I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 47

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 74

Tập 01 LN - Chương 8.2 Phần thưởng

Khi chúng tôi đến phòng y tế, cô y tá không có ở đó.

“Để tớ lo. Cậu ngồi lên giường kia đi,” Yorka nói, vừa lấy những vật dụng cần thiết.

“Cậu thật sự làm được chứ?”

“Cứ ngoan ngoãn làm bệnh nhân đi. Trước hết, làm mát mắt cá bằng cái này,” cô nói rồi ném cho tôi một bình xịt lạnh.

“Cú ném đẹp đấy. Không ngờ cậu cũng biết ném ba điểm.”

“…Tớ cũng không ngờ cậu chơi bóng rổ giỏi như vậy.”

“À, kỹ năng cũ thôi.”

Trong các buổi thi đấu giao hữu,những người có kinh nghiệm hoặc có khả năng vận động tốt thường rất nổi bật. Đặc biệt, bóng rổ là môn khó cho dân nghiệp dư. Hầu hết đều chật vật khi dẫn bóng, còn ném rổ thì lại càng khó. Số lượng người từng có kinh nghiệm gần như quyết định kết quả trận đấu.

Việc chúng tôi thắng được lớp 2-B, vốn có ba thành viên đang hoạt động trong câu lạc bộ bóng rổ, là nhờ sự cố gắng hết mình của ba người chơi còn lại. Nếu không, cả tôi lẫn Nanamura chẳng thể ghi được nhiều điểm như thế.

Tôi cởi vớ và xịt lên mắt cá chân trái đang sưng nóng.

“Những buổi luyện tập của cậu cũng có ích đấy.”

“Nhưng khi chơi với một người tài năng như Nanamura, tớ mới nhận ra rằng chỉ cố gắng thôi là không đủ. Thực sự có những thiên phú bẩm sinh.”

“Đó là lý do cậu bỏ câu lạc bộ bóng rổ à?”

Chắc hẳn cô nghe Miyachi kể về lý do tôi bỏ từ lúc xem trận đấu.

“Đúng vậy.”

“Trong tủ lạnh có túi chườm lạnh. Dùng cái này đi,” Yorka ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng đặt một túi chườm quấn khăn lên mắt cá sưng tấy của tôi.

“Uầy, lạnh quá.”

“Cố chịu cho đến khi bớt sưng đi.”

“Xin lỗi vì bắt cậu làm mấy việc này.”

“Một phần cũng vì tớ mà cậu bị thương. Với lại, đây cũng là cái cớ tốt để thoát khỏi nhà thi đấu.”

Trong không gian chật hẹp của phòng y tế, tôi không khỏi thấy hơi căng thẳng. Dù cố tự nhủ rằng cũng chẳng khác gì phòng chuẩn bị mỹ thuật, nhưng chiếc giường, khi phải chịu sức nặng của cả hai đứa, lại phát ra những tiếng kẽo kẹt khẽ khàng mỗi khi cử động.

“Sẽ tuyệt lắm nếu cậu tiếp tục chơi bóng rổ.”

“Tớ chẳng hối hận gì, dù khi đó hay bây giờ. Nếu không bỏ, thì tớ đã chẳng hẹn hò với cậu. Quyết định đó là đúng.”

“──Kisumi, cậu trông ngầu lắm trên sân.”

Tôi mở to mắt. Nếu không nghe nhầm, thì cô ấy vừa gọi tôi bằng tên riêng. Và còn khen tôi ngầu nữa.

Không, đúng là Yorka đã nói như thế. Dù chắc hẳn cô ấy muốn trốn đi vì xấu hổ, nhưng chẳng thể rời khỏi, bởi bận chườm đá cho mắt cá của tôi. Mặt cô đỏ bừng đến tận cổ, gắng gượng né tránh ánh mắt.

“Cậu thích mấy anh trai thể thao à?”

Trong cơn vui sướng ngập tràn, não tôi loạn cả lên, buột miệng thốt ra câu hỏi vô nghĩa.

“Hả? Cậu muốn tớ làm cậu bong gân cả hai mắt cá đến nỗi không đi nổi không?”

“Khoan, xin lỗi! Yorka-chan, tha cho tớ! Tớ vui lắm! Tớ yêu cậu!”

