I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3472

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 302

Tập 01 - Chương 13. “Đứa trẻ vô năng”

Nhìn thấy [Tiny Flame] trước mắt, tâm trí tôi bắt đầu hồi tưởng về một câu chuyện mà tôi đã từng nghe. Một câu chuyện được kể ở các trường đào tạo của thủ đô hoàng gia, về một chàng trai vô năng.

Các huấn luyện viên thường xuyên kể câu chuyện này, và chàng trai này trở thành một huyền thoại, nhưng mọi người chỉ coi đó như một câu chuyện cổ tích—một câu chuyện có chút ý nghĩa đạo đức. Dù sao, chỉ cần nghe câu chuyện là đủ để thuyết phục bất kỳ ai rằng một người như vậy không thể tồn tại.

Theo lời các huấn luyện viên, câu chuyện diễn ra như sau:

Mặc dù các trường đào tạo của thủ đô hoàng gia nổi tiếng với chương trình học tập khó nhằn, nhưng đã từng có một người đã vượt qua tất cả sáu trường; không hề bỏ cuộc giữa chừng, dù chỉ một lần. Người đã tạo ra kỳ tích này cách đây mười lăm năm, chính là một thiếu niên bất ngờ xuất hiện tại thủ đô mà không hề báo trước.

Tuy nhiên, câu chuyện này không được chấp nhận bởi bất kỳ ai. Một chàng trai như vậy không thể tồn tại. Bất cứ ai đã học tại trường đào tạo đều nghĩ như vậy.

Chương trình học, được thiết kế bởi Lục Đại Cường—những chuyên gia trong từng lớp môn học—nhằm mục đích thúc đẩy sự phát triển kỹ năng. Chương trình đào tạo “địa ngục” quá khắc nghiệt. Hiếm khi có người có thể kéo dài được ba ngày, chưa kể một tuần. Nhưng ngay cả khi chỉ ở lại ít ngày và sớm rời đi, người đó cũng học được một hoặc hai kỹ năng.

Vì người ta vẫn thường nói, áp lực tạo kim cương. Phần lớn học viên sẽ rời đi ngay sau khi họ phát triển được một kỹ năng hữu ích. Nhưng không một ai từng nghĩ đến việc quay lại lần thứ hai. Trường đào tạo không phải là nơi mà ai cũng nên—hoặc có thể—ở lại lâu dài. Sau một tuần, chương trình học chuyển sang một loạt các bài kiểm tra căng thẳng để kích thích sự phát triển.

Một quá trình khắc nghiệt hơn, chỉ dành cho những người muốn đạt được một cấp kỹ năng cao hơn; một thách thức để xem ai có thể chịu đựng được trong điều kiện khắc nghiệt nhất. Như thể nó được tạo ra để không một ai có thể vượt qua được.

Tôi đã kiên trì, nhưng chỉ kéo dài được hai tuần. Dù có đặc quyền đặc biệt là nhận sự huấn luyện từ khi còn nhỏ, dù có kiến thức từ trước, và dù đã chuẩn bị trước, thì giới hạn của tôi cũng chỉ được có vậy. Chương trình đào tạo quá khắc nghiệt.

Chịu đựng được ba tháng? Và chưa kể còn là một đứa trẻ? Không có người nào như vậy có thể tồn tại. Bất cứ ai từng trải qua chương trình đào tạo đều tin vào điều đó. Và tôi, thậm chí còn khẳng định chắc chắn hơn.

Tôi thậm chí còn không thể tưởng tượng được. Chàng trai trong câu chuyện đã bước chân vào trường đào tạo lần đầu tiên khi còn trẻ tương đương tôi: mười hai tuổi. Và dường như, chàng trai nhỏ này hoàn toàn không gặp khó khăn gì, mà hoàn thành một chương trình đào tạo đầy đủ của sáu nhánh lớp trong vòng ba tháng.

Điều đó là không thể. Ai cũng sẽ nghĩ vậy.

Nhưng, trong tất cả những câu chuyện vô lý về chàng trai, có một cái đáng được chú ý. Sau tất cả những bài học đó, anh ấy không thể học được một kỹ năng nào hữu ích cho việc trở thành một Mạo hiểm giả. Sau khi được nói rằng mình “vô năng”, chàng trai đã rời khỏi trường đào tạo cuối cùng của mình, trường đào tạo tu sĩ, và đó là lần cuối cùng người ta nghe về anh ấy. Không ai biết được tung tích của anh.

