Trong văn phòng của mình, hoàng tử ngồi chán chường trên chiếc ghế. Một núi vấn đề đang cần anh xem qua, nhưng anh lại đang lo về một việc khác.
“Cha đang nghĩ gì vậy, sao lại đưa Hắc Đao cho một người hoàn toàn xa lạ như vậy?”
Thà là ông ấy đem tặng một nửa số vật phẩm trong kho bảo vật, như vậy còn tốt hơn. Chúng đã tích lũy dần ở đó trong suốt dòng lịch sử dài của Vương quốc, nhưng không ai tìm ra cách sử dụng. Giá trị đồng tiền của chúng là không đáng kể, nhưng chúng vẫn không được chạm vào. Ít nhất thì, chúng là một bộ sưu tập những vật phẩm có thể sử dụng trong một số tình huống, những món đồ chơi đắt tiền và tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng Hắc Đao thì khác.
“Giữa bao nhiêu thứ... lại chọn thanh kiếm đó.”
Thứ mà cha của hoàng tử đã tặng cho người lạ đó chính là định nghĩa của sự hữu ích. Giá trị của nó đơn giản là không thể so sánh với những thứ vụn vặt bám bụi trong kho bảo vật.
Khi ông vẫn là Mạo hiểm giả, từ lâu trước khi hoàng tử ra đời, vị vua đã lập tổ đội chung với những người mà bây giờ là Lục Đại Cường và mạo hiểm sâu vào bên trong Mê cung Lạc lối. Vài năm sau, kết thúc cuộc hành trình đầy chết chóc, ông trở về với Hắc Đao, một vật phẩm thuộc loại hảo hạng từng xuất hiện trong lịch sử Vương quốc. Một số người thậm chí còn biết nó với cái tên “Thanh Kiếm Bất Khả Xâm Phạm.”
Lưỡi kiếm màu đen không thể bị phá hỏng bởi bất kỳ kim loại nào, cho dù nó cứng đến đâu, từ mithril đến orichalcum và thép ma thuật. Một lần nọ, để làm thử nghiệm, nó được đem ra so với Dragnil, một chiếc búa được người lùn chế tạo để làm vũ khí từ orichalcum, thứ được cho là làm từ răng của một con Rồng Cổ. Chiếc búa sau đó đã vỡ vụn thành từng mảnh.
Không ai biết Hắc Đao được làm từ chất liệu gì. Đó là một bí ẩn. Các nhà nghiên cứu của Vương quốc ngay lập tức tiến hành mọi loại thử nghiệm, và sự nỗ lực của họ dần dẫn đến một kết luận duy nhất: Bất kì thứ gì mà chúng ta biết—kỹ năng, công nghệ, hay ma thuật—đều không thể làm tổn hại thanh kiếm. Thậm chí là vết trầy nhỏ nhất cũng không tồn tại. Không có gì trên thế giới này cứng hơn Hắc Đao. Ngay cả adamantite, chất liệu cứng nhất được biết đến trên thế giới, cũng có thể gọi là mềm so với nó.
Tuy nhiên, có một bí ẩn lớn hơn: Hắc Đao không thể bị tổn thương, vì sao nó lại ở trong tình trạng tồi tệ như vậy? Dọc theo chiều dài của nó là những vết trầy, vết xước cũng như vệt ố. Cách duy nhất để giải thích là chúng đã được gây ra bởi một sức mạnh vô lý vượt xa khả năng hiểu biết của con người. Ngay cả sau khi tất cả các học giả của Vương quốc kết hợp lại, cũng không một ai có thể tìm ra bất kì tài liệu nào nói về một thứ khủng khiếp như vậy.
Đã xảy ra chuyện gì cái mê cung đầy bí ẩn đó? Theo đó, làm thế nào mà mê cung lại xuất hiện?
Hắc Đao là một gợi ý để giải quyết những bí ẩn đó. Nó là một báu vật cấp cao, báu vật quốc gia quan trọng nhất của Vương quốc Clays. Các vị vua của các quốc gia khác luôn thèm khát một lần được nhìn thấy nó, thậm chí còn chi trả một khối tài sản khổng lồ hy vọng sẽ có một ngày sở hữu nó.
Tuy nhiên, cha của hoàng tử đã từ chối mọi lời đề nghị như vậy. Điều đó là hoàn toàn dễ hiểu; thanh kiếm đơn giản là quá quý giá. Nhưng vậy mà ông lại đưa nó cho một người lạ đáng ngờ? Hoàng tử không thể hiểu được cái gì đã thúc đẩy hành động như vậy.
