I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3472

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 01 - Chương 25. Cậu bé tộc quỷ

Sau khi quyết định không để ý đến những mảnh thịt cóc vương vãi khắp nơi nữa, tôi nhận ra rằng cậu bé lúc trước vẫn còn ở phía sau tôi, ngồi trên mặt đất và dính đầy bùn. Tôi thở phào nhẹ nhõm; cậu bé có vẻ không bị thương.

“Em có sao không?” Tôi hỏi.

“Mm-hmm...”

Cậu bé nhổm người dậy, thật chậm rãi. Cậu trông hơi không khỏe—có lẽ do đã hít phải một ít độc của con cóc—nhưng ít ra thì cậu ấy cũng có thể đứng dậy, vì vậy tôi cho rằng cậu ấy không phải đang gặp nguy hiểm. Tôi chỉ cần nhờ Lynne chữa trị cho cậu ấy. Em ấy thật sự là một cô gái tài năng.

“Hú hồn đấy nhỉ?” Tôi nói. “Gặp phải thứ đó là xui rồi. Em đã đến đây một mình à?”

Cậu bé giật mình, vai cậu ấy run lên. “Không, em...em...đi cùng với nó...”

“Đi cùng với nó?” Tôi lặp lại. Tôi khó mà tin được rằng một đứa trẻ lại đi cùng một con cóc hung tợn như vậy. “Thật ư? Tại sao...?”

Cậu bé lại giật mình. “Em...em đã hứa sẽ mang nó đến thành phố kia. Ô-Ông ta bảo em cần phải làm vậy, nên em...!”

“Ý em là Toros?” Tôi hỏi. “Chờ đã, em đã hứa? Đừng nói là em...”

Cậu bé này đã được bảo mang con cóc đến Toros, điều đó chỉ có thể có nghĩa là: dù còn rất trẻ, nhưng cậu bé này đang thực hiện nhiệm vụ chuyển hàng. Nhưng mà, tại sao lại là cái thứ đầy độc tố này? Hơn nữa, nó to lớn đến mức việc mang nó đi xa như vậy chắc hẳn sẽ rất—

Và rồi tôi nhận ra. Nếu giả thiết của tôi rằng hầu hết động vật có độc thường ngon là đúng, thì chỉ cần ai đó xử lý được độc tố của con cóc, thì nó có lẽ sẽ là một món ăn khá ngon.

Càng suy nghĩ, tôi càng tin rằng mình đúng. Tôi không được học hành nhiều, vì vậy tất cả những khám phá của tôi có lẽ là kiến thức phổ thông với hầu hết mọi người. Mọi người rõ ràng biết rằng sinh vật có độc thường ngon, vì vậy không có gì lạ cả khi các thành phố lớn có cách xử lý độc tố của con cóc này.

Chờ đã, điều đó có nghĩa là... Thôi bỏ mẹ rồi.

“Con cóc đó là nguyên liệu nấu ăn à?” Tôi tự lẩm bẩm. Xét từ góc độ đó, mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Nó đủ to để cung cấp đủ thịt cho cả thành phố, và nếu họ muốn hương vị tươi ngon nhất có thể, thì việc vận chuyển động vật còn sống chắc chắn là lựa chọn tốt nhất. Việc nó đã được che đi bằng [Che giấu] trước đó có lẽ là để giữ bảo vệ nguyên liệu này khỏi lũ cướp đầu đường xó chợ.

Vậy ra đây là những gì đã diễn ra. Nếu vậy, tôi mới vừa khiến món hàng quý giá của cậu bé này—món hàng để cung cấp cho Toros—nổ tung thành từng mảnh và không thể bán được. Tôi bị sốc vì sự thiếu suy nghĩ của mình.

“Tôi xin lỗi.” Tôi nói trong khi nhìn về phía bãi hỗn độn. “Tôi đã làm một việc tồi tệ. Đó là một lô hàng quan trọng của em, phải không? Tôi sẽ không bào chữa gì, nhưng tôi thực sự không hề biết điều đó.” Đó là lời xin lỗi từ tận đáy lòng... dù rằng lời xin lỗi chắc chắn là không đủ để bù đắp cho những gì tôi đã làm.

“Hể...?” Cậu bé nhìn tôi với ánh mắt tròn xoe. Tôi đã nói gì sai à?

“Ý tôi là, tôi đã làm nổ tung con cóc đó.” Tôi chỉ vào những mảnh vụn của con cóc xung quanh chúng tôi một cách lo lắng. “Hay là... làm vậy cũng được? Tôi... có làm hỏng cái gì không?”

Sau một chút do dự, cậu bé gật đầu, rõ ràng là sẵn lòng tha thứ cho tôi.

