“Cậu tốt bụng thật đấy, Noor. Bà già này được giúp đỡ rất nhiều!”
“Không có gì đâu, cô Stella. Cảm ơn cô đã nhờ cậy cháu ạ.”
Cô Stella là một phụ nữ trung niên và là khách hàng với yêu cầu dọn cống mà tôi vừa hoàn thành. Sau khi cô Stella kí tên vào tờ xác nhận hoàn thành nhiệm vụ mà chúng tôi vốn đã làm nhiều lần trước đây, tôi nói lời tạm biệt và đi làm công việc tiếp theo của mình.
Kí ức về lần đầu tiên tôi tới nơi ở của cô ấy vẫn còn hiện hữu trong trí óc tôi. Đó là công việc đầu tiên của tôi từ khi trở thành mạo hiểm giả. Cô Stella sống tại một khu thuộc thủ đô hoàng gia gọi là “Khu phố cổ” vì nó đã tồn tại từ rất lâu rồi. Mặc dù là một phần của thủ đô, nhưng nó gần như nằm ở phía ngoài cùng dẫn đến khó tiếp cận với những dịch vụ vệ sinh tốt, điều vốn rất được quan tâm ở trung tâm của thủ đô. Vậy nên, cư dân của khu phố cổ phải tự dọn khu phố này.
Vậy nhưng, cô Stella, người đã sống một mình từ khi chồng và con trai của cô mất, bị đau chân và mắt kém. Vì không có ai xung quanh để giúp đỡ, nên nhiệm vụ dọn dẹp dần trở nên khó khăn qua từng ngày. Rồi, những cái cống xung quanh nhà cô, vốn đã tích bẩn một thời gian, khó tránh khỏi việc bốc mùi khó chịu.
Sau nhiều lần thử tìm cách giải quyết không thành, cô Stella nhận ra mình không thể tự làm được. Vậy nên, lựa chọn cuối cùng của cô là gửi yêu cầu đến Hội Mạo hiểm giả.
“Làm ơn,” nội dung của nhiệm vụ, “có ai đó có thể tốt bụng giúp tôi được không ?”
Và, hiển nhiên, không ai làm cả.
Theo như tôi hiểu được, trong mắt của những Mạo hiểm giả, yêu cầu của cô Stella không khiến họ có hứng thú muốn làm. Những công việc có lương cao như săn quái hay thu thập nguyên liệu khẩn cấp mới là dạng yêu cầu được Hội ưu tiên sắp xếp cho khách hàng.
Có lẽ vì mọi người thường nghĩ rằng dọn vài cái cống thì làm lúc nào chả được, rảnh thì làm thôi, nên yêu cầu của cô Stella đã bị ngó lơ. Rồi, may thay, ngay khi cô ấy hoàn toàn không biết phải làm gì thì tôi xuất hiện.
Cô đã rất cảm kích khi công việc đầu tiên này của tôi được hoàn thành, rồi cô trở thành khách quen và bắt đầu gửi yêu cầu với đích danh tên tôi. Thực lòng mà nói, cũng nhờ thấy được cô đã vui như thế nào mỗi lần tôi đến giúp, mà tôi mới muốn tiếp tục công việc, chứ không phải chỉ làm để kiếm tiền. Càng làm nhiều lần, thời gian tôi cần để dọn cống mỗi lần lại giảm đi—nên, dần dần, tôi cũng dọn thêm cả những phần cống ở xung quanh đó.
Mặc dù vài người vẫn nói làm vậy là tốn thời gian, nhưng hàng xóm của cô Stella rất biết ơn điều đó, nên tôi cũng vui vẻ tiếp tục. Mức lương của công việc này không thể nói là ổn, nhưng nó vẫn đáng để làm. Dù sao thì, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mọi người, và cảm thấy thoả mãn khi biết rằng mình có thể khiến thành phố sạch hơn một chút bằng chính đôi tay này.
Cơ mà có vẻ, hôm nay tôi đã làm quá mất rồi. Thỉnh thoảng trong khi dọn dẹp, tôi lại quên mất thời gian, nên đã đi làm việc tiếp theo muộn hơn dự định.
“Giờ tôi làm luôn được không ?” Tôi hỏi lớn tiếng.
Sau khi đi qua con đường trong thành phố rồi rẽ hai lần, tôi đã đến được công trường nơi tiếp theo tôi làm việc. Như mọi lần, anh trưởng nhóm, khách hàng thứ hai trong ngày, đi ra và chào tôi.
