Hundred

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1517

Mayoi Neko Overrun!

(Đang ra)

Mayoi Neko Overrun!

Matsu Tomohiro

Câu chuyện xoay quanh Takumi Tsuzuki, một chàng trai trẻ dành thời gian bên người bạn thuở nhỏ Fumino Serizawa tại quán cà phê Mèo Đi Lạc, và cùng bạn bè tại Học viện Umenomori. Một ngày nọ, chị gái c

93 3

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 3

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22473

Tập 13: Noblesse Oblige - Chương 4

Thế giới không có Thần/Buổi hòa nhạc từ thiện/Vật thể bay không xác định

Đã ba tháng trôi qua kể từ cuộc chiến với Selivia Notre Dame Paul III, Giáo Hoàng của Giáo hội Thần thánh (Puritaria) – một người ngoài hành tinh tự xưng là Thần, người đã hạ cánh khẩn cấp xuống Trái Đất khoảng một triệu năm trước, thức tỉnh cách đây năm mươi nghìn năm, ban cho nhân loại tri thức cùng sức mạnh kỳ diệu, rồi dõi theo sự trưởng thành của họ.

Việc Selivia là chủ mưu vụ khủng bố tại căn cứ Lunaltia đã nhanh chóng bị cả thế giới biết đến ngay sau sự việc.

Lai lịch và mục đích của cô ta cũng vậy.

Dù không dễ dàng tin được, nhưng những bức chân dung của các Giáo Hoàng trong quá khứ còn sót lại, cùng với kết quả giám định DNA từ dấu vân tay, tóc... đã dần chứng minh tất cả đều là sự thật.

Dĩ nhiên, Giáo hội Thần thánh (Puritaria) rơi vào hỗn loạn tột độ.

Điều đó cũng phải thôi, bởi ngôi vị Giáo Hoàng, người đại diện của họ, đã bỏ trống, và tổ chức này còn bị cả thế giới nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng như một tổ chức chống đối xã hội đã lừa gạt Liên Hợp Quốc và gây ra khủng bố.

Thêm vào đó, vị thần mà họ hằng tin tưởng đã bị vạch trần chỉ là một câu chuyện bịa đặt của Giáo Hoàng.

Dù vẫn còn một thiểu số tín đồ không thừa nhận những gì Selivia nói, cho rằng cô ta đã bị ác quỷ chiếm hữu và nói dối, hoặc xem tất cả là một âm mưu nào đó và tiếp tục giữ vững đức tin vào Thần, nhưng hầu hết các tín đồ đều đã rời bỏ giáo hội.

Trong số đó, có những người lập ra một tổ chức mới, cho rằng vị thần trên quê hương của Selivia – nguồn cảm hứng để cô ta tạo ra Giáo hội Thần thánh (Puritaria) – mới là vị thần chân chính, và cũng có những người đi theo họ – hoặc chuyển sang các tổ chức tôn giáo khác, nhưng phần lớn dường như đã cảm thấy hoài nghi về sự tồn tại của Thần.

Họ từ bỏ tôn giáo – từ bỏ vị thần mà mình tôn thờ.

Đó không chỉ giới hạn ở các tín đồ của Giáo hội Thần thánh (Puritaria).

Cũng như cách Giáo hội Thần thánh (Puritaria) tan rã, vô số các tổ chức tôn giáo trên khắp thế giới cũng liên tiếp có người rời bỏ và dần mất đi sức mạnh.

Khi được một đài truyền hình ở Liberia hỏi về tình hình xã hội này, Kỹ sư trưởng (Main Technologist) của Little Garden, Charlotte Dimandius, đã mượn một phần lời của nhà khoa học quá cố Linis Harvey để trả lời rằng:

「Chắc có thể gọi đây là buổi bình minh của một thế giới không có Thần, được mở ra bởi nhân loại đã chiến thắng trong cuộc chiến với Thần.」

Buổi bình minh của một thế giới không có Thần –.

Nhưng cũng không vì thế mà có điều gì khác thay đổi lớn lao.

Trong suốt ba tháng qua, không có cuộc chiến lớn nào xảy ra, dĩ nhiên là giữa con người với nhau, và cả với Savage.

Thời gian trôi đi tương đối yên bình.

Đây là thời kỳ phục hồi sau cuộc tấn công quy mô lớn nhất trong lịch sử của Savage.

Trên mặt trăng cũng không khác gì.

Việc đầu tiên được tiến hành ngay sau sự kiện là bầu chọn chủ tịch mới.

Đó là một sự kiện khác với vụ khủng bố do Selivia gây ra.

Cựu Slayer thuộc Liên bang Rassia – một người phụ nữ tự nhận là mất trí nhớ, tiếp cận các quan chức cấp cao của Rassia để đến dự lễ kỷ niệm tiến quân lên mặt trăng của nhân loại, Elena Skolnikova, đã sát hại Judal Harvey, người cùng Selivia thúc đẩy kế hoạch xây dựng căn cứ Lunaltia và trở thành chủ tịch đầu tiên của cộng đồng căn cứ.

Theo điều lệ của cộng đồng căn cứ Lunaltia, khi chủ tịch qua đời, vai trò đó sẽ được chuyển giao cho phó chủ tịch, và sau đó trong vòng một tháng, hội đồng sẽ bầu ra một chủ tịch mới.

Tuy nhiên, phó chủ tịch lại chính là Selivia, nên mọi chuyện trở nên rắc rối.

Do đó, một phiên họp hội đồng đặc biệt đã được triệu tập ngay lập tức để bầu ra một chủ tịch tạm quyền.

Kết quả, người được chọn là Claire Harvey, em gái của cựu chủ tịch Judal Harvey.

Tất nhiên, cũng có những tiếng nói phản đối việc cô trở thành chủ tịch. Cô là người thân của Judal Harvey – một người dù không thể gọi là đồng phạm hay đồng mưu đã bắt tay với kẻ phản bội Selivia, ép buộc tiến hành xây dựng căn cứ Lunaltia và gây ra sự kiện lớn, nhưng chắc chắn đã góp một phần trong đó. Hơn nữa, Claire còn là đại diện của cùng một tập đoàn. Thêm vào đó, Claire không chỉ phải lo cho Little Garden mà còn phải vực dậy công ty Warslan vừa liên tiếp mất đi chủ tịch và giám đốc.

Mặc dù gia đình Harvey có con nuôi là Chris, nhưng người mang dòng máu của người sáng lập Bill Harvey chỉ còn lại Claire.

– Không.

Trong bụng Nevaeh, vệ sĩ và cũng là người tình của Judal, đang có một đứa con, nhưng dĩ nhiên đứa trẻ đó không thể thực hiện trách nhiệm của người thừa kế.

Nói cách khác, vào thời điểm hiện tại, không có ai ngoài Claire có thể đảm nhận vị trí giám đốc của Warslan.

Đại diện của Little Garden và đại diện của Warslan –.

Chỉ làm người đứng đầu hai tổ chức đã là một việc vô cùng khó khăn.

Việc kiêm thêm cả chức chủ tịch cộng đồng căn cứ Lunaltia, dù nghĩ thế nào cũng là điều không thể.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng các Slayer của Little Garden dưới sự chỉ huy của Claire chính là những người đã ngăn chặn tham vọng của Selivia, và trong việc phục hồi căn cứ Lunaltia, sức mạnh của Kỹ sư trưởng (Main Technologist) của Little Garden, Charlotte Dimandius, cùng các Slayer của họ là không thể thiếu.

Vì vậy, kết luận cuối cùng của hội đồng là tốt nhất nên để Claire, biểu tượng của họ, làm ngọn cờ đầu.