Tôi cho rằng con cóc đã tấn công cậu—mặc dù tôi không biết tại sao—vì vậy có lẽ cậu chỉ coi những gì tôi đã làm là không thể tránh khỏi.

“Dù sao thì, em mang con cóc đến đây kiểu gì thế?” Tôi hỏi. “Đừng nói với tôi là em đã kéo nó đi theo phía sau nha.”

Một lần nữa, cậu bé giật mình. Vai cậu run rẩy, và khi cậu nói, nghe có vẻ như cậu đang cố gắng để thốt ra từng lời. “Em... em có thể... kiểm soát quái vật. Đó là cách em dẫn nó đến đây...”

“Kiểm soát quái vật?!” Tôi vô thức giật mình. Một đứa trẻ nhỏ với khả năng kiểm soát một con cóc to lớn như vậy? Điều đó có thể được sao?

“Một kĩ năng tuyệt vời.” Tôi tiếp tục. “Thế giới này lắm điều bất ngờ, nhỉ?”

Và cậu ấy còn rất trẻ nữa. Tôi tự hỏi làm thế nào cậu ấy có được kỹ năng ấn tượng như vậy cho riêng mình.

“Hể...?” Cậu bé nói. “Kỹ năng...?”

“Không phải sao?”

Cậu bé giật mình vì câu hỏi của tôi và sau đó đứng hình. Cậu ấy trông có vẻ sợ hãi... nhưng tôi không chắc là sợ cái gì.

“Không.” Cậu bé trả lời. “Em sinh ra... đã có sức mạnh này rồi. Em... là người của tộc quỷ.”

“Em sinh ra đã có nó sao?!” Lần này tôi thực sự sốc đấy; thế giới này quả thật là đầy bất ngờ. Tôi chưa bao giờ biết rằng có người có thể sinh ra với những năng lực phi thường như vậy. Một lần nữa, tôi nhận ra mình thực sự biết quá ít về thế giới này.

Tôi rất vui vì đã dám rời khỏi thủ đô hoàng gia—tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được một người thú vị như vậy.

“Sinh ra đã có rồi à. Nghe đỉnh thực sự.” Tôi nói. “Trời chắc phải thương em lắm luôn.”

“Hả...?!” Cậu bé kêu lên. “K-Không, Em là người tộc quỷ! Chúng em... tất cả chúng em đều có sức mạnh này!”

Từ vẻ bối rối của cậu, tôi có thể đoán được cậu đang cố nói gì. “Tôi hiểu rồi, vậy ra năng lực đó là tiêu chuẩn trong dòng tộc của em, phải không? Những người như vậy thật sự rất tuyệt vời. Tôi không biết đã bao nhiêu lần ước có được một sức mạnh như thế.”

Ở trên núi, tôi khá thích việc chăm sóc gia súc, nhưng đó cũng là công việc vất vả. Vào những ngày thời tiết tốt, tôi để chúng tự do gặm cỏ dưới ánh mặt trời. Đêm đến, để tránh bị động vật hoang dã tấn công, tôi luôn phải đưa chúng trở lại chuồng trại trước khi trời tối—và phải nhanh chóng nếu trời có vẻ như sẽ mưa. Chăm sóc chúng chưa bao giờ là dễ dàng.

Hơn nữa, khi tôi sử dụng sức lực của chúng trên cánh đồng, trong khi những con mà tôi đã nuôi trong nhiều năm biết vâng lời và đã biết phải làm gì, thì những con trẻ hơn mà tôi chưa huấn luyện xong thường không nghe theo mệnh lệnh của tôi. Vào những lúc như vậy, tôi thường mơ mộng về việc mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu tôi có thể nói chuyện với động vật.

Bây giờ, đối mặt với một ví dụ sống động về việc mà tôi chưa bao giờ nghĩ là có thể, tôi thực sự thấm thía được mức độ rộng lớn của thế giới này... mặc dù, nhìn theo hướng khác thì, nó cũng thật nhỏ bé. Chỉ cần một chuyến đi bên ngoài kinh đô hoàng gia là tôi đã có thể gặp một người mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng là có thể tồn tại. Rõ ràng, việc phiêu lưu không phải lúc nào cũng cần phải rời xa quê hương.

Khi tôi vẫn đang đắm chìm trong sự ngạc nhiên của mình, đôi mắt của cậu bé mở to với vẻ đầy ngạc nhiên. “Hả...?”

Tôi lại lỡ mồm nói gì đó sai à? Tôi thực sự không có ý đó...

“Ư-Ừm, anh không sợ người tộc quỷ à?” Cậu bé hỏi. “Anh... không ghét em sao?”

“Không...” Tôi trả lời với tâm trạng bối rối. “Tại sao tôi phải sợ? Và, ờ, êm nói ‘ghét em’ là sao...?”

