Ngay khi sinh vật ẩn sau lớp màn vô hình bị [Uncover] của công chúa làm lộ diện, tôi thốt lên sửng sốt. “Đó là...một con Rồng Đen Tử thần?!”
Mặc dù có hình dạng giống như một con cóc đen to lớn, những con quái vật ở xa kia đích thị là một loại rồng nổi tiếng hung hãn. Nó có móng vuốt cứng hơn cả sắt dùng để xé nát con mồi, răng nanh chắc chắn đủ để nghiền nát đá, và bản năng khiến nó phải ăn thịt mọi thứ có thể di chuyển.
Nhưng điều đáng sợ nhất là hơi thở của chúng, một loại khí độc được lưu trữ trong túi ở phía sau cổ. Bất kỳ sinh vật nào tiếp xúc với nó đều sẽ bị bỏng đỏ và biến thành một cái xác đen thui, không có ngoại lệ.
Hơi thở đó là nguồn gốc cho tên gọi của nó, “Kẻ Mang Đến Cái Chết Đen.” Trong số tất cả các quái vật sinh sống trên lục địa, Rồng Đen Tử thần được tính là một trong những con hung ác nhất.
Vì là rồng, nên sức chiến đấu là không cần phải nói—và tính thêm cả khí độc, thứ có thể gây thiệt hại trên diện rộng, con rồng được coi là một mối đe dọa đặc biệt cấp A. Các tác động phụ sau đó của hơi độc cũng kinh hoàng không kém; thứ đó thấm vào đất, tạo ra những khu vực cháy đen hoang vắng đến tận cùng. Vô số ví dụ về những nơi như vậy tồn tại trên toàn lục địa.
Nhưng tại sao lại có một con Rồng Đen Tử thần ở gần nơi con người sinh sống? Bình thường, chúng sống sâu trong các vùng đất ngập nước độc hại, và người ta hiếm khi gặp chúng.
Là do chàng trai bên cạnh nó đằng kia? Những đặc điểm trên người cậu ta, mặc dù tôi chỉ được nghe kể lại về một giống loài như vậy trước đây, khiến tôi đưa ra kết luận.
“Một kẻ tộc quỷ đang làm gì ở đây...?” Tôi thì thầm.
Tộc quỷ là một chủng loài nửa người nửa quỷ. Sau khi bại trận trước Thánh quốc Mithra vào hai trăm năm trước, tộc quỷ đã mất đi quốc gia và phân tán khắp nơi trên thế giới. Mặc dù có vẻ ngoài khá giống với con người, nhưng cũng có những sự khác biệt rõ ràng giữa hai phía. Một là, tất cả tộc quỷ đều có thể giao tiếp với các ma thú theo ý muốn, một khả năng đặc biệt mà họ sở hữu từ lúc sinh ra. Cũng có người cho rằng, xét về mặt bản năng, chúng cũng tương tự như quái vật. Nhiều ghi chép lịch sử có nói về việc tộc quỷ điều khiển những con quái vật hung hãn như thể chúng là một phần cơ thể, khiến toàn bộ thành phố gặp nguy hiểm.
Nhưng dù thế, việc gặp được một kẻ thuộc tộc quỷ là hiếm. Theo như ghi chép, chúng vốn đã bị săn cho đến mức tuyệt chủng trong cuộc chiến ngày trước. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy một kẻ thuộc tộc quỷ.
Vậy là chúng chỉ gần như tuyệt chủng. Tin đồn nói về những kẻ sống sót sau cuộc chiến lớn vẫn ẩn nấp ở những nơi không ai biết, đợi cơ hội để trả thù. Thánh quốc Mithra, kẻ thù của tộc quỷ, đã treo thưởng hẫu hĩnh cho những ai bắt sống được chúng. Kết quả là, từng có những mạo hiểm giả tự xưng là “thợ săn quỷ.”
“Chẳng lẽ con Rồng Đen Tử thần là do...” Tôi lẩm bẩm.