Khi nghe chuyện đó, Claire đã định từ chối ngay lập tức.

Cô có quá nhiều việc phải làm, và trong cuộc chiến với Selivia, cô đã bị tình cảm chi phối và trở thành gánh nặng.

Hơn nữa, kể từ khi Hayato và Liza bị hút vào cánh cổng không thời gian và biến mất, tinh thần cô vẫn luôn sa sút.

Dù cô vẫn xoay xở được nhờ sự hỗ trợ của Erika và Chris, nhưng cô nghĩ rằng nếu công việc tăng thêm, gánh nặng cho hai người họ sẽ quá lớn và cô khó lòng hoàn thành được.

Người đã thuyết phục Claire khi cô đang than thở như vậy chính là Chris, người đang hỗ trợ cô.

「…Thần hiểu rõ những gì Claire-sama muốn nói. Nhưng ngoài Claire-sama ra, không còn ai có thể làm được việc này.」

「Nhưng mà…」

「Chắc chắn Liza-sama và Hayato-sama cũng mong muốn Claire-sama sẽ luôn là một Claire-sama oai phong, xử lý công việc như mọi khi đấy ạ.」

「–!」

Nghe lời của Chris, Claire chợt bừng tỉnh.

「…Phải rồi nhỉ. Đúng là mình không thể cứ mãi chán nản được.」

Cô đã nói rằng Kisaragi Hayato nhất định sẽ trở về.

Cô muốn trở thành một người mà anh có thể tự hào khi ấy.

Chính vì vậy, phục hồi căn cứ Lunaltia và duy trì Little Garden, nơi anh sẽ trở về, không thay đổi mới chính là việc cô phải làm.

「Chính là tinh thần đó, Claire-sama. Trong khả năng của mình, thần và Erika-sama sẽ cùng nhau giúp đỡ người.」

Cứ như thế, Claire đã chấp nhận ngôi vị chủ tịch căn cứ Lunaltia.

Từ đó trở đi, cô sẽ kiêm nhiệm ba công việc.

Với tư cách là chủ tịch căn cứ Lunaltia.

Với tư cách là giám đốc của Warslan.

Với tư cách là đại diện của Little Garden.

Đương nhiên, khối lượng công việc là vô cùng lớn.

Vì vậy, Claire đã tiếp tục làm việc quên ăn quên ngủ, đến mức những người xung quanh phải lo lắng cho sức khỏe của cô và can ngăn.

Chris và Erika cũng vậy.

Dù vậy, chỉ chưa đầy một tuần, họ đã nhận ra rằng không thể nào hoàn thành tất cả công việc.

Vì vậy, cho đến khi việc phục hồi căn cứ Lunaltia hoàn tất, cô đã nhờ Charlotte giúp đỡ trong công việc giám đốc của Warslan và điều hành Little Garden.

Nhân tiện, sau khi việc phục hồi có tiến triển, Chris đã được quyết định sẽ trở về mặt đất, đảm nhận vai trò phó giám đốc của Warslan – ứng cử viên giám đốc tương lai, để kế nhiệm vai trò đó từ Charlotte.

Việc để Chris Steinbelt kế nhiệm công việc giám đốc của Warslan.

Đó là điều mà Judal đã để lại trong di chúc, khi ông biết rằng mạng sống của mình sắp kết thúc bởi một căn bệnh nan y, cho dù có bị Elena sát hại hay không.

Dù cảm thấy mình không xứng đáng, Chris vẫn quyết định chấp nhận ý nguyện của Judal.

Cậu nghĩ rằng đó là cách để trả ơn Judal, người đã che chở và nuôi nấng cậu khi cậu mất đi người thân duy nhất là chị gái, Est Steinbelt, và gần như mất đi cả nơi ở.

Để duy trì Warslan hiện tại, và sau này sẽ giao lại cho đứa con của Judal trong bụng Nevaeh. Dốc hết sức mình vì điều đó đã trở thành mục tiêu hiện tại của Chris.

(Việc phục hồi căn cứ Lunaltia cũng sắp xong một giai đoạn rồi nhỉ.)

Khu vực Giáo hội Thần thánh (Puritaria) ở trung tâm căn cứ Lunaltia hiện đang được sử dụng làm trụ sở hội đồng của căn cứ.

Claire đang ở trong phòng chủ tịch được đặt bên trong đó, kiểm tra tình hình kế hoạch phục hồi căn cứ Lunaltia.

Việc phục hồi gần như đã hoàn tất.

(Khoảng tuần sau có thể để Chris trở về mặt đất được rồi.)

Khi cô định gọi Chris đến để báo tin.

Bất chợt, cô liếc thấy đồng hồ.

(A, đã đến giờ bắt đầu rồi nhỉ.)

Claire dùng điều khiển từ xa khởi động máy chiếu trên tường.

Hình ảnh chiếu lên là một chương trình vệ tinh được gửi từ Trái Đất.

Đó là buổi hòa nhạc từ thiện có sự tham gia của Sakura và Karen.

※※※

Tại một nhà hát lớn ở Angel City, thành phố lớn nhất trên bờ Tây của Hợp chủng quốc Liberia, một buổi hòa nhạc từ thiện đang được tổ chức để hỗ trợ những người bị ảnh hưởng bởi vụ khủng bố tại căn cứ Lunaltia và Cuộc tấn công lần thứ tư (Fourth Attack) của Savage đi kèm. Đây là sự kiện do Sakura và Carol cùng lên kế hoạch, tập hợp mọi người và hiện thực hóa.

Buổi hòa nhạc từ thiện này được phát sóng miễn phí trên toàn thế giới qua mạng –.

Dĩ nhiên, cả căn cứ Lunaltia –.

Và cả những nơi xa xôi trong vũ trụ cũng nhận được tín hiệu.

Đó cũng là theo nguyện vọng của Sakura và Carol.

Với mong muốn rằng nó sẽ đến được với Hayato và Liza đang lang thang trong vũ trụ.

Buổi hòa nhạc bắt đầu khoảng một tiếng rưỡi trước đã gần đến hồi kết.

Sakura và Karen đang đợi ở cánh gà sân khấu trước khi đến lượt mình.

Tất nhiên, hai người dự định sẽ biểu diễn một sân khấu sử dụng Hundred và Variable Stone. Vì vậy, họ đang mặc Variable Suit.

Người đang hát trên sân khấu hiện tại là Thiên thần Quyến rũ (Charming Angel) Carol Caroline, người đã cùng Sakura và Karen thực hiện Chiến dịch Live 《Trinity》 tại căn cứ Lunaltia để thu hút Savage lên mặt trăng – và để hỗ trợ các Slayer.

Karen vừa lắng nghe tiếng hát của Carol vọng ra từ sân khấu, vừa thì thầm.

「Giọng hát của Carol-san thật tuyệt.」

Đó là những lời từ tận đáy lòng.

Giọng hát của cô ấy giờ đây càng lúc càng chạm đến trái tim người nghe.

「Ừ, thật vậy. Chắc là sau khi hát cùng chúng ta, cô ấy đã nắm bắt được bí quyết gì đó chăng?」

「Sakura-san, chị lại nói vậy nữa rồi…」

Trước vẻ bối rối của Karen, Sakura mỉm cười và nói thêm.

「Trong phần encore của buổi hòa nhạc hôm nay, chúng ta sẽ tái hiện Chiến dịch Live 《Trinity》, nên phải cố gắng không để thua Carol đấy.」

「Vâng ạ!」

Phần biểu diễn của Carol kết thúc.