Tôi bắt đầu cảm thấy như thể tôi và cậu bé đang nói về hai thứ khác hoàn toàn nhau. Tại sao cậu bé này lại sợ hãi đến vậy? Tôi thực sự không hiểu nổi một nửa những gì em ấy nói, đặc biệt là phần về việc tôi ghét em ấy—dù rằng tôi mới chỉ gặp em ấy mà thôi. Lynne cũng là một đứa trẻ khá kì lạ theo cách riêng của em ấy, vì vậy tôi đã gặp khó khăn trong việc hiểu em ấy nói gì... nhưng cậu bé này thậm chí còn bỏ xa Lynne.

“Năng lực của em... làm nhiều người sợ hãi.” Cậu bé giải thích; có lẽ em ấy đã thấy sự bối rối trên khuôn mặt tôi. “Ai cũng đều ghét năng lực này...”

“Ồ, vậy ra em muốn nói điều đó.” Tôi đáp. “Ừ... tôi đoán là cũng có những người như vậy ở khắp nơi nhỉ?”

Đó là câu trả lời duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Cậu ấy đang nói về những người không thích động vật, khả năng là vậy. Tôi chưa gặp ai như vậy cả, nhưng tôi đã nghe nói rằng có những người như vậy.

“Dù sao thì, em không nên để điều đó ảnh hưởng đến mình.” Tôi tiếp tục. “Ý tôi là, dù ai nói gì đi nữa, năng lực của em rõ ràng là rất hữu ích.”

“Hữu ích...?” Cậu bé đáp lại.

“Ừ. Để chăm sóc gia súc, tìm mèo lạc, và nhiều thứ khác. Việc anh muốn nhất là có thể nhờ động vật giúp làm việc đồng áng, và... có lẽ sử dụng chim để truyền tin? Ừ, tiện phải biết.”

Khi tôi liệt kê ngẫu nhiên các ý tưởng nảy ra trong đầu, cậu bé bắt đầu khóc. “Em có thể... Em có thể trở nên hữu ích...? Em...?” Những giọt nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt khi cậu nhìn về phía tôi.

da5af963-bb5f-47d6-8dbd-32186eb4a7b5.jpg

Tôi tự hỏi liệu có phải cậu bé này đã trải qua một quãng thời gian đầy khó khăn không. Có lẽ em ấy không được coi là tài năng lắm bởi dòng tộc của mình, hoặc gì đó tương tự. Dù sao, thế giới bên ngoài cũng rất rộng lớn; những phán xét mang tính hạn chế trong dòng tộc như vậy thực sự cũng không đáng tin cậy cho lắm.

Thế nhưng, liệu một đứa trẻ như thế này có thực sự hữu ích hay không ư?... Dù nhìn từ góc độ nào đi nữa, cậu bé này cũng đang đánh giá thấp bản thân mình. Dù rằng cậu đang có một tài năng quá tuyệt vời.

“Tất nhiên là có thể.” Tôi nói. “Một năng lực tuyệt vời như vậy không có gì phải xấu hổ cả. Cứ nhìn tôi này; tôi không có tài năng gì để khoe, và tôi vẫn đang tồn tại. Này, nếu em không muốn dùng nó... thì em có thể tặng nó cho tôi!”

“Th-Thật sao...? Em có thể... được mọi người cần đến...?” Cậu bé vẫn đứng đó, đối diện với tôi, và im lặng trong khi tiếp tục khóc.

Tôi không hiểu tại sao cậu bé lại thấy điều đó khó tin đến vậy. Tôi nghĩ rằng khả năng của cậu thực sự rất đáng kinh ngạc—đủ để khiến người khác ghen tị. Thật buồn khi cậu chưa nhận ra tiềm năng của bản thân.

Có thể hoàn cảnh hiện tại của cậu không cho phép, nhưng tôi chắc chắn rằng sẽ đến một lúc nào đó mọi người sẽ cần đến sự giúp đỡ của cậu. Bất kỳ ai cũng có thể thấy điều đó, ngay cả một người như tôi. Dù sao đi nữa, cậu bé có một trái tim nhân hậu—đủ nhân hậu để tha thứ cho lỗi lầm của một người qua đường mà không chút do dự.

Vậy nên, tôi đợi để cậu bé tiếp tục khóc. Chỉ khi tôi thấy rằng nước mắt của cậu đã cạn, tôi mới đặt tay lên đầu cậu, nói thật to và rõ ràng:

“Đúng. Tất nhiên là em có thể. Em sẽ trở nên hữu ích theo cách mà em muốn và hơn thế nữa—nhiều hơn những gì tôi có thể từng làm được.”