Khi nhận thức được đứa trẻ là tộc quỷ, tôi bắt đầu hiểu được tình hình. Có lẽ, nó chính là kẻ đã dẫn con Rồng Đen Tử thần tới đây. Nhưng tại sao phải làm vậy? Chỉ cần để mặc con rồng tự do hoạt động, nó chắc chắn sẽ phá huỷ toàn bộ những vùng lân cận—và chúng tôi sẽ không thể ngăn cản được, dù có là nhiều hơn ba người chúng tôi đi nữa. Người dẫn đường có bền bỉ đến đâu, thì khi chạm phải hơi độc của con rồng cũng sẽ chết chỉ trong nháy mắt. Đi cùng với con rồng mà không có phòng bị chính là tự tử.
Và, tại sao—tại sao—anh ta lại lao về phía đó?!
“Thầy ơi!”
Công chúa vội vàng chạy theo sau anh ta, nhưng tôi ngay lập tức triệu hồi [Khiên Thần] của mình, tạo ra một hàng rào ánh sáng chắn đường và đẩy cô trở lại.
“Tiểu thư, không được.”
Tôi cảm nhận được sự xung đột và không nhất quán trong hành động của mình. Vai trò của tôi là bảo vệ những người tôi đi cùng. Chỉ vài phút trước đó, tôi đã nói với bạn đồng hành rằng tôi sẽ bảo vệ anh ta bằng cái khiên này... nhưng lúc này, hơn tất cả mọi thứ khác, tôi cần phải bảo vệ Công chúa Lynneburg. Không có nhiệm vụ nào được ưu tiên cao hơn việc này.
Tôi tự nhủ rằng sự lựa chọn duy nhất của mình là từ bỏ người đó—từ bỏ Noor.
Nhưng điều gì xảy ra tiếp theo khiến tôi không thể tin được. Noor đã đến gần con Rồng Đen Tử thần, với một tay cầm kiếm, anh ta bây giờ đang đỡ những cú tấn công bằng móng từ đối thủ. Người thầy và cha nuôi của tôi, Khiên Vương Dandalg, trước đây chỉ vừa đủ sức để cầm thanh hắc đao bằng cả hai tay. Nhưng đây là Noor, anh ta có thể dễ dàng sử dụng nó với một tay.
Không chỉ vậy, anh ta đang sử dụng thanh kiếm để đẩy lùi những cú đánh trực diện từ móng vuốt của con rồng, thứ được biết đến là có thể phá huỷ mọi loại vũ khí, và đang làm điều đó dễ dàng. Sức mạnh của người đàn ông đã giết Minotaur một mình—thứ đã khiến con chó điên Gilbert phải thừa nhận là phi lý—là thật; tôi hiểu điều đó, không chút nghi ngờ.
Tuy nhiên, sức mạnh đó là không đủ, vì sự nguy hiểm của con Rồng Đen Tử thần không nằm ở móng vuốt hay răng nanh trên cái cơ thể to lớn của nó.
Chúng tôi lẽ ra đã nên quay đầu và chạy ngay sau khi nhìn thấy con rồng; với sức mạnh chiến đấu hiện tại, không có gì chúng tôi có thể làm được. Chúng tôi cần phải quay trở lại thủ đô hoàng gia để tái tổ chức, và trở lại với lực lượng hỗ trợ. Nhưng có lẽ, dù quay về được thì cũng vô ích. Cả Lục Quân của Thủ Đô Hoàng Gia đều được triển khai để thực hiện các nhiệm vụ khác nhau. Vì lẽ đó mà tôi trở thành người thực hiện nhiệm vụ hiện tại.
“Thủ đô hoàng gia đang trải qua một đợt biến cố mà chúng ta chưa từng thấy.” Hoàng tử nói với tôi. “Nếu thành phố xảy ra chuyện gì, hãy đưa Lynne và cậu Noor đi cùng ngay lập tức, và tìm nơi ẩn náu ở Thánh quốc Mithra.”
Hoàng tử đã cấm tôi tiết lộ bất cứ điều gì cho công chúa. Nếu cô ấy biết sự thật, cô ấy sẽ không chịu rời đi.
