“Đây... là nhà em sao ?”
Tôi vốn đã biết rằng cô gái sẽ dẫn tôi về nhà cô ấy, nhưng khi chúng tôi đến nơi thì, một lâu đài sừng sững hiện ra. Bao quanh nó là bức tường đá cứng chắc trải dài. Ở giữa là cánh cổng to khổng lồ với hai anh vệ binh đang đứng nghiêm trang ở hai bên. Thứ này, so với một ngôi nhà, nó giống với cung điện của vua chúa hơn—hoặc là một pháo đài chui ra từ truyện cổ tích.
Thật khó tin rằng đây là nhà của cô ấy, nhưng vì chúng tôi đã ở đây, nên có vẻ...
“Em biết là nơi này trông không giống chỗ ở lắm, nhưng đây chính là nhà em. Xin mời anh vào.” Cô gái vừa nói vậy vừa nhẹ nhàng đi qua giữa hai vệ binh gác cổng.
“Chúng ta cứ thế đi vào thôi à ?” Tôi hỏi.
“Vâng. Làm vậy sẽ nhanh hơn, và em cũng không muốn họ mất tập trung trong khi làm việc.”
Công việc của họ là canh chừng và ngăn cản những kẻ khả nghi đột nhập vào trong. Tôi khá chắc là như vậy. Nhưng họ lại không quá để ý việc chúng tôi đang ở đây, như thể vì cô gái đang sử dụng kĩ năng [Lén lút] vậy. Sự hiện diện của tôi đã bị bỏ qua, nhưng tôi cũng không để tâm nhiều và ngoan ngoãn đi theo phía sau cô gái. Đây là nhà cô ấy, cô ấy có quyền làm vậy.
“Giờ mới nghĩ tới, em vẫn chưa biết tên anh. Nếu anh không thấy phiền, liệu em có thể được biết tên anh là gì không ?” Cô gái vừa đi vừa hỏi.
“Tên tôi sao ? Tên tôi là Noor.” Tôi vừa đi vừa trả lời.
“Hân hạnh được gặp anh, anh Noor.”
Sau khi nói ra tên mình, tôi chợt nhận ra tôi cũng chưa biết tên cô ấy. “Vậy giờ, vì em đã nhắc đến, tên của em là gì ?”
“Dạ! T-Thật thất lễ quá. Em hoàn toàn quên mất!” Cô gái đột nhiên dừng lại, hướng mắt về phía tôi và cúi đầu thật lễ phép, cánh tay phải đặt lên trên ngực. “Em là Lynneburg Clays. Tên em có hơi dài hơn bình thường một chút, nên xin cứ gọi Lynne là được. Đó là cái tên em sử dụng từ khi bắt đầu làm Mạo hiểm giả đấy ạ.”
“Lynne.” Tôi nhắc lại. “Hiểu rồi.”
Cô ấy nói đúng. “Lynne-gì đó-gì đó” hơi dài hơn bình thường và khá là khó nhớ, nhưng nếu chỉ có “Lynne” thì không vấn đề gì. Tôi cho rằng đó là một cái tên hay.
“Bây giờ em sẽ ngừng sử dụng [Lén lút]. Ở đây là an toàn rồi. Với em cũng không muốn chúng ta bị nghi là kẻ xâm nhập đâu.”
Cô gái vừa nói đồng thời cũng thực hiện luôn. Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước. ‘Căn nhà’ này thực sự quá là rộng, chúng tôi đã đi được một lúc, nhưng vẫn chưa đến được đích. Nhìn sơ qua là biết, gia đình Lynne thực sự rất giàu có. Hay phải chăng họ là quý tộc ? Như vậy thì tình huống này cũng là hợp lí. Ông chủ hội đã nói tôi không được phép làm gì vô lễ. Nhưng với tình hình này, tôi thậm chí còn không biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Quý tộc, thuộc nhóm người giàu, và những lễ nghi của họ, tôi hoàn toàn không biết gì cả.
