I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 47

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 74

Tập 01 LN - Chương 9.3 Ôi, rắc rối của tôi, làm ơn yên đi được không?

Em gái của Kisumi, bé Ei-chan, lại tỏ ra thản nhiên đến mức bất ngờ và nhờ thế đã cứu nguy cho tình huống.

“Bạn gái của Kisumi-kun sao mà xinh quá vậy? Chị là người nổi tiếng à? Người mẫu hả?” Đôi mắt Ei-chan lấp lánh tò mò một cách hồn nhiên.

Thật lòng mà nói, chuyện gặp gỡ gia đình bạn trai thế này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Dù Ei-chan mới chỉ mười tuổi, trông con bé chẳng hề giống một học sinh lớp bốn. Nếu khoác lên những bộ quần áo thanh lịch, rồi trang điểm thêm một chút, chắc chắn sẽ trông chín chắn chẳng khác gì một người lớn.

“Trẻ con tiểu học dạo này đúng là trông già dặn thật,” tôi lẩm bẩm trong sự khó tin, để rồi nhận được cái nhìn khó hiểu từ Kisumi.

“Trong tất cả mọi người, mà cậu lại là người nói ra câu đó.”

Theo lời gợi ý của Ei-chan, tôi mượn phòng tắm nhà Sena. Sau một màn hiểu lầm xấu hổ, giờ đây tôi đang ngâm mình trong bồn nước nóng.

“Mình đang tắm trần trong nhà bạn trai.”

Cảm giác này thật kỳ lạ.

Không mặc gì, tôi thả lỏng trong một nơi xa lạ. Vòi sen và bồn tắm mang thiết kế khác hẳn, còn dầu gội, dầu xả và xà phòng đều là những nhãn hiệu tôi chưa từng dùng qua.

“Kisumi hằng ngày đều tắm ở đây sao?”

Vừa bất chợt tưởng tượng ra cảnh đó, tôi lại càng nhận ra sự phi lý trong tình trạng của bản thân lúc này. Thật may là có Ei-chan ở đây. Nếu chỉ có tôi với Kisumi thôi, thì không biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu nữa.

Dù chỉ ngâm mình trong nước nóng một lát, cơ thể tôi lại nóng bừng khác thường. Mình phải làm sao đây? Lát nữa bước ra khỏi phòng tắm thì phải đối diện với Kisumi thế nào? Lạ lùng thay, bộ óc vốn sắc bén của tôi bỗng trở nên mơ hồ và chẳng thể đưa ra quyết định.

“Chết thật, mình bắt đầu choáng rồi.”

Tôi đứng dậy bước ra khỏi bồn. Bình thường vốn rất thích ngâm lâu, vậy mà hôm nay lại trở nên quá sức chịu đựng.

“Dù sao thì cũng phải bình tĩnh. Cứ là chính mình thôi.”

Tôi lặp đi lặp lại câu thần chú ấy, nhưng ký ức về lời Kisumi từng nói rằng tôi không hề “bình thường” lại bất chợt hiện ra, khiến đầu óc vốn đã choáng váng càng thêm rối loạn. Lúc này, tôi thật sự không còn tin nổi vào sự tỉnh táo của bản thân.

Tôi mở cửa phòng tắm cái rẹt.

Bất ngờ thay, Kisumi lại đang ở ngay phòng thay đồ. À… đúng rồi. Vì hồi nãy quá căng thẳng nên tôi quên mất chuyện khóa cửa.

“────!!”

“…………”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Kisumi mặc đồ thường ngày. Không hiểu sao, cảm giác lại rất mới mẻ. Đơn giản thôi, nhưng trông cậu ấy cực kỳ hợp. Quả thật rất tuyệt. Nếu sau này đi hẹn hò vào ngày nghỉ, mình nên mặc thế nào nhỉ?

“X-xin lỗi. Tớ chỉ ghé trả lại máy sấy tóc mà em gái đã lấy để sấy tóc thôi. Yorka, cậu cũng có tóc dài mà, không có máy sấy thì bất tiện lắm, phải không? Tớ không nghĩ cậu tắm xong nhanh thế, nên, ừm…”

Kisumi vội vàng biện hộ, đặt chiếc máy sấy cạnh bồn rửa tay rồi chuồn ra ngoài.

Được rồi. Hết đường trốn tránh hiện thực. Giờ thì phải đối diện thôi.

Tôi bước ra hành lang, cẩn thận đóng chặt cửa phòng thay đồ sau lưng.

Ngay lập tức, một tiếng hét trong veo, mỏng manh như xé lụa, vang lên từ bên trong.

“───Không ổn rồi. Tình huống này thật sự tệ quá.”

Tôi ngồi phịch xuống sàn hành lang.