Mặc dù không phản đối quyết định của hoàng tử, nhưng bản thân tôi vẫn cảm thấy khó chịu. Tôi không thể chịu được cảnh đồng đội và cấp dưới đều bỏ mạng trong khi chỉ có tôi là trốn thoát. Một trách nhiệm quá sức nặng nề.
Dù vậy, tôi có nhiệm vụ cần phải hoàn thành: bảo vệ công chúa và dẫn cô ấy đến nơi an toàn. Bất kể có phải hi sinh thứ gì, tôi cũng phải bảo vệ cô ấy. Xét theo hướng đó, tôi vẫn đang cống hiến bản thân cho Vương quốc, giống như những người mà tôi đã bỏ lại phía sau. Suy nghĩ đó là lý do duy nhất giúp tôi tiếp tục cuộc hành trình này.
Nhưng bây giờ, tại nơi đây, chúng tôi đang phải đối diện với tình huống không thể lường trước—một con Rồng Đen Tử thần đã xuất hiện. Có lẽ nó đến được đây là như có cậu bé tộc quỷ kia. Liệu kẻ thù của chúng tôi vốn đã dự đoán rằng công chúa sẽ đi con đường này để chạy trốn? Tôi không thể nói chắc chắn được, nhưng một điều rõ ràng: chúng tôi đã không còn có thể đi tiếp được nữa. Sự lựa chọn duy nhất của chúng tôi là quay đầu và bỏ chạy.
Chúng tôi đã gần đến Toros. Nếu không thể làm gì để chặn con quái vật này lại, thì nó sẽ gây ra những hậu quả khôn lường cho những thành phố gần đây và thậm chí là cả những vùng khác. Thứ sinh vật có mức độ nguy hiểm khủng khiếp; việc mất một hoặc hai thị trấn là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn phải chạy, dẫu cho việc đó sẽ cướp đi vô số sinh mạng. Chỉ có ba chúng tôi ở đây; dù chúng tôi cố gắng đến đâu, chúng tôi cũng không thể làm gì nhiều. Thân là Khiên thần của Vương quốc, nhưng lựa chọn duy nhất của tôi lại chỉ có thể là bỏ chạy, vậy mà...
“Anh ta đang nghĩ cái quái gì thế?!”
Tôi nói như trách móc, nhưng ai có thể nói tôi sai được? Noor đã lao đi từ xe ngựa, và tôi vừa kịp ngăn công chúa lại khi cô ấy đuổi theo anh ta. Bây giờ, anh ta đã ở xa rồi. Ngay cả khi chúng tôi cố gắng tụ họp và thực hiện kế hoạch chạy trốn, có lẽ chúng tôi cũng không kịp. Vì anh ta, chúng tôi đã bỏ lỡ cơ hội để rút lui.
Anh ta cứ thế lao vào mà không thèm suy nghĩ, không để ý đến những người xung quanh—tôi chắc chắn về điều đó. Có lẽ, anh ta có ý định cứu cậu bé tộc quỷ đó.
Tên đó chắc ngu luôn rồi. Anh ta tin rằng mình đang cứu một đứa trẻ, mà không biết rằng đứa trẻ đó chính là kẻ đã dẫn quái vật tới đây. Cái suy nghĩ đơn giản đó—hoặc có thể là sự phán đoán trong một khoảnh khắc—là thứ đã thúc đẩy anh ấy hành động.
Tôi có thể hiểu tại sao anh ta lại làm vậy, nhưng những gì anh ta đang làm là vô nghĩa. Người mà anh ta đang hy sinh mạng sống để cứu chính là kẻ gây ra mối đe dọa mà anh ta đang đối mặt.
Mặc dù, nếu tôi không biết điều đó... tôi cũng đã lao lên như vậy.