“A!” Lynne thốt lên. “Vừa đúng lúc em cần tìm. Chúng ta có thể hỏi cô ấy cha em đang ở đâu.”
Chúng tôi bước vào một cái hành lang vừa dài vừa rộng thênh thang thì vóc dáng một người phụ nữ với mái tóc vàng lọt vào tầm mắt. Người đó mặc trên người một bộ áo giáp màu bạc trông có vẻ nặng nề, bên trong là một lớp váy khiến tôi nhớ đến bô đồ của những cô hầu gái.
“Mừng cô đã về, Tiểu thư Lynneburg.” Người phụ nữ kính cẩn.
“Cảm ơn chị, Ines.” Lynne đáp lại. “Em muốn đưa anh ấy đến gặp cha. Bây giờ có muộn quá không nhỉ ?”
Người phụ nữ mặc giáp ngừng lời và nheo mắt nhìn tôi. “Thưa tiểu thư, người này là ?”
Tôi nhận biết được rằng bản thân đang được đánh giá—và từ thái độ đó của người phụ nữ, tôi có thể hiểu rằng mình không được cô ấy chào đón.
“Ines, anh ấy là khách của em. Vậy nên dừng hành xử vô lễ trước mặt anh ấy đi. Anh ấy đã mạo hiểm mạng sống để cứu em lúc em bị tấn công đó.”
Người phụ nữ sững sờ trong giây lát trước khi định thần. “Tôi đã hiểu, thưa tiểu thư. Xin hai người hãy đi theo tôi.”
Người phụ nữ này là hầu gái ở đây à ? Bộ giáp trông khá nặng, không biết cô ấy có gặp khó khăn lúc dọn dẹp hay giặt giũ không nhỉ...?
Trong khi đang tò mò ngắm nhìn cô ấy, đôi mắt chúng tôi gặp nhau. Đó là một ánh nhìn sắc bén. Có vẻ như cô ấy này thực sự đang cảnh giác tôi. Cũng dễ hiểu thôi—tôi còn không có cơ hội để tắm rửa hay thay quần áo sau khi làm việc mà. So với thường ngày, hôm nay tôi thậm chí còn bẩn hơn.
Nghĩ lại thì, hôm nay tôi đã bắt đầu bằng việc thông cống, sau đó đi thẳng đến công trường làm việc đến tận tối. Tôi gặp phải một con bò ngay sau đó, rồi trên đường trở về Hội Mạo hiểm giả, tôi đã phải cắt đuôi mấy kẻ lạ mặt. Người phụ nữ ở trước mặt tôi chắc chắn đang nghĩ rằng tôi không thích hợp với một nơi sang trọng như nơi này. Tôi không trách cô đâu, tôi cũng nghĩ thế mà.
“Mời đi lối này.” Người phụ nữ mặc giáp bạc—Ines—nói vậy trong khi mở cánh cửa sắt ở cuối hành lang.
Phía sau cánh cửa là một người đàn ông mang bên mình một cây thương mạ vàng tuyệt đẹp. Người đàn ông cầm cây thương trên tay nhìn về phía chúng tôi—không, là nhìn về phía tôi.
“Có chuyện gì mà phải chạy lòng vòng vào giờ này thế, Ines ?” Ông ấy nói. “Ồ, mừng tiểu thư đã về, tiểu thư Lynneburg.” Sau đó, người đàn ông ngừng lại một chút trước khi hỏi. “Vị này là ?”
Giọng điệu của ông thật thoải mái, nhưng ánh mắt thì lại sắc bén vô cùng. Giống với người phụ nữ, ông ấy cũng đang cảnh giác tôi. Nếu nhìn kĩ hơn nữa, có thể thấy mũi thương của ông ấy đang hướng thẳng về phía cuống họng tôi, như thể ông ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để dứt điểm tôi ngay khi nhận thấy sự bất thường.
Tôi nhận ra rằng ngôi nhà của Lynne thực sự quá nguy hiểm...