Đúng là lỗi của tôi khi bước vào phòng thay đồ. Nhưng tôi chỉ nghĩ đơn giản là trả máy sấy thôi mà. Hơn nữa, bồn tắm còn đang đầy nước, lẽ ra Yorka sẽ chưa ra ngay… Ấy vậy mà cô ấy lại xuất hiện đúng lúc đó.

Chỉ riêng việc cô gái mình thích đến nhà thôi đã đủ khiến tim tôi đập loạn cả lên, giờ lại thêm cú sốc này. Tôi vừa chứng kiến một cảnh tượng ngoài sức tưởng tượng.

Tôi vội úp mặt vào hai bàn tay.

Xin lỗi vì đã lỡ thấy… nhưng cũng xin cảm ơn.

“Ah… mình thích cô ấy thật rồi. Thật sự, thật sự thích. Không thể cứu vãn nổi nữa. Thích đến mức đau cả tim.”

Tôi siết chặt cảm xúc trong lòng, một lần nữa khẳng định tình cảm mãnh liệt ấy.

Sức công phá lần này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Từ chuyện ướt mưa, rồi bất ngờ mời về nhà, căng thẳng đã lên đỉnh điểm. Và giờ thì lại thêm một cuộc chạm mặt ngoài dự kiến trong phòng tắm.

Tôi chẳng khác nào nam chính trong một bộ romcom!

Những tình huống bối rối, xấu hổ cứ liên tiếp ập đến, liên kết như một chuỗi định mệnh. Thật đáng sợ. Cứ như tôi đang liều mạng đốt cháy vận may, tuổi thọ, cùng mọi thứ quý giá khác với tốc độ khủng khiếp.

“Anh Kisumi? Anh làm gì ở hành lang thế? Chơi trốn tìm một mình à?”

Cô em gái ngây thơ ló đầu ra thăm dò.

“Em gái yêu quý của anh, sao em không gọi anh là Niichan nhỉ?”

“Ơ… Ei có biết tiếng Anh đâu.”

Có vẻ trí khôn của em gái anh không phát triển nhanh bằng cơ thể.

“Thế từ giờ gọi anh là Niichan nhé?”

“Anh Kisumi thì vẫn là anh Kisumi thôi.”

Cô em mười tuổi chắc chắn chưa hiểu nổi mớ rắc rối phức tạp này.

“…Ừ thì, Ei cũng là Ei mà,” tôi khẽ xoa đầu em.

Dù gì đi nữa, có Ei ở nhà vẫn khiến tôi thấy yên tâm. Thành thật mà nói, nếu chỉ có tôi và Yorka thôi thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra.

“Này anh Kisumi, tối nay ăn gì thế?”

“Hỏi mẹ đi.”

“Hôm nay cả bố lẫn mẹ đều không ở nhà đâu. Họ bảo sang nhà ông ngoại và ngủ lại đó, nên bữa tối là do anh lo hết.”

Tôi hoàn toàn quên mất!! Thật sự là bố mẹ không về tối nay sao? Nguy cơ quá lớn, đúng là rắc rối to.

Mời bạn gái về nhà rồi lại rơi đúng vào tình huống: “Bố mẹ không ở nhà tối nay đâu” — y như một cú twist trong rom-com. Không thể tin nổi đời thực lại thành ra như vậy.

Không ổn rồi. Tim tôi đập loạn vì căng thẳng. Có khi chết vì hồi hộp mất thôi.

Ngoài trời mưa xối xả, với mọi việc đang diễn ra, rất có thể cuối cùng sẽ thành một đêm ngủ lại. Dù tôi có hứng thú, lý trí vẫn phải thắng. Vẫn còn quá sớm.

Nhưng sau khoảnh khắc nhìn trộm kia, trí tưởng tượng của tôi đã vẽ nên đủ thứ sống động. Tôi hoàn toàn chưa sẵn sàng cho việc này.

Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, tôi có nên chạy ra cửa hàng tiện lợi không?

…Không, đừng đi. Nhưng chắc rồi tôi vẫn sẽ đi thôi.

“Ei. Nghe này, cực kỳ quan trọng là Yorka không được biết bố mẹ tối nay không về. Đây là bí mật của anh em mình, nhớ chưa?”

“Anh Kisumi, trông anh hơi đáng sợ đó.”

“Anh xin em, giữ bí mật cho anh nhé.”

Tôi thở dài, nghĩ thầm: “Con nhóc này, mới học tiểu học mà đã tỏ vẻ sành ăn, chỉ chịu ăn kem đắt tiền.”

Sau khi chuẩn bị trà và bánh trong phòng khách, Yorka bước vào.

“Ồ, cậu thay đồ rồi à,” tôi cố giữ bình tĩnh, trông như một chủ nhà lịch sự đón khách.

“Ừ, hơi rộng một chút.”

Yorka mặc chiếc áo thun rộng và quần short của tôi. Phần cổ áo khá lỏng, để lộ xương quai xanh. Bất ngờ thay, phần ngực lại hơi bó. Với vóc dáng đó thì dù là đồ nam cũng khó mà thoải mái được. Quần short cũng chẳng dư dả bao nhiêu cho vòng hông.

Ngay cả khi mặc đồng phục, tôi đã nhận ra Yorka có dáng người cân đối. Nhưng bây giờ, từng đường nét lại hiện rõ hơn khiến tim tôi loạn nhịp.

──Bình tĩnh nào, tôi ơi!?

Đôi tay thò ra khỏi ống tay áo quá dài lại trông thật dễ thương. Rõ ràng đó là quần áo của tôi, nhưng tại sao khi một cô gái mặc đồ của con trai thì lại có thêm một sức hút khó tả như vậy?

Cảm giác siêu thực khi người yêu ngồi trong không gian sống của mình khiến trái tim tôi như tràn ngập.

“Anh ơi, bỏ ba muỗng đường vào trà cho em,” Ei ra lệnh như thường lệ.

Do khoảng cách tuổi tác, từ nhỏ em gái đã quen dựa dẫm vào tôi, thành ra hơi được nuông chiều quá mức.

Thôi kệ, hôm nay cho qua. Dù sao, Ei cũng là người bầu bạn với Yorka.

“Đây này, cẩn thận kẻo bỏng,” tôi nói, đặt tách trà trước mặt em gái.

“Anh không uống chung à?”

“Anh còn phải chuẩn bị bữa tối nữa.”

“Thôi mà, ba người mình cùng ngồi nói chuyện đi.”

“Bụng em đang réo đấy, Ei. Chịu được ăn tối muộn không?”

“Vậy gọi pizza đi!”

“Anh không phiền, miễn là em bao. Dùng tiền lì xì Tết chẳng hạn?”

“Không đời nào! Anh bao đi.”

Với tình hình tài chính của một thằng học sinh chưa đi làm thêm, gọi pizza quả là hơi chát.

“Đừng hoang phí quá.”

“Anh keo kiệt thật!”

Con bé vừa to xác vừa nhõng nhẽo này chỉ hợp với lứa tuổi khi làm nũng mà thôi.

“Hai anh em thân thiết ghê,” Yorka khẽ cười nhìn cảnh chúng tôi cãi vặt. “Để cảm ơn vì đã mượn phòng tắm, để tớ bao cho nhé?”

“Yay! Yorka-chan tốt bụng quá!” Ei reo lên.

“Không được! Anh không thể để khách làm thế được, hơn nữa cũng chẳng tốt cho việc dạy dỗ em đâu!” tôi kiên quyết từ chối.

“Cậu ấy nghiêm khắc bất ngờ nhỉ?”

“Anh ấy lúc nào cũng vậy mà.”

“Ôi, thật là tệ.”

“Chuẩn luôn.”

Yorka và Ei ghé sát nhau thì thầm to nhỏ.

“Này, đừng có bày mưu sau lưng anh chứ. Uy tín của anh có thể gặp nguy hiểm đấy.”

Không hiểu sao, tôi có linh cảm rằng nếu hai người này trở thành đồng minh thì tôi sẽ cực kỳ bất lợi. Dù vậy, chúng lại hợp nhau hơn tôi nghĩ.

“Cậu không thấy ngại khi ở gần Ei nhỉ?” tôi hỏi.

“Thật ra thì…” Yorka chăm chú nhìn gương mặt của Ei. “…Đó là em gái của cậu, nên tớ muốn thân thiết với em ấy.”

Rồi cô ấy quay sang nhìn tôi.

“Cứ xem em ấy như chỗ luyện tập giao tiếp cũng được.”

Tôi giả vờ loay hoay lựa chọn món ăn tối, quay lưng lại trong lúc mở tủ lạnh. Tất nhiên, tôi không muốn để họ thấy nụ cười đang tràn ra trên mặt mình.

Chờ đã, ý cô ấy là đang nói về tương lai của chúng tôi sao? Như thể một ngày nào đó sẽ thành Sena Yorka ư? Mấy viễn cảnh trẻ con ấy bất chợt tràn ngập trong đầu tôi.

Bình tĩnh lại, Sena Kisumi. Nghĩ xa quá chẳng ích gì đâu.

“Cậu định để tủ lạnh mở tới bao giờ thế?” giọng Yorka vang lên ngay bên tai.

Chẳng biết từ lúc nào, Yorka đã đứng cạnh tôi.

“Ồ, có thịt băm này. Hay là tớ làm hamburger nhé?”

“Cậu thấy ổn chứ?”

“Dù sao khi về nhà tớ cũng phải nấu cho mình thôi. Xem như lời cảm ơn cho hôm nay. Để tớ làm cho.”

“Nếu không phiền thì… được, nhờ cậu vậy.”

“Tuyệt! Giao cho tớ!” Yorka nói đầy hào hứng khi tôi đưa cho cô ấy chiếc tạp dề.