Trong tiếng vỗ tay và reo hò vang dội khắp khán phòng, Carol trở về cánh gà, thấy Karen đang vỗ tay bôm bốp như một khán giả thì hơi ngạc nhiên, rồi cất tiếng với vẻ mặt hài lòng.

「Bài hát của tôi hay chứ?」

「Vâng, rất tuyệt vời ạ!」

Karen nhảy cẫng lên trả lời.

Bên cạnh, Sakura nói.

「– Nhưng tôi sẽ không thua đâu.」

「Tôi rất mong chờ đấy.」

Sau khi mỉm cười đáp lại đối thủ đang cười khẩy, Carol đứng trước máy quay chào khán giả rồi quay trở lại hàng ghế dành cho người trong cuộc, nơi các nghệ sĩ đang ngồi.

Đến lượt của Sakura và Karen.

「Nào, Karen-chan. Đi thôi!」

「Vâng ạ!」

Hai người cùng chạy ra sân khấu.

Bài hát họ sắp trình bày là một bài hát vừa mới được phát hành trên toàn thế giới cách đây không lâu.

Hai người phụ nữ không ngừng tìm kiếm một người đàn ông đang lang thang trong vũ trụ.

Đó là một bài hát rất buồn –.

Hai người phụ nữ và một người đàn ông.

Ba người họ là bạn thân từ thuở nhỏ.

Năm tháng trôi qua, họ đã trưởng thành.

Hai người phụ nữ đều yêu người đàn ông đó.

Tuy nhiên, cả hai đều chưa thể thổ lộ tình cảm của mình.

Người đàn ông là một Slayer ưu tú.

Anh mơ hồ cảm nhận được tình cảm của hai người phụ nữ,

nhưng vì cũng có cảm tình với cả hai,

anh đã không thể chọn một người.

Anh đã muốn ba người họ mãi ở bên nhau.

Nhưng, họ không thể ở bên nhau mãi được nữa.

Vì người đàn ông đó sẽ được cử đến –

mặt trăng trong một năm.

Hai người phụ nữ quyết định sẽ tỏ tình

trước khi người đàn ông lên đường.

Em thích anh.

Em muốn trở thành người yêu của anh –.

Dù vậy, người đàn ông vẫn không thể chọn một người.

Đúng là anh có phần thiếu quyết đoán.

Nhưng hơn thế, anh yêu cả hai cô gái gần như bằng nhau.

Trên hết, anh không muốn phá vỡ mối quan hệ hiện tại của ba người.

Vì vậy, anh đã cố gắng duy trì mối quan hệ như cũ.

Kết quả, người đàn ông đã trì hoãn câu trả lời.

– Cho đến khi trở về từ căn cứ Lunaltia, anh sẽ quyết định, anh nói.

Anh cũng đã nghĩ đến khả năng có điều gì đó sẽ thay đổi trong khoảng thời gian đó.

Một phần anh nghĩ rằng việc xa cách hai người có thể giúp anh xác định rõ ràng tình cảm của mình.

Tuy nhiên, ba tháng sau khi đến nhận nhiệm vụ tại căn cứ Lunaltia.

Trong lúc chiến đấu với Savage, anh đã bất tỉnh khi che chở cho đồng đội,

và cứ thế trôi dạt trong không gian vũ trụ.

Một tháng, hai tháng trôi qua, nhưng vẫn không tìm thấy người đàn ông đó.

Tất cả mọi người dường như đã từ bỏ hy vọng anh còn sống.

Dù vậy, hai cô gái vẫn không từ bỏ.

Họ tin rằng người đàn ông đó vẫn còn sống ở đâu đó trong vũ trụ,

và tiếp tục cất tiếng gọi lên bầu trời.

Chẳng phải chúng ta đã muốn mãi ở bên nhau sao?

Hãy xuất hiện trước mặt chúng tôi một lần nữa đi.

Hơn nữa, lời hứa vẫn chưa được thực hiện.

Cuộc đối đầu của chúng tôi vẫn chưa kết thúc.

Vì vậy, hãy xuất hiện trước mặt chúng tôi một lần nữa.

Ở đó, chúng ta hãy giải quyết mọi chuyện.

Hai người họ tiếp tục cất tiếng gọi.

Họ gửi gắm tình cảm của mình vào bài hát –.

Sakura, người viết lời, đã nói rằng lời bài hát chỉ dựa trên mô hình về những người đàn ông và phụ nữ hư cấu có thể tồn tại trong tương lai gần.

Nhưng, nó lại có vẻ như người đàn ông được lấy hình mẫu từ Hayato, còn những người phụ nữ lại như đang hát lên tâm tư của Emilia và Claire – hay của chính Sakura và Karen.

Chính vì vậy, nó đã chạm đến trái tim Claire, khiến một cảm xúc nóng hổi dâng trào trong lòng cô.

(Ước gì bài hát này)

(Ước gì tình cảm của họ)

(Ước gì tình cảm của chúng ta)

(Sẽ đến được với Kisaragi Hayato)

Claire chắp tay trước ngực cầu nguyện.

Ngay sau đó.

「Claire-sama! Có chuyện lớn rồi!」

Nhìn thấy Chris đột ngột xông vào phòng, Claire ngạc nhiên đến mức chớp mắt liên tục.

「Chris? Có chuyện gì vậy?」

「Thần đã xác nhận được một phản ứng năng lượng trong không gian vũ trụ!」

「Cái gì!?」

Claire kêu lên kinh ngạc, hai mắt mở to.

「Chẳng lẽ là cánh cổng không thời gian? Là Savage sao?」

Chẳng lẽ Savage đã phản ứng với bài hát của Sakura và Karen và kéo đến?

「Hay là –」

Đó thực sự chỉ là một tia hy vọng mong manh.

Một lời nguyện cầu.

「Hiện tại người ta đang phân tích năng lượng đó... A!」

Đột nhiên, chiếc máy tính bảng Chris đang ôm trong tay phát ra tiếng động.

「Claire-sama, xin thất lễ.」

Chris rời mắt khỏi Claire, vội vàng nhìn vào màn hình.

「Cái này…!」

「Chris, có chuyện gì vậy?」

Chris dí sát mặt vào máy tính bảng và reo lên vui mừng.

「…Tỷ lệ tương thích là 99,9992%. Phản ứng năng lượng này chắc chắn là của em gái Claire-sama – Liza-sama!」

「Cái gì!」

Đúng vậy –.

Bài hát của họ.

Lời nguyện cầu của họ.

Và, tình cảm của chúng tôi.

Lời nguyện cầu của chúng tôi.

Đã được đáp lại.

Thế giới không có Thần.

Nhiều người đang gọi thế giới hiện tại như vậy.

Nhưng, Claire nghĩ rằng, Thần vẫn ở đâu đó.

Thần rất ích kỷ và ban cho chúng ta nhiều thử thách.

Nhưng nếu mình làm tốt những việc cần làm, Thần sẽ dõi theo mình và biến những lời nguyện cầu thành hiện thực.

Claire nói lời cảm tạ, nước mắt lưng tròng.

Thần ơi –.

Thực sự cảm ơn người.

※※※

Hạm đội thành phố học viện Little Garden vẫn neo đậu bên cạnh cảng vũ trụ của khu vực Sunshine State, Hợp chủng quốc Liberia, từ trước cuộc chiến với Selivia.

Trong phòng Hội học sinh của Little Garden, khi đêm đã khuya, Hội trưởng Hội học sinh đời thứ hai, Liddy Steinberg, đang ngồi tại bàn làm việc để xử lý các công việc giấy tờ.

Cách đây ít lâu, màn hình gắn trên tường còn đang chiếu buổi hòa nhạc từ thiện do Sakura và Carol tổ chức.

