Hoàng tử ngồi ở bàn làm việc, khuôn mặt biểu lộ sự nghiêm trọng, trên người vẫn là áo choàng màu xám mà anh sử dụng khi ra ngoài. Một lúc trước, anh đã đi ra thành phố, tự mình thu thập thông tin. Thật không may, anh không thể tìm ra bất kỳ thứ gì hữu ích nào—thủ đô hoàng gia yên bình như một bức tranh. Thế nhưng...
“Phải nhanh chóng tìm cho ra.” Hoàng tử nghĩ trong đầu. “Nếu chúng ta không chuẩn bị sẵn sàng...”
Có gì đó đang đến—anh chắc chắn như vậy—và họ cần phải tìm ra những dấu hiệu cần thiết để biết được nó là gì. Anh đã ra lệnh cho tất cả binh lính thuộc đơn vị tình báo thu thập mọi thông tin có thể. Nếu có điều gì bất thường xảy ra, dù là nhỏ nhất, cũng đều được báo cáo lên hoàng tử.
Nhiệm vụ của hoàng tử là ghép nối những mảnh vụn thông tin tầm thường rải rác trên khắp thành phố và sử dụng chúng để tìm ra uẩn khúc. Đó là chỉ thị duy nhất mà anh nhận được từ cha mình, nhà vua. Năm năm trước, khi hoàng tử bước sang tuổi mười lăm, cha anh đã nói rằng, “Con phải nắm vững tình hình của vương quốc chúng ta hơn bất kỳ ai khác, chỉ huy quân đội của con thật vững chắc, và sẵn lòng đối phó với bất kỳ hiểm hoạ nào.”
Hiện tại, hoàng tử đang cho các cấp dưới của mình đi dò hỏi người dân. Nhưng mạng lưới do anh bày ra hoàn toàn không thu thập được bất cứ thứ gì. Dù vậy thì việc duy nhất có thể làm hiện giờ chỉ là do la tin tức từ những thứ nhỏ nhất. Tình hình căng thẳng như hiện tại chính là kết quả của việc thu thập thông tin không hiệu quả.
Hoàng tử cảm thấy lo lắng. Họ không có đủ thời gian, cũng không đủ người. Anh không biết phải làm gì nữa.
Rồi, từ hành lang, tiếng bước chân vọng lại.
“Có người đến...” Hoàng tử đặt những bài báo cáo điều tra cực kỳ tuyệt mật mà anh đang đọc lên kệ. Âm thanh cho thấy người đang tiến lại không phải là Darchen, thư ký chính của anh. Trong trường hợp đó, chỉ có thể là một trong những cấp dưới mà hoàng tử đã gửi đi thực hiện các cuộc điều tra—một thành viên của đơn vị tình báo dưới sự chỉ huy của Carew, Chúa tể Bóng tối.
Có tiếng gõ cửa. “Thần có tin khẩn, thưa hoàng tử.”
“Vào đi.”
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông bước vào, cúi đầu và bắt đầu nói. “Hoàng tử. Một con Goblin Hoàng đế đã được phát hiện trong Khu rừng Quái thú.”
Hoàng tử nhảy dựng lên, khuôn mặt đầy sự kinh ngạc, tay giật mạnh chiếc mũ chùm ra khỏi đầu. “Một con Goblin Hoàng đế?! Có bao nhiêu thương vong?!”
“Theo những báo cáo mà thần nhận được thì nó đã bị tiêu diệt bởi Công chúa Lynneburg và một quý ông được gọi là Noor.” Người đàn ông nói. “Kết quả là, chúng thần vẫn chưa thể xác định được số thương vong. Các trinh sát ở gần đó đã đến hiện trường của trận chiến và hiện đang kiểm tra xác quái vật.”
“Lynne và...” Hoàng tử ngưng lại. Ít nhất thì, Goblin Hoàng đế được đánh giá mức nguy hiểm hạng A, bằng với những con Goblin Vương. Tập hợp một nhóm mạo hiểm giả hạng Vàng là bước đầu tiên để có thể tiêu diệt một con như vậy. Dĩ nhiên, việc Lynne có thể làm được như vậy cũng không có gì lạ, bởi vì em ấy đã ở cùng với người đã đơn thân độc mã hạ gục một con Minotaur. Nhưng, nếu em ấy đi một mình...