Điều đó, tất nhiên, không thể tin được. Còn việc không có tin tức nào về chàng trai kể từ đó càng là điều bí ẩn. Huấn luyện viên Carew, Chúa tể Bóng tối và bậc thầy của lớp đạo tặc, có thể mở rộng [Detect Person] của mình để bao trùm cả Vương Quốc nếu muốn. Khi ông ấy thực hiện, hầu như không có ai trên lục địa mà ông ấy không thể tìm ra. Nhưng ông lại không thể tìm thấy chàng trai. Điều đó có nghĩa là sao?

Liệu câu chuyện đó có là thật?

Những huấn luyện viên, những người được coi là mạnh mẽ và tài năng nhất thế giới, lo lắng về chàng trai sau khi họ biết anh đã rời đi và đã sử dụng mọi phương tiện có thể để tìm ra anh ấy. Họ không tiết kiệm công sức và tìm kiếm khắp mọi nơi, nhưng dù có bao nhiêu năm trôi qua, họ không bao giờ tìm thấy dấu vết của anh ấy.

Ngay từ đầu, thật khó tin rằng tồn tại một người được công nhận bởi tất cả huấn luyện viên đến mức để họ phải nhọc công tìm kiếm. Mặc dù tôi đã được tất cả sáu người khen ngợi là một học sinh xuất sắc, nhưng tôi là công chúa, tôi không ngạc nhiên nếu họ đã thiên vị trong việc đánh giá về tôi. Những thành tựu của tôi cũng dễ hiểu; tôi chỉ đơn giản là có được nhiều kỹ năng hơn bất kỳ ai khác.

Nhưng chàng trai trong câu chuyện đã khác. Sau bao nhiêu nỗ lực, anh ta không thể phát triển được một kỹ năng hữu ích nào. Mặc dù anh ta muốn ở lại sau khi ba tháng đã qua, nhưng huấn luyện viên đã đuổi anh ta đi, tuyên bố rằng anh ta không có tài năng. Tóm lại, mặc dù ban đầu đã từ bỏ chàng trai, nhưng họ cuối cùng lại cố gắng tìm kiếm anh ta. Có lẽ vì họ không thể buông bỏ một người có năng lực như vậy.

Cậu chuyện càng tiếp tục, nó càng trở nên vô lí.

Có quá nhiều sự không nhất quán. Nhưng tuy vậy, các huấn luyện viên đều khẳng định rằng chàng trai thực sự tồn tại—rằng anh ta đã xuất hiện từ đâu đó trong thủ đô hoàng gia này, và biến mất không dấu vết sau khi rời đi.

Tất cả những gì nói về anh ta, đều là những ký ức mơ hồ hoặc tin đồn, suy đoán rằng có lẽ đã có một chàng trai như vậy đã xuất hiện ở một thời điểm nào đó. Cuối cùng, nó chỉ là một câu chuyện được kể—nhưng lại không thường xuyên—bởi các huấn luyện viên, người chỉ gặp chàng trai trong một khoảng thời gian ngắn. Khi tôi gặng hỏi huấn luyện viên Sain, Bậc thầy Hồi phục, để nói thêm cho tôi, anh ấy đã nói:

“Chúng tôi cũng thấy khó tin. Nhưng người đó thực sự tồn tại. Cậu ta đã ở đây, ngay trong thủ đô hoàng gia này.”

Tôi cảm nhận được một chút nuối tiếc trong lời của anh ấy, nhưng anh ta đã từ chối giải thích thêm. Không một huấn luyện viên nào khác chịu nói nhiều hơn về chuyện đó. Do đó, không ai biết chi tiết về chàng trai; không biết anh ta đến từ đâu, không biết anh ta tên gì, không biết gì cả.

Đó là lý do tại sao chàng trai vô năng đã trở thành một nhân vật hư cấu. Đó là kết luận của mọi người; không một người nào coi câu chuyện đó là sự thật. Cuối cùng, hầu hết chúng tôi đều cho rằng đó chỉ là một câu chuyện cổ tích với một bài học gắn với no, được các huấn luyện viên tự nghĩ ra để dạy học sinh không nên bị mù quáng bởi tài năng của mình, và cũng như đừng phớt lờ tài năng của chính mình.

