Ngày hôm đó, Vương quốc Clays đã có một tin chấn động. Minotaur là những con quái trú thường tập trung ở Abyss, nơi sâu nhất của mê cung cổ nhất thế giới, thứ đang nằm ở thủ đô hoàng gia: Mê cung Lạc lối. Tuy nhiên, thính lình hôm đó, một con Minotaur đã xuất hiện ở trung tâm thành phố.
Con Minotaur đó đã nhắm đến công chúa, người chỉ vừa trở về sau cuộc thám hiểm ở tầng trung của mê cung. Đồng thời với đó, công chúa đã bị cưỡng chế phong ấn sức mạnh khiến cô, Công chúa Lynneburg không thể tự bảo vệ mình.
Những người gác cổng, nhóm vệ binh ưu tú nhận nhiệm vụ canh giữ lối vào mê cung, đã bị giết không sót một người. Nhưng, nhờ vào một người nhanh chóng can thiệp và hạ gục con Minotaur, công chúa đã may mắn thoát nạn.
“Cái gì ? Có kẻ đã triệu hồi con Minotaur bên trong thành phố sao ?”
“Đúng vậy, thưa Hoàng tử. Người sống sót duy nhất là Công chúa Lynneburg đã làm chứng rằng có dấu vết sử dụng của loại ma thuật triệu hồi nào đó.”
Lắng nghe Darchen, Đội trưởng Đội Hiệp sĩ Hoàng gia, báo cáo, vị hoàng tử nghiến chặt răng. “Tức là lần này có kẻ chủ mưu.” Vị hoàng tử nói vậy.
“Thần cho là vậy.” Darchen đáp lời. “Một chiếc nhẫn của ma thuật sư đã được tìm thấy tại hiện trường. Chúng thần nghi ngờ nó chính là xúc tác để thực hiện triệu hồi. Có khả năng nó thuộc về một thương gia đến từ Thương hội Tự do Sarenza. Ma thuật sư vĩ đại Oken, người đứng đầu của Hiệp hội Ma thuật, đã kiểm tra và kết luận rằng nó đã được cung cấp năng lượng bằng ma thạch chất lượng cao. Loại ma thạch như vậy khó có thể tìm được ở mấy cửa hàng.”
Vừa nói, Darchen vừa dâng lên một mảnh thuỷ tinh vỡ màu đỏ tím.
“Ta hiểu rồi.” Vị hoàng tử nói.
Ma thuật triệu hồi là một dạng ma thuật bậc cao yêu cầu phải có ma thạch tinh khiết và một vòng triệu hồi phức tạp được dựng lên chính xác đến từng li bởi ma thuật sư cấp cao. Hơn nữa, một viên ma thạch có thể gọi được cả một con Minotaur—quái vật cấp A, cấp Thảm hoạ—vốn không phải thứ có thể mua được, cho dù có giàu có cỡ nào. Không cần nói cũng đủ hiểu, chỉ có những người vô cùng đặc biệt mới có thể thoả mãn được tất cả những điều trên.
“Theo như ngài Oken,” Darchen nói tiếp. “dấu vết của thần chú còn sót lại trên ma thạch khiến ngài ấy nghĩ đến Đế quốc Ma pháp Deridas. Ngài ấy nói dấu vết ấy rất giống với thiết kế ở cơ sở sản xuất công cụ ma thuật của họ. Ngài ấy cũng nói việc phong ấn một con Minotaur vào bên trong một chiếc nhẫn là hoàn toàn có thể, với điều kiện người thực hiện phải sử dụng đá ma thuật có độ tinh khiết cao tương đương với Quỷ Tâm của Thánh quốc Mithra.”
Trong khi nghe Darchen báo cáo, khuôn mặt hoàng tử dần tối sầm lại. Cả ba quốc gia vừa được nhắc tên đều tiếp giáp với Vương quốc Clays. Trong số đó, Deridas hiện chính là cường quốc đứng đầu cả lục địa, và là quốc gia gây sức ép lớn nhất nhắm vào Vương quốc.
“Chúng muốn trả đũa lại chúng ta sao ?” Vị hoàng tử nói thầm.