Nhưng nó cũng đã kết thúc.

Công việc cũng sắp xong xuôi, và lẽ ra cô sẽ về nhà, nhưng vì sắp có người đến phòng Hội học sinh này nên cô không thể đi được.

(Sắp đến giờ rồi...)

Ngay khi cô nghĩ vậy, tiếng gõ cửa "cốc, cốc" vang lên trong phòng.

Tiếp theo, một giọng nam cất lên.

「Fritz Granz – Khoa Võ thuật năm hai đây ạ.」

「Vào đi.」

Liddy đã có hẹn sẽ nói chuyện với cậu ta tại đây.

Đây là một cuộc gặp theo đề nghị của Fritz.

「Xin thất lễ.」

Fritz, trong bộ đồng phục của khoa Võ thuật Little Garden, cúi đầu chào ở cửa rồi bước vào phòng. Cái băng bột trên cánh tay phải mà cô thấy lần trước đã không còn nữa.

「Ngồi ở đó đi.」

「Cảm ơn ạ.」

Được Liddy mời, Fritz ngồi xuống ghế sofa.

Liddy cũng ngồi xuống ghế sofa đối diện, ngăn cách bởi chiếc bàn thấp.

Người bắt đầu câu chuyện là Liddy.

「Dù vẫn thường nghe tình hình từ Latia, nhưng đã lâu không gặp nhỉ.」

「Vâng, cũng đã ba tháng rồi em mới đến trường. Em đã lo không biết có mặc vừa đồng phục không nữa đấy.」

Fritz cười đùa.

Ba tháng trước –.

Sau khi trở về từ căn cứ Lunaltia cùng các Slayer khác của Little Garden về Trái Đất – rồi đến Little Garden, Fritz đã phải nhập viện ngay lập tức.

Tình trạng cánh tay bị thương trong trận chiến với Selivia khá tệ.

Sau ba tháng điều trị và phục hồi chức năng, cuối cùng cậu cũng đã được xuất viện vào ngày hôm qua.

「Cậu đã vất vả vì phải nhập viện dài ngày rồi. Tôi cũng rất vui khi thấy cậu trở lại trường học.」

「Được nghe chị nói vậy em mừng lắm. Nhưng mà, thời gian nhập viện không hẳn là vất vả, mà lại là một cơ hội tốt để em suy nghĩ và học hỏi nhiều điều. Bệnh viện nằm trong hạm đội học viện, và mọi người cũng đến thăm nên em không thấy buồn chán lắm.」

「Xin lỗi vì chỉ đến thăm được một lần.」

「Chức hội trưởng bận rộn mà, em không bận tâm đâu ạ.」

「…Vậy, cậu muốn nói chuyện gì vào giờ này?」

「Trước đó, em hỏi một câu được không ạ? Hội trưởng Liddy đã nghe từ Tiến sĩ Charlotte đến đâu về cánh tay của em rồi ạ?」

「Chuyện đó à…」

Vẻ mặt của Liddy khẽ thoáng một nét buồn khi nghe câu hỏi của Fritz.

「Tôi có nghe nói rằng nó có thể hồi phục đến mức không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, nhưng –」

「Việc trở lại hoàn toàn như cũ là rất khó… phải không ạ? Mà dù có trở lại, cũng không biết phải mất bao lâu để các dây thần kinh nhỏ nhất hồi phục.」

「À, đúng vậy.」

Kết quả bài kiểm tra thực hành sử dụng súng của cậu, thứ từng đạt hạng S, giờ chỉ còn khoảng hạng D. Cậu vẫn chưa thể viết chữ theo hình dạng như xưa.

「Vậy nên, chuyện là –」

Hít một hơi, Fritz tiếp tục.

「Em nghĩ mình sẽ giải nghệ Slayer ạ.」

「…Cậu, nghiêm túc đấy à…?」

Không ngờ lại nhận được một lời tuyên bố như vậy, Liddy lặng đi một lúc. Cô đã nghĩ rằng nếu có thì cũng chỉ là chuyện nghỉ học tạm thời hoặc rút khỏi Selections mà thôi.

「Bởi vì, một em mà không thể điều khiển súng một cách thuần thục thì đâu còn là em nữa, đúng không?」

「Tôi không phải là không hiểu cảm giác đó, nhưng… Latia nói sao?」

「Em vẫn chưa nói chuyện với cô ấy. Quyết định này là do một mình em đưa ra, và hiện tại người em nói chuyện này chỉ có Tiến sĩ Charlotte và Hội trưởng Liddy. Em định sau khi nói chuyện xong ở đây mới nói với Latia.」

「Latia là người mong chờ được trở lại chiến trường cùng cậu hơn ai hết. Cô ấy chắc chắn sẽ phản đối và ngăn cản cậu. Cả tôi cũng, cùng cậu –」

「…Vậy thì, chị có thể chuyển em sang Khoa Tình báo được không ạ?」

「…Khoa Tình báo, sao?」

「Em vừa nói rồi đúng không ạ. Thời gian nhập viện em có nhiều thời gian để suy nghĩ và học hỏi. Và kết luận chính là chuyển sang Khoa Tình báo. Tuy hình thức khác nhau, nhưng như vậy em vẫn có thể trở lại chiến trường.」

「Đúng là tôi hiểu những gì cậu nói, nhưng…」

Dù không trực tiếp chiến đấu, nhưng vẫn là tham gia vào trận chiến.

– Hỗ trợ hậu phương.

Hỗ trợ cũng là một vị trí quan trọng trong chiến đấu.

「Vốn dĩ các Slayer thuộc loại xạ thủ tầm xa cũng đã ở hậu tuyến trên chiến trường rồi. Em đã quen với việc quan sát toàn cảnh, nên em nghĩ mình sẽ phù hợp. Chị thấy sao, chị có thể chấp nhận được không ạ?」

「…………」

Sau một thoáng im lặng, Liddy trả lời.

「Nếu cậu đã suy nghĩ đến mức đó, tôi không có lý do gì để phản đối. …Tuy nhiên, hãy cứ để là cậu vẫn thuộc Khoa Võ thuật, nhưng sẽ tham gia các lớp học của Khoa Tình báo. Và hãy tiếp tục phục hồi chức năng. Một cậu ở vị trí hỗ trợ hậu phương cũng rất đáng tin cậy, nhưng tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó sẽ lại được trực tiếp chiến đấu, giao phó lưng mình cho cậu. Đó là hy vọng của tôi.」

「Thật là… Hội trưởng Liddy cũng giống Hội trưởng Claire, vừa hiền lành lại vừa nghiêm khắc.」

「Dù vậy, cậu cũng chưa hoàn toàn từ bỏ, đúng không?」

「Tất nhiên rồi ạ. Cảm ơn Hội trưởng Liddy đã thấu hiểu cho em.」

「Dù sao thì tôi cũng là hội trưởng. Không thể chỉ lo chiến đấu như xưa được nữa.」

Liddy và Fritz cùng mỉm cười với nhau.

「Chuyện đến đây thôi nhỉ.」

「Vâng ạ.」

Cả hai cùng đứng dậy khỏi ghế sofa.

Lúc đó, Fritz để ý thấy hai bộ đồng phục phó hội trưởng được treo trên tường.

Một bộ là của nam, và một bộ là của nữ –.

Của Hayato và Emilia.

「À mà, Emilia –」

「…Tiếc là cô ấy vẫn chưa có ý định trở lại. Vì vậy mà Latia, với tư cách là phó hội trưởng tạm quyền, đang phải gánh vác rất nhiều. Nếu được, cậu có thể giúp cô ấy công việc đó không?」

「Nếu là em thì tất nhiên là được ạ.」

Đúng vậy –.