Tôi đã tin như vậy, nhưng bây giờ niềm tin đó đã lung lay—có lẽ câu chuyện đó là có thật. Vì trước mắt tôi là một người không thể tin được lại giống như chàng trai vô năng đó.

Anh Noor đã cho tôi thấy một [Tiny Flame] lớn hơn bình thường. Đó là một phép mà huấn luyện viên Oken, Đại Pháp sư—còn được gọi là Oken Chín Chiêu—đã chỉ cho tôi khi còn nhỏ, khi ông đã làm người hướng dẫn phép thuật cho tôi. Huấn luyện viên Oken, với ngọn lửa nhảy múa trên đầu ngón tay, đã nói như thế này:

“Nếu luyện tập đủ lâu, thậm chí một kỹ năng cấp thấp như [Tiny Flame], chỉ có thể biến ngón tay thành một cây nến, cũng có thể phát triển đến kích thước to lớn này.”

Mặc dù sau đó ông đã cười và nói rằng nó gần như vô ích, chỉ có người vô công rỗi nghề như ông, đã sống hơn hai trăm năm mới có thời gian phung phí vào những bài tập vô nghĩa đó.

Hình ảnh đó vẫn rõ ràng trong tâm trí tôi. Khi đó, tôi cũng đã có thể sử dụng [Tiny Flame], vì vậy sau bài học hôm đó, tôi đã tự thử nghiệm. Tuy nhiên, bất kể có làm gì, tôi cũng không thể khiến cho ngọn lửa của mình lớn hơn. Kết quả cuối cùng của cuộc thử nghiệm sai lầm là tôi—mặc dù còn rất trẻ—đã nhận ra rằng đó không phải là điều có thể làm được trong một ngày và ngưng ngay lập tức. Tôi đã tin rằng nó sẽ yêu cầu một khoảng thời gian dài đầy cam go, giống như những gì Oken đã trải qua.

Chính vì lý do đó mà tôi bây giờ ngạc nhiên không nói nên lời. Cảnh trước mắt khiến tôi không tin vào mắt mình. [Tiny Flame] của anh Noor lớn hơn nhiều lần so với của Oken. Điều này chỉ có thể có nghĩa là anh ấy đã đạt đến một đẳng cấp mà ngay cả Oken, Đại Pháp sư—phù thủy vĩ đại nhất thế giới—cũng không đạt được. Và đây cũng là một người có khả năng kiếm vũ đủ khéo léo để đánh bại một Minotaur từ Abyss bằng một thanh kiếm cầm tay được sản xuất hàng loạt.

Anh ta đã phải trải qua những gì để có thể đạt mức đó ở độ tuổi này? Tôi không thể tưởng tượng được. Nhưng năng lực của anh ấy là không phải bàn cãi, lung linh trước mắt tôi dưới hình dạng của [Tiny Flame]. Không chừng, người này có khả năng phép thuật vượt xa cả Oken Chín Chiêu vĩ đại.

Trong khi tôi đứng đó, run rẩy vì sốc, anh Noor nói, [Tiny Flame] vẫn cháy sáng trên ngón tay của anh.

“Tôi không cần phải nói với em về thế nghĩa là gì đâu nhỉ?”

Tôi bỗng nhiên nhận ra điều tôi vừa làm. Màn trình diễn mà tôi đã thể hiện cho anh ấy chỉ là việc khoe khoang về một loạt các kỹ năng cao cấp mà tôi mới học. Tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân mình. Nhưng rồi, người đứng trước mặt tôi nói tiếp.

“Thấy không? Đó là lý do tôi nói không có gì tôi có thể làm cho em.”

Ngay lập tức, tôi hiểu mọi thứ. Với vài từ ngắn gọn và một hành động duy nhất, anh Noor đã sửa một sự hiểu lầm cơ bản của tôi. Một lần nữa, tôi nhận thức sâu sắc về việc mình là một kẻ ngốc. Nhưng đồng thời, tôi cũng hiểu rằng tôi đã tìm ra anh ấy—người mà tôi phải theo đuổi; bước tiến tiếp theo trong hành trình của mình.