Cảm xúc này dần nảy sinh trong tôi. Hy sinh để bảo vệ những kẻ yếu chính là cách hành xử của một chiến binh—cách mà một người như tôi nên hành động. Khi có một người sợ hãi đứng trước mặt tôi, tôi cũng muốn bảo vệ họ. Khao khát đó là lý do tôi đi theo con đường này—lí do tôi rèn luyện vất vả như vậy.
Nhưng con người không phải là nhân vật trong truyện cổ tích; con người có giới hạn về những thứ có thể làm được. Đôi khi, hy sinh để bảo vệ người này lại đưa người khác vào nguy hiểm. Đôi khi, cần phải bình tĩnh phán đoán liệu ai nên được ưu tiên hơn.
Bây giờ chính là một trong những lúc như vậy. Tuy nhiên, dù vậy...
Tại sao anh ta lại làm vậy?!
Trước khi nhận ra, tôi đã đang cắn chặt môi của mình. Anh ta gọi công chúa Lynneburg là “Lynne” mà chẳng để tâm gì. Nhà vua đã trao cho anh ta thanh Hắc Đao thay cho lời cảm ơn vì anh ta đã cứu công chúa.
Từ rất lâu trước khi gặp Noor, tôi đã biết đến tên của anh ta. Khiên Vương Dandalg—cha nuôi, người tôi tôn kính—đã nói về anh ấy vô số lần. Cho dù đó là trong quá trình huấn luyện, trong các cuộc săn bắt, hay bất kỳ khi nào tôi gặp khó khăn, cha tôi đều nhắc đến anh ta.
“Không biết... thằng nhóc Noor đó sẽ làm gì nhỉ?”
Đó là một thói quen của ông; một câu mà ông thường nói khi ở cùng tôi và không ai khác. Mỗi lần, tôi sẽ hỏi ông đang nhắc đến ai, nhưng ông không bao giờ nói cho tôi biết. Ông chỉ cười và nói tôi quên đi những gì ông vừa nói.
Nhưng cha tôi không bao giờ ngừng nói cái tên đó. Đến mức tôi nhớ bản thân đã cảm thấy phiền. Ông ấy đã có tôi, vậy tại sao ông luôn cần phải nhắc đến một người lạ? Tôi không biết phải làm thế nào với cảm xúc đó.
Theo như lời mọi người xung quanh, tôi có tính cách khá khó gần. Tôi đồng ý. Có lẽ tôi đã tự rèn luyện mình trở thành như vậy. Có lẽ vì, theo kinh nghiệm của tôi, tôi là kiểu người nên giữ khoảng cách với người khác.
Cha mẹ tôi là mạo hiểm giả, cả hai đã biến mất khi tôi còn nhỏ. Cô nhi viện của thủ đô đã nhận nuôi tôi—và không lâu sau đó, tôi nhận ra rằng mình sở hữu một sức mạnh bí ẩn. Chỉ cần tập trung một chút, tôi có thể tạo ra một tấm màng sáng mỏng, trong suốt. Lúc đó tôi không hiểu nó là gì—tôi chỉ nghĩ rằng nó đẹp mắt—vì vậy tôi đã cho những đứa trẻ mà tôi thường chơi cùng xem... và vô tình, tôi cắt đứt cánh tay của chúng.
Từ đó, những người khác bắt đầu sợ hãi tôi.
Khi mọi người biết được rằng, năng lực của tôi là một Gift, một thứ rất hiếm xuất hiện trong lịch sử, tôi đã được họ khen ngợi—nhưng ngay cả khi đó, ánh mắt của những người xung quanh tôi vẫn không thay đổi. “Đừng có lại gần đây.” Họ nói vậy. “Đồ quái vật.”
Tôi không trách họ. Nếu không cẩn thận, Gift có thể khiến tất cả mọi thứ bị huỷ diệt. Đại pháp sư Oken đã dạy tôi điều đó, và từ khi tôi bắt đầu học cách kiểm soát sức mạnh mới của mình, tôi đã cố gắng tránh tạo mối quan hệ người khác. Giữ khoảng cách với người khác đã trở thành một việc làm tự nhiên, và, dần dần, lời nói và hành động của họ đã không còn ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi nữa.
