Khi đang mải miết chìm trong ký ức về lần đầu tiên gặp Arisaka, tôi chẳng hay từ lúc nào đã thiếp đi. Đánh thức tôi dậy là tiếng chuông tin nhắn quen thuộc vang lên từ chiếc điện thoại đặt cạnh gối.
Điều khiến tôi sững sờ chính là dòng tên hiện lên trên màn hình — Arisaka Yorka.
“…Cái gì cơ!?”
Cơn buồn ngủ biến mất trong chớp mắt, tôi bật dậy trên giường. Trong lúc còn ngập ngừng với đủ thứ suy nghĩ, tôi nào ngờ cô ấy lại chủ động liên lạc.
Run run chạm tay vào màn hình, tôi mở tin nhắn ra.
[Yorka: Ít nhất thì cũng phải nhắn cho tôi một hai chữ chứ!]
“Tin nhắn kiểu trách móc luôn!?”
Quả thật là ngoài sức tưởng tượng. Tôi cứ ngỡ rằng, dẫu có nhắn đi, cô ấy cũng sẽ chỉ xem rồi để đó.
[Yorka: Chúng ta… lỡ trao đổi nhầm liên lạc rồi à?]
Trong lúc còn chưa biết phải đáp lại thế nào, tin nhắn tiếp theo đã tới. Rõ ràng là cô ấy lo lắng.
Một người luôn tỏ ra khó chịu khi bị làm phiền, vậy mà khi không có hồi âm thì lại bất an đến thế.
[Kisumi: Yên tâm. Tôi nhận được tin nhắn của cậu rồi.]
Tôi gõ trả lời nhẹ nhàng. Bỗng thấy mình thật ngốc khi vừa rồi còn băn khoăn, do dự.
Phản hồi đến gần như ngay lập tức.
[Yorka: Chậm thật đấy.]
[Kisumi: Cậu thấy cô đơn à?]
[Yorka: Cậu cũng vậy thôi.]
[Kisumi: Đúng rồi. Tin nhắn từ bạn gái, lúc nào tôi cũng chào đón cả.]
[Yorka: …Nhiệt tình quá mức rồi đấy.]
[Kisumi: Chỉ là ngón tay gõ hăng hái thôi (cười).]
[Yorka: Bình tĩnh lại.]
[Kisumi: Lúc nào cũng sẵn sàng nhắn thêm nữa nhé!]
[Yorka: Cậu cũng có thể là người chủ động nhắn chứ.]
[Kisumi: Thế nghĩa là đêm nay thức nhắn qua lại luôn à.]
[Yorka: …Nếu tôi rảnh, thì có khi cũng không phiền.]
Qua LINE, Arisaka nói chuyện lại thẳng thắn đến lạ. Nhịp phản hồi nhanh cho thấy cô ấy cũng đang thích thú với cuộc trò chuyện này.
So với lần đầu tiên chúng tôi đối thoại trong phòng chuẩn bị mỹ thuật năm ngoái, mối quan hệ này đã phát triển đến mức chính tôi cũng chẳng ngờ. Một năm trước, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ mình sẽ thành người yêu của Arisaka.
Nghĩ đến việc cô ấy cũng đang nhìn vào màn hình ở phía bên kia, tôi vô thức đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm quang đãng, không vướng một gợn mây. Ở Tokyo, muốn thấy sao phải căng mắt mới được một vài điểm sáng, nhưng ánh trăng đêm nay thì sáng trong rực rỡ.
[Kisumi: Một bước nhỏ của tình nhân, nhưng là bước nhảy vọt khổng lồ cho Sena Kisumi này.]
[Yorka: Lại còn dẫn Neil Armstrong nữa chứ?]
Quả nhiên, Arisaka biết ngay cái tên phi hành gia đầu tiên đặt chân lên mặt trăng.
[Kisumi: Trăng đẹp quá, nhỉ?]
[Yorka: Lại còn trích Natsume Souseki…]
[Kisumi: Quan trọng là ý nghĩa sau lời nói thôi.]
[Yorka: Ừ, ừ.]
[Kisumi: Không hứng văn chương à? Thế thì nói thẳng luôn nhé.]
[Yorka: Tôi biết câu đó nghĩa là gì rồi!]
[Kisumi: Tớ thích cậu, Arisaka.]
Phía bên kia im lặng.
“Chẳng lẽ mình đi xa quá rồi?”
Ngay khi cảm giác hối hận len vào, một tin nhắn nữa xuất hiện.
[Yorka: Đừng quá trớn.Chúc Ngủ ngon!]
Tôi vội vàng gõ trả lời: [Ngủ ngon nhé!]