Sáng hôm sau.
Sau khi rời khỏi Tổng hành dinh, tôi cùng Ernst đi thẳng đến một tiệm cắt tóc.
Thú thật, tôi không muốn đi chút nào, nhưng Ernst cứ khăng khăng rằng vì chúng tôi được mời bởi Hoàng gia, nên việc cố gắng trông tươm tất một chút là điều tối thiểu cần làm. Tôi đành chịu, không thể từ chối được.
Ở đó, tôi đã được tạo kiểu tóc vuốt ngược – xu hướng mới nhất của Đế quốc – rồi sau đó đi xe của Ernst đến biệt thự yến tiệc hoàng gia.
Một biệt thự yến tiệc – bạn có tin được không?
Chỉ cần tưởng tượng xem cần bao nhiêu của cải để xây hẳn một biệt thự chỉ dành riêng cho yến tiệc thôi đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi rồi.
Khi tôi đang ngắm nhìn vẻ tráng lệ của biệt thự trong lúc bước đến cổng, nhân viên phụ trách kiểm tra danh sách khách mời cất lời:
“Buổi tối tốt lành, thưa các quý ông. Xin vui lòng cho biết tên của quý vị?”
Trước khi tôi kịp trả lời, Ernst đã nói trước:
“Ta là Ernst Bark. Và chàng trai trẻ khôi ngô bên cạnh ta đây là…”
“À! Đại úy Daniel Steiner, đúng không ạ? Làm sao tôi có thể không nhận ra một nhân vật nổi tiếng như vậy!”
“Nhân vật nổi tiếng, hả.”
Ernst quay sang tôi với một nụ cười tinh quái.
Chắc hẳn đó là cách ông ấy nói rằng tôi đã có đủ tư cách để được mời, nhưng thành thật mà nói, điều đó chỉ khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
“Đại tá Ernst Bark, Tham mưu trưởng Tác chiến. Và Đại úy Daniel Steiner, Sĩ quan Tham mưu Tác chiến. Danh tính của quý vị đã được xác nhận. Mời quý vị tận hưởng buổi tối.”
Nhân viên lùi sang một bên và cúi chào lịch sự.
“Cảm ơn. Cứ làm tốt công việc của cậu.”
Với lời chào đó, Ernst bước vào sảnh tiệc, và tôi theo sát phía sau anh ấy.
Bên trong, tầng một nhộn nhịp với những người phục vụ đi lại bận rộn.
“Chúng ta lên trên thôi.”
Chúng tôi bước lên cầu thang trải thảm đỏ phía trước và đến tầng hai, nơi Đại sảnh đường rộng lớn hiện ra trước mắt chúng tôi.
Sảnh đường rộng lớn vô cùng, có lẽ lên đến hàng trăm mét vuông, và đông nghịt người đang trò chuyện sôi nổi.
Một chi tiết nổi bật – hầu hết đàn ông đều mặc quân phục tương tự như của tôi và Ernst.
Trong một Đế quốc thời chiến, phục vụ trong quân đội có lẽ là một dấu hiệu của vinh dự lớn, và dường như nhiều người rất muốn thể hiện điều đó.
Đồng thời, có những người khác mặc vest trang trọng hoặc trang phục lụa xa hoa, có lẽ là những nhà tài chính giàu có hoặc quý tộc đã tài trợ cho quân đội Đế quốc.
Khi chúng tôi đi qua đám đông, một sĩ quan cấp tướng nhìn thấy Ernst và tiến lại gần chúng tôi.
Người đàn ông có khuôn mặt đầy sẹo và nếp nhăn – một nhân vật không thể nhầm lẫn mà tôi đã quá quen thuộc.
Chuẩn tướng Heinrich Schmidt, Tư lệnh Quân đoàn Cơ động Phép thuật số 1.
Tôi không thể quên ông ta dù có cố gắng – ông ta là một trong những người đầu tiên tôi gặp sau khi lấy lại ký ức kiếp trước của mình.
“Đại tá Ernst! Vậy là anh cũng được mời! Còn đây là…”
Là một lữ đoàn trưởng kiêm chuẩn tướng, trước sự hiện diện của ông, tôi cảm thấy căng thẳng và lập tức giơ tay chào.
“Rất vinh dự được gặp lại ngài, Tư lệnh. Tôi là Đại úy Daniel Steiner.”
“Ồ! Tôi thấy cậu đã thăng thêm một cấp bậc kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau rồi sao? À, xét về những thành tích cậu đã đạt được, điều đó là đương nhiên thôi. Đúng không, Bender?”
Phía sau Heinrich, Đại úy Philip Bender gật đầu như một cái bóng.
“Quả thật vậy. Đại úy Daniel Steiner – tôi rất mừng khi anh đang phục vụ Đế quốc. Nếu chúng ta gặp nhau với tư cách kẻ thù, anh hẳn sẽ là một đối thủ khá đáng gờm.”
“Ngài quá khen ạ.”
Thành thật mà nói, đó thực sự là lời khen quá mức.
Hầu hết thành tựu của tôi đều là ngẫu nhiên hơn là cố ý.