“Thời điểm khó khăn đòi hỏi những biện pháp tuyệt vọng. Mình hiểu điều đó.” Hoàng tử lẩm bẩm với chính mình. “Nhưng ngay cả như vậy...”
Hoàng tử muốn biết danh tính của người lạ đó. Năng lực của anh ta rõ ràng là thật—Gilbert đã yêu cầu đấu võ với anh ta và không thể đánh trúng nổi một đòn—nhưng điều đó không quan trọng. Anh ta có thực sự là đồng minh không? Người tên “Noor” này hoàn toàn là một bí ẩn.
Có vẻ như đã đúng là anh ta đã cứu Lynne khỏi con Minotaur. Về mặt này, Hoàng tử có thể hiểu tại sao cha anh, người vốn khó tính, lại đêm tặng Hắc Đao—đó là để trả ơn cho một sinh mạng vô giá đã được cứu. Nhưng, dù Noor là người hùng cứu em gái của anh, thì anh ta cũng quá mập mờ để tin tưởng.
Việc người đàn ông đó xuất hiện đúng lúc Minotaur tấn công quá đáng ngờ, nhưng sau đó anh ta lại đưa ra một lý do ngớ ngẩn và bỏ đi mà không nói tên mình. Và ngoài sức mạnh kỳ lạ khiến anh ta trông giống như một nhân vật từ truyện anh hùng, còn có vấn đề về cách anh ta đối xử với vua. Bỏ qua chuyện anh ta nhếch nhác và thiếu hiểu biết, thì việc thiếu lòng trung thành với Vương quốc là không thể tha thứ.
Dường như Lynne rất ngưỡng mộ người đó—cũng dễ hiểu, sau những gì anh ta đã làm cho cô. Nhưng liệu anh ta có nên được phép ở gần cô không? Chỉ một sai lầm nhỏ, sức mạnh của anh ta, thứ đủ để hạ gục một con Minotaur, sẽ trở thành một mối đe dọa không tưởng.
“Không đủ minh chứng để tin tưởng hắn ta.” Hoàng tử lẩm bẩm. “Nhưng vẫn...”
Tuy nhiên, sự thật vẫn là Noor đã có được sự chấp thuận từ cha hoàng tử, người cầm quyền và tối cao của Vương quốc Clays, và quyết định của vua là tuyệt đối. Đối với bất kỳ thành viên nào của Gia tộc Clays, họ sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng người đó nếu được mệnh lệnh.
Tuy nhiên, mệnh lệnh như vậy vẫn chưa được đưa ra. Hoàng tử biết từ những nghi ngờ và lo ngại của mình về Noor rằng cha ông có lẽ đang giữ lại sự tin tưởng hoàn toàn vào người đó.
“Cha có hiểu được tình hình chúng ta đang đối mặt không vậy?” hoàng tử tự hỏi—nhưng ngay lập tức tự trả lời câu hỏi của mình. Đó là cha của anh; tất nhiên là ông đã nhận ra sự hỗn loạn ẩn sau hiện trạng của Vương quốc. Và, nhận thức được điều đó, ông đã đưa Hắc Đao cho một người lạ. Điều này chỉ có thể có nghĩa là...
“Đó là một dạng đánh cược.” Hoàng tử lẩm bẩm. “Được tất cả hoặc ngã về không. Ông ý muốn người đó phá vỡ sự bế tắc hiện tại.”
Nhìn từ góc độ đó, hoàng tử có thể bắt đầu hiểu quyết định không thể giải thích được của cha mình hôm đó.
Nhà vua đã đánh cược vào người gọi là Noor, đặt cược rằng anh ta sẽ là bảo vệ của Vương quốc trước những sắp xảy đến—không quan trọng anh ta là ai, vì anh ta có thể sử dụng thanh kiếm đó.
Đúng, chắc chắn là lí do đó.
Hắc Đao. Dandalg Bất Tử, nổi tiếng với sức mạnh siêu nhiên của mình, đã rên rỉ sau mỗi lần cố gắng nhấc thanh kiếm lên. Sig Ngàn Đao đã từ chối, tuyên bố rằng nó quá nặng để anh ta sử dụng. Và ngay cả vị vua ở thời kì hoàng kim, chỉ huy của Lục Đại Cường, cũng chỉ có thể sử dụng nó bằng cả hai tay.