Vài năm trước, Đế quốc Ma pháp Deridas đã thành công cải thiện quân đội nhờ vào sự phát triển kĩ thuật trong việc chế tạo công cụ ma thuật. Cùng thời điểm đó, họ đã nung nấu âm mưu mở rỗng lãnh thổ bằng cách xâm lược và tước đoạt phần đất của các quốc gia nhỏ xung quanh.
Deridas cũng thường xuyên đưa ra những yêu cầu vô lí cho Vương quốc Clays, dù biết rằng những việc đó là không thể thực hiện được.
“Mê cung của các người hãy giao lại cho bọn ta. Đổi lại, ta sẽ cho các người mượn đội quân hùng mạnh này.”
Vương quốc Clays chỉ là một quốc gia nhỏ sở hữu duy nhất hai thứ: nguồn tài nguyên do Mê cung mang lại, và dân cư tập trung đông đúc xung quanh những Mê cung đó. Nếu những thứ đó bị cướp mất, thì quốc gia này bị sụp đổ cũng không có gì lạ.
Vậy nên, cha của vị hoàng tử đã đáp lại.
“Đây là đất nước của chúng tôi. Chúng tôi sẽ tự bảo vệ nó.”
Tuy nhiên, hoàng đế hiện tại của Đế quốc Ma pháp lại không muốn như vậy. Vụ xuất hiện con Minotaur lần này chắc chắn là một lời đáp trả, và mục đích của nó đã quá rõ ràng—trả thù và khiêu khích. Hoặc ít nhất, đó cách giải thích hợp lí nhất cho tình hình hiện tại mà hoàng tử có thể nghĩ đến.
“Không.” Hoàng tử tiếp tục lẩm bẩm. “Chúng vẫn chưa dừng lại.”
Từ lâu về trước, đến tận bây giờ, hành động của Đế quốc cũng chỉ đơn thuần là quấy rối, nhưng lần này, cuộc tấn công ngày hôm nay mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Em gái của hoàng tử, Lynne, theo luật của hoàng gia, hiện đang trải qua khoá kiểm nghiệm khả năng thừa kế ngai vàng. Từ lẽ đó, không khó hiểu khi tuỳ vào thời gian và địa điểm, cô có thể không được ai bảo vệ và phải ở một mình. Thủ phạm đằng sau vụ tấn công chắc chắn đã nhắm đến thời cơ đó. Chúng thậm chí còn phong ấn sức mạnh của cô bằng ma thuật vào thời điểm triệu hồi con Minotaur.
Rõ ràng, mục đích của chúng là lấy mạng cô ấy. Và kế hoạch này hẳn đã được chuẩn bị và thực hiện một cách cẩn thận. Vậy nhưng, chúng lại trắng trợn bỏ lại bằng chứng buộc tội mình ở lại hiện trường. Cứ như thể chúng không quan tâm việc có bị phát giác hay không. Như thể chúng đang muốn phát động chiến tranh vậy.
Nói cách khác...
“Hành động khủng bố nhắm vào em gái ta không phải là đe doạ mà là đang khiêu khích. Chúng muốn chúng ta tuyên bố chiến tranh với chúng.”
“Vâng, Hoàng tử, thần... e là như vậy.” Darchen đáp lại.
Đệ nhất công chúa, Lynneburg đã bị ám sát không thành, khiến cả Vương quốc Clays sục sôi đi tìm thủ phạm. Và với mớ chứng cứ trắng trợn ở hiện trường, công việc đó cũng chả khó khăn gì.
Cuối cùng, tên hung thủ sẽ được nêu tên cho cả thế giới biết đến.
Tuy nhiên, phương pháp cơ bản đó lại cực kì hữu hiệu để khiến một quốc gia khơi mào chiến tranh. Và đó cũng chính là điều mà tên hung thủ mong muốn.
“Chúng muốn xúi giục chúng ta, rồi nghiền nát ta trong một cuộc chiến trực diện, sau đó lấy đại một lí do vớ vẩn nào đó để chiếm lấy Mê cung và những gì bên trong đó.”