“Được, Noor. Cứ như mọi lần nhá. Tôi tin tưởng cậu đấy!”
Những ngày gần đây, lịch trình làm việc của tôi thường bao gồm dọn dẹp cống vào buổi sáng, và sau đó là bê đất tại công trường này vào buổi trưa.
Theo như tôi đã biết, thì thủ đô hoàng gia nơi tôi đang sống khá nổi tiếng với cái tên Thánh địa của Mạo hiểm giả nhờ có sự hiện diện của một số lượng lớn các mê cung cổ xưa trong thành phố. Gần đây, thành phố đã tiến hành các công trình lớn với mục tiêu mở rộng đoạn đường phía trước các mê cung, nên những công trường này rất cần nhân lực. Nhưng cuối cùng, cũng vì thiếu hụt nhân lực, mà yêu cầu lại được gửi tới Hội.
Và, cũng giống như dọn dẹp cống rãnh, các công trình công cộng không mấy thu hút đối với các Mạo hiểm giả. Bởi rõ ràng, người nhận yêu cầu này chỉ có duy nhất một mình tôi. Mặc dù, đúng là tôi cũng chẳng thể nhận được yêu cầu nào khác.
Nhưng dù sao thì, tại đây, không quan trọng là ai, bất cứ ai cũng sẽ được đánh giá công bằng dựa trên lượng công việc làm được. Chuyển được càng nhiều đất, thì thù lao càng nhiều. Nhờ kĩ năng [Cường hoá cơ thể] có được khi học lớp huấn luyện chiến binh, tôi có thể dễ dàng làm việc gấp 5 lần người khác, và với [Hồi phục cấp thấp], kĩ năng tôi học được từ khoá huấn luyện tu sĩ, tôi có thể chầm chậm phục hồi lại sức lực trong khi làm việc, nên không cảm thấy mệt mỏi gì mấy.
Các kĩ năng này có lẽ không đủ hữu dụng để tôi có thể đăng kí làm Mạo hiểm giả, nhưng chúng khá là giúp ích cho cuộc sống hiện tại. [Lén lút], kĩ năng của đạo tặc, khá là tốt nếu dùng cho việc bắt giữ mấy con mèo lạc, [Tiểu cầu lửa], kĩ năng của ma thuật sư, có thể dùng để nấu ăn. Kĩ năng của thợ săn, [Ném đá], thì không được dùng nhiều, nhưng lại có thể pha trò cho lũ trẻ khi có thể ném trúng vật thể từ khoảng cách xa.
Tuy vậy, kĩ năng duy nhất mà tôi luyện tập khắc khổ, [Né tránh], riêng nó là tôi không tìm được một ứng dụng thực tế nào.
Kể cả bây giờ, tôi vẫn tiếp tục luyện tập, bởi khá là khó để bỏ không làm một việc gì đó mà bản thân đã làm suốt 15 năm. Và vì tôi vẫn còn nung nấu hi vọng rằng một lúc nào đó, nỗ lực của mình sẽ có kết quả, nên tôi không hề có ý định dừng lại—mặc dù khả năng có kết quả cũng chả có gì khả quan.
Dù sao thì, ngoài việc không thể trở thành Mạo hiểm giả bình thường, những kĩ năng này cũng đủ để tôi có thể trang trải cuộc sống tại thủ đô. Cơ mà, dù tôi có nghĩ rằng những gì tôi đã luyện được không hoàn toàn vô nghĩa, thì tôi vẫn còn một khoảng rất xa mới có thể với tới hạng Tân thủ. Ở thời điểm hiện tại, tôi đủ biết rằng ước mơ trở thành anh hùng là quá ngạo mạn.
Đã nhiều lần, tôi tự hỏi bản thân, Hiện tại như thế này vẫn chưa đủ hay sao ? Ước mơ trở thành Mạo hiểm giả bắt đầu bằng việc giúp đỡ người khác, và, tất nhiên, đó là những gì tôi đang làm. Tôi nhận nhiệm vụ, được trả lương, và mọi người tin tưởng ở tôi. Ngày qua ngày, đó là cuộc sống hiện tại của tôi. Nhiêu đó cũng đủ để thoả mãn rồi, đòi hỏi nhiểu hơn nữa là quá tham lam.
