Hơn một thập kỉ đã trôi qua kể từ lần cuối tôi đến Hội Mạo hiểm giả. Khung cảnh bên trong không có nhiều thay đổi, nhưng nó không còn rỗng rãi giống như lúc tôi còn nhỏ, và nơi đây trông cũng có vẻ đã cũ đi nhiều so với trước.
“Anh có việc gì với chúng tôi ngày hôm nay ạ, thưa anh ?”
Trong khi lơ đãng nhìn quanh, một người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp—không, là một cô gái đang tuổi thiếu niên—gọi tôi từ chỗ ngồi của cô ở sau quầy lễ tân. Cô ấy có vẻ là người duy nhất ở đây, người đàn ông đã chào đón tôi nhiều năm trước giờ không còn thấy mặt nữa.
“Vâng, tôi muốn đăng kí làm Mạo hiểm giả.” Tôi đáp lời.
Cô gái ngay lập tức lấy ra một tờ giấy. “Vậy xin hãy điền đầy đủ tên và kĩ năng của anh vào đây. Nếu anh không biết viết, xin đừng ngại nói ra. Chúng tôi rất sẵn lòng được giúp anh.”
May thay, cha mẹ tôi đã giúp tôi biết đọc biết viết từ nhỏ. Tôi nhận lấy tờ giấy. Có vẻ tôi chỉ cần viết tên và kĩ năng vào đây thôi, nên tôi nhanh chóng làm việc.
<Phiếu đăng kí Mạo hiểm giả>
Tên : Noor
<Kĩ năng hiện có>
Kiếm sĩ : [Né tránh]
Chiến binh : [Cường hoá cơ thể]
Thợ săn : [Ném đá]
Đạo tặc : [Lén lút]
Ma thuật sư : [Tiểu cầu lửa]
Tu sĩ : [Hồi phục cấp thấp]
Từng cái một, tôi ghi lại những kĩ năng cấp thấp của từng nghề mà tôi học được, kết thúc với tổng số là sáu. Chúng là tất cả những gì tôi có.
“Thề này ổn chưa ?” Tôi hỏi cô gái.
“Vâng, cảm ơn anh. Xin hãy chờ tôi một chút trong khi tôi—Huh ?”
Với vẻ bối rối khi nhìn thấy tờ đăng kí của tôi, cô gái với lấy một cuốn sách to nặng ở trước quầy lễ tân với tiêu đề Từ điển kĩ năng. Sau một quãng ngắn tra cứu trong cuốn sách, cô gái lưỡng lự quay mặt về phía tôi.
“Um, anh có chắc là đã điền đầy đủ rồi không ?” Cô gái hỏi. “Nếu còn gì đó mà anh quên không ghi vào thì—“
“Đó là tất cả rồi.”
Cô gái ngừng lại trong chốc lát rồi thốt lên, “Thật sao ?” Câu trả lời thành thật của tôi đã làm cô gái chuyển từ bối rối sang hốt hoảng. Tay cầm quyển sổ nhỏ gần đó, cô gái nhanh chóng lật qua lật lại. Nhìn qua có thể đoán rằng, cô gái này vẫn đang học để trở thành nhân viên tiếp tân.
“Xin anh thứ lỗi!” Cô gái nói. “Thì, um... anh, um, có biết về trường huấn luyện ở thủ đô hoàng gia không ? Ai cũng được chào đón đấy ạ. Anh sẽ được nhận khoá huấn luyện của những lớp học nghề cơ bản từ những người hướng dẫn ưu tú và phát triển những kĩ năng mới cho—”
“Vâng, tôi biết chúng. Tôi đã luyện tập từng cái một ở đó, và chúng là tất cả những kĩ năng tôi có được.”
“Huh...?!” Cô gái thốt lên nhẹ nhàng, nhưng vẻ bất ngờ chỉ ở đó trong khoảnh khắc. “Xin lỗi anh. Mong anh chờ một chút ạ.”
Cô gái lập tức quay trở lại việc lật cuốn sổ tay. Sau khi xem qua nó vài lần để tìm điều mà cô cần, cô gái nhìn tôi bằng vẻ hối lỗi.