Thời gian đầu tại trường đào tạo kiếm sư, sau khi tôi đã học tất cả kỹ trong ba ngày, người hướng dẫn của tôi, Sig, Kiếm Vương, đã nói với tôi:

“Bất kỳ ai cũng sẽ thừa nhận rằng em có tài năng. Về mặt đó, không có một linh hồn nào ở thủ đô hoàng gia là đối thủ của em. Nhưng thế giới này, tồn tại những cá nhân, mặc dù kém xa em về tài năng, nhưng họ tạo nên sự khác biệt bằng sư luyện tập chăm chỉ. Những cá nhân đó tuy hiếm... nhưng một ngày nào đó, em sẽ gặp được. Họ chính là những người mà em cần học hỏi. Hãy nhớ điều đó khi rèn luyện bản thân. Đừng bao giờ trở nên tự mãn.”

Lúc đó, tôi đã hiểu những lời anh ấy nói chỉ là động viên cho nỗ lực của tôi... nhưng bây giờ, tôi biết người đứng trước mặt tôi chính là người mà Sig đã nhắc đến. Tôi đã nhìn thấy sức mạnh phi thường của anh Noor bằng chính đôi mắt này.

Anh ấy đã chặn mọi đòn tấn công mà con Minotaur—thứ được gửi đến để tấn công tôi hòng thực hiện một âm mưu của bọn ngoại quốc—đã tung ra, và giết chết nó. Không chỉ vậy, anh ấy đã từ chối tất cả các đề xuất trả ơn, từ kho báu đến địa vị và danh dự; cho dù chúng tôi đã nói gì, anh ấy cũng không cần. Khi tôi tự hỏi tại sao, cha tôi nói với tôi:

“Bởi vì cậu ấy mạnh mẽ— cả về thân thể lẫn ý chí. Cậu ấy không cần gì vì cậu ấy đã sở hữu sức mạnh đủ để có thể đơn độc một mình.”

Không một lời báo trước, cha tôi đã trao cho anh Noor thánh tích hầm ngục mà trước đây ông chưa một lần rời tay—thanh hắc đao. Tôi không biết cha tôi nhìn thấy điều gì ở anh ấy, nhưng tôi tin tưởng vào trực giác của ông. Trong tương lai, anh trai và tôi sẽ dẫn dắt đất nước của mình. Hoàng gia Clays chỉ có một quy tắc duy nhất dành cho các thành viên gia đinh: hãy mạnh mẽ. Những gì tôi cần phải làm bây giờ, trên hết mọi thứ khác, là học lấy sức mạnh của anh Noor.

Tôi chưa bao giờ thấy ai mà tôi có thể gọi là ngang bằng với anh ấy. Những lời của thầy Sig đã trở thành sự thật—vì tôi đang ở đây, và người đang đứng trước mặt chính là người mà tôi cần học hỏi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu.

“Vâng.” Tôi nói. “Bây giờ em hiểu rồi... sự tự cao và non nớt của mình.”

Anh Noor vẫn chưa hoàn toàn tán thành với tôi. Trong tâm trí anh ấy, tôi có lẽ chỉ là một đứa trẻ ích kỷ. Điều đó hoàn toàn hợp lý, xét cho cùng, dựa trên những ngôn từ và hành động của tôi vài phút trước. Nhưng tôi sẽ không lùi bước—cho đến khi tôi có được sự công nhận và thực sự hiểu rõ sức mạnh của anh ấy.

Tôi không thể đảm bảo rằng tôi đã có thể truyền đạt quyết tâm của mình cho anh ấy. Có khả năng anh ấy sẽ chỉ đơn giản đẩy tôi ra xa một lần nữa. Nhưng dù vậy—

“Đúng, chính xác như anh nói.” Tôi nói với anh ấy. “Người như em, thật đáng hổ thẹn, xin được làm đệ tử của anh đúng là quá kiêu căng. Anh hoàn toàn đúng khi anh xem em là thứ vô giá trị, vậy nên—”

Dù thế nào đi nữa, tôi phải đi theo người này. Trái tim tôi đã đặt niềm tin vào đó.

Sẽ có một ngày, em sẽ khiến anh nhận ra em là đệ tử của anh, anh Noor. Không, thầy Noor. Cho đến khi đó, em sẽ đi theo anh, đến bất cứ nơi nào.”

Bởi vì câu trả lời mà tôi đã tìm kiếm—ý nghĩa thực sự của sức mạnh, điều hoàng gia của Clays tìm kiếm qua nhiều thế hệ—chính là người đang đứng trước mắt tôi.