Sau khi trở về Trái Đất, Emilia Hermit đã không quay lại Little Garden.

Cô đã đi cùng Công chúa Ruri của Hoàng quốc Yamato về Yamato.

Để đến cơ sở bảo trợ trẻ em nơi Hayato và Karen lớn lên ở quận Motomatsu, giúp đỡ Ryoko đang lâm bệnh.

Để thực hiện lời hứa với Hayato, rằng sẽ chăm sóc Karen và bọn trẻ.

「Giá mà tìm được Hayato thì tốt nhỉ.」

「Lúc nãy khi xem buổi hòa nhạc của nhóm Sakura, tôi cũng đã nghĩ y như vậy.」

「Em cũng thế. Latia cũng vậy ạ.」

「Vậy à…」

Nhưng, trong ba tháng qua.

Hoàn toàn không tìm thấy dấu vết nào của Kisaragi Hayato và Liza Harvey.

「Vậy thì, em xin phép đi trước.」

「Cậu định đi nói chuyện với Latia bây giờ à?」

「Giờ này thì muộn quá rồi, để mai ạ. Hôm nay, em thực sự cảm ơn chị rất nhiều. Và sau này cũng mong chị giúp đỡ, Hội trưởng Liddy –」

「Tôi cũng vậy, mong cậu giúp đỡ. Nếu có chuyện gì khó khăn, cứ nói với tôi.」

Sau khi bắt tay với Liddy.

Fritz cúi chào rồi rời khỏi phòng.

(Thôi, mình cũng nên về thôi…)

(Nhưng mà –)

Giống như Fritz lúc nãy, Liddy lại hướng mắt về phía những bộ đồng phục phó hội trưởng được chuẩn bị cho Emilia Hermit và Kisaragi Hayato.

(Thật sự, giá mà Kisaragi Hayato và em gái của Claire-sama sớm được tìm thấy thì tốt biết mấy.)

Đúng lúc đó.

Chiếc máy tính xách tay đặt trên bàn làm việc đột ngột phát ra tiếng động.

Đó là Tín hiệu khẩn cấp (Emergency Call).

Vì vậy, đường dây tự động được kết nối.

Giọng nói vang lên là của Charlotte.

『Liddy, nghe rõ không? Em vẫn còn ở phòng Hội học sinh à.』

「Tiến sĩ Charlotte!? Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy ạ?」

Liddy vội vàng di chuyển đến trước bàn làm việc và hỏi Charlotte.

『Vừa rồi, một cánh cổng không thời gian đã mở ra trong vũ trụ đấy.』

「…Chẳng lẽ, là Savage sao? Phản ứng với bài hát của Kirishima Sakura và Kisaragi Karen, hay sao ạ –」

『Không, không phải thế đâu──. Chỉ là, có lẽ nó có liên quan đến bài hát đó. Cậu xem thử cái này đi』

「Đây là──」

Nhìn hình ảnh hiện trên màn hình, Liddy chết lặng.

Vì thứ đang hiện ra ở đó, là một vật thể bay không xác định hình đĩa──thứ thường được gọi là UFO.

Bất giác, Liddy lẩm bẩm.

「…Không phải là… một cuộc liên lạc từ người ngoài hành tinh… đúng không ạ?」

『Hahaha. Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng xem ra không phải thế. Cậu thấy luồng sáng phát ra từ UFO này không? Khi điều tra nó, tôi đã có một kết quả đáng kinh ngạc đấy. Nó trùng khớp với năng lượng của Liza Harvey đến 99,9992%』

「Cái…!?」

Liddy bất giác chết lặng.

「…Chuyện đó, ngài Claire đã…?」

『Tất nhiên là Claire cũng biết. Đúng hơn, thông tin này là do phía Mặt Trăng cung cấp. Hiện tại, căn cứ Lunaltia đang cố gắng liên lạc với con tàu vũ trụ này. Biết đâu── à không, chẳng cần biết đâu. Cả tôi và Claire đều đang đặt rất nhiều kỳ vọng rằng không chỉ Liza, mà cả cậu ấy cũng đang ở trong đó』

「Nghĩa là, tóm lại…」

Liddy lại hướng mắt về bộ đồng phục treo trên tường.

『Ừm── là Kisaragi Hayato-kun đấy』

※※※

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Liddy.

Charlotte Dimandius, đang ở trong phòng nghiên cứu của mình tại Little Garden, và Mei-Mei, đang ở trong phòng liên lạc tại căn cứ Lunaltia, đang báo cáo tình hình cho nhau.

「Tạm thời, tôi đã báo cho Liddy rồi. Tùy vào tình hình, cũng có khả năng Savage sẽ xuất hiện. Thật ngại quá, nhưng tôi đã để cậu ấy nghỉ ngơi trong phòng ngủ tạm của học viện」

『Bên căn cứ Lunaltia cũng đã nhận được chỉ thị vào trạng thái chờ rồi đấy ạ. Theo chỉ thị, thông tin chỉ dừng lại ở khả năng Savage xuất hiện thôi ạ』

Cho đến khi nắm rõ tình hình hơn, Claire và Charlotte đã quyết định rằng chuyện về con tàu vũ trụ bí ẩn sẽ chỉ được chia sẻ trong một nhóm nhỏ.

Tất nhiên, cả chuyện năng lượng của nó gần như trùng khớp với của Liza cũng vậy.

『Nếu người trên con tàu vũ trụ được tìm thấy là Hayato-sama và Liza-sama thì tốt biết mấy nhỉ…』

「Hãy tin là như vậy và chúng ta cứ tiến hành chuẩn bị tiếp đón đi. Chắc chắn con tàu vũ trụ sẽ hạ cánh xuống Mặt Trăng thôi. Như thế sẽ không cần phải xuyên qua tầng khí quyển,楽 hơn nhiều. Từ vị trí đó, chắc chỉ mất khoảng ba ngày là nó sẽ tiếp cận Mặt Trăng thôi」

『Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức bí mật tiến hành công tác chuẩn bị tiếp đón ngay ạ!』

「Còn lại thì… đúng rồi nhỉ. Khi nào Hayato-kun trở về Trái Đất, cô cũng về cùng nhé. Tôi cũng muốn gặp trực tiếp cô sau một thời gian dài rồi. Tôi nghĩ cũng đến lúc phải bảo trì rồi đấy」

『Thật không ạ!? Vậy thì, tôi mong chờ lắm ạ』

「Tạm thời chỉ có vậy. Nếu tình hình có tiến triển gì, báo cho tôi ngay nhé」

『Vâng ạ!』

Ngay khi cuộc gọi với Mei-Mei kết thúc.

Charlotte ngậm một viên kẹo, buông lời lẩm bẩm.

「…Trở về rồi cứ ở lại đây luôn cũng được mà nhỉ…」

Trong ba tháng qua, việc tái thiết căn cứ Lunaltia đã có tiến triển, năng lực của các kỹ sư đang làm việc tại căn cứ Lunaltia cũng đã tăng lên.

Chỉ cần chỉ đạo từ mặt đất, dù không có Mei-Mei, họ vẫn có thể thực hiện bất kỳ thí nghiệm nào.

Và còn──.

「…………」

Charlotte hướng mắt về màn hình trước mặt.

Khi muốn nói chuyện gì đó.

Khi muốn bàn bạc chuyện gì đó.

Khi có chuyện gì xảy ra, người để nói chuyện.

Người đã chủ động bắt chuyện với mình, đã không còn trên thế giới này nữa.

Đối với Charlotte, đó là một điều rất cô đơn.