Đối với tên thủ phạm, việc ám sát có thành công không hoàn toàn không quan trọng. Đế quốc Ma pháp Deridas đã đùa giỡn bằng cách để lại chứng cứ, tất cả chỉ để khiến Vương quốc Clays khiêu chiến.
Cả chục năm nay—không, có lẽ là cả trăm năm, Vương quốc Clays không còn lạ gì với những hành động can thiệp của các nước khác. Nó không khác gì những âm mưu xâm lược. Không nội tình ra sao, tất cả tội lỗi đều sẽ thuộc về kẻ phạm tội. Tuy nhiên, chỉ dựa vào việc đó mà muốn kêu gọi sự ủng hộ từ các nước láng giềng...
“Không thể được rồi.” Vị hoàng tử nói bằng giọng nhỏ.
Vương quốc Clays, quốc gia sở hữu nguồn tài nguyên phong phú đến từ các Mê cung, bị bao quanh bởi ba quốc gia lớn.
Phía đông là Đế quốc Ma pháp Deridas, một đất nước có những công nghệ đột phá, được gọi là khoa học ma pháp, thứ được phát triện nhờ vào nguồn khoáng sản tự nhiên trên các dãy núi, có thể kể đến như là quặng ma pháp.
Phía tây là Thánh quốc Mithra, sở hữu kĩ thuật phòng thủ diện rộng được truyền lại từ các vị thần và có khả năng bảo vệ cả một thành phố.
Cuối cùng, phía nam là Thương quốc Tự do Sarenza, một quốc gia tự hào là nền kinh tế số một lục địa nhờ vào mạng lưới thương gia dày đặc và vẫn còn tiếp tục mở rộng ra cả những quốc đảo, cùng với đó là khả năng gián điệp nhờ có những đoàn lữ hành được vũ trang đầy đủ có tính lưu động cao.
Vương quốc Clays đã kí kết hiệp ước không xâm lược lẫn nhau với cả ba đất nước kia. Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại, ba nước khó có thể coi nhau là đồng minh—dù chỉ trên bề nổi. Lí do là bởi vì mối quan hệ giữa các nước khác với Vương quốc ở thời điểm hiện tại đã không còn giống với khi kí hiệp ước.
Từ sau khi kí hiệp ước, cả bốn quốc gia đều duy trì quan hệ bình đẳng. Mỗi nước phát huy thế mạnh của mình, thiếu cái gì thì trao đổi buôn bán hoặc đàm phán với các nước khác. Cứ như vậy, nền hoà bình giữa bốn quốc gia được duy trì qua nhiều thế kỉ.
Tuy nhiên, vài năm gần đây, sự cân bằng kéo dài đó đã bị phá vỡ bởi sự phát triển hưng thịnh của Đế quốc. Kể từ khi hoàng đế hiện tại lên ngôi, đất nước này ngày càng tăng cường sức mạnh quân sự nhờ khoa học ma pháp, và nhanh chóng có được nhiều quyền lực hơn.
Sau đó, nhờ vào việc xâm lược vô số các nước nhỏ bé xung quanh và sử dụng việc đó như một lợi thế, Đế quốc đã hợp tác với Mithra và Sarenza, cả ba nước bắt đầu đưa ra những yêu cầu vô lí cho Vương quốc Clays, quốc gia vốn có vị thế chính trị yếu hơn. Mục đích của Đế quốc quá rõ ràng: chúng muốn chiếm lấy những Mê cung và nguồn tài nguyên bên trong.
Đối với Đế quốc, quốc gia đã tăng cường sức mạnh thông qua nghiên cứu di tích trong Mê cung, Mê cung Lạc lối chính là một con mồi béo bở để càng có thể mạnh hơn. Còn với Mithra hay là Sarenza, họ chỉ quan sát tình hình hiện tại thật cẩn thận, rồi chờ đợi cơ hội.