Nhưng Heinrich dường như hiểu phản ứng của tôi là sự khiêm tốn và mỉm cười tán thành.
“Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, tôi đã nghĩ cậu đủ tài năng để làm việc dưới quyền tôi. Quân đội Đế quốc sắp tiến quân về phía bắc để mở rộng lãnh thổ… Chà, có lẽ chúng ta nên thảo luận điều này sau. Ernst?”
Cái gì? Cái gì mà tự nhiên lại bỏ lửng vậy?
Cảm thấy bất an, tôi chờ Ernst trả lời:
“Vâng, thưa ngài. Xin mời.”
“Tôi cần nói chuyện với Phó Tham mưu trưởng về tương lai của Đế quốc, nhưng trước đó, tôi muốn nghe ý kiến của anh. Nếu anh không phiền, tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh hơn để thảo luận điều này.”
“Ồ, tất nhiên rồi. Nếu Tư lệnh yêu cầu, tôi sẽ sẵn lòng.”
Rõ ràng, hai người đã quen biết nhau từ trước, vì họ vừa cười vừa cùng nhau bước đi.
Philip, người đang định đi theo Heinrich, dừng lại và liếc nhìn tôi:
"Đại úy Daniel à? Vì đây là lần đầu tiên cậu dự tiệc, cứ đi dạo một vòng và tìm chút gì ăn cho đỡ buồn nhé. Phần chính của buổi tiệc sẽ bắt đầu muộn hơn một chút, nên cậu cố gắng đợi đến lúc đó."
Tôi thực sự cảm động trước những lời quan tâm của anh ấy.
Philip thực sự là một thiên thần sao?
Tôi gật đầu, và Philip thoáng nở một nụ cười trước khi đi theo Heinrich.
Còn lại một mình, tôi quét mắt khắp sảnh.
‘Trước mắt thì…’
Có vẻ như cách tốt nhất là tìm một chỗ ngồi ở một trong các bàn tiệc và chờ đợi.
Đứng một mình lúng túng chỉ thu hút sự chú ý không cần thiết.
Và sự chú ý không mong muốn là điều cuối cùng tôi cần.
Với suy nghĩ đó, tôi chậm rãi bước về phía các bàn tiệc.
‘Ồ.’
Tôi phát hiện một chỗ trống đối diện với một người đã bắt đầu ăn.
***
Alistair, một đặc vụ tình báo của Vương quốc Eldresia, giả vờ thưởng thức bữa ăn trong khi cẩn thận quét mắt khắp xung quanh.
Dù sao thì, đây cũng là yến tiệc của hoàng gia. Chỉ cần đưa mắt nhìn qua, bạn sẽ thấy vô số quan chức cấp cao đang tụ tập đông nghịt tại đây.
Nhiệm vụ của anh ta rất đơn giản – truyền danh sách khách mời thực tế của bữa tiệc cho các đặc vụ khác.
Thông tin này sẽ giúp các đồng minh của anh ta dễ dàng thực hiện các vụ ám sát có chủ đích khi họ tiến hành cuộc tấn công đã lên kế hoạch vào sảnh tiệc.
Vì lý do đó, mắt Alistair đảo liên tục khắp phòng, luôn cảnh giác. Tiếng bước chân đang đến gần đột nhiên thu hút sự chú ý của anh ta.
Cốc, cốc –
Tiếng bước chân chậm rãi, dứt khoát đến gần hơn trước khi dừng lại.
Nuốt nước bọt một cách lo lắng, Alistair ngẩng đầu lên và thấy một người đàn ông với mái tóc đen và đôi mắt cũng đen sẫm đang nhìn xuống anh ta.
Anh ta lập tức nhận ra người đàn ông đó.
‘Đại úy Daniel Steiner…’
Một con quái vật đã khiến Reginald, kẻ nổi tiếng kín miệng, phải khai tuốt chỉ sau một ngày thẩm vấn.
Tại sao một người như anh ta lại ở đây? Anh ta đã bị phát hiện sao?
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Alistair khi Daniel mỉm cười và nói:
“Anh đi một mình à? Nếu anh không phiền, tôi muốn ngồi vào chỗ này.”
Từ chối anh ta chỉ làm dấy lên nghi ngờ. Ép mình giữ bình tĩnh, Alistair gật đầu:
“Tất nhiên. Mời anh ngồi.”
“Cảm ơn. Chân tôi bắt đầu mỏi rồi.”
Pha trò một cách nhẹ nhàng, Daniel kéo ghế ra và ngồi xuống.
Đặt chiếc mũ quân phục lên bàn, anh khẽ thở ra như thể cuối cùng cũng được thư giãn.
“À. Tôi quên giới thiệu bản thân. Tên tôi là—”
“Tôi đã biết rồi. Đại úy Daniel Steiner, đúng không?”
Daniel mở to mắt ngạc nhiên.
“Anh biết tôi sao?”
"Dĩ nhiên rồi. Ai ở kinh đô này mà không biết Đại úy Steiner chứ? Người nào không biết thì hẳn phải là gián điệp rồi."