Noor đã nhấc nó chỉ bằng một tay. Không chỉ vậy, anh ta còn mang thanh kiếm nặng nề đó về nhà như thể nó là một loại vũ khí bình thường. Điều này đủ khiến người ta đặt câu hỏi liệu nó có thực sự là một bảo vật hầm ngục hàng đầu trên thế giới hay không. Có lẽ nó đã có một người chủ mới thích hợp hơn. Đó là một ván cược đầy rủi ro, nhưng hoàng tử biết rằng, với tình hình như hiện tại, họ không thể đứng nhìn mà chọn lựa.
“Có điều gì đó đang đến...” Hoàng tử lẩm bẩm. “Mình có thể cảm nhận được.”
Sự hỗn loạn gần đây xung quanh thủ đô hoàng gia, là dấu hiệu cho thấy sự nhúng tay của những quốc gia láng giềng. Hành động mạnh mẽ, trực tiếp như vụ ám sát Lynne, một thành viên của hoàng tộc—một âm mưu liên quan đến việc sử dụng ma thuật triệu hồi ngay trong trung tâm thành phố. Tất cả đều là những biến động lớn chưa từng có trong những năm gần đây, và hoàng tử nghi ngờ rằng đây chưa phải là cái kết.
Vụ ám sát không phải là mục tiêu cuối cùng của kẻ thù; mặc dù sự việc có vẻ quan trọng, nhưng nó chỉ là một nỗ lực nhỏ để làm chao đảo Vương quốc. Nếu hoàng tử ở vị trí của kẻ thù—nếu đây là mưu đồ của anh—anh sẽ không dừng lại ở đây. Anh sẽ tiếp tục chuẩn bị một cách cẩn thận cho một kế hoạch lớn hơn, trong khi làm mọi người phải xao nhãng bằng những vấn đề nhỏ khác. Vụ ám sát chỉ là dấu hiệu cho sự bắt đầu.
Với tình hình như vậy, điều tiếp theo là gì? Bất kể việc nó khiến anh ta cảm thấy có tội lỗi, hoàng tử vẫn quyết định rằng, miễn anh vẫn còn ở trong bóng tối, việc để Lynne ở lại với người cứu cô có lẽ là tốt nhất. Nếu người đó không phải là kẻ thù, thì anh ta sẽ là một người bảo vệ tuyệt vời—kẻ có thể giết con Minotaur một mình. Không có gì tốt hơn.
Ngược lại, giao phó công chúa cho Noor sẽ đặt anh ta vào tình thế lý tưởng để tự mình giết cô. Tuy nhiên, dựa trên sự kiện ngày hôm qua, có vẻ như ý nghĩ đó không bao giờ xuất hiện trong đầu anh ta. Tình huống đó cũng đã chứng minh rằng anh ta hiện tại không phải là kẻ thù—ít nhất là hoàng tử hy vọng như vậy.
“Chúng ta không có đủ thời gian.” Hoàng tử nói với chính mình. “Cũng không có đủ người.”
Có quá nhiều điều không chắc chắn xoay quanh người cứu Lynne... nhưng với tình hình hiện tại, hoàng tử không có lựa chọn nào khác ngoài việc đặt niềm tin vào người đó. Đó chính là một ván cược, nhưng Vương quốc đã không còn đường lui nữa rồi.
Hiện tại, Vương quốc Clays đang hòa bình—nhưng đó chỉ là bề nổi. Đằng sau bức màn đó, những vấn đề đang diễn ra với tốc độ chóng mặt. Thiếu hụt nhân lực, và thiếu hụt thời gian để xác định bước đi tiếp theo của kẻ thù.
“Chúng ta cần thêm thông tin...”
Cầm lấy chiếc áo choàng xám trên tường và nhanh chóng mặc nó lên người, hoàng tử rời căn phòng, hướng về phía thành phố.
Tự dưng tôi thấy đoạn này có hơi vô lý. Một thanh kiếm cứng vãi cả ra thì mang về cũng chỉ để phang quái, chứ có đập ra nấu thành xoong nồi được đâu, mà quái ở trong mê cung, xong mê cung lại chỉ có ở Clays nữa chứ. Thế rồi mấy ông vua thèm thuồng cái gì ? Hay định mang về thông cống ?!