“U-Um, thì, tôi rất xin lỗi khi phải nói ra, nhưng...”
“Tôi không thể đăng kí trở thành Mạo hiểm giả sao ?” Tôi hỏi vậy, vì dù sao cũng đã đoán được phần nào.
“Tôi cho là... không ạ. Anh đạt đủ yêu cầu tối thiểu của Hội. Tôi thành thật xin lỗi...”
“Không, không sao. Cô không cần phải xin lỗi.”
Tôi vốn đã biết rằng kĩ năng của tôi không đủ để đăng kí trở thành Mạo hiểm giả. Cô gái nhìn có vẻ đã thả lỏng, nhưng rồi lại thay đổi ngay khi nghe thấy những lời tiếp theo của tôi.
“Tôi vẫn muốn trở thành Mạo hiểm giả, dù bất cứ việc gì. Có cái gì có thể giúp tôi không ?”
Cô gái lại điên cuồng nhìn tôi và nhìn cuốn sổ huấn luyện, tay cô gái bắt đầu run. Cô trông như thể sắp khóc đến nơi, khuôn mặt hiện giờ đã đỏ ửng lên rồi. Yêu cầu của tôi khủng khiếp quá sao ?
“Tôi đoán là không nhỉ ?” Tôi nói.
“Um, um, nhưng, um... X-Xin hãy đợi ở đây một lát ạ!”
Ngay khi tôi có cảm giác thấy tội cho cô gái, cô ấy nhảy ra khỏi ghế ngồi và lao thẳng về phía sau Hội.
“Chủ—Chủ Hội!”
“Có chuyện gì, Aria ?” Một giọng nói vọng tới. “Hm ? Sao mặt cô đỏ thế ?”
“Um, thì đó, có một người đàn ông—”
Từ giọng nói phát ra, cô gái có vẻ đang giải thích tình hình của tôi cho người được gọi là Chủ Hội.
Một lát sau, một người đàn ông cao lớn, mặt nghiêm nghị bước ra từ phía sau. Khuôn mặt ông trông khá hoà nhã, nhưng má và cánh tay đều được bao phủ bởi những vết sẹo lớn.
Tôi chớp mắt lia lịa. Tôi biết người đàn ông này. Dù rằng tóc ông đã có nhiều sợi bạc hơn, khuôn mặt đó vẫn khiến tôi thầy hoài niệm.
“Bây giờ nhá,” Ông ấy nói. “Việc cậu trêu đùa với nhân viên mới của ta là không thể th—Hmm ? Cậu là ai thế ? Ta chưa từng thấy mặt cậu ở xung quanh đây lần nào.”
Ông ấy có vẻ vẫn chưa nhận ra tôi. Chắc hẳn là ông ấy đã nghĩ tôi là một dạng người mờ ám nào đó vì ánh mắt sắc đó đang hướng thẳng về phía tôi. Nhưng, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc vẫn khiến tôi cảm thấy chút gì đó hăng hái hơn.
“Dạ,” Tôi vui vẻ thốt lên. “Đã lâu không gặp ạ.”
“Huum ? Lâu không gặp cái gì ? Ta không biết cậu nghĩ mình là ai, nhưng—” Ông dừng lại, đưa tay lên vuốt bộ râu, và nghiêng người về phía tôi. “Chờ đã. Chờ ta một chút...”
Sau khi nhìn ngắm tôi một lúc, ông có vẻ đã nhận ra. “Chà, thật có lỗi quá. Cậu đã lớn thế này rồi sao! Cậu chắc hẳn là thằng nhóc mấy năm trước, đúng không ? Noor, phải không nhỉ ?”
“Là cháu ạ.” Tôi đáp lời.
Tôi khá bất ngờ là ông ấy còn nhớ tôi. Được cái tên nữa.
Cô gái tiếp tân, người đang lo lắng quan sát chúng tôi trao đổi với nhau, khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối. “Um, người này là người quen của ông ạ ?” Cô ấy hỏi Chủ Hội.
