I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 47

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 74

Tập 01 LN - Chương 8.1 Phần thưởng

Yorka vừa nói gì vậy?

Không phải là do cái đầu đang kiệt sức của tôi nghe nhầm. Bằng chứng là bọn học sinh xung quanh, những người chắc chắn đã nghe thấy giọng của Yorka, đều mang vẻ mặt kinh ngạc.

Arisaka Yorka, người vừa đường hoàng cất cao giọng, lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Đứng sừng sững trên khán đài, cô hạ ánh mắt xuống nhìn tôi.

“CHIẾN THẮNG ĐI, KISUMI──────────────!!”

Tôi đang mơ sao?

Chính Yorka, giữa chốn đông người, hét lớn như thế. Hơn nữa, cô ấy cuối cùng cũng gọi tôi bằng tên thật. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ xóa sạch mọi mệt mỏi.

Những người xung quanh thì mơ hồ, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Vừa rồi có phải Arisaka Yorka không?”

“Cô ấy đẹp thật đấy.”

“Cô ấy thật sự hét to như thế à? Bất ngờ thật.”

“Kisumi là ai vậy?”

Chỉ bằng một câu, Yorka đã làm cả khung cảnh đảo lộn, áp đảo tất cả. Cô ấy cổ vũ tôi giành chiến thắng.

──Có lẽ, trên đời này, lời động viên khiến con tim hưng phấn nhất, chính là tiếng reo hò từ người con gái mình yêu.

Tôi đưa tay vuốt mái tóc ướt mồ hôi, hít thật sâu. Ngay cả trọng tài cũng đứng chết lặng.

“Giờ thì, chỉ còn thắng thôi.” Nanamura nhặt bóng lên, nở nụ cười.

“Tôi biết.”

“Sena, mặt cậu đỏ lựng rồi kìa.”

“Chạy thế này thì máu lưu thông tốt hơn thôi.”

Tôi nhận bóng từ Nanamura. Ba người còn lại đã chạy thẳng về phía sân trước.

“Không còn thời gian. Đây là pha cuối cùng! Tôi sẽ chuyền. Nanamura, cứ dẫn bóng lao thẳng vào. Nếu không thể ghi, thì chuyền lại cho tôi. Tôi sẽ ném vào bằng mọi giá.”

“Rõ, đồng đội.”

Tôi đứng ở đường biên, chuyền bóng cho Nanamura. Đồng hồ bắt đầu đếm ngược.

Nanamura dẫn bóng đầy uy lực lao về phía rổ. Hàng phòng ngự đối thủ, ba người hợp lực, ra sức chặn anh lại—bịt đường, khóa lối thoát, lấp từng khe hở. Với họ, mục tiêu chỉ là kéo dài thời gian.

Tôi phóng hết tốc lực vào sân.

“Đừng để hắn ném ba điểm!”

Hàng thủ lập tức cắt đứt đường chuyền giữa tôi và Nanamura.

“Thì sao nào?”

Tôi đảo người trái phải, khéo léo thoát khỏi kèm cặp. Khi tôi vừa tách ra, Nanamura, đang bị ba người vây chặt, tung đường chuyền đúng thời điểm.

Quả bóng cắt ngang không trung, gọn gàng đáp vào tay tôi. Tôi đứng ở vạch ba điểm, vào tư thế ném.

Còn mười giây.

Hậu vệ cuối cùng bật nhảy chắn cú ném.

“Ngỡ tôi chỉ biết ném ba điểm sao?”

Tôi giả ném, rồi dẫn bóng vượt qua. Một hậu vệ khác lập tức lao ra kèm từ bên hông.

“────!”

Tôi đổi hướng chớp nhoáng, khiến đối thủ loạng choạng ngã xuống. Thừa cơ, tôi bật nhảy ném bóng.

Thân người hơi nghiêng khi đang trên không. Nhưng tôi tin vào cảm giác đã rèn luyện. Chỉ bằng đầu ngón tay, tôi điều chỉnh quỹ đạo.

Ở điểm cao nhất, cổ tay tôi bật nhẹ, thả bóng bay lên.

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.

Quả bóng vẽ một đường cong tuyệt đẹp, rồi khẽ lọt lưới.

Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi.

Bảng điểm cộng thêm hai. 15–14.

Một cú lội ngược dòng ngoạn mục cho lớp 2-A.

Thế nhưng, khi tiếp đất, cơn đau nhói buốt truyền xuống mắt cá. Tôi khuỵu ngay trên sân.

Ngồi thụp xuống, tôi chẳng kịp tận hưởng niềm vui chiến thắng. Tiếng hò reo bỗng trở nên xa xăm.

“Khốn thật… kết thúc lại trông thảm thế này.”

Tôi đã ghi bàn quyết định, nhưng rõ ràng mắt cá bị trật. Mang giày thường thay vì giày bóng rổ đúng là sai lầm. Xem ra bói toán sáng nay chuẩn không ngờ.

Trong khi mọi người đang high-five, ôm chầm lấy nhau ăn mừng, chẳng ai để ý đến tôi. Giữa không khí hân hoan ấy, chỉ có một cô gái lao về phía tôi.

Bạn gái tôi quỳ xuống trước mặt, lo lắng nhìn vào mặt tôi.

“Sena, cậu ổn chứ? Có đau không? Đi đến phòng y tế thôi!”

“…Yorka.”

“Có chuyện gì vậy? Đau lắm à?”

“Cậu chạy nhanh thật đấy, phải không?”