“Đừng có lén thì thầm yêu đương trong tình huống này chứ!”

“Là người yêu thì phải thành thật bày tỏ cảm xúc chứ, đúng không?”

“Ugh…” Cuối cùng, cô gái tôi thích cũng quay sang nhìn. “Đừng có được đà chỉ vì hai đứa ở riêng thế này.”

“Tình cảm của tớ nhiều quá, không kìm lại được.”

“Rồi cậu cũng sẽ chán thôi.”

“Nếu tớ là kẻ nhanh chóng chán một người, thì đã chẳng ôm mối tình đơn phương hơn một năm trời mà không dám tỏ tình.”

“ Nhanh chán ấy.Rõ ràng tớ phiền phức lắm mà, đúng không?” Yorka cố giữ sự tự tin bằng thái độ thách thức.

“Cho dù cậu có ‘phiền phức’ thế nào đi nữa, tớ vẫn thấy cậu dễ thương.”

Tôi yêu Arisaka Yorka.

Tôi bị cô ấy cuốn hút đến mức chẳng thể chống cự, say đắm đến tuyệt vọng.

Cô gái ngay trước mắt này đẹp đến nỗi khiến tôi quên cả cơn đau ở mắt cá. Chỉ cần xác nhận lại rằng mình có cảm giác này thôi, với tôi đã là hạnh phúc trọn vẹn.

Nhưng rồi có một điều còn vượt xa hơn thế xảy ra.

“Yorka…?”

“Người nỗ lực xứng đáng được thưởng.”

Yorka ôm chặt lấy tôi. Đôi tay mảnh mai vòng qua lưng tôi, giống như một đứa trẻ đang ôm thật chặt con gấu bông yêu dấu của mình.

Cô nhớ đến câu tôi từng nói hôm ấy, khi cả hai cùng chạy trốn khỏi lớp học: “Người chăm chỉ thì phải được thưởng.”

Bị ghì sát vào cơ thể mềm mại của cô, tôi chết lặng. Nhịp tim dồn dập như muốn nổ tung lồng ngực. Nhưng không chỉ riêng tôi. Đầu cô tựa dưới cằm tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở ấm áp phả ra ngay sát xương quai xanh.

“Gan đấy.”

“Cậu ghét sao?”

“Nó tuyệt đến mức tớ có thể chết ngay lập tức.”

“Tớ không muốn cậu chết, vậy để tớ buông ra nhé?”

“Tớ nói dối đấy. Đừng buông, dù có chuyện gì cũng đừng buông.”

“Tớ không nghĩ ngay cả những cặp đôi cũng có thể mãi mãi như thế này.”

“Tớ thì chẳng ngại đâu.”

Tôi đặt tay lên eo cô, kéo cả hai lại gần hơn nữa. Yorka không hề kháng cự.

“Người bị thương chẳng phải nên nằm nghỉ à?”

“Đây chính là cách trị liệu tốt nhất.”

“Cậu khoa trương quá.”

“Nhưng là sự thật.”

“Vậy thì… cứ thế này thêm một chút nữa.”

Sự căng cứng trong Yorka dần tan biến. Mùi hương ngọt ngào, mê hoặc tỏa ra từ cô khiến tim tớ đập loạn nhịp không sao kiểm soát được. Mọi cái chạm, mọi hơi ấm, mọi mùi hương đều được trao đổi rõ ràng giữa hai đứa.

“Mồ hôi của tớ có khiến cậu khó chịu không?” tôi chợt hỏi.

“Không đâu.”

“Cậu nghiện mùi người à?”

“Xét về DNA, những người hợp nhau về mặt di truyền thường thấy mùi của nhau dễ chịu.”

“Tớ thích mùi hương của cậu, Yorka.”

“Cậu đúng là đồ quái dị, Kisumi.”

“Cảm ơn cậu vì cuối cùng cũng gọi tớ bằng tên. Tớ vui lắm.”

“Chỉ thỉnh thoảng thôi đấy?”

“Vậy cũng đủ rồi.”

Tôi thì thầm, trong khi Yorka vùi mặt vào lồng ngực mình.

1adcefa6-a11d-4240-8795-67ac590cc1e7.jpg