Bên cạnh đó, tôi cũng không còn gia đình để chăm sóc, và cũng chả có gì cần phải có thật nhiều tiền. Làm những việc nguy hiểm để nhanh giàu là không cần thiết.
Không chừng cứ tiếp tục thế này đến cuối đời cũng hay.
Suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu tôi khi làm việc quanh thành phố, rồi trước khi nhận ra thì, ba tháng đã trôi qua.
Những ngày này, tôi đã tìm được một nơi ở phù hợp. Tôi khá thích quán trọ giá rẻ mà người của hội đã giới thiệu cho tôi, và đã ở đó một thời gian dài. Một phần lí do khiến nó rẻ là vì nó không bao gồm việc ăn uống, nhưng vì tôi đã tự nấu từ khi còn nhỏ nên việc này cũng không ảnh hưởng gì.
Nhà trọ cũng không có phòng tắm, nhưng quanh thành phố cũng có nhiều nhà tắm công cộng. Có khá nhiều loại nhà tắm chỉ cách đó có vài bước chân, nên tôi có thể lựa chon dựa theo cảm giác của tôi mỗi ngày. Thỉnh thoảng, sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi lại tự thưởng cho mình cái gì đó ngon ngon từ một sạp hàng ven đường. Nơi đây là thủ đô hoàng gia, cuộc sống của tôi khá là thoải mái.
“Làm tốt lắm, Noor.” Anh trưởng nhóm nói với tôi. “Cậu thực sự làm quá tốt. Tiếc rằng cậu lại là Mạo hiểm giả. Cậu chắc là không muốn chuyển qua làm việc cùng tôi và mọi người không ? Tôi sẽ trả gấp ba... không, gấp năm lần tiền lương bình thường. Cậu muốn nhiều hơn cũng được. Cậu xứng đáng được như vậy.”
Anh trưởng nhóm có vẻ khá thích tôi sau một thời gian làm việc chung, rồi anh cũng bắt đầu có thói quen đề nghị tôi sang làm việc chung từ đó, Và...
“Cảm ơn anh,” Tôi đáp lời. “Nhưng tôi cảm thấy hiện tại là ổn rồi ạ.”
...Tôi cũng hình thành thói quen từ chối anh ấy mỗi lần được đề nghị như vậy.
“A, tiếc thế, tôi nói thật đấy.” Anh nói, trong khi thở dài và nhìn tôi đầy thất vọng.
Mỗi lần, anh đều phản ứng lại như vậy. Tôi cũng cảm thấy chút có lỗi. Nhưng, tôi cũng khá bất ngờ khi mình không thể từ bỏ giấc mơ từ rất lâu. Điều đó cũng dần trở thành một thói quen luôn. Đến cuối cùng, tôi vẫn muốn trở thành Mạo hiểm giả. Mặc dù tôi vẫn hay bị mấy anh công nhân trêu trọc vì điều đó, tôi vẫn muốn cố gắng để đi mạo hiểm giống như những câu truyện. Một ước mơ thật ngớ ngẩn, nhưng không sao, tôi thấy ổn là được.
Tôi cố gắng làm việc, di chuyển đất... và đến khi ngó đầu lên, mặt trời đã dần lặn xuống. Đến lúc kết thúc công việc rồi.
“Hôm nay làm việc thế thôi. Chúng tôi đi trước tiến độ được là nhờ có cậu Noor. Ngày mai, tôi vẫn tin ở cậu đó.”
“Vâng, cảm ơn anh. Mai gặp lại.”
Rồi, như thường lệ, tôi đưa tờ giấy xác nhận cho anh ấy kí tên. Sau khi báo cáo lại với Hội và nhận phần tiền của ngày hôm nay, tôi đi tắm và đến vị trí mà tôi thường dùng để luyện tập.
Thế nhưng, ngay khi vừa đi, tôi đoán rằng mình đã thấy một luồng sáng. Nó đến từ phía sau công trường, nơi cánh cổng của Mê cung Lạc lối được tìm thấy.
“Gì vậy ?” Tôi tự hỏi.
Là tưởng tượng sao ?
Không, tôi đã nhìn thấy gì đó. Một luồng sáng mạnh màu đỏ tím của thứ gì đó. Và ngay khi tôi xác nhận như vậy—
“Ai đó... Cứu...!!”
—Một tiếng hét yếu đuối vang lên.