“Phải, kiểu kiểu như vậy. Cô có thể giao cậu này cho ta, Aria. Cô tìm việc khác để làm cũng được.”
“V-Vâng ạ!”
Chúng tôi nhìn cô gái đi đến quầy tiếp tân khác và bắt đầu giúp những vị khách khác, rồi ông ấy quay về phía tôi, vẻ niểm nở khác hẳn với khuôn mặt chỉ một lúc trước đó. “Xin lỗi cậu về chuyện hồi nãy. Công việc này đòi hỏi phải nhớ mặt người ta. Nhưng mà, cậu có vẻ khác với những gì tôi nhớ. Cậu đã to cao lên nhiều rồi đấy, nhỉ ?”
“Ông nói quá ạ,” Tôi đáp lời với một nụ cười. “Cũng đã mười năm rồi còn gì. Nói thật là cháu thấy bất ngờ khi ông nhớ tên cháu đấy ạ.”
“Ha! Tất nhiên là nhớ rồi. Ta sẽ không quên nếu ta đã muốn nhớ. Người trường thành học một lớp đào tạo đã thấy khó rồi, mà một thằng nhóc lại đi học cả sáu lớp đào tạo, mà vẫn không có nổi một kĩ năng. Cậu là người đầu tiên làm được việc đó, và cũng là người cuối cùng luôn. Sau đó thì cậu đột nhiên biến mất như một màn sương. Không còn ai nói gì về cậu nữa nên ta nghĩ rằng cậu đã chết rồi cơ. Cậu đã ở đâu suốt thời gian qua ?” Ông ngừng lại, gãi gãi đầu. “À thôi, đừng để ý. Quên những gì ta vừa hỏi đi. Không nên tò mò thì hơn.”
Ông ấy có vẻ muốn biết tôi đã làm gì trong thời gian rời thủ đô. Tôi không có lí do gì để giữ bí mật cả, nên tôi nói cho biết về việc tôi trở về nhà và tiếp tục tập luyện.
“Sao cơ ? Cậu thực sự đã dùng hơn 15 năm luyện tập một mình để học kĩ năng sao ? Ta chưa nghe có ai cứng đầu như thế—” Ông dừng lại ở giữa câu, có vẻ muốn chỉnh lại. “Xem ra là cậu thực sự muốn làm cái gì đó.”
Rồi, một thoáng do dự, ông tiếp tục, “Thế... cậu học được kĩ năng gì rồi ?”
“Không gì cả ạ.” Tôi thành thật trả lời.
Chính xác là vậy. Đến tận lúc cuối tôi cũng không học được kĩ năng mới nào. Các vị huấn luyện viên hẳn đã đúng khi nói tôi chẳng có tài năng gì.
“Chà, cũng là lẽ thường thôi. Huấn luyện viên của trường huấn luyện hoàng gia đâu phải chỉ có cái danh. Mọi người gọi thành phố này là Thánh địa của Mạo hiểm giả, và trong số Mạo hiểm giả thì họ là tốt nhất của tốt nhất. Ít khi nào mà họ sai được. Ta xin lỗi, nhưng nếu họ nói cậu không thể, thì, chà... nó chính là như vậy.”
“Vâng. Cháu đã luyện tập đến mức tuyệt vọng, nhưng vẫn chẳng thu được gì cả.”
Có một cảm giác gì đó mà một người khi đạt đươc kĩ năng mới sẽ luôn cảm nhận được. Tôi cũng đã cảm thấy nó khi học được những kĩ năng cấp thấp tại trường huấn luyện. Nhưng từ khi rời thủ đô hoàng gia, tôi không còn càm nhận được cảm giác đó nữa. Nói cách khác, tôi không học được một kĩ năng mới nào.
Tuy nhiên, dù có là vậy, tôi vẫn chắc chắn rằng mình đã cố gắng hết sức...