Bây giờ, khi sự cân bằng bị phá vỡ, nền hoà bình trên bề mặt cũng không còn, bất kì sự yếu đuối nào của Vương quốc Clays đều có thể bị lợi dụng một cách tàn nhẫn. Nói cách khác, Vương quốc—chỉ mình Vương quốc—đang phải bước vào một trò chơi với đầy những bất lợi. Từ khi bắt đầu, Vương quốc đã ở vị thế mà nếu ba quốc gia còn lại muốn hợp tác và xâm chiếm thì chẳng có gì có thể ngăn cản được.
Chúng ta đã thành con mồi ngon của chúng rồi.
Đứng từ góc nhìn của Vương quốc, tình huống này không còn có thể tệ hơn được nữa. Vương quốc bị bao quanh bởi những nước láng giềng có khả năng trở thành kẻ thù của họ.
“Không phải mình không hiểu cha đang nghĩ gì.” Hoàng tử nói thầm. “Chỉ là...”
Cha của hoàng tử, một người chính trực và nghiêm khắc, đã thẳng thừng từ chối mọi yêu cầu vô lí từ các nước khác. Từ những yêu cầu nhỏ bé, hay những cái lớn lao hơn, cả những yêu cầu vô đạo đức thỉnh thoảng được gửi đến, không một cái nào có thể lấy được sự động thuận của ông.
Vị hoàng tử cho rằng đó chính xác là phong thái mà một vị vua cần phải có. Tuy nhiên, điều đó lại khiến bọn họ phải đối mặt với tại hoạ. Bởi vì sự kiên định của nhà vua, bởi vì ông ấy luôn giữ vững lập trường và sẽ không thay đổi, mối quan hệ giữa Vương quốc với các nước láng giềng đang dần chuyển biến xấu hơn.
Và hậu quả là, Lynne đã bị tấn công—hành động nhằm đe doạ vị vua ngoan cường.
“Vương quốc của ta sắp phải đối mặt với cả một thảm hoạ.” Vi hoàng tử nói vậy.
Tên thủ phạm của vụ tấn công ngày hôm nay chắc chắn sẽ chờ cho sự hỗn loạn nổi lên trong dân chúng Vương quốc—một lời khiêu khích trắng trợn khi mà kẻ thủ ác đã chuẩn bị trước cho những gì sắp xảy đến với hắn. Hôm này chỉ là một lời cảnh báo. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Ý nghĩ áp lực đó chiếm trọn lấy tâm trí hoàng tử.
Chúng ta không thể phí thời gian thêm được nữa.
“Sự việc hôm nay chưa phải kết thúc đâu.” Hoàng tử nói. “Vẫn còn nhiều thứ nguy hiểm hơn đang chực chờ trong bóng tối—những cái bẫy vẫn còn ẩn trong Vương quốc. Hãy điều tra ngay cho ta.”
“Tuân lệnh, Hoàng tử.”
“Còn nữa...” Hoàng tử nói thêm, vì vẫn còn vấn đề chưa được giải quyết. “Về người đã cứu mạng Lynne...”
‘Lynne’ là biệt danh của Công chúa Lyyneburg lúc nhỏ, và hoàng tử vẫn còn dùng nó cho đến bây giờ. Cô ấy chỉ vừa mới trực tiếp nói cho hoàng tử biết về vụ tấn công một lúc trước. Theo lời cô, một người đàn ông đã đối đầu với con Minotaur đó một mình, và đã rời đi không một vết xước sau khi đánh bại nó.
Làm sao có chuyện đó được—đó là ý nghĩ đầu tiên của hoàng tử khi nghe em gái mình kể lại. Cho dù có thể thì ít nhất những điều đó vượt ngoài tầm hiểu biết của hoàng tử.
Lynne đã nói người đàn ông đó dễ dàng tránh né rồi phản lại hàng tá những đòn tấn công uy lực của con Minotaur. Rằng anh ấy làm điều đó chỉ với một thanh kiếm sắt của binh sĩ nào đó. Rằng trận chiến chỉ kéo dài đâu đó mười giây.
Cô ấy cũng nói rằng, trong khi cô còn đang thẫn người dõi theo những chuyển động tiến lùi nhanh như cắt, đòn kết liễu của con quái vật đã hướng thẳng đến anh ta. Không hề nao núng, anh ấy đã dùng phần cán của thanh kiếm gãy để làm chệch hướng của đòn tấn công đó, khiến nó quay lại chém thẳng vào đầu con Minotaur.
