Tư thế ném bóng của cậu ấy thật đẹp.
Quả bóng được tung ra từ khoảng cách xa, vẽ nên một đường cong như cầu vồng rồi nhẹ nhàng rơi vào rổ. Nhìn cứ như có phép màu vậy.
Tất nhiên, tôi biết đó là thành quả của kỹ năng và sự khổ luyện. Nhưng trong mắt người bình thường, việc phô diễn kỹ thuật ấy tại một lễ hội thể thao trường học có lẽ hơi phí phạm.
Ích kỷ mà nói, tôi ước được thấy những cú ném đó trong một trận đấu chính thức.
Có lẽ, nhờ cố gắng hết sức, cậu ấy đã hiểu rõ năng lực thật sự của mình. Và rồi cậu chọn bảo vệ "Tài năng xuất chúng", thay vì "Bản thân tầm thường".
Sena Kisumi mang một nét trong sáng kỳ lạ.
Lúc nào cũng làm nền một cách nhạt nhòa. Cậu chưa từng than phiền vì phải ở trong bóng tối, cũng chẳng hề tỏ vẻ kể cả ngay khi giúp người khác.
Cậu thấu hiểu điều đối phương cần nhất và tự nhiên bù đắp cho những thiếu sót đó. Nhờ vậy, người kia càng tỏa sáng hơn, thế nhưng ít ai để mắt đến cái bóng ấy.
Có thể đó là một vai trò mờ nhạt, ít được coi trọng, nhưng đó là mất mát mà cậu sẵn sàng chấp nhận. Người bình thường có lẽ sẽ chẳng chủ động chọn lấy, thế nhưng cậu lại vô thức hiểu được tầm quan trọng của nó.
Lặng lẽ, cậu đã nâng đỡ, cứu rỗi và khích lệ biết bao người. Khả năng đặt người khác lên trên bản thân là một sức mạnh đáng khen ngợi. Sự tử tế giản dị ấy có thể chẳng rực rỡ, nhưng nó thực sự được trân trọng.
Bởi vì tôi cũng là một trong số những người từng được cậu cứu rỗi.
Không hề hay biết, tình cảm trong tim tôi đã lớn lên đến mức không tưởng. Dù có cố gắng phớt lờ đi, ánh mắt tôi vẫn vô thức dõi theo dáng hình ấy.
Chỉ thế thôi đã đủ khiến tôi hạnh phúc.
Chỉ thế thôi đã là quá đủ.
Vượt hơn thế nữa… thật đáng sợ và tôi chẳng mong muốn.
Nếu thừa nhận và bày tỏ những cảm xúc này, mọi thứ có thể sẽ thay đổi.
Một lần nữa, tôi nhận ra bản thân ngày càng bị mê hoặc… bởi cậu con trai như không khí ấy.