Trong thoáng chốc, tôi quên cả cơn đau, thật sự ấn tượng. Từ trên sân khấu nhảy xuống, cô ấy chạy thẳng về phía tôi, sải chân khá đẹp.

“Chuyện đó bây giờ không quan trọng! Đồ ngốc!”

“Này, đừng có đánh người đang bị thương chứ. Tớ là anh hùng mang lại chiến thắng, cậu nên khen ngợi nhiều hơn mới phải.”

“Đổi chiến thắng lấy một chấn thương thì chẳng có gì đáng khen cả,” Yorka thở dài ngao ngán.

“Vì cô gái tớ thích đã cổ vũ cho tớ, thì sao tớ có thể không dốc hết sức được?”

“────!!”

Bầu không khí lúng túng nhưng kỳ lạ lại dễ chịu, khiến tôi thấy bất an mà cũng không hề khó chịu.

“Này, Sena. Cần tôi giúp một tay nếu cậu định tán tỉnh không?”

Nanamura tiến lại, cười khoái trá, rõ ràng đang tận hưởng tình huống vì lý do khác ngoài chiến thắng.

“Arisaka-chan, cậu cũng chạy nhanh phết nhỉ?”

“Chẳng lẽ tôi không được lo cho người bị thương sao?”

Có lẽ bị vẻ nghiêm túc của Yorka làm chột dạ, Nanamura liền kiềm lại nụ cười.

“Tôi cứ nghĩ đó chỉ là tình cảm đơn phương của Sena thôi, mà… à, cậu đứng được không?”

Nhờ Nanamura giúp đỡ, tôi gượng đứng lên. Tôi thử chống bàn chân trái đang bị trẹo xuống sàn, nhưng nó vẫn đau.

“Ừ, không ổn rồi. Chắc chắn là bong gân nặng.”

“Nghiêm trọng lắm không?”

“Không sao đâu, Arisaka. Bong gân là chuyện thường trong bóng rổ, tớ quen rồi.” Tôi cố gắng nở nụ cười qua cơn đau, để Yorka khỏi lo lắng.

“Đừng gắng sức. Nó khác với năm ngoái rồi…” Yorka không trách mắng, mà nói rất khẽ, gần như mang chút áy náy.

“Tại Sena yếu quá thôi.”

“Đừng so tôi với quái vật thể chất như cậu.”

“Sức mạnh thể chất cũng là một loại tài năng mà.”

“Tôi chơi bóng rổ với cả sức nặng của tuổi trẻ. Cậu cũng phải đóng góp nhiều hơn chứ.”

“Chính vì thế tôi mới làm những pha có lợi cho cả đội. Tôi rất vui vì lại được chơi bóng rổ cùng cậu.”

“Kisumi-kun, làm tốt lắm! Cú ném đẹp! Thế này thì gần như chắc chắn giành chiến thắng rồi.”

“Sumisumi, bong gân có nặng không? Cậu ổn chứ?”

Asaki-san, Miyachi và vài người khác bắt đầu tụ tập lại.

“Tôi cõng cậu đến phòng y tế nhé?”

“Đây là trận chung kết, các cậu phải thắng.” Tôi từ chối lời đề nghị của Nanamura.

“Cậu nói đúng. Arisaka-chan, xin lỗi, nhưng cậu có thể đi cùng Sena được không? Những người khác thì nên cổ vũ cho trận chung kết.” Nanamura chỉ định Yorka thay mình.

“Asaki-san, phần còn lại nhờ cậu.”

“Cậu đã vất vả rồi. Giờ hãy tập trung điều trị cho đúng cách.”

“Miyachi, cũng cảm ơn cậu vì mọi thứ nữa.”

Miyachi nhếch môi cười ranh mãnh.

“Đi thôi,” Yorka chìa vai cho tôi.

Phía sau vang lên những tiếng xôn xao, phản ứng trước hành động bất thường của Arisaka Yorka. Một mỹ nhân lộng lẫy, thường ngày đầy lạnh lùng, lại tự nguyện tiến đến gần một gã mồ hôi nhễ nhại – điều này khiến đám đông không khỏi tò mò. Thế nhưng, cô hoàn toàn chẳng để tâm đến ánh mắt xung quanh.

“Được rồi! Đừng để sự hy sinh của Sena trở nên vô ích! Hãy thắng trận chung kết ngay lúc này!” Nanamura hét lớn, kéo mọi sự chú ý về phía mình.

“Nanamu, Sumisumi vẫn chưa chết mà,” Miyachi thêm vào.

Cứ như vậy, cả hai người họ mạnh mẽ nâng cao tinh thần cho lớp 2-A của chúng tôi. Kỳ lạ thay, chính sự cổ vũ nhiệt tình có phần lố bịch đó lại là điều tôi cần nhất lúc này. Có lẽ Nanamura và Miyachi đã cảm nhận được điều gì đó giữa tôi và Yorka.

“…Ổn chứ?”

Khi chúng tôi đi dọc hành lang, tôi không kìm được mà hỏi.

“Thấy lạ khi tiễn cậu đi một mình thế này, giống như lần cậu cứu tớ khỏi bức tranh sơn dầu rơi xuống vậy.”

“Chuyện đó đúng là đã xảy ra nhỉ?”

Khoảng một năm trước, nhờ sự cố ở phòng chuẩn bị mỹ thuật ấy mà mối quan hệ của chúng tôi tiến thêm một bước.

Chặng đường ngắn từ nhà thi đấu đến phòng y tế.

Khẽ tựa vào vai Yorka, tôi bước đi với một cảm xúc thật sâu đậm.