“Ồ, lạ thật đấy... Lẽ ra phải chết rồi mới đúng nhỉ...”
“Kỳ lạ” là cách duy nhất tôi có thể mô tả người đàn ông vừa bất ngờ xuất hiện. Anh ta đeo một thanh kiếm hình thánh giá to lớn trên lưng, thân trên trần trụi, và khuôn mặt quấn đầy băng đen. Treo quanh eo anh ta là vô số con dao với mọi hình dạng và kích cỡ, phát ra tiếng kêu leng keng mỗi lần anh ta chuyển động.
Một người có ngoại hình thật là kỳ lạ.
“Chỗ xương và thịt rải rác khắp nơi này...” Người đàn ông tiếp tục. “Wooow. Đừng nói là phần còn lại của ‘món hàng’ đó nha?” Anh ta quay lại nhìn chúng tôi.
Người đàn ông có vẻ đang nói về con cóc, vậy tức là... “Có phải anh... là khách hàng của Rolo không?” Tôi hỏi.
“Ta, khách hàng?” Người đàn ông nhìn thẳng vào mặt tôi. “Không... ta chỉ là một ‘người đi thuê’ thôi. Còn ngươi? Ngươi là ai? Ngươi vừa mới nhảy ra từ cái thứ khí độc đó... vậy mà vẫn còn sống sao? Đừng nói với ta là... ngươi đã giết con quái vật đó nha?”
Vậy ra anh ta không phải là khách hàng, nhưng cũng là cùng một nghề kinh doanh giống với Rolo.
“Vâng, là tại tôi.” Tôi đáp lại. “Tôi không biết đó là một lô hàng quan trọng, vì vậy tôi đã làm nó phát nổ... Xin lỗi.”
“Ngươi... lại xin lỗi ta?” Người đàn ông hỏi.
“Không phải đó là lô hàng của anh sao?”
“A, không, ta không liên quan gì đến phần việc đó. Ta không quan tâm việc thứ đó có bị hỏng hay không. Công việc của ta là nó.” Người đàn ông chỉ tay về phía Rolo, người đang đứng sau tôi.
“Rolo?” Tôi hỏi.
“Phải. Ta đến đây để ‘đưa nó về nhà.’ Đó mới là việc chính.”
“Vậy anh đến đây để đón em ấy sao?”
“Đúng...” Người đàn ông kéo dài giọng. “Kiểu như vậy. Ta được bảo là sẽ được trả lương hậu hĩnh.”
“Trả lương?” Tôi lặp lại.
Sau đó, khi tôi đang suy nghĩ về hành vi kỳ lạ của người đàn ông, anh ta đột nhiên biến mất. Cảm nhận được nguy hiểm, tôi nắm chặt thanh kiếm trong tay và vung mạnh mà không chút do dự.
[Parry]
Một tràng tia lửa bắn ra xung quanh chúng tôi. Người đàn ông đã rút thanh kiếm thánh giá bạc lớn trên lưng và tấn công Rolo. Tôi chỉ vừa kịp nhìn thấy vài động tác cuối cùng của hắn ta.
“Anh đang làm gì vậy?” Tôi hỏi.
“Ngươi... thích cản đường người khác à?” Người đàn ông trả lời. “Tại sao không... giao nó cho ta?”
“Anh đang nói về Rolo...?”
“Tên của nó không quan trọng. Nhưng đúng... thằng nhãi phía sau ngươi đó. Nó có giá trị rất lớn. Hoặc ít nhất là cái xác của nó thôi cũng được.”
“Xác của em ấy? Ý anh là sao? Anh không phải đến đây để đón em ấy sao?”
“Không quan trọng nó sống hay chết... mặc dù ta chắc là khách sẽ bực lắm nếu ta để nó còn sống? Rồi chúng cũng sẽ giết nó sau khi ta giao nộp thôi... nhưng làm thế rõ là phiền, đúng không? Vậy nên ra tay luôn mới gọi là chuyên nghiệp.”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì cả.”
“Không sao. Cũng không có ý nghĩa gì đâu, thế nên...”
Vừa dứt lời, người đàn ông lại biến mất. Một cảm giác bất an mạnh mẽ ập đến từ phía sau. Tôi quay người lại. Vung kiếm.
[Parry]
Vũ khí của tôi va chạm với thanh kiếm thánh giá bạc của người đàn ông và ngay lập tức khiến nó gãy vụn, tạo ra một loạt tia lửa bắn ra xung quanh. Người đàn ông nhìn theo lưỡi kiếm bị đứt bay đi, rồi nhăn mặt nhìn tôi.
“Ngươi... là ai? Ngươi không phải kẻ tầm thường...”
Sau khi vứt bỏ thanh kiếm gãy của mình, người đàn ông biến mất một lần nữa... hoặc ít nhất tôi đã nghĩ như vậy. Hắn đột nhiên xuất hiện ở điểm mù của tôi, với một đôi dao vàng trong tay.
[Parry]
Tôi thậm chí không có thời gian để thở.
“Trông ngươi bận rộn quá nhỉ?” Người đàn ông nói. Áp lực mà hắn toát ra đột nhiên tăng vọt.
“Hãy đứng sau lưng tôi, tiểu thư!” Ines kêu lên. Cô ấy và Lynne hẳn đã cảm nhận được điều gì đó cùng lúc với tôi, bởi vì họ đã chuyển sang tư thế phòng thủ.
Sau đó, tôi bị lấn áp bởi tiếng ồn đến chói tai.
“Ta sẽ lấy đầu của ngươi trước vậy.”