“Không sao đâu, Gibert.” Ines mở lời. “Vị này chính là khách quan trọng của tiểu thư Lynneburg. Anh ấy sẽ đi diện kiến Quốc vương ngay bây giờ.”
“Ồ! Là khách của tiểu thư sao ? Vậy ra là người này, huh ?”
Trong phút chốc, tôi chợt thấy ánh nhìn của ông ấy thậm chí còn sắc hơn... nhưng khi ông ấy chuyển sang nhìn thẳng vào mặt tôi, thái độ thoải mái đã trở lại.
“Tôi thật là thất lễ quá.”
“Không được phép vô lễ với khách của tiểu thư.” Ines trách mắng. “Thêm nữa, ông bị phạt phải hộ tống chúng ta đến buổi yết kiến. Càng có nhiều người... hộ tống, thì càng an toàn.”
“Tôi đã hiểu. Tôi xin mạn phép được đi cùng mọi người.” Người đàn ông ngừng chĩa ngọn thượng vào cổ tôi, mà để nó lên vai, rồi bước đi phía sau chúng tôi.
Cùng với Ines dẫn đầu, nhóm chúng tôi đi qua cánh cửa mà người đàn ông cầm thương đang bảo vệ, và sau đó đến trước một căn phòng. Nơi này cũng có một cánh cửa trông khá nặng, và trong khi mở nó ra, chúng tôi bắt gặp bóng dáng của hai người đàn ông—một người trẻ, và một người tuổi trung niên—đang nói chuyện với nhau.
“Anh trai.”
“Lynne...?”
Qua câu nói vừa rồi, người trẻ hơn chính là anh trai của Lynne. Anh ấy trông đâu đó tầm hai mươi tuổi, trông không lớn tuổi hơn Lynne là bao.
“Sao em lại ở đây ? Em đã ra ngoài đúng không ? Anh chắc chắn đã nói rằng em phải ở trong phòng một thời gian rồi mà!”
“Em xin lỗi... Nhưng xin hãy hiểu cho em—em cần phải đi tìm ân nhân của mình.”
“Vậy người đàn ông này...?”
“Vâng. Đây chính là người đã cứu mạng em.”
Anh trai Lynne nhìn vào tôi với vẻ bang hoàng. Có vè trong khoảnh khắc anh đã không biết phải nói gì. “Đây chính là người đã cứu mạng em ?!”
“Xin thứ lỗi vì sự đường đột này.” Tôi cất lời. “Lynne nói rằng em ấy đang vội.”
Xin thứ lỗi chính là sự lựa chọn tốt nhất lúc này. Anh trai Lynne vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi, trong im lặng, còn Ines thì đang lườm tôi. Có thể ánh mắt của cô ấy sinh ra đã vậy, nhưng như vậy cũng không khiến tôi khỏi nghĩ mình đã làm gì sai. Nhưng tôi trong sạch mà. Tôi lo lắng quay sang nhìn Lynne thì em ấy trao cho tôi một nụ cười hạnh phúc.
“Không.” Một giọng nói phát ra. “Chúng ta mới là người đã xin cậu gặp mặt bất ngờ như vậy. Xin hãy thứ lỗi cho chúng ta.”
Giọng nói phát ra vang vọng khắp cả căn phòng. Giọng nói đã nghiêm trang đến mức nếu có ai đó nói rằng đó là giọng nói của một vị vua, tôi cũng tin sái cổ. Đó là một giọng nói vừa dễ chịu nhưng cũng đầy áp lực. Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy mình đã đứng nghiêm hơn.
Ngay lúc đó, Ines và người đàn ông cầm thương—Gil-gì gì đó—quỳ gối xuống và cúi đầu. Giọng nói đó chắc chắn là của chủ nhân căn nhà này—vậy tức là, cha của Lynne.
“Vậy ra cậu chính là ân nhân của con gái ta, hmm ? Cậu trẻ tuổi hơn ta nghĩ. Chúng ta nói chuyện một chút có được không ?”