Trong trường hợp xấu nhất, em ấy có thể đã không trở về. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán của hoàng tử.
“Sau đó, chúng thần đã liên lạc với Công chúa Lynneburg để xác nhận lại câu chuyện vừa rồi.” Người đàn ông tiếp tục. “Công chúa đã đưa cho chúng tôi thứ này—một viên đá ma thuật có độ tinh khiết cực cao, tương tự như viên đá được tìm thấy sau sự việc lần trước. Nó đã được gắn vào trán của con goblin.”
“Ta đã nghe về những viên đá ma thuật như vậy.” Hoàng tử nói. “Chúng được gắn vào con Goblin Hoàng đế để cường hoá sức mạnh... Chờ chút đã. Ngươi vừa nói gì cơ?! Ngươi đang nói đây là viên đá ma thuật của con Goblin Hoàng đế?!”
Goblin Hoàng đế được tạo ra bởi con người. Gắn một viên đá ma thuật vào da của một con goblin và bơm vào đó với một lượng lớn mana, cho đến khi nó trở thành một quái vật có sức mạnh ngang bằng—hoặc thậm chí vượt qua—một Goblin Vương. Đó là cách tạo ra một con Goblin Hoàng đế. Tuy nhiên, do việc mất kiểm soát rất dễ xảy ra trong quá trình làm việc, dẫn đến lượng thiệt hại và thương vong quá lớn, bất kỳ thử nghiệm nào liên quan đều đã bị cấm bởi nhiều quốc gia.
Đó là những gì hoàng từ biết. Tuy nhiên, kích thước và độ tinh khiết của viên đá ma thuật khiến anh hoài nghi chính đôi mắt của mình. “Một con Goblin Hoàng đế có thể mạnh đến mức nào, với một viên đá ma thuật tinh khiết cỡ này? Ta không thể hình dung được...”
“Theo thông tin của trinh sát, xác chết lớn gấp nhiều lần so với một con Goblin Vương bình thường.” Người đàn ông giải thích.
“Chỉ có thể...” Hoàng tử lẩm bẩm. “...Là do viên đá này không bình thường.”
Một viên đá chất lượng cao cỡ này cực kì hiếm. Viên đá trong chiếc nhẫn ma thuật đã được sử dụng để triệu hồi Minotaur cũng vô cùng tinh khiết, nhưng viên đá này còn có kích thước lớn hơn rất nhiều. Cả hai đều là các vật phẩm xuất sắc không kém những viên đá ma thuật được sử dụng trong pháp cụ cấp quốc gia.
Làm thế nào mà một người có thể có được viên đá này? Hơn nữa, tại sao họ có thể nhét nó vào một con Goblin, như thể nó không phải thứ gì đáng giá? Ai là người đủ khả năng làm việc này?
Những vụ việc xảy ra gần đây đều là do Đế quốc Ma pháp. Có thể dễ dàng suy luận ra điều đó dựa vào tình hình hiện tại. Tuy nhiên, không có bất cứ thông tin gì một viên đá ma thuật chất lượng cao như vậy—ngoại trừ Quỷ Tâm của Thánh quốc Mithra.
Viên đá ma thuật được gắn vào chiếc nhẫn ma thuật có kích thước đủ việc sở hữu nó vẫn còn nằm trong khả năng của con người, miễn là người đó có một lượng lớn tài sản. Nhưng viên đá ma thuật này thì ngược lại. Dù thế, chủ sở hữu đó vẫn có thể gắn nó vào một con goblin, như thể thứ này chỉ xứng đáng cho việc đó...
Không, không thể. Chẳng lẽ Đế quốc và Thánh quốc đang hợp tác với nhau?
Hoàng tử ngay lập tức loại bỏ ý nghĩ đó; suy nghĩ như vậy sẽ không đi đến được bất cứ kết luận nào trong tình hình hiện tại. Anh tự trấn tĩnh lại bản thân. “Con quái vật đó đã có thể gây ra thiệt hại lớn. Họ đã làm rất tốt khi tiêu diệt được nó.”
“Vâng, thưa Hoàng tử.” Người đàn ông đồng tình. “Ngoài ra, theo lời kể của Công chúa Lynneburg, con quái vật đã lẩn trốn trong Khu rừng Quái thú với sự hỗ trợ của [Che giấu] cấp độ cao. Cô ấy ước lượng rằng nó đã ở đó ít nhất là vài ngày.”