“Thôi, đừng để việc đó ảnh hưởng đến cậu, đâu phải việc gì trên đời cũng đều khó khăn. Còn nhiều việc khác cậu có thể làm ngoài việc trở thành Mạo hiểm giả. Mà khoan... cậu hẳn phải biết rõ rồi. Nếu thế thì, sao cậu lại ở đây ? Đừng có nói là cái phiếu đăng kí trên bàn này là của cậu nhá.”
“Là của cháu ạ. Dù thế nào thì cháu vẫn muốn trở thành Mạo hiểm giả. Cháu biết mình đang đòi hỏi một việc không thể, nhưng có cách nào để làm được không ạ ?”
“Chờ đã. Cậu nghiêm túc à ?” Ông cau mày nhìn tôi một lúc trước khi lắc lắc đầu, bất lực. “Rồi, rồi. Ta sẽ nghiêm túc làm việc vậy, cậu sẽ được nghe giới thiệu lại từ đầu.”
Thế rồi, tay xoa xoa mái đầu hoa dâm của mình, ông bắt đầu giải thích.
“Trước nhất: Mạo hiểm là nghề dành cho những người thích liều thì ăn nhiều, những người tự tin vào tài năng của mình, và những kẻ kì quái vừa thoát khỏi cửa tử. Tham gia là xác định có thể chết. Cậu sẽ phải thâm nhập vào tổ quái vật, trinh sát nơi ẩn náu của tội phạm, và đôi khi còn là truy bắt chúng. Có là thám hiểm thì công việc này vẫn luôn nguy hiểm. Nói cách khác, trở thành Mạo hiểm giả đồng nghĩa với việc phải đối mặt với cái chết mỗi ngày... nhưng ta đoán cậu cũng biết rõ từ trước rồi.”
“Vâng.” Tôi phản hồi cùng với cái gật đầu. “Tôi không vấn đề gì với việc đó.” Tôi đã sớm nhận thức được toàn bộ những điều ông ấy nói.
“Chà, nói ngắn gọn thì Mạo hiểm giả là nghề mà cậu phải đặt bản thân vào nguy hiểm. Thế nên, để bảo vệ mạng sống của các Mạo hiểm giả, một bộ các tiêu chuẩn đã được đề ra bởi các bang hội từ rất lâu về trước. Bọn ta gọi đó là <Hạng>, để từ đó có thể ngăn không cho mấy tên ngốc làm mấy thứ quá tầm rồi bỏ xác ở đâu đấy.”
Nói rồi, ông tìm và lấy ra một bảng xếp hạng từ trong hộc bàn tiếp tân.
Hạng Mạo hiểm giả - Bản chính thức
Hạng S (Bạch kim): Những cá nhân được Hiệp hội Mạo hiểm giả công nhận là có khả năng phi thường.
Hạng A (Vàng): Những cá nhân được các tổ chức chính thức công nhận là có năng lực đặc biệt và có thành tích đáng chú ý.
Hạng B (Bạc): Những cá nhân được các tổ chức chính thức công nhận là có năng lực đặc biệt và có năng lực nổi trội.
Hạng C (Đồng): Những cá nhân được Hiệp hội Mạo hiểm giả công nhận là xuất sắc và có tài năng.
Hạng D (Sắt): Những cá nhân có tài năng xuất sắc để trở thành Mạo hiểm giả.
Hạng E (Tân thủ): Những cá nhân đạt đủ điều kiện tối thiểu đề trở thành Mạo hiểm giả.
“Thường thì chỉ có Mạo hiểm giả ở 5 hạng từ A đến E thôi,” Ông ấy nói. “Hạng S, hay Bạch kim, cũng có, nhưng chỉ dành cho những người cực kì xuất sắc. Đừng để tâm đến nó làm gì. Giờ, bình thường thì hạng của một người sẽ là E và nâng dần lên đến A khi người đó hoàn thành nhiệm vụ và có thêm kinh nghiệm về năng lực của mình... Nhưng với cậu thì, trước tiên cần phải được công nhận là đạt đủ điều kiện tối thiểu để trở thành Mạo hiểm giả. Sau đó, cậu sẽ có được hạng E – hạng tân thủ.”
