I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

302 8690

A Fairy Tale for the Villains

(Đang ra)

A Fairy Tale for the Villains

Nuts And Spices; 냥이와 향신료

Từ vựng Hán tự Dịch Đang tìm kiếm ... Tiếng Anh Từ điển JP

7 315

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

63 496

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

30 279

Đừng để thám tử suy luận. Nếu không, thế giới có thể sẽ bị hủy diệt.

(Tạm ngưng)

Đừng để thám tử suy luận. Nếu không, thế giới có thể sẽ bị hủy diệt.

夜方 宵

Tôi là thám tử. Không phải thám tử bình thường, mà là thám tử chính hiệu.

1 34

Stardust Project

(Đang ra)

Stardust Project

Gangseoul

Nhóm nhạc thần tượng hàng đầu - Stardust có các thành viên dần biến mất như cát bụi.Group từng có bảy thành viên kết thúc với bốn thành viên.

90 119

Tập 01 - Chương 06. Báo cáo hoàn thành nhiệm vụ

Sau khi rời khỏi hiện trường, tôi đã phải đi vòng một đoạn để trở về Hội Mạo hiểm giả. Vốn tôi đã tính đi thẳng một mạch đến đó để báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, nhưng sau đó lại phát hiện ra vài kẻ khả nghi đang bám theo phía sau. Họ khiến tôi có dự cảm không lành, nên tôi đã cố cắt đuôi họ.

Đi vòng như vậy mất thêm chút thời gian, nên bây giờ, trờ đã tối hẳn.

“Ơn giời! Cậu đây rồi, Noor!” Chủ hội thốt lên ngay khi tôi bước vào. “Cậu làm ta lo quá. Có chuyện gì với cậu không ?”

“Chuyện gì là sao ạ ?” Tôi thắc mắc.

“Gì vậy ? Cậu không để ý cảnh hỗn loạn ngoài kia à ? Một con quái vật ở Abyss vừa mới xuất hiện ở ngay cổng vào Mê cung. Một con quái vật đáng sợ cậu sẽ không bao giờ muốn thấy nó ở quanh đây.”

“Quái vật...?”

“Đúng. Mọi người cứ chạy loạn hết lên. Ta nghe rằng nó ở gần chỗ công trường của cậu, nên nghĩ chẳng có lẽ... nhưng có vẻ cậu không gặp được nó. Ơn giời, thế là mừng rồi. Thứ đó từng khiến cho cả một đội Mạo hiểm giả cấp S phải bỏ chạy lấy người đấy. Thứ đó có thể giết ta chỉ trong chớp mắt, mặc dù ta cũng đặt hạng A chứ chả ít.”

“Khủng khiếp vậy sao ? Vậy chắc cháu vừa dùng hết vận may trong một năm ấy chứ.”

Thứ duy nhất tôi bắt gặp là một con bò. Đúng là nó cũng khiến tôi phải một phen dựng tóc gáy, nhưng ít ra gặp con bò đó vẫn hơn là một con quái vật thật sự.

“Vậy chuyện gì đã xảy ra ?” Tôi hỏi lại. “Con quái vẫn còn ở đó sao ?”

“Không, an toàn rồi. Hỉnh như là—mặc dù là một con Minotaur ở Abyss nhưng có một người bí ẩn đã hạ gục nó rồi. Một đòn duy nhất, không hơn. Khủng quá đúng không ?”

“Con quái vật mạnh như vậy mà... một đòn duy nhất ?”

“Phải, Chúng ta đã gặp may. Không có anh ta chắc cả thành phố này đã bị san bằng rồi. Dù đó là ai thì ta cũng rất biết ơn.”

“Ngoài kia vẫn còn những người tuyệt vời như vậy sao, huh ?”

Những việc đó đã xảy ra trong khi tôi đang phải chật vật với một con bò... Rõ ràng là tôi vẫn còn quá yếu. Đó là sự thật mà tôi buộc lòng phải thừa nhận.

“Vậy...” Tôi nói. “Người đó đã đánh bại con quái từng khiến cả một đội toàn hạng S phải bỏ chạy... một mình ? Rốt cuộc đó là ai ?”

“Ai biết ?” Chủ hội đáp lời, sau khi ngừng lại một chút để suy nghĩ. “Chắc cậu nghĩ người mạnh như vậy thì ít nhiều cũng sẽ có người biết đến, nhưng ta lại chưa từng nghe bất cứ gì về người đó. Quân đội đang tản ra khắp thành phố để tìm kiếm anh ta, nên chắc sẽ sớm biết được thôi.”

“Vậy sao ạ ?”