“Cái gì?! [Che giấu]?!”
Một con Goblin Hoàng đế đã ẩn nấp trong vùng lân cận của thành phố trong vài ngày, bằng kĩ năng [Che giấu] mà ngay cả các cấp dưới của Chúa tể Bóng tối trong đơn vị tình báo của thủ đô hoàng gia cũng không thể nhận biết được? Quá sức vô lí. Hoàng tử biết rằng có khả năng rất cao rằng Đế quốc Ma pháp có thể đã phát triển một công cụ ma thuật chưa được biết đến có khả năng thực hiện được điều này. Nhưng ngay cả khi có công nghệ như vậy trong tay, họ đã làm sao để vận chuyển con Goblin Hoàng đế khổng lồ đến Vương quốc?
Xe ngựa hoặc xe kéo là không thể. Ma thuật triệu hồi cũng khó tưởng tượng; mạng lưới phòng thủ của Vương quốc sẽ nhận biết được ngay khi nó kích hoạt. Và Đế quốc Ma pháp không thể có khả năng để quái vật tự mình di chuyển xa như vậy... chẳng lẽ nào?
Nhưng ngay cả khi chúng làm như vậy, bằng cách nào?
Hoàng tử lại tự cắt lời mình. Anh chưa thể đi xa như vậy; có quá nhiều điều cần xem xét. Trở nên quá phấn khích trong những thời điểm như thế này—trong khi duy trì sự bình tĩnh là điều cần thiết—là một thói quen xấu của anh.
“Vậy là nó đã ẩn nấp trong Khu rừng Quái thú trong vài ngày bằng [Che giấu]... Từ thời để đó đến giờ có dấu hiệu nào bất thường không?”
“Hiện giờ không phải mùa thảo dược, vì vậy gần như không có mạo hiểm giả nào đi sâu vào bên trong rừng.” Người đàn ông nói. “Theo những gì chúng thần biết, không có báo cáo nào về người mất tích. Tuy nhiên, ba ngày trước, Chủ hội của Hội Mạo Hiểm đã yêu cầu kiểm tra rừng do số lượng Goblin giảm, kết quả là một báo cáo đã được viết gửi đến lực lượng bảo vệ thủ đô hoàng gia, với ý định hạn chế số lượng nhiệm vụ săn goblin. Tuy nhiên, việc giảm số lượng goblin không phải là điều hiếm gặp, thần tin rằng lực lượng bảo vệ đã ưu tiên hơn các vấn đề khác.”
“Ba ngày trước...” Hoàng tử lẩm bẩm. “Vậy tức là những nơi khác cũng đã có thể có chuyện gì đó.”
“Mặc dù vẫn chưa đầy đủ, nhưng chúng thần đã tổng hợp lại những báo cáo mà hoàng tử yêu cầu về cuộc điều tra những người mất tích và sự kiện đáng ngờ trong vòng ba tháng qua.”
“Cho ta xem.”
“Vâng, thưa Hoàng tử.”
Hoàng tử nhận lấy sấp tài liệu dày và bắt đầu lật từng trang, ghi nhớ cẩn thận những mẩu thông tin và sắp xếp chúng lại trong tâm trí của mình. Lướt qua thì có vẻ, những sự kiện này đều không có liên quan gì.
Người dân không thể ngủ được vì những âm thanh đáng ngờ vào ban đêm.
Số lượng mèo và chó hoang tăng lên.
Ông nội không quay về sau khi đi dạo ngày hôm trước.
Một khu rừng gần đó bất ngờ im lặng gần đây.
Sự mất tích của người chồng trung thuỷ.
Người dân lo lắng khi gia súc như đang sợ hãi từ vài ngày trước đó.
Và nhiều hơn nữa. Hoàng tử đọc qua từng mục một cẩn thận, đánh dấu vị trí của chúng trên bản đồ của thủ đô hoàng gia trong tâm trí. Mới đầu, những sự cố này không hoàn toàn liên hệ gì đến nhau... nhưng khi sự nghi ngờ thúc đẩy anh sắp xếp chúng lại, chậm rãi mà chắc chắn, chúng tạo thành một kết luận. Bằng sự quan sát cẩn thận, anh ta nhận ra rằng những mảnh vụn nhỏ này đều xuất phát từ các khu vực gần một số địa điểm trung tâm.