※※※

「Xem ra, mọi cuộc chiến đã kết thúc rồi nhỉ」

Sau trận chiến với Giáo hoàng của Giáo hội Thần thánh (Puritalia), Cervia Notre Dame Paul III──.

Và sau cuộc tấn công quy mô lớn của Savage.

Charlotte lên tiếng gọi Vitaly, người đã dùng bộ não kết nối với mạng lưới máy tính của mình để giành lại quyền kiểm soát toàn bộ căn cứ Lunaltia và cứu ba người Krovahn, Nesat và Nakri.

「Vitaly, cũng đến lúc cô tỉnh dậy rồi đấy. Tôi có việc muốn nhờ cô」

Tất nhiên, đó là việc tìm kiếm năng lượng của Kisaragi Hayato và Liza Harvey.

Theo một nghĩa nào đó, không ngoa khi nói rằng cuộc chiến của họ vẫn chưa kết thúc.

Thế nhưng, không có phản hồi nào từ Vitaly.

「Vitaly, cô vẫn đang ngủ sao? Hay là──」

Nếu là bây giờ, cô có thể điều tra cẩn thận.

Nhưng điều đó có thể dẫn đến kết quả tồi tệ nhất.

Chính vì vậy, Charlotte với vẻ mặt nghiêm trang, bắt đầu lướt những ngón tay trên bàn phím nổi trước mặt.

Cô bắt đầu kiểm tra trạng thái não của Vitaly.

「Quả nhiên, không được rồi sao…」

Charlotte lẩm bẩm, toàn thân cô bỗng chốc mất hết sức lực.

Các chỉ số theo dõi không có phản ứng, dù cô có gửi kích thích trực tiếp cũng vậy. Dù làm gì khác đi nữa, kết luận vẫn như nhau.

Não của Vitaly đã hoàn toàn ngừng hoạt động.

Không có khả năng hồi phục.

Đối với cô ấy, điều đó có nghĩa là cái 『chết』 lần thứ hai.

(Không, có lẽ nên nói là lần thứ ba mới đúng)

Lần đầu tiên là khi bị đuổi khỏi Warslan và bị bỏ tù.

──Lúc đó, cô ấy với tư cách là một nhà khoa học đã chết.

Lần thứ hai là khi gây ra vụ khủng bố ở Little Garden và bị Judal giết chết.

──Lúc đó, cô ấy với tư cách là một kẻ khủng bố đã chết.

Và lần này là lần thứ ba.

Trong tương lai, cái tên Kisaragi Hayato, với tư cách là người anh hùng đã liều mạng cứu thế giới, có lẽ sẽ vang danh khắp toàn cầu.

Không chỉ ở Little Garden, mà cả các Võ sĩ (Slayer) của các quốc gia khác cũng vậy.

Thế nhưng, đằng sau đó, có hai người phụ nữ cũng đã liều mạng chiến đấu, thì chỉ có một số rất ít người biết được.

Một người là em gái của Claire Harvey──.

Variant nhân tạo đầu tiên trên thế giới, Liza Harvey.

Người còn lại là kẻ khủng bố đã tấn công Little Garden──.

Người phụ nữ dù chỉ còn lại bộ não vẫn tiếp tục chiến đấu vì người mình yêu, Vitaly Tnyanov.

Giờ đây khi Judal đã mất, người biết được những gì cô đã làm, bao gồm cả Charlotte, thực sự chỉ còn lại một số rất ít.

Vết nhơ khủng bố của cô sẽ còn mãi, nhưng sự thật rằng cô là một trong những người hùng đã liều mạng cứu thế giới sẽ không được ghi lại ở bất cứ đâu.

(Mà, tôi chẳng nghĩ bản thân cô ta sẽ mong muốn điều đó đâu)

Thứ cô ấy muốn, chỉ có một.

Đó hẳn là tình yêu từ Judal.

…Dù vậy, với những người biết về cô ấy, nên nói cho họ biết sự thật.

Làm đến mức đó chắc cũng không sao, và với tư cách là một người từng là đồng nghiệp và bạn bè, cô cũng muốn làm vậy.

(Trước hết, hãy chôn cất cô ấy đã)

Quyết định xong, khi Charlotte định đứng dậy, cô nhận ra có một email vừa gửi đến máy tính trước mặt.

Không biết là từ ai, khoảnh khắc cô nhìn thấy tên người gửi email.

Đôi mắt của Charlotte tròn xoe.

Vì tên người gửi là Vitaly Tnyanov.

Là tên của người phụ nữ mà cô vừa xác nhận đã ngừng hoạt động.

(Chuyện này, rốt cuộc là sao đây?)

Vừa thắc mắc, Charlotte vừa mở tệp và bắt đầu đọc nội dung bên trong.

Gửi người bạn đồng minh (đối thủ) của tôi

Charlotte Dimandius.

Khi cô đọc những dòng này

là lúc tôi đã đón nhận cái chết hoàn toàn.

Có thể gọi nó là di thư.

Có nhiều điều muốn nói, nhưng

tôi không nghĩ cái chết này là một điều tồi tệ.

Việc có thể sớm đi theo Judal

đối với tôi ngược lại còn là một niềm vui.

Một thế giới không có Judal

đối với tôi chẳng có ý nghĩa

hay giá trị gì cả.

À còn nữa, phải rồi.

Chuyện tôi đã sống sót

sau vụ khủng bố đó, những việc tôi đã làm.

Và việc tôi đã đón nhận cái chết hoàn toàn,

ngoài những người đã biết chuyện tôi sống sót trong bộ dạng thảm hại ra

thì đừng nói cho ai khác biết.

Tất nhiên, cả ba người kia cũng vậy.

Cuối cùng, tôi muốn nhờ cô một việc.

Hãy chôn cất bộ não của tôi, ở một nơi khác với cơ thể (thể xác) tại Rassia.

Một nơi có thể nhìn thấy mộ của Judal.

Nhờ cô cả đấy.

Tái bút

Thời gian ở bên cô rất thú vị.

Cũng không tệ đâu.

(Thiệt tình, tự mình mãn nguyện rồi còn nhờ vả chuyện phiền phức nữa chứ)

Charlotte bất giác càu nhàu trong lòng.

Thế nhưng, trên mặt cô lại nở một nụ cười.

(Mà thôi, về ngôi mộ, mình sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của cô ấy hết mức có thể vậy)

Cô ấy là một trong những người có công cứu thế giới này.

Làm đến mức đó cho cô ấy cũng được.

Tuy nhiên, cô không có ý định giữ lời về phần đầu.

Vì cô cho rằng nên nói cho ba người kia biết.

Đó cũng chính là cách cô ấy giải quyết dứt điểm với ba người đó──.

Krovahn, Nakri và Nesat.

(Thật ra, cô cũng mong muốn điều đó đúng không?)

Chắc chắn, Vitaly đã biết rằng mình sẽ nói cho ba người kia, và cố tình viết điều đó vào email.

Với trí tuệ của cô ấy, cô ấy hẳn đã dự đoán được điều đó.

(Cô đúng là tsundere mà)

Vừa cười khổ, Charlotte vừa quyết định tìm một nơi đặt mộ cho cô ấy.

Trước hết hãy chôn cất cô ấy đã.

Báo cáo sau cũng không muộn.

Nghĩ vậy, cô bắt đầu hành động.

※※※

Vụ sát hại Judal Harvey bởi Elena Skarnikova, và vụ khủng bố của Giáo hoàng Giáo hội Thần thánh (Puritalia), Cervia Notre Dame Paul III.

Và rồi, 『Đợt Tấn Công Thứ Tư』 của Savage──.

Đã ba ngày trôi qua kể từ cái ngày xảy ra liên tiếp những sự kiện lớn trong lịch sử nhân loại.