Hoặc ít nhất thì tôi nên như vậy. Nhưng thay vào đó, tôi lại cảm thấy ghen tị một cách lạ lùng với một người mà tôi không biết gì ngoài cái tên. Tôi tự hỏi tại sao lại vậy.
Bây giờ, người đó đã xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi chìm vào hỗn loạn. Anh ta cư xử với công chúa một cách tự nhiên, người mà tôi đã nguyện hiến dâng cả cuộc đời, và đứng ở vị trí bên cạnh cô ấy, vị trí mà tôi đã đứng trong nhiều năm liền, như thể đó là chuyện hiển nhiên. Khi tôi biết tên anh ta là “Noor”, người mà cha tôi đã nói đến, cảm giác như thể tất cả mọi thứ của tôi đều đã bị lấy mất.
Trong suốt chuyến đi, dẫu bị cảm giác ghen tị xấu xí bủa vây, tôi vẫn buộc lòng phải bảo vệ cho anh ta, mặc dù anh ta không cần phải được bảo vệ.
Khi anh ta nhảy ra khỏi xe ngựa, tôi đã có thể ngăn lại... nhưng sự do dự đã cản trở hành động của tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự tin rằng anh ta có thể chiến thắng. Dù sao, anh ta cũng là “Noor” mà cha tôi tự hào. Anh ta được vua, công chúa, Gilbert và toàn bộ Lục Đại Cường, bao gồm cả cha tôi công nhận. Có lẽ anh ta có thể làm được.
Có lẽ anh ta có thể tìm ra một cách để đẩy lùi thứ tai hoạ đang di chuyển đó.
Tôi đã cảm thấy hi vọng. Tôi không còn cảm thấy ghen tị, và bắt đầu hi vọng vào anh ta.
Noor là một người dại dột. Anh ta đã lao vào bóng tối của cái chết, không hề do dự. Nhưng nếu anh ta là một kẻ ngốc, thì tôi còn là một kẻ ngốc hơn. Tôi biết rõ tình hình hiện tại, nhưng lại không hề ngăn cản anh ta.
“Hãy cẩn thận, tiểu thư!” Tôi nói với công chúa. “Khí độc đang đến.”
Con Rồng Đen Tử thần đang chiến đấu với Noor mở toang miệng. Sâu trong họng của nó, tôi có thể thấy một cơn bão xoáy quay, độc hại và màu đen như dầu lửa. Nó sắp phóng ra thứ vũ khí đáng sợ nhất của nó.
“Thầy ơi!”
“Chúng ta không thể làm gì được cho anh ta nữa đâu, tiểu thư.”
Con rồng thở ra hơi độc. Đám mây màu đen phóng trực tiếp vào Noor, lan ra thành một màn sương mù dày đặc, mê hoặc toàn bộ tầm nhìn của tôi chỉ trong tích tắc.
“Nó đến rồi đấy, tiểu thư! Hãy trốn đằng sau thần!”
Ngay lập tức, tôi triệu hồi [Khiên Thần], tạo ra các lớp rào chắn ánh sáng bao quanh toàn bộ không gian giữa chúng tôi và con Rồng Đen Tử thần. Vô số rào chắn chồng lên nhau để tạo thành một bức tường phát sáng. Tuy nhiên, nhiêu đó không đủ để bảo vệ hoàn toàn chúng tôi khỏi khí độc. Một phần nhỏ luồn qua khe hở trên bức tường mà vào bên trong, nhưng nó nhanh chóng bị loại bỏ bởi kỹ năng của công chúa, [Thanh tẩy].
Bằng cách nào đó, chúng tôi đã bảo vệ được bản thân, chiếc xe, và con ngựa an toàn. Nhưng đó chỉ là điều duy nhất mà chúng tôi có thể làm. Chúng tôi đã làm hết sức nhưng vẫn chỉ là sự chống cự nhỏ nhặt trước một cơn bão lớn.
“Thầy ơi!”
“Không được, tiểu thư. Đã quá muộn rồi.”
“N-Nhưng—!”