Bên trong tập tài liệu là mọi hiện tượng không giải thích được xảy ra gần đây. Khi những mẩu thông tin được thu thập bởi đội tình báo của hoàng tử lấp đầy tấm bản đồ trong tâm trí, hàng chục địa điểm có sự gia tăng đột ngột của những hiện tượng không thể giải thích được trong vài ngày qua bắt đầu nổi bật lên.
Và khi hoàng tử nhận ra ý nghĩa đằng sau đó, cả người anh run lên vì sợ hãi. “Chuẩn bị đội điều tra—tập hợp tất cả những người có khả năng sử dụng [Phát hiện Che giấu] và [Huỷ bỏ]. Ta sẽ chuẩn bị danh sách các địa điểm. Và gọi cả Lục Đại Cường—nói với họ là đây là một tình huống khẩn cấp. Ngay khi họ tụ họp đầy đủ, chúng ta sẽ yêu cầu vua ra lệnh. Hiểu chưa? Tốt, hiểu rồi, thì đi! Đi nhanh! Đi!”
“Vâng, thưa Hoàng tử!”
Hoàng tử hét lớn, người đàn ông vội vã rời khỏi căn phòng và bắt đầu chạy dọc hành lang. Hoàng tử ngay lập tức hối hận vì sự mất kiểm soát của mình. Điều cần thiết bây giờ là bình tĩnh—nhưng chỉ ý nghĩ đó thôi thì không đủ để làm nguôi đi cơn giận của anh.
“Chết tiệt!” Hoàng tử giơ nắm đấm lên và đập nó xuống bàn, nơi sấp tài liệu vẫn đang nằm đó. Máu bắt đầu chảy qua các ngón tay đang nắm chặt. Anh hiếm khi biểu hiện ra trạng thái bực tức nhường này, nhưng trước tình hình hiện tại, điều đó là không thể. Ai mà lại có thể giữ bình tĩnh được chứ?
“Tại sao không nhận ra sớm hơn?” Hoàng tử thì thầm. Nếu như anh nhận ra, anh đã có thể chuẩn bị. Nhưng bây giờ, phải trực tiếp đối mặt với vấn đề này? Tất cả hành động đều bị đi trước một bước. Ngay cả khi anh có phản ứng nhanh nhất có thể, thì không chừng vẫn là quá muộn.
Hoàng tử tức giận chính mình—và cả những kẻ đứng sau tất cả. Một mình trong văn phòng, sự thất vọng của anh đã đạt đến điểm sôi sục, và bùng nổ.
“Cái quái gì vậy?! Cái quái gì vậy?! Các người thực sự làm đến mức này sao?! Vương quốc của ta đã phạm tội gì?! Cuộc sống của con người nơi này không có ý nghĩa gì với các người sao?!”
Hoàng tử biết rằng Đế quốc Ma pháp khao khát những cổ vật của Mê cung Lạc lối. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ rằng tham vọng đó bất chấp như vậy. Anh đã tin rằng, mặc dù Đế quốc có những yêu cầu khó chịu, nhưng dù sao vẫn là người cùng một hội, vẫn mở cửa đàm phán.
Hoàng tử đã quá ngây thơ. Kẻ địch của Vương quốc không còn tự coi hai bên là ngang hàng nữa—không còn có ý định đàm phán bất cứ điều gì.
Các người muốn chiếm lấy mê cung đến vậy sao?
Những vị trí xuất hiện bất thường trong Vương quốc hiện lên trong tâm trí hoàng tử. Những vị trí này chỉ có một ý nghĩa.
“Như là... như là...” Hoàng tử ngã xuống trên bàn làm việc đã bị nhuộm đỏ bằng máu của mình, thì thầm với chính bản thân bằng chất giọng cũng bị nhuộm đỏ bằng sự tuyệt vọng.
“Như là chúng định phá hủy toàn bộ Vương quốc...”
============================================================
Tôi đã hiểu được tại sao bác S3M lại ra chương mới chậm rồi. Tác giả dìm hàng nhân vật quá thể. Phải đọc đi đọc lại một đoạn văn "dìm hàng nhân vật" để diễn đạt cho phù hợp, đúng nản thực sự.
Nể bác S3M vì dịch được tận 11 chương.