Trong khi tán chuyện phiếm như thường lệ, chủ hội đã xem xét giấy chứng nhận hoàn thành nhiệm vụ và đưa cho tôi một cái túi chứa tiền công của tôi. “Của cậu đây—tiền công ngày hôm nay. Không tệ đâu.”

“Một công việc thoải mái ạ.” Tôi nói, đồng thời cầm lấy cái túi từ tay ông. “Cảm ơn ông.”

“Về chuyện này, Noor. Cậu đã nghĩ thêm gì về công việc nào ổn định hơn chưa ?”

“Công việc ổn định ? Cháu là Mạo hiểm giả rồi còn gì.”

Chủ hội đưa tay lên ôm đầu, thờ dài một hơi. “Nhìn lại đi, Noor. Ta đã nói nhiều lần rồi, cậu biết rằng chúng ta sẽ lấy đi một phần từ tiền kiếm được của cậu đúng không ? Nếu không có bọn ta, thì cậu sẽ có thêm 30% số tiền trong túi nữa đấy.”

“Vâng. Cháu biết.”

“Tên chủ thầu cũng đã nói chuyện với ta rồi đấy. Lần nào hắn cũng xin ta giao cậu cho hắn. Bảo rằng không tìm được công nhân nào tốt hơn cậu. Còn có cả người khác nữa đó, không phải chỉ mình hắn đâu. Mọi người đều đang muốn giúp cậu đó. Cậu nghĩ việc này sẽ kéo dài bao lâu chứ hả ? Cậu nên tìm một nơi mà cậu có thể làm rồi bắt đầu lại—”

Trước khi kịp để ý thì chủ hội đã bắt đầu nói chuyện liên miên không ngừng. Chuyện này xảy ra bao nhiêu lần rồi nhỉ ? Mới gần đây, ông ấy có nói với tôi về một cơ hội việc làm tốt—đương nhiên không phải nhiệm vụ. Ông ấy muốn tôi chuyển đến chỗ đó. Dù đã quả quyết rằng tôi không cần nhiều hơn hiện tại, nhưng, chà...

Kì lạ thay, dù không gặp nhau quá nhiều, nhưng chủ hội vẫn kiên trì tìm việc cho tôi. Ông ấy thực sự muốn tốt cho tôi.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là một lúc nào đó tôi sẽ đồng ý với đề nghị đó của ông ấy.

“Vậy nên nhá, Noor. Mạo hiểm giả là một nghề thú vị, ta công nhận điều đó. Ta cũng đã làm công việc này đến tận bây giờ cơ mà. Nhưng có thú vị thì nó cũng không làm thay đổi được chuyện đa số Mạo hiểm giả đều chết trẻ. Hồi xưa ta cũng đã có vài người bạn thân. Toàn là anh em tốt cả. Nhưng đã là Mạo hiểm giả tức là phải hiểu rõ, thình lình một ngày nào đó, cậu tỉnh giấc và nhận ra họ đều đã đi cả rồi. Thế nên, khi ta mười lăm tuổi—”

Không ổn rồi. Ông ấy đang bắt đầu lái một câu chuyện khác mà tôi đã được nghe kể không biết bao lần. Mỗi lần chủ hội như vậy là tôi sẽ phải cắm cọc ở đây rất lâu.

Được nghe ông ấy kể chuyện về bạn bè nhiệt tình như vậy, tôi thấy rất vui—chuyện về cách họ gặp nhau, rồi cùng lập tổ đội—nhưng ngày mai tôi vẫn còn việc phải làm, nên tôi muốn nhanh chóng về nhà. Thế nên, tôi chỉ nở một nụ cười như thường lệ trong khi vừa để câu chuyện trôi đi vừa cố tìm thời điểm đề ngừng ông ấy lại.

Nhưng, trước khi có thể làm vậy, một sự hiện diện bất ngờ xuất hiện sau lưng tôi.

“Cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi.” Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Tôi quay đầu, ngỡ ngàng, mặt đối mặt với một người có vóc dáng nhỏ nhắn trong chiếc áo choàng. Người đó—cô gái đó—cởi bỏ mũ trùm. Hình như tôi đã thấy cô gái đó ở đâu rồi. Nếu không nhầm, có lẽ cô gái đó là...

“Cô gái lúc vừa nãy ?” Tôi hỏi.

“Vâng.” Cô ấy trả lời. “Nói thế này thật không phải, nhưng em cần phải gặp lại anh một lần nữa.”

Cô ấy rất giống với cô gái đã bị con bò điên đó tấn công.