"Chà. Tôi có nhắm tới danh tiếng đâu, vậy mà hình như tôi cũng có được nó rồi..."
Daniel thở dài, rồi liếc nhìn món ăn Alistair đang ăn và buông ra một tiếng “Ồ” đầy ấn tượng.
“Kia không phải là spätzle sao? Và schnitzel bên cạnh nữa! Anh chắc hẳn đến từ miền nam?”
Lau khóe miệng bằng khăn ăn, Alistair gật đầu.
“Đúng vậy. Spätzle là món ăn chủ yếu ở quê tôi.”
“Spätzle là món chủ yếu… À! Anh đến từ lãnh địa của Nam tước Betargen. Cụ thể là vùng Balzach, đúng không?”
Alistair mở miệng định trả lời, nhưng Daniel giơ tay ngăn lại.
“Để tôi đoán xem. Balzach là khu vực duy nhất trong lãnh địa của Nam tước Betargen nơi spätzle được ăn phổ biến. Tôi nói đúng chứ?”
Sau một thoáng do dự, Alistair gật đầu.
Phủ nhận lúc này chỉ làm bầu không khí trở nên khó xử.
“Không thể tin được! Gặp được người từ miền nam đã hiếm rồi, lại còn là Balzach nữa sao? Tôi cũng từ đó đến! Anh đã nghe nói về làng Fianmari chưa?”
Giọng điệu của Daniel đầy sự phấn khích thực sự khi gặp một người đồng hương, nhưng Alistair cảm thấy người đàn ông này đang dần dần thu hẹp khoảng cách với anh ta, xác định danh tính của anh ta.
Lòng bàn tay anh ta bắt đầu đổ mồ hôi.
Cố gắng giữ bình tĩnh, Alistair mỉm cười.
“Tất nhiên rồi. Làng Fianmari. Không phải có một nhà hàng nổi tiếng gần đó sao?”
Thiết lập một mối liên hệ là cách an toàn nhất để chuyển hướng nghi ngờ.
Khuôn mặt Daniel càng rạng rỡ hơn, rõ ràng anh ấy rất vui mừng khi gặp được người từ cùng quê.
“À, đúng vậy! Nhà hàng Jack’s. Ngày xưa nó khá nổi tiếng. Thật lòng mà nói, nó trông quá tồi tàn để gọi là nhà hàng, nhưng tôi từng ghé thăm nó thường xuyên. Nhớ lại kỷ niệm quá.”
Daniel búng tay một cái như vừa chợt nhớ ra điều gì đó, rồi nhoài người về phía trước.
“Nếu anh biết nhà hàng Jack’s, nghĩa là anh hẳn đã ăn ở đó rồi! Thật lòng mà nói, không ai từ Balzach mà chưa từng đến Jack’s.”
“Vâng, tất nhiên.”
“Món ăn yêu thích của anh ở đó là gì?”
Đó là một câu hỏi ngây thơ, nhằm gợi lên nỗi nhớ, nhưng Alistair cảm thấy sức nặng của cuộc thẩm vấn đè nặng lên mình.
Nếu anh ta nhắc đến một món không có trong thực đơn, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Trong đầu liên tục tính toán, Alistair nhớ lại một món ăn thường được phục vụ ở các vùng phía nam của Đế quốc.
“Tôi rất thích món bánh táo nướng ở Jack. Năm ngoái tôi còn ghé thăm, và hương vị vẫn còn tươi mới trong ký ức tôi.”
“À ha! Bánh táo nướng!”
Daniel vỗ tay và cười lớn.
“Nó ngon tuyệt, đúng không? Hương vị ngọt ngào và mềm mại đó thật khó quên. Đặc biệt là khi ăn kèm với kem vani hoặc kem tươi.”
Alistair cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta đã may mắn – bánh táo nướng là một món ăn được công nhận rộng rãi, thường được phục vụ ở các vùng phía nam Đế quốc, thường là bữa sáng hoặc món tráng miệng.
Giờ thì anh ta chỉ cần tìm cách thoát ra một cách êm đẹp sau một vài cuộc trò chuyện nữa.
Nhưng đúng lúc anh ta bắt đầu cảm thấy an toàn, Daniel nghiêng đầu.
“Hmm… Có vẻ hơi lạ.”
Lạ? Anh ta đang nói gì vậy? Alistair đứng chết lặng, không thể trả lời, khi Daniel xoa cằm suy nghĩ.
Rồi Daniel từ từ quay đầu lại và nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Theo tôi được biết, nhà hàng Jack đã ngừng phục vụ bánh táo nướng ba năm trước rồi. Sau một sự cố khi một khách hàng bị dị ứng táo có phản ứng nghiêm trọng, món đó đã bị loại khỏi thực đơn.”
Daniel cúi người về phía trước, đôi mắt đen láy không chớp.
“Nhưng anh nói anh đã ăn nó năm ngoái?”
Máu trong người Alistair dường như đông cứng lại trong chốc lát. Một cơn hoảng loạn tột cùng ập đến, ghì chặt lấy anh ta.