“Không được! Người phải ưu tiên bản thân lên trước hết!”
Tôi lại cắn chặt môi một lần nữa. Lúc Noor lao đi một mình, tôi đã thấy trước được kết cục này. Đó là lý do tại sao tôi tức giận—với anh ta, vì đã chạy đi mà không nghĩ đến hậu quả, và với bản thân tôi, vì đã không thể ngăn anh ta lại. Những sai lầm đã tạo ra tình hình này, thứ khiến cho tính mạng của công chúa rơi vào nguy hiểm. Cuối cùng, tôi đã không thể bảo vệ được bất kỳ ai.
Tôi không xứng đáng làm một người bảo vệ.
Khí độc của Con Rồng Đen Tử thần bắt đầu kết tụ thành một đám mây dày đặc hơn. Không còn cách nào cứu vãn được Noor; một hơi thở duy nhất của chất độc đó là đủ để gây tử vong. Dù là đối với một tu sĩ cấp cao, việc chữa trị cũng gần như là không thể. Ngay cả khi đó là Sain, Đại Tu sĩ, có ở đây, Noor vẫn gần như không có cơ hội sống sót. Luồng khí độc dày đặc này là thứ sẽ làm cho tuổi thọ con người chỉ còn tính bằng giây.
“Thầy ơi!”
Công chúa đang tuyệt vọng, nhưng đã quá muộn rồi. Chúng tôi không thể ở lại nơi này lâu hơn, nếu không thì cả chúng tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm. Tôi tập trung hết sức để đảm bảo an toàn cho công chúa...
Đột nhiên, một âm thanh vang lên từ bên trong màn sương dày dặc.
“Tiếng gì vậy...?” Tôi lầm bầm.
Có lẽ đó là tiếng Noor chiến đấu với con Rồng Đen Tử thần. Âm thanh của chút sức lực cuối cùng còn sót lại.
Nhưng âm thanh đó không dừng lại. Đôi khi, nó được kèm theo tiếng gãy rụng của một cái gì đó.
“Đó là cái gì vậy...?” Âm thanh đó khiến cả tôi và công chúa đều hoang mang.
Rồi, một cơn gió đột ngột thổi qua cánh đồng. Ngay lập tức, đám mây độc dày đặc bắt đầu tan biến—và sâu trong lòng đám sương mù đen, con Rồng Đen Tử thần tấn công thẳng xuống bằng móng vuốt.
Nhưng đòn tấn công không hề hiệu quả; nó bị chặn lại ngay sau đó bởi một người đàn ông đang giữ thanh kiếm của mình bằng một tay. Đáng kinh ngạc hơn, anh ta vẫn đứng đó, đối diện với con rồng—ngay cả khi máu chảy từ khắp nơi trên cơ thể anh ta.
“Thầy...”
Những vết thương trên cơ thể đó—chúng tôi chắc chắn không thể làm gì được cho anh ta nữa. Dù vậy, anh ta vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào con rồng và tiếp tục đứng đó. Khí độc của con rồng bắt đầu tan biến. Người đàn ông tiếp tục chiến đấu với con rồng bằng thanh kiếm của anh ta, tất cả để bảo vệ đứa trẻ tộc quỷ đang nằm trên nền đất phía sau anh ta.
Trước một cảnh tượng như vậy, chúng tôi không thể thốt lên lời nào. Đó là lúc tôi nhận ra: nguồn gốc của những âm thanh kì lạ trước đó là tiếng những móng vuốt của con rồng bị vỡ, thành từng mảnh.
Thứ tôi đang thấy chắc chắn không phải điều ngu ngốc. Bởi trước mắt tôi bây giờ là hình ảnh sống động của một lý tưởng mà tôi đã luôn hướng tới: lao đầu vào nguy hiểm mà không màng đến sự an toàn của bản thân, và bảo vệ người khác ngay cả khi phải đánh đổi tính mạng của chính mình. Trước mắt tôi bây giờ chính là chiếc khiên, và tất cả lý tưởng của bản thân mình.