Những điều được nhắc đến trong lời kể của công chúa, có tưởng tượng đến thế nào, là không thể. Giả như người như vậy có tồn tại, anh ta chắc chắn sở hữu một tài năng còn tuyệt vời hơn cả Lục Đại Cường thời hoàng kim. Nhóm sáu người đó, trong quá khứ, đã gặp một con Minotaur ở Abyss. Họ được lệnh đi thám hiểm Mê cung Lạc lối theo ý của nhà vua và chỉ tình cờ gặp phải con quái thú đó. Đội của họ chỉ gồm toàn những mạo hiểm giả hạng S. Từ thời điểm đó, họ đã ghi tên mình vào truyền thuyết khi toàn bộ thành viên trong đội đều sống sót trở về, kể cà Dandalg Bất tử, Chiến binh và cũng là Thiết giáp của đội.
Theo lời họ, con Minotaur phủ trên mình một lớp da cứng như sắt từ đầu đến ngón chân. Thâm chí cả tròng mắt cũng đủ cứng để chịu được đòn tấn công từ mũi tên và giáo.
May mắn thay, họ đã có thể đả thương con quái thú đó bằng ma thuật của Bậc thầy Ma thuật Oken và thanh Hắc Đao của nhà vua, một cổ vật của mê cung. Mặc dù vậy, họ cũng chỉ thắng được trong gang tấc. Hạ một con Minotaur đủ để khiến cả đội kiệt sức. Sau đó, họ đã bỏ lại toàn bộ số kho báu vốn đã ở rất gần và đi thẳng về nhà.
Truyền thuyết đó đã có từ lâu. Bây giờ, Lục Đại Cường cũng đã mạnh hơn nhiều. Vị hoàng tử dám chắc rằng, nếu họ gặp lại chuyện tương tự như trước, kết quả sẽ khác. Tuy vậy, dù thế nào đi nữa, Minotaur vẫn là mối nguy hại cấp cao.
Và Lynne vừa mới nói hoàng tử về một anh chàng có thể đơn độc hạ một con quái thú như vậy, giống như vừa nhảy ra từ truyện cổ tích vậy. Hoàng tử thật khó lòng tin được.
“Em gái ta giờ chắc đang rối lắm.” Hoàng tử nói. “Tạm thời cứ để em ấy nghỉ ngơi đã. Chúng ta sẽ hỏi em ấy về vụ này sau.”
Tính mạng của công chúa đã ở trong tình huống bị đe doạ. Cô ấy có thể là một thiên tài của Vương quốc, người đạt hạng Bạc khi chỉ mới mười bốn tuổi—vượt xa so với hoàng tử—nhưng việc bị rối trí cũng là không tránh khỏi. Vì dù sao thì, cô cũng chưa từng thực sự đối mặt với cái chết lần nào.
Hoàng tử cũng đã nghĩ đến trường hợp có quái thú đó thực ra không phải là Minotaur, nhưng mối nghi hoặc đó lại sớm bị loại bỏ. Một trong Lục Đại Cường—Kiếm Vương Sig—đã kiểm chứng xác của con quái và xoá bỏ mọi nghi ngờ.
Lời giải thích duy nhất có vẻ hợp lí chính là câu chuyện “cổ tích” của em gái hoàng tử thực sự tồn tại.
“Các người đã tìm ra đích đến của người đó chưa ?” Hoàng tử hỏi. “Lính của chúng ta khi đến hiện trường đã nhìn thấy người đó đúng không ?”
“Chuyện đó thì...” Darchen đáp lời. “Lính của ta đã nhìn thấy, vâng, nhưng...”
“Nhưng ? Nhưng cái gì ?”
“Theo như báo cáo thì người đó biến mất ngay trước mắt họ, giống như một bóng ma vậy. Họ không thể tìm ra nơi người đó định đi đến.”