Charlotte, người phải rời Little Garden để tham dự cuộc họp về kế hoạch tái thiết, đã tranh thủ chút thời gian rảnh để chôn cất Vitaly tại nơi cô ấy mong muốn, trước cả Judal, người vẫn chưa trở về mặt đất. Chuyện xảy ra vào đêm hôm đó.

「Nesat, được không? Tôi có chút chuyện muốn nói với các cô cậu. Cậu gọi Krovahn và Nakri đến được không?」

Sau khi trở về Little Garden, Charlotte đợi cho đến khi Vital của ba chị em nhà Orfled hồi phục, rồi gửi một cuộc gọi đến Nesat ở căn cứ Lunaltia.

『…Cũng được thôi, nhưng mà…』

Vài phút sau khi trả lời.

Nesat báo lại rằng ba người đã tập trung trong phòng.

『Tôi đang định đi ngủ đây, chuyện gì mà cô muốn nói thế?』

Ngay khi đường dây được kết nối, Krovahn đã thúc giục, như thể muốn cô vào thẳng vấn đề.

Giờ chuẩn của căn cứ Lunaltia được thiết lập trùng với giờ chuẩn của miền Đông Liberia.

Vì sống cùng một múi giờ, Charlotte cũng hiểu rõ cảm giác buồn ngủ.

「Vậy thì tôi xin lỗi nhé. Nhưng cho tôi một chút thời gian được không? Tôi muốn nói về chuyện khi các cô cậu chiến đấu với một trong Tứ Sứ Đồ của Cervia── Johannes」

『…Hửm? Cô muốn hỏi chúng tôi đã chiến đấu ra sao à? Chuyện đó tôi đã nói với Claire rồi mà──』

「Không, không phải thế, tôi muốn nói về lúc giành lại mạng lưới của căn cứ Lunaltia bị Giáo hội Thần thánh (Puritalia) chiếm đoạt cơ」

Thêm lời giải thích cho Nakri vừa lên tiếng thắc mắc, Charlotte tiếp tục.

「Lúc đó đã có một người phụ nữ hợp tác── à không, đúng hơn là đã có một người phụ nữ đã liều mạng để cứu các cô cậu, cứu căn cứ Lunaltia. Tôi định sẽ nói về người đó đây」

『…Một người phụ nữ?』

『Là ai thế?』

Krovahn và Nesat đồng loạt nghiêng đầu.

「Là một người phụ nữ mà các cô cậu cũng biết rõ đấy」

Nghe câu trả lời không khác gì không trả lời đó, trên mặt Krovahn, Nakri và Nesat đồng loạt hiện lên dấu chấm hỏi.

『Chị cũng không biết là ai sao?』

『Chị không chắc. Cũng có vài người hiện lên trong đầu…』

『Aaa, phiền phức quá. Đừng úp mở nữa, nói đi!』

「Được rồi」

Sau cuộc đối thoại của Krovahn và Nesat, Charlotte mỉm cười trước tiếng hét của Nakri, người đã mất kiên nhẫn, rồi nói ra câu trả lời.

「Là Vitaly」

『…Hả?』

Nakri tròn mắt.

Krovahn và Nesat cũng tròn mắt như vậy.

「Vitaly Tnyanov── người mà các cô cậu đã phục tùng trước khi vào Little Garden đấy」

『Chuyện đó, nghĩa là sao…?』

Nhìn phản ứng của Nesat khi nói ra điều đó, có lẽ trong số những người hiện lên trong đầu cô bé, không có bóng dáng của Vitaly.

『Đúng đấy, nghĩa là sao! Con mụ đó, đáng lẽ đã chết rồi chứ──』

『Ý cô là nó đã giấu chúng tôi chuyện còn sống sao!?』

「Tạm thời, các cô cậu bình tĩnh lại đã」

Trừng mắt nhìn vào camera và gặng hỏi với giọng gay gắt, Charlotte khuyên can Nakri và Krovahn, rồi tiếp tục.

「Kết quả thì đúng là như vậy, nhưng đó là quyết định của Vitaly và Judal, không phải ý của tôi, trước hết cho phép tôi biện minh một chút. Hơn nữa, những gì tôi sắp nói là điều mà Vitaly đã nhờ tôi giữ bí mật với các cô cậu. Nhưng, tôi đang tự ý nói ra. Đây cũng là một cách để tôi tưởng nhớ cô ấy」

『…Tưởng nhớ? Nghĩa là──』

「Ừm──」

Trước câu hỏi của Nesat, Charlotte gật đầu.

「Cho đến vài ngày trước, Vitaly vẫn sống trong trạng thái chỉ còn lại bộ não. Nhưng, sau khi cứu các cô cậu, cô ấy đã thực sự không còn tồn tại trên thế giới này nữa」

Trước sự nín thở của Krovahn và những người khác, Charlotte kể lại những gì đã xảy ra với Vitaly kể từ sau sự kiện Gardens Festa.

Chuyện cô ấy bị Judal bắn và tim ngừng đập, chuyện chỉ còn bộ não được lấy ra và tiến hành hồi sức.

Chuyện sau đó, cô bị Judal lợi dụng như cánh tay phải, và cả chuyện cô đã không ngần ngại hy sinh bộ não của mình, dốc hết sức để cứu căn cứ Lunaltia và Krovahn cùng những người khác.

『Không ngờ, lại có chuyện như thế…』

Sau khi nghe hết mọi chuyện, Nakri lẩm bẩm với vẻ mặt bàng hoàng.

Krovahn và Nesat cũng bàng hoàng không kém.

Đó là phản ứng tự nhiên trước một câu chuyện khó tin như vậy.

Nhưng Charlotte khẳng định rằng tất cả đều là sự thật.

『Chết tiệt!』

Krovahn chửi thề, rồi dùng nắm đấm siết chặt của mình đập vào đùi.

Lần đầu họ gặp nhau là trong một căn hầm dưới lòng đất của một ngôi làng nhỏ, nằm trong khu vực sa mạc của Vương quốc Khmer.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã thấy bà ta đáng ngờ, nhưng vì chuyện chữa mắt cho Nesat, và cũng vì muốn giành lấy tự do.

Nên cậu đã quyết định nghe theo lời bà ta── bị bà ta lợi dụng.

Tuy đã bị phản bội như một phần nào đó trong lòng đã dự đoán, nhưng không thể phủ nhận rằng nhờ có Vitaly mà họ mới có được ngày hôm nay.

Việc trở thành thành viên của Little Garden, việc giành được tự do, tất cả đều là do có liên quan đến Vitaly.

Krovahn, Nakri và Nesat đều nghĩ.

Lúc đó, nếu con mụ đó không nhặt chúng tôi về, thì chúng tôi của hiện tại,

chắc chắn đã không tồn tại──.

Hơn nữa, lần này bà ta còn liều mạng để cứu họ.

Dù đó chỉ là để thỏa mãn bản thân, họ vẫn muốn nói một lời cảm ơn.

Nếu vậy thì──.

『…có lẽ chúng ta đã có thể xóa bỏ quá khứ và trở thành những người bạn thật sự rồi』

Krovahn lẩm bẩm với vẻ hối tiếc.

Tiếp đó, Nesat nói.

『Tiến sĩ Charlotte, cảm ơn chị đã cho chúng tôi biết nhiều điều』

「Các cô cậu nói vậy, tôi vui lắm」

Charlotte mỉm cười hài lòng.

※※※

「Hửm? Cái này là…」

Ngay sau khi kết thúc cuộc gọi với Krovahn, Nesat và Nakri.

Charlotte nhận ra một điều.

