao phải làm thế?”
“Vì còn Arisaka thì tôi không thể giành hạng nhất trong kỳ thi!” Gương mặt cô đầy tức tối.
“Nghe như buông xuôi rồi đấy.”
“Không đời nào. Năm nay tôi sẽ đứng nhất!”
Hạng nhất bất động và hạng nhì vĩnh viễn. Từ năm nhất đến giờ, bảng xếp hạng chẳng đổi. Hạng nhì đã rất giỏi rồi, nhưng rõ ràng Asaki chưa bao giờ hài lòng.
“Này, cậu nghĩ có cách nào kéo Arisaka xuống không?”
“Cái gì cơ!?”
Cô ấy vô tư bộc lộ tham vọng đá người khác.
“Đùa thôi. Tôi không hứng thú với việc hạ bệ ai. Thế nên mới cố gắng để mọi người cùng nâng tôi lên.”
Asaki rút điện thoại, nhanh chóng selfie cảnh làm việc buổi sáng. Với vẻ mặt “Năng nổ từ sáng sớm”, cô thêm loạt hashtag rồi đăng lên mạng xã hội.
“Đừng up ảnh ám chỉ có tôi trong đó.”
“Không sao đâu. Tôi còn nói đang làm việc lớp trưởng, nên ai cũng ngầm hiểu là cậu có mặt.”
“Nhưng mà để lộ bóng dáng con trai thì…”
“Nếu là cậu thì được.”
“Cảm giác được tin tưởng à?”
“Chính xác. Hãy coi đó là vinh dự.”
“Nghe quen quen… cậu nói vậy với ai cũng được nhỉ?”
“Đàn ông tử tế không nói mấy lời thô lỗ thế đâu.”
Điện thoại cô lập tức reo liên tục vì lượt thích và bình luận. Người đi tàu sáng chắc đang xem hết. Cô ấy nắm rõ thời điểm vàng luôn.
“Thấy chưa, chủ động thế này thì lúc họp lớp sẽ dễ quyết nhanh hơn.”
“Ừ, chuẩn bị kỹ thì kết quả cũng khác.”
“Đúng rồi. Giờ thì bàn đội hình lý tưởng nào.”
Asaki cất điện thoại, trở lại gương mặt nghiêm túc. Tôi cũng nhập cuộc, cùng suy nghĩ thật sự.
Một khi tập trung, thảo luận trở nên sôi nổi. Nhờ dữ liệu có sẵn, đội hình tối ưu được quyết nhanh. Vấn đề còn lại chỉ là Arisaka Yorka sẽ tham gia môn gì.
“Kisumi-kun, năm ngoái cô ấy làm gì?”
“Tôi hỏi rồi, nhưng cô ấy chẳng thích môn nào. Cuối cùng thì bảo mệt, rồi ở luôn phòng y tế.”
“Nghe như trốn học vậy.”
“Tôi đâu tiện hỏi con gái tại sao nghỉ thể dục. Đã được Kanzaki-sensei cho phép thì tôi chẳng nói gì thêm.”
“Hy vọng năm nay cô ấy chịu tham gia.”
“Bằng cách nào?”
“Nếu ngay từ đầu đã bỏ cuộc thì sẽ chẳng làm được gì.”
“Arisaka khó xử lý lắm.”
“Có thể giữa con gái với nhau lại khác.”
Cô ấy tự tin vào kỹ năng giao tiếp. Thế cũng tốt, tôi giao luôn cho cô. Giảm bớt gánh nặng thì càng hay.
Trong lúc ấy, lớp bắt đầu đông dần bởi mấy thành viên CLB thể thao tập sáng và những bạn đến sớm.
Giữa sự ồn ào, tôi mới nhận ra—
Khi ngẩng lên, Yorka đang trừng mắt nhìn tôi.
“Vậy nhé, chuyện Arisaka nhờ cậu lo luôn, Asaki! Kết thúc buổi sáng ở đây! Cảm ơn nhiều!”
Tin nhắn giải thích tôi gửi vội cho Yorka bị bỏ qua, và cả bữa trưa chúng tôi cũng chẳng ăn cùng nhau.
Tôi linh cảm một cơn bão sắp ập tới.