Khoan đã... vậy tức là cô ấy đã bám theo tôi ? Tôi đã có thể dễ dàng cắt đuôi mấy kẻ lạ mặt theo đuôi ở phía sau, nhưng lại không hề nhận ra cô ấy.

Xem ra tôi đã quá tự cao khi cho rằng kĩ năng [Lén lút] của mình đã tiến bộ, chỉ vì tôi đã có thể săn thỏ rừng, sói, và vài con vật khác mà không khiến chúng phát hiện ra khi còn sống ở căn chòi trên núi. Nhưng nếu một người nhỏ tuổi như cô ấy vẫn có thể bám đuôi phía sau mà không hề khiến tôi phát giác... Tôi vẫn còn phải luyện tập rất nhiều.

Nhưng làm sao cô ấy biết được tôi sẽ đi đến đâu ? Là do may mắn sao ? Không, không thể nào. Cô ấy hẳn phải có một kĩ năng nào đó có thể làm việc này.

“Oh.” Tôi đáp lời. “Em đã dùng kĩ năng để tìm ra tôi đúng không ?”

“Vâng. Em có học qua trường đạo tặc. Nói thế này hơi khiếm nhã, nhưng em đã dùng kĩ năng định vị không gian từ khoảng cách xa để tìm ra anh. Em nghĩ rằng làm vậy sẽ nhanh hơn, nên...”

Wow. Kĩ năng nghe có vẻ rất hữu dụng. Mà cô ấy có thể học nó khi vẫn nhỏ như này sao ?

“Vậy em thuộc lớp đạo tặc sao ?” Tôi hỏi.

Cô gái ngẫm nghĩ một lúc rồi mở lời. “Không. Ma thuật sư mới là nghề chính của em... nhưng mà, đại khái mà nói thì, em có một lượng kĩ năng nhất định thuộc cả sáu loại nghề.”

“Nhiều vậy sao ? Tuyệt vời thật.”

“Cái đó là truyền thống gia đình em rồi ạ. Một kiểu gia quy. ‘Không ngừng học hỏi’ là châm ngôn của nhà em... Nhưng mà, em thực sự thích mấy thứ này đấy ạ. Nhưng nếu đem so với anh thì thật đáng hổ thẹn.”

“Không, không. Em thực sự rất tuyệt vời đó.”

Cô ấy vẫn còn trẻ—độ tuổi chắc cũng chỉ bằng với tôi lúc lần đầu rời khỏi căn chòi để đến thành phố—nhưng đã có rất nhiều kĩ năng. Những tưởng mình đã quen rồi, nhưng lại một lần nữa tôi cảm thấy mình thật kém cỏi.

“Um... em xin lỗi, nhưng mọi người đang nhìn chúng ta đấy ạ. Chúng ta có thể nói chuyện bên ngoài không ?”

Không biết nên trả lời thế nào đây. Tôi cố gắng ra hiệu cho chủ hội để được giúp đỡ, nhưng lại nhận về một khuôn mặt đang cau có cùng với câu hỏi. “Noor, cậu đã làm cái gì thế ?”

“Không có gì cả... Chắc thế.”

Tôi sống tại thành phố này chỉ mới được một thời gian ngắn, vậy nên vẫn còn nhiều điều không rõ. Nhưng may thay, mỗi lần tôi gặp rắc rối, chủ hội đều không ngần ngại giúp đỡ. Tôi đã phải đi một chặng đường dài để có thể làm quen được với những thứ ở xung quanh—ít nhất là so với trước đây. Nên tôi không nghĩ là hôm nay tôi đã gây ra tội lỗi gì.

“Được rồi ạ. Bên ngoài không có ai. Em cũng sẽ dùng cả [Triệt âm] và [Ẩn nấp] để đảm bảo không có ai nghe lén ạ.”

Có cả kĩ năng đó nữa sao ? Cô gái này đỉnh thật. Không thể tin được là cô gái này chỉ coi chúng như một sở thích. Nhưng mà, sao phải dùng từng đó kĩ năng chỉ để nói chuyện với tôi làm gì ? Tôi lúng túng quay người nhìn về phía chủ hội. Ông ấy gật đầu nhẹ một cái, trong khi vẫn đang cau mày.

“Cháu đi được không ?” Tôi do dự hỏi lại.

“Đi đi. Nhưng mà... đừng có quên người cậu sắp nói chuyện là ai đấy. Đừng có làm gì vô lễ, hiểu chưa ?”

Tôi nhìn ông ấy một lúc, rồi bối rối trả lời. “Vâng, cháu sẽ làm vậy.”

Thế rồi, trong khi vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, tôi bước theo phía sau cô gái nhỏ, rời khỏi Hội Mạo hiểm giả.