“Ngon quá──!!”
Tôi và em gái ăn sạch sẽ những chiếc hamburger do Yorka làm.
Trên mặt còn có thêm cả trứng ốp la. Từ cơm, súp miso cho đến mấy món rau phụ như cà rốt sốt ngọt và salad khoai tây, tất cả đều được cân bằng dinh dưỡng một cách hoàn hảo. Với nguyên liệu sẵn có, tay nghề nấu nướng của Yorka thực sự ấn tượng.
“May quá,” Yorka mỉm cười mãn nguyện khi nhìn những chiếc đĩa trống trơn.
“Để tớ dọn dẹp. Yorka, cứ ngồi nghỉ đi.” Tôi bê chén đĩa về phía bồn rửa.
“Không sao đâu. Tớ cũng chẳng ngại rửa bát mà.”
“Tớ đâu có giúp gì khi nấu ăn. Ít nhất để tớ làm việc này đi.”
“Nếu vậy thì… cùng nhau nhé.” Yorka vừa nói vừa đứng cạnh tôi trong bếp.
Cô ấy mặc tạp dề, mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, dáng vẻ vô cùng thu hút.
“Tớ rửa, còn cậu lau khô nhé.”
“Ừ, rõ rồi.”
“Cảm giác hôm nay như bị đảo ngược vai trò nhỉ.”
“Sao lại nói vậy?”
“Tớ đang ra lệnh cho lớp trưởng mà.”
“Tớ không ngờ cậu đảm đang như vậy luôn đấy.”
“Tớ thích việc nhà. Khi mọi thứ gọn gàng sạch sẽ thì có cảm giác rất dễ chịu.”
“Cậu còn giỏi đến mức có thể nấu ra món ăn mà chẳng cần nhìn công thức nữa.”
“Làm vài lần rồi cũng quen thôi mà.”
“Hừm… Arisaka Yorka thật sự chẳng có điểm yếu nào sao?”
Dù tôi biết rõ, nhưng bạn gái tôi dường như việc gì cũng làm được.
“…Nói ra từ miệng người chuyên nhắm thẳng vào điểm yếu của người khác thì nghe mỉa mai thật.”
“Tớ á? Ở đâu?”
Tôi nghiêng người lại gần, đến mức hơi thở chạm nhẹ bên tai cô ấy.
“Trong tình yêu.”
Yorka khẽ quay mặt đi. Đuôi tóc buộc cao của cô ấy khẽ rung, để lộ chiếc cổ trắng ngần, khiến mắt tôi chẳng thể rời đi.
“Này, này, anh Kisumi, anh với chị Yorka có định kết hôn không vậy?”
Em gái tôi đột nhiên ném ra một câu hỏi như quả bóng tốc độ cao.
“Ểhh──!?”
Bất ngờ, tay Yorka run lên, chiếc đĩa suýt rơi xuống. Tôi phản xạ chộp lấy kịp thời trước khi nó chạm sàn.
“Nice catch! Đúng là anh Kisumi rồi.”
“Ei, đừng có nói mấy chuyện kỳ quặc. Bọn anh vẫn còn là học sinh cấp ba mà!”
“Làm vợ… trở thành vợ của Kisumi… Kyaa!” Yorka vừa đỏ mặt vừa thả mình vào ảo tưởng ngọt ngào về tương lai.
“Nhưng nếu chị Yorka trở thành chị dâu của em thì em sẽ vui lắm đó! Ngày nào cũng được ăn ngon!”
“Đợi đã, tức là mình sẽ thành chị dâu của Ei-chan á!? Tớ sẽ có em gái nhỏ sao!?”
Bên cạnh tôi, Yorka kích động chẳng khác nào vừa khám phá ra châu lục mới.
“Dù có kết hôn thì cũng đâu có sống chung với em được.”
Em gái tôi bắt đầu tự nhiên tính chuyện ký sinh trong nhà đôi vợ chồng mới cưới. Với tình hình đó thì chắc chẳng còn cơ hội để tôi với Yorka tình tứ gì mất.
“Ehhh, không công bằng! Em cũng muốn sống với chị Yorka cơ!”
“Đừng có ích kỷ.”
“Anh Kisumi, anh định độc chiếm chị Yorka đến mức đó sao?” Em gái hỏi bằng giọng ngây ngô.
Câu trả lời vốn dĩ đã quá rõ ràng.
“Đúng vậy. Yorka là bạn gái anh, và anh không có ý định nhường cô ấy cho bất kỳ ai.”
“K-K-Kisumi! Đ-đ-đó chẳng khác nào một lời… cầu, cầu hôn…” Yorka run rẩy, gương mặt đỏ bừng, không tài nào nói trọn vẹn câu.
À đúng rồi! Chị Yorka, ở lại qua đêm đi! Ba đứa mình ngủ chung luôn nha!”
“”Hả?!””
“Nghe hay đó! Yay!”
“Đừng có tự tiện quyết định thế chứ!” Tôi vội vàng chen ngang, chặn đà bốc đồng của con nhóc em gái.
“Bên ngoài mưa vẫn to lắm, chị Yorka về cũng khổ thôi. Với lại hôm nay ba mẹ đâu có ở nhà.”
“Hả?”
“Đồ ngốc.”
Con bé, vốn hứa sẽ giữ bí mật chuyện ba mẹ vắng nhà, lại vô tư tuôn ra. Trẻ con tiểu học bây giờ toàn thế à!?
Yorka, người mới còn hào hứng, bỗng trở nên gượng gạo.
“Xin lỗi… Tớ cũng quên mất cho đến khi Ei nhắc. Chứ không phải tớ cố tình giấu đâu.”
“À… ừ, tớ hiểu mà.”
“Tớ biết cậu ở lại là chuyện không thể, gia đình cậu sẽ lo lắng mất.”
Tôi cố tìm lý do thực tế để gạt đi lời đề nghị bốc đồng của em gái. Chứ thật tình, làm sao mà có thể ngủ chung một mái nhà với người mình thích được cơ chứ!?
“À… bố mẹ tớ đang công tác dài hạn bên Mỹ, nên không cần lo đâu. Chị gái tớ thì tối nay lại ngủ lại phòng nghiên cứu ở trường đại học như thường. Nên… cũng không sao cả.”
Thật thà quá mức! Bạn gái tôi lại thành thật đến mức này sao!? Cậu không từ chối à!? Không phải bình thường phải né tránh đoạn này sao!?
“Yay, quyết định rồi! Em mong chờ lắm luôn!”
Trong khi em gái tôi reo hò sung sướng, tôi len lén dò xét vẻ mặt của Yorka.
“Thật sự ổn chứ?”
“Tớ tắm rồi, với cả giờ về lại dính mưa nữa thì… ừm, cho nên… ở lại cũng được.”
Từ “không” tuyệt nhiên không xuất hiện trên môi Yorka.
Có ai làm ơn cho tôi thêm một trái tim dự phòng được không… Chứ trái tim này sắp nổ tung mất rồi.