Lời giải thích của ông ấy nghe thật quen thuộc, tôi nhớ láng máng đã từng nghe từ ông ấy lúc còn là một đứa trẻ.
“Giờ thì,” Ông ấy tiếp tục. “Yêu cầu cần thiết để bắt đầu từ dưới đáy lên, hạng E, là cậu phải có ít nhất một kĩ năng hữu dụng. Nói chung thì yêu cầu này khá là lỏng lẻo—”, ông ấy dừng lại, “—nhưng ta cho rằng nó là một trở ngại lớn với cậu. Hơn nữa, vì nó là điều khoản ở mọi bang hội tại mọi quốc gia, không chỉ riêng thủ đô hoàng gia này, nên ta không nghĩ mình có thể làm gì khác để giúp cho cậu. Chia buồn rồi.”
Ông vừa gãi đầu vừa nhìn tôi bằng ánh mắt tạ tội.
“Cháu hiểu rồi, có vẻ cháu không thể làm gì khác được.”
Có lẽ đây chính là lúc tôi phải từ bỏ và trường thành. Tôi vốn đã biết rằng mọi chuyện rồi sẽ diễn ra theo hướng này. Thành thật với bản thân thì, tôi thực ra chỉ đến đây để chắc chắn hơn về những gì đã nghe được hồi còn nhỏ.
Dù vậy, đây vẫn là một cú sốc. Tới tận giờ, tôi vẫn luôn sống với mục tiêu là trở thành Mạo hiểm giả. Biết rằng việc đó là không thể cũng khó mà khiến tôi thay đổi trong một sớm một chiều. Nhưng mà, không thể vẫn là không thể.
“Tôi đoán là tôi sẽ phải bỏ cuộc rồi...” Tôi thở dài, đôi vai trùng xuống cùng tâm trí lạc ở nơi xa nào đó.
Ông Chủ Hội nhìn tôi trong im lặng một lúc trước khi nói tiếp. “Nói sao đây,” ông gãi gãi chòm râu của mình, “nếu cậu chỉ muốn trở thành Mạo hiểm giả, thì cũng không phải là hoàn toàn không có cách.”
Tôi ngẩng phắt đầu dậy. “Có cách sao ạ ?”
“Ta không nói là có... nhưng cũng không thể nói là không có.”
“Xin hãy cho cháu biết. Xin ông ạ.”
Ông ấy thở dài một hơi, rồi nói chậm, “Giống như ta đã nói vừa nãy, cậu không đủ điều kiện để trở thành Mạo hiểm giả hạng thấp nhất là hạng E. Nhưng, nói thật thì, thực ra còn có một hạng còn thấp hơn cả E.”
“Thấp hơn cả E sao ?”
“Không nhiều người biết đến nó, kể cả bọn ta, những người quản lí mấy thứ kiểu như thế. Nó là một vị trí không chính thức, gọi là Hạng F, hay gọi theo kiểu khác là Vô danh. Tân thủ thường được cho là thấp nhất, nhưng Vô danh còn thấp hơn. Đó là một hạng đặc biệt chỉ có ở thủ đô hoàng gia này. Vì không có quy định nào về những kĩ năng cần thiết, nên cậu có thể đăng kí trở thành một Vô danh ngay cũng được. Chỉ là—”
“Cháu... Cháu làm ạ!”
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã đổ nhoại người về phía quầy lễ tân trong niềm vui sướng. Tôi biết như thế có phần trẻ con, nhưng dù sao, tôi cũng không kiểm soát được mình nữa. Dù rất nhỏ, nhưng tôi đã có một cơ hội.
“Bình tĩnh nghe ta nói nốt đã.” Ông Chủ Hội nói. “Phần quan trọng ở phía sau.”
“Vâng.”
“Khi luyện tập, hạng Vô danh không tồn tại, bởi có lí do của nó: có hoặc không có kĩ năng, ai cũng có thể đăng kí, kể cả cậu. Nhưng hạng đó vẫn cần có điều kiện.”
“Điều kiện ?” Tôi hỏi lại. “Điều kiện gì vậy ạ ?”