“Sao cơ ? Cái quái gì thế ? Ngươi đang nói là đội trinh sát ưu tú nhất do Ảnh Vương đích thân đào tạo lại để mất dấu một người ở ngay trước mắt sao ? Cái thể loại—”
Cái thể loại ưu tú kiểu gì thế ? là điều hoàng tử đã định nói, nhưng lại kịp dừng lại. Hoàng tử biết rõ lính của người mạnh mẽ ra sao.
“Thần hiểu nỗi lo của người, thưa Hoàng tử. Binh lính đã báo cáo rằng người đó biến mất không một tiếng động. Nhưng họ chắc chắn đã nhìn thấy người đó.”
“Nghĩa là người đó đủ mạnh để cắt đuôi đám binh lính, dù chúng có đang dùng năng lực đặc biệt.”
“Thần e là vậy.”
Ai trên đời này có thể làm được vậy ? Người đó đủ mạnh để hạ gục con Minotaur một mình, đủ nhanh để thoát tầm kiểm soát của lính hoàng gia. Thật khó tin. Người như vậy thực sự đang ở đâu đó trong thủ đo hoàng gia sao ? Chuyện gì đang diễn ra vậy ?
Xung đột giữa Vương quốc Clays và nước láng giềng sắp lên đến đỉnh điểm. Ngay bây giờ, ngay trong hoàng đô này, có gì đó đã bắt đầu.
“Tốt thôi. Cứ tiếp tục điều tra. Không được phép bỏ qua bất cứ dấu hiệu nào.”
“Như ý người, thưa Hoàng tử.” Darchen đáp lại, cúi người, rồi lui ra ngoài.
“Phải nhanh chóng xây dựng biện pháp đối phó. Với tất cả mọi thứ. Trong một lần duy nhất.”
Hoàng tử không hề có đủ thông tin—hoàn toàn không đủ—và điều đó làm người khó nghĩ. Địch đã đi trước một bước—một nước đi đầy lỗ mãng.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa...”
Chiến tranh sẽ nổ ra. Nó có thể đã bắt đầu rồi không biết chừng.
Hoàng tử phải truyền đạt lại cho đức vua. Nhưng, không, cha người vốn là vị vua sáng suốt. Ông hẳn đã nhận ra từ lâu và đã có sự sắp đặt từ trước rồi.
Đến tận giờ, hoàng tử vẫn không thể ngừng nghĩ về ân nhân của em gái mình.
“Người đó rốt cuộc là ai...?”
Người đó mà không phải kẻ địch thì sẽ yên tâm hơn nhiều. Hoàng từ mong rằng trường hợp đó sẽ xảy ra. Dù sao thì người đó cũng chính là ân nhân của em gái người.
Người đó hiện vẫn là một bí ẩn. Người đó quá sức kì lạ. Nếu người đó mạnh như vậy, tại sao không có ai biết đến ? Còn nếu người đó là kẻ địch của Vương quốc, tại sao lại rời đi mà không để ai biết thân phận ? Những câu hỏi liên tục xuất hiện khiến việc xác định người đó là đồng mình hay địch thủ trở nên khó khăn.
“Cứ lo nghĩ thế này cũng chẳng được gì.” Hoàng tử lẩm bẩm.
Đây là kiểu tình huống mà ai cũng phải lo nghĩ rất nhiều. Hoàng tử lắc nhẹ đầu, để đẩy đi những suy nghĩ đó. Với cương vị là hoàng tử, người không được phép lơ là với bất cứ thứ gì.
“Mình thật là. Đi phí thời gian vào cái chuyện viển vông của em gái. Cứ như thằng ngốc vậy.”
Theo lời của Lynne, người đó đã xuất hiện từ hư không ngay giữa trận chiến và cứu lấy cô. Đó có thể là một nhân vật cổ tích vớ vẩn nào đó thôi.
“Trước hết, phải bình tĩnh lại đã.”
Thêm một biến số, thêm nhiều nỗi lo. Hít thở sâu để bình tĩnh lại, hoàng tử ngồi xuống ghế và bắt đầu chìm vào suy tư, cố gắng giải thích tình huống phức tạp ở ngay trước mắt.