Người đàn ông lại biến mất, để lại một vết nứt trên mặt đất nơi anh ta đã đứng—và rồi xuất hiện ngay trước mặt tôi. Một cú đá khiến Ines và Lynne bay lùi về phía sau. Tôi suýt mất thăng bằng, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần và kịp thời vung kiếm về phía con dao đang hướng thẳng vào cổ.
[Parry]
Hai thứ vũ khí va chạm với nhau, và con dao vỡ thành từng mảnh—nhưng đây tuyệt nhiên không phải thế trận một chiều. Sức mạnh to lớn từ cú đánh của người đàn ông đã tạo một cú sốc mạnh truyền qua thanh kiếm vào tay tôi.
Cả cánh tay giờ đang đau nhức và rên rỉ. Tôi đã bị sốc. Vẻ ngoài của người đàn ông không hề cho thấy những đòn đánh của anh ta sẽ mang lại nhiều sức mạnh như vậy. Những đòn tấn công đó phải mạnh cỡ con bò mà hôm trước tôi vừa chiến đâu—không, thậm chí còn mạnh hơn. Và cũng sắc bén hơn rất nhiều.
Người đàn ông khá gầy, và những con dao của anh ta thì quá nhỏ. Làm sao có thể?
Tôi liên tục đỡ được những phát dao của người đàn ông bằng cách nào đó—phát tiếp theo, phát tiếp theo nữa. Mỗi lần tấn công, người đàn ông lại rút ra một con dao khác, khiến chúng trở thành đợt tấn công liên hoàn. Anh ta đánh với tốc độ khủng khiếp; khiến tôi phải chóng mặt dù chỉ mới cố gắng theo kịp tốc độ.
Một lần nữa, tôi nghi ngờ đôi mắt của mình. Người đàn ông này không chỉ mạnh—anh ta còn nhanh đến đáng sợ. Anh ta di chuyển xung quanh tôi, tấn công từ mọi hướng, đi đi lại lại. Tôi chỉ vừa kịp bảo vệ Rolo bằng cách sử dụng bản năng để cảm nhận những đòn tấn công của người đàn ông... nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Đối thủ của tôi quá nhanh; tôi không có hy vọng theo kịp.
Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng chúng tôi khó mà toàn mạng.
Khi tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, người đàn ông đột ngột dừng lại. Đôi mắt sắc bén đó nhìn tôi qua khe hở giữa những lớp băng đen quấn quanh đầu anh ta.
“Lạ thật...” Anh ta lẩm bẩm. “Tại sao... ngươi chưa chết nhỉ?
“Tôi, sao... biết nói thế nào đây...” Tôi đáp lại.
Người đàn ông nghiêng đầu sang một bên, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Sau đó, ánh mắt anh ta hạ xuống. “Ah... chết tiệt. Bộ sưu tập của ta. Ngươi có biết là khó lắm mới có được từng này không hả?” Anh ta đặt tay vào nơi mà rất nhiều con dao đã từng treo và quan sát những mảnh vỡ trên mặt đất.
Khi quan sát kỹ hơn, tôi nhận thấy rằng người đàn ông chỉ còn hai hoặc ba con dao, cùng với một bộ sưu tập các vỏ dao trống. Tôi đã làm vỡ gần hết các lưỡi dao khác của anh ta.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng, người đàn ông đã ngừng tấn công vì anh ta đã hết vũ khí để sử dụng. Nhưng khi thấy anh ta nhìn những mảnh kim loại vương vãi trên mặt đất với vẻ chán nản, tôi không thể không cảm thấy một chút tội lỗi.
“Đừng hiểu lầm—tôi xin lỗi vì đã làm hỏng hết đồ của anh.” Tôi nói. “Nhưng mà, đó là do anh tự dưng tấn công chúng tôi.”
“Ồ.” Người đàn ông đáp lại. “Đừng lo. Ta không trách ngươi hay gì cả. Chỉ là... ta có biết về mithril, nhưng orichalcum và nanh rồng thì không bao giờ được phép vỡ, ngươi hiểu không?”
“Vâng...?”
“Đúng.” anh ta xác nhận. “Đó mới chính là... À, thường thì là vậy... Ngươi không bình thường. Không có tên nào lại đi lo lắng cho đối thủ giữa một cuộc chiến. Và thanh kiếm của ngươi... nó kỳ lạ hơn cả ngươi. Một kẻ kỳ lạ với một thanh kiếm kỳ lạ... Thôi được, hôm nay đành phải làm theo một cách đơn giản khác vậy.”
Người đàn ông nhặt lên thanh kiếm bạc đã bị bỏ rơi trước đó và ném nó cao lên không trung.
“Cách đơn giản?” Tôi hỏi.
Người đàn ông giữ tay mình giơ cao lên, và thanh kiếm hình thánh giá bạc dừng lại giữa không trung. Nó bắt đầu quay—sau đó, dần dần, nó bắt đầu rung lắc dữ dội và phát ra ánh sáng đỏ, như thể nó đột nhiên bị nung nóng.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khối sáng đỏ rực vừa nổ tung, tách thành hàng ngàn mảnh nhỏ phân tán khắp xung quanh. Giây tiếp theo, chúng biến hình thành những con dao hình thánh giá bạc che kín bầu trời.
Phải có cả ngàn chiếc như vậy.
Những vũ khí bạc lấp lánh trên không trung như một đám mây.
“À mà... người không cần lo về mấy thứ đã vỡ này đâu.” người đàn ông nói. “Cứ vỡ bao nhiêu tùy thích. Ta sẽ làm lại chúng, hiểu không?”
Anh ta hạ cánh tay xuống với một nụ cười. Những lưỡi dao bạc quay cuồng hướng thẳng về phía chúng tôi. Chúng toả ra và lao đến hệt như những cánh chim trời.