“Đấy chính là mấu chốt. Cậu bị cấm không được săn bắn dưới mọi hình thức, với cả không được làm nhiệm vụ bên ngoài thành phố nữa. Đó chính là những điều kiện. Nếu cậu không thể tự vệ, thì kể cả thu thập nguyên liệu cũng trở nên nguy hiểm. Về phần những gì cậu được làm, cậu được phép thực hiện những việc lặt vặt trong thành phố. Chỉ vậy thôi. Nói cách khác, là thông cống, là dọn nhà, là tìm mèo lạc... Chúng là những việc duy nhất mà cậu có thể làm khi là hạng Vô danh.”
“Việc lặt vặt trong thành phố...”
“Đúng vậy.” Ông khẳng định thêm. “Không còn gì khác. Có ai lại ngu ngốc đi trở thành Mạo hiểm giả chỉ để làm mấy thứ đó đâu ? Vì Hội có nhiệm vụ làm trung gian, nên chúng ta sẽ lấy một phần tiền công đấy. Cậu nên tìm việc nào đó tốt hơn. Thứ hạng đó ban đầu được tạo ra để giúp những người ăn xin có việc làm, nhưng từ khi kinh tế ổn định thì nó dần bị lãng quên, rồi không còn ai dùng nữa. Bộ luật đã tạo ra nó được ban hành từ rất lâu về trước, thậm chí bộ luật đó còn không được dùng trong hàng trăm năm qua. Nói thật với cậu, đăng kí làm Vô danh chả mang lại lợi ích gì đâu. Nên là để tốt cho cậu, ta thấy cậu nên tìm việc khác tốt hơn và—”
“Cháu là được ạ. Xin hãy cho cháu đăng kí ạ.”
“Hả ?” Ông ấy ngừng lại và nhìn chằm chằm tôi. “Cậu có nghe ta nói gì không thế ?”
“Cháu có. Không săn bắn, không thu thập nguyên liệu—tóm lại là mấy công việc nguy hiểm dưới mọi hình thức ở bên ngoài thành phố đúng không ? Cháu làm được, xin hãy cho cháu đăng kí ạ.”
“Nghiêm túc à ?!” Ông ấy thốt lên sau một khoảng ngừng. “Cậu rõ là không nghe ta nói! Cậu nên nghe lời khuyên của người có nhiều kinh nghiệ— Mà thôi, ta đoán cậu là kiểu người không chịu nghe ai nói nếu đã muốn làm gì.”
Ông Chủ Hội lại thở dài—nhưng lần này lâu hơn—và lại gãi gãi đầu. “Được. Ta đã nói với cậu rồi, nên ta sẽ chịu trách nhiệm. Ta sẽ làm giúp cậu thẻ đăng kí... nhưng nghe ta này. Cậu hãy cho ta biết khi nào cậu ngán ngẩm công việc này, được không ? Một công việc khác phù hợp chắc chắn tốt hơn. Ta sẽ giới thiệu cậu với người ta bất cứ khi nào cậu cần. Hiểu chưa ?”
Nói xong, ông Chủ Hội quay vào trong phòng và trở lại với một cái hộp nhỏ phủ đầy bụi. Sau đó, ông lấy ra một tấm thẻ màu đen tuyền từ bên trong, kí tên vào nó, và đưa về phía tôi.
“Nếu đã hiểu thì cầm lấy.”
“Đây là ?” Tôi hỏi.
“Thẻ hạng F của cậu. Ít nhiều thì nó như giấy phép mạo hiểm ấy. Cần phải có vài điều kiện, là những cái ta đã nói trước đó. Đừng cho người ta nhìn thấy cái này nhiều, hiểu không ? Nó không phải thứ gì đáng để khoe khoang đâu.”
“Cháu không đâu, cảm ơn ông ạ! Cháu hứa sẽ quay lại trả tiền cho nó!”
Và đó là cách mà, bằng việc có được giấy phép mạo hiểm giả hạng F, tôi bước đầu thực hiện ước mơ của mình.