Lại có một email từ Vitaly gửi đến.

(Quả nhiên, tất cả đều bị nhìn thấu── đều theo kế hoạch của cô sao?)

Vừa nghĩ vậy, Charlotte vừa mở email và đọc nội dung bên trong.

Gửi người bạn đồng minh (đối thủ) phản bội của tôi

Charlotte Dimandius.

Cô ngạc nhiên lắm phải không?

Tôi đã cài đặt để email này sẽ tự động được gửi đi

nếu cô liên lạc với một trong ba người Krovahn, Nakri, Nesat

sau khi đọc email đầu tiên của tôi.

Dù sao thì cô cũng sẽ kể cho ba đứa đó về tôi thôi.

Hay là, đã kể xong rồi?

Dù sao cũng được, cứ tùy ý cô đi, và tôi cũng cảm ơn.

…Thật tình, tôi cũng đã thay đổi nhiều rồi.

Đã làm nhiều điều ác, nhưng cũng làm được việc thiện.

Tôi không tin vào thế giới sau khi chết, nhưng

nếu có thể đến nơi gọi là thiên đường thì đúng là may mắn.

Nếu sau này gặp lại nhau ở đó,

tôi muốn được ngồi lại

chậm rãi trò chuyện cùng cô.

Tất nhiên, có cả Judal nữa.

Dù vậy, cô hãy cứ tận hưởng quãng đời còn lại đi.

Dù một vài bí ẩn của thế giới đã được giải đáp,

thế giới này vẫn còn rất nhiều bí ẩn.

Thế giới đó vẫn hợp với cô hơn.

Linis ở đây chắc cũng sẽ nói vậy.

Tái bút

Phải rồi, cô cũng nên thử yêu một lần đi chứ?

Không thể để lại gen của một thiên tài như cô cho đời sau

tôi nghĩ đó là một tổn thất cho thế giới này.

「Quả nhiên, tất cả đều bị nhìn thấu sao. Hơn nữa, còn nói thừa một câu nữa chứ…」

Sau khi đọc xong tin nhắn từ Vitaly.

Charlotte cười một cách tự giễu.

「…Không thể tận dụng được tài năng như cô, tôi cũng nghĩ đó là một tổn thất cho thế giới này đấy…」

Tình yêu khiến con người ta điên dại.

Vitaly cũng vậy.

Judal cũng vậy.

Cervia cũng vậy.

Dù là theo nghĩa tốt hay xấu.

Tình yêu là căn nguyên của mọi thứ, và cũng là động lực của họ.

Vốn dĩ, không ngoa khi nói rằng nhân loại đã nỗ lực và tiến hóa để được ai đó yêu mến.

Và bằng cách kết hợp với một ai đó, họ đã để lại con cháu và phát triển.

「…Nhưng, tôi vẫn muốn là tôi của hiện tại」

Nhưng, cô không phải là không có chút nào cảm giác ngưỡng mộ──.

Một tình yêu khiến những thứ đó trở nên vô nghĩa.

Việc mong muốn một ai đó.

Việc nỗ lực vì điều đó.

…Dù vậy, Charlotte không thể tưởng tượng được bản thân mình sẽ rơi vào một tình yêu như vậy.

Có lẽ là vì cô vẫn còn như một đứa trẻ, giống như vẻ ngoài của mình.

(Nếu mình yêu, không biết sẽ trở nên như thế nào nhỉ?)

Sẽ vươn đến một tầm cao mới với tư cách là một nhà nghiên cứu chăng?

Hay sẽ có thứ gì đó quan trọng hơn nghiên cứu, và rồi sa sút?

Cô không biết.

Quan trọng hơn cả, liệu có hạnh phúc ở đó không?

「…Hạnh phúc, sao…」

Charlotte khẽ nở một nụ cười.

「Hạnh phúc, rốt cuộc là gì nhỉ…?」

Nó cũng giống như Hundred, mỗi người mỗi khác.

Hạnh phúc của Judal.

Hạnh phúc của Vitaly.

Hạnh phúc của Linis.

Tất cả đều có hình dạng khác nhau.

(Vậy thì, hình dạng hạnh phúc của mình, là thứ như thế nào nhỉ?)

Cho đến nay, cô đã đạt được rất nhiều thành công.

Đã có được một nơi có thể tự do làm mọi việc.

Đã để lại rất nhiều thành quả cho thế giới này.

Cũng không phải lo lắng về tiền bạc.

(Tất nhiên không phải là mình không hài lòng với hiện tại, nhưng liệu đến cuối đời có thể nói là hạnh phúc hay không, thì thật sự, mình vẫn chưa biết)

──Đúng vậy.

Charlotte vẫn chưa tìm thấy hình dạng hạnh phúc của chính mình.

※※※

Hai giờ đồng hồ đã trôi qua kể từ khi con tàu vũ trụ bí ẩn được phát hiện.

Họ vẫn tiếp tục dò được năng lượng, và việc phân tích cũng đang tiến triển.

Thế nhưng, vẫn chưa thể liên lạc được.

Chris đang cố gắng hết sức để thiết lập kết nối.

「Có nghe thấy không, đây là căn cứ Lunaltia, khu vực Little Garden. Nếu nghe thấy, xin hãy trả lời dưới bất kỳ hình thức nào. Có nghe thấy không, đây là căn cứ Lunaltia── khụ, khụ!」

Có lẽ do lặp đi lặp lại cùng một câu nói nhiều lần, cổ họng anh đã bị đau.

Chris đột nhiên ho sặc sụa.

「…Chris, anh không sao chứ ạ?」

「Tôi không sao. Chừng này, chẳng là gì cả」

Nói rồi, Chris uống một ngụm nước từ chai nhựa đặt bên cạnh, rồi tiếp tục.

「Có nghe thấy không, đây là căn cứ Lunaltia──」

Thế nhưng, Chris lại ho sặc sụa.

「Anh nghỉ một chút đi」

Nói xong, Claire hướng micro về phía mình và cất tiếng.

「Liza── và cả, Kisaragi Hayato── là các người phải không! Nếu nghe thấy, hãy trả lời──」

Lúc đó, một tiếng rè rè… vang lên.

『a… a… i………… h…』

Tiếp theo là một giọng nói đứt quãng.

Bất giác, Claire và Chris nhìn nhau.

「Claire-sama…! Giọng nói vừa rồi…!」

「Vâng!」

Trả lời bằng một giọng vui mừng, Claire tiếp tục lớn tiếng gọi.

「Kisaragi Hayato! Là Kisaragi Hayato phải không! Có nghe thấy không, Kisaragi Hayato!」

『…he, nghe… rõ… hội… h trưởng… Hội trưởng, có nghe…』

「…Kisaragi… Hayato…」

Không thể nhầm được.

Là giọng của Kisaragi Hayato.

Tin chắc điều đó, khóe mắt Claire ươn ướt.

「…Thật sự, thật sự, là Kisaragi Hayato phải không… Kisaragi, Hayato…」

Có lẽ do cảm xúc dâng trào, cô không thể nói tiếp được nữa.

Nhận thấy điều đó, Chris hỏi thay cô.

「Hayato-san, xin hãy cho chúng tôi biết tình hình hiện tại. Còn nữa, Liza-san──」

『…Chris… phải không…?』

「Vâng, đúng vậy! Là Chris Steinbelt đây! Hayato-san, xin hãy nói tiếp đi!」

『Ừm thì, Liza… vẫn ổn… Cả chuyện đó nữa, có nhiều chuyện phải nói lắm, nhưng… trước hết, thì…』

「Thì… sao ạ?」

『Có người nói muốn thay tôi nói chuyện』