Trận chiến tái xuất / Maria bé nhỏ / Bữa tiệc trở về
Trên bề mặt hành tinh mới Notre Dame gần như không có tòa nhà nào. Dân số vẫn còn ít, và vì sợ các cuộc tấn công của Savage, người Notre Dame sống dưới lòng đất.
(Trừ việc có một bầu trời nhuốm màu ra, nơi này trông giống căn cứ Lunaltia thật.)
Đó là cảm nhận của Hayato.
『Hayato-kun, cậu nghe rõ không?』
「Vâng, tôi nghe rõ」, Hayato đáp.
Đó là cuộc gọi từ Irina.
『Ba cỗ máy đó đã rút lui rồi. Vì chúng mãi không chịu rút lui, nên tôi đã dọa rằng quân tiếp viện từ căn cứ gần đó sắp đến để ép chúng phải đi.』
「Đúng là xung quanh không hề cảm nhận được sự hiện diện của người Notre Dame nào cả.」
Liza vừa căng mình cảnh giác xung quanh vừa nói.
「Như thế này thì chúng ta có thể tập trung hoàn toàn vào việc tiêu diệt lũ Savage.」
Và rồi, trong tầm mắt cô, ba con Savage vẫn còn đang di chuyển hiện ra.
「Vậy thì, chúng ta bắt đầu cuộc chiến nhé. Kisaragi Hayato, triển khai vũ trang đi──」
「Được!」
Hayato dõng dạc đáp lời rồi siết chặt Hundred trong tay.
Dù hình dạng khác nhau, nhưng cảm giác khi nắm chặt nó không có gì lạ lẫm.
Liza cũng đã nói rằng có lẽ cậu sẽ triển khai được mà không gặp vấn đề gì.
(Vậy thì, làm thôi.)
Nếu cậu cầu nguyện.
Nếu cậu tin tưởng.
Hundred sẽ đáp lại điều đó.
Từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy.
Lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Sau khi xoay vai, lắc đầu sang hai bên để thả lỏng cơ thể.
Hayato hét lên.
「Hundred On!」
Ngay lập tức, Hundred phát ra ánh sáng đỏ, biến thành các hạt vật chất và tạo thành một bộ giáp trên cơ thể Hayato.
Do ảnh hưởng từ trận chiến với Servia, Variable Suit đã rách nát tả tơi.
Tất nhiên là nó không thể mặc được nữa, và thứ Hayato đang mặc lúc này là bộ đồ giống như đồ khám bệnh trong bệnh viện do Irina cấp.
Chính vì vậy, thứ duy nhất được triển khai là vũ khí 《Hien》.
Dù ban đầu nó là Hundred của Emilia, nhưng không có gì thay đổi so với trước đây.
Nó chính là 《Hien》, không có bất kỳ cảm giác khác biệt nào.
「Kisaragi Hayato──cậu có thể chiến đấu với trang bị đó chứ?」
Khi được hỏi, Hayato gật đầu, siết chặt cán của 《Hien》 bằng cả hai tay và trả lời.
「Vâng, tôi có thể chiến đấu!」
Bộ giáp tuy mỏng, nhưng đối thủ là loại thông thường.
Hầu hết các đòn tấn công có lẽ đều có thể bị chặn chỉ bằng E Barrier.
「Vậy thì, chúng ta bắt đầu thôi. Coi như đây là trận chiến tái xuất của chúng ta sau mấy tháng nghỉ ngơi.」
Nói rồi, Liza tạo ra vô số quả cầu ánh sáng xung quanh cơ thể mình.
「Tôi vốn dĩ là một thực thể năng lượng. Dù có thể hồi phục đôi chút bằng cách ăn uống, nhưng nếu dùng hết năng lượng, tôi sẽ biến mất. Vì vậy, tôi sẽ tập trung hỗto trợ cậu. Kisaragi Hayato──hãy cố gắng hết sức để kết liễu lũ Savage nhé.」
「Tôi hiểu rồi.」
「Vậy thì, đi đây.」
Cùng với lời nói đó, Liza tung ra tổng cộng tám quả cầu ánh sáng.
Những quả cầu được tạo ra xung quanh cơ thể cô đồng loạt bay về phía con Savage gần nhất.
Con Savage chỉ nhận ra sự tồn tại của chúng khi các quả cầu ánh sáng đã áp sát.
Nó vung càng xuống định bắn hạ, nhưng chỉ hạ được hai quả.
Toàn bộ số còn lại đều trúng đích, khiến thân hình khổng lồ của con Savage lảo đảo.
「Kisaragi Hayato, chính là lúc này!」
「Tôi biết rồi!」
Kẽ hở đã xuất hiện.
Nếu muốn tấn công, chỉ có thể là ngay lúc này.
「Haaaaaaaaa!」
Hayato dậm chân nhảy lên, vừa gầm lên vừa vung 《Hien》 bổ thẳng vào đầu con Savage.
Cậu định dùng bí kỹ nhất kích tất sát của phái Kenzaki, 《Zan-ei-zan》, để phá hủy cả lõi năng lượng lẫn lớp vỏ phòng thủ.
Tuy nhiên, có lẽ do đã trôi dạt trong vũ trụ một thời gian dài và ngủ mê man.
Cơ thể ì trệ của cậu đã không theo kịp ý muốn, khiến thời điểm của đòn thứ hai bị lệch đi một chút.
Vì thế mà 《Zan-ei-zan》 đã thất bại.
Đừng nói đến lõi, ngay cả lớp vỏ phòng thủ cũng chỉ nứt nhẹ chứ không thể phá hủy được.
Cậu định dồn năng lượng vào thêm, nhưng con Savage đã hất đầu khiến Hayato bị văng xuống đất.
「Chết tiệt!」
Hayato thực hiện một cú tiếp đất an toàn, lăn vài vòng trên mặt đất rồi cố gắng đứng dậy ngay lập tức.
Ngước nhìn lên, chiếc càng của con Savage đang lao tới.
Hayato vừa lăn người vừa né được đòn đó rồi đứng dậy.
Chiếc càng của cánh tay còn lại vung xuống, nhưng Hayato đã dùng 《Hien》 đỡ lấy và đẩy lùi nó.
Thân hình khổng lồ của con Savage lảo đảo.
Lúc này nó đang đầy sơ hở.
(Cứ thế này, kết liễu trận đấu trong một đòn!)
Không phải là chiêu thức thất bại của phái Kenzaki.
Lần này, cậu quyết định giao chiến bằng kỹ năng của một Slayer.
Vung 《Hien》 lên, Hayato dồn năng lượng vào cả hai tay và hét lớn.
「Uooooooooo!」
Ngay lập tức, một luồng hào quang mãnh liệt tỏa ra từ 《Hien》.
Cậu tiếp tục dồn thêm năng lượng, khuếch đại nó lên một cách đột ngột, và luồng hào quang phình to gấp đôi──rồi gấp ba lần kích thước của 《Hien》──.
「Nhận lấy này!」
Khi Hayato bổ lưỡi kiếm năng lượng xuống con Savage, không chỉ lõi hay lớp vỏ phòng thủ mà cả cơ thể khổng lồ của nó cũng bị chẻ làm đôi.
(…Vậy là, xong một con…)
Dù ban đầu có mắc sai lầm, nhưng có vẻ như cậu vẫn làm được, Hayato lấy lại được sự tự tin.
『Tuyệt vời, vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi đấy.』
「Nhưng mà tôi đã hơi lỡ tay một chút.」
Hayato tự giễu khi đáp lại cuộc gọi đầy phấn khích của Irina.
Dẫu sao thì, sau khi đã mạnh miệng nói 「Để tôi lo cho」, cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì đã hoàn thành được nhiệm vụ tối thiểu.
Nhưng, tính cả con Savage mà binh sĩ cơ động đã hạ lúc nãy thì mới chỉ có hai con──.
Vẫn còn hai con nữa, nên cậu không thể nào yên tâm được.
Như để chứng minh điều đó, giọng nói thúc giục đầy nguy hiểm của Liza vang lên bên tai Hayato.
「Kisaragi Hayato!」
「Tôi biết rồi!」
Hét lên và quay lại, cậu thấy một con Savage đang há to phần đầu của nó.
Nó đang trong quá trình chuẩn bị bắn pháo.
Có vẻ như nó đang tích tụ năng lượng.
(Vẫn còn kịp.)
Hayato cho năng lượng bùng nổ dưới chân để tăng tốc, áp sát vào tầm gần của nó, và tung ra một nhát chém──thân hình khổng lồ của con Savage bị thổi bay về phía sau khoảng 300 mét, đâm vào vách đá rồi đổ sụp.
Trước khi tung đòn truy kích, Hayato liếc mắt sang để kiểm tra tình hình của con Savage còn lại, và đúng lúc đó.
Thứ lọt vào tầm mắt cậu là hình ảnh Liza đang vươn thẳng tay lên trời.
「Tôi sẽ kết liễu nó.」
Có lẽ cô đã nhận ra ánh mắt của Hayato.
Khi Liza nói vậy, vô số ngọn thương ánh sáng hiện ra trên đầu con Savage đang cố đứng dậy.
Khi Liza vung tay xuống, chúng đồng loạt lao xuống, nhắm thẳng vào lõi của nó.
「Vậy là con thứ hai rồi nhé.」
Đúng như lời cô nói, con Savage gục xuống mặt đất.
「Không phải chị chỉ hỗ trợ thôi sao?」
Hayato bất giác cười khổ hỏi.
「Tôi cũng hơi muốn vận động một chút.」
Liza cười khúc khích trả lời rồi nói tiếp.
「Chừng này thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cơ thể đâu.」
Ngay sau đó.
Con Savage còn lại gