I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 0

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 0

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 1

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Tập 01 LN (Đã hoàn thành) - Chương 10.2 Vượt qua màn đêm

Vì em gái tôi nhất quyết đòi cả ba chúng tôi phải ngủ cùng nhau, nên tôi đã trải ba tấm futon trong phòng khách kiểu Nhật. Tôi để Yorka, người đã đề nghị giúp, chịu trách nhiệm ở bên cạnh em gái tôi.

Sau đó, cuối cùng tôi cũng làm dịu đầu óc trong lúc đi tắm.

Ba người sẽ ngủ cùng nhau, không phải là hai người. Chỉ đơn giản nằm cạnh nhau, trò chuyện một chút và làm sâu sắc thêm tình bạn. Không hơn, không kém. Khi đã ngủ thì buổi sáng sẽ tới.

“Chỉ vậy thôi, đúng không? Haha!”

Tôi vừa nói những lời tích cực và yên bình đó vừa tiếp tục dội nước lạnh.

Tạm biệt, những ham muốn phiền toái!

Tôi trở lại phòng khách với cơ thể lạnh buốt thì thấy Yorka và Ei đang mải mê xem một chương trình tạp kỹ trên TV.

“Hai người trông có vẻ hợp nhau nhỉ.”

“Yorka-chan thật dễ thương.”

Em gái tôi không một chút ngại ngùng bám lấy Yorka. Chết tiệt, trẻ con tiểu học dạo này chẳng biết kiềm chế gì cả.

“Cậu ghen với Ei-chan à?” Bạn gái tôi trêu chọc như thể nhìn thấu tôi.

“Em ấy có cái tật bám dai. Không chịu buông ra như một ông già gắt gỏng ấy. Chuẩn bị tinh thần đi.”

“Con gái thì bình thường thôi. Tớ thậm chí còn ôm thú nhồi bông ngủ nữa mà.”

“Chỉ là như thú nhồi bông thôi á?”

“Ư… Lần đó là phần thưởng mà! Đặc biệt lắm đấy!” Yorka, nhớ lại cái ôm trong phòng y tế, liền phản bác.

“Không biết lần sau là khi nào nhỉ ~”

Tôi cố tỏ ra bình thản, giấu đi sự rối bời trong lòng rồi ngồi xuống mép ghế sofa.

Yorka, vốn không quen xem TV thường xuyên, đang được Ei giải thích. Nghe cuộc trò chuyện rôm rả của hai người, tôi nhận ra đây là lần đầu tiên thấy Yorka nói nhiều như vậy.

Vẻ lạnh lùng, xa cách thường thấy trong lớp hoàn toàn biến mất; cô đối xử với em gái tôi như một người chị dịu dàng. Không có dấu hiệu gì là gượng ép. Tất cả đều chân thành, không chút giả tạo.

“Yorka này, nếu thấy mệt thì cứ bỏ qua mấy lời luyên thuyên của Ei cũng được.”

“Ei-chan nói chuyện giỏi lắm, nên vui mà!”

“Hehe. Em vinh hạnh quá,” cô bé học lớp bốn hãnh diện đáp lại.

“Đúng kiểu nghe lời khen là tin ngay nhỉ?”

Tôi lẩm bẩm khẽ.

“Kisumi, cậu có khi nào tỏ ra lạnh nhạt với Ei-chan không?”

“Anh em mà, bình thường thôi. Ngay cả cậu cũng đâu phải lúc nào cũng hợp với chị gái mình, đúng chứ?”

“Chị tớ thì thất thường lắm. Chỉ chú ý khi nào thích thôi. Thế nên, có lẽ tớ hơi ghen tị với Ei-chan một chút.”

“Ghen tị á?”

“Ừ. Mặc cho mọi thứ, Kisumi, cậu lúc nào cũng ở bên Ei-chan. Dù có hơi dữ dằn, cậu cũng chưa bao giờ làm ngơ với em ấy. Sau khi đến chơi hôm nay, tớ mới nhận ra cậu rất giỏi chăm sóc người khác.”

“Bọn mình cách nhau tận bảy tuổi. Nếu tớ lơ là thì ai biết em ấy sẽ làm gì. Bố mẹ cũng không phải lúc nào cũng có ở nhà, nên đương nhiên tớ phải chăm sóc em ấy thôi. Thành thói quen rồi, chắc vậy.”

“Dù sao thì, Kisumi, cậu đúng là một người anh trai tốt,” Yorka chân thành khen ngợi.

“Cảm ơn. Hôm nay cậu gọi tớ là Kisumi nhiều nhỉ.”

“Giờ mới để ý, đúng là thế thật.”

Vô thức à…?

“Có lẽ ở đây tớ thấy thoải mái hơn. Nhờ Ei-chan cả đấy.”

Em gái tôi, đang mải mê xem TV, dường như chẳng để ý gì đến lời của Yorka.

“Tớ thường phải ở một mình vào buổi tối, nên có bầu không khí náo nhiệt thế này khiến tớ thấy dễ chịu.”

“Cậu không ghét sự náo nhiệt sao?”

“Cái này thì tớ thích.”

“Này, Yorka, lúc nào rảnh thì cứ ghé qua nhé.”

“…Thật sao?”

“Tớ có thể không tiếp đãi được gì nhiều, nhưng Ei thích cậu,và tớ cũng thấy vui khi ở cùng cậu—”

Chưa kịp nói hết câu, Yorka đã nắm lấy tay tôi.

Tôi lặng lẽ đáp lại cái nắm ấy.

Ngoài cửa sổ, cơn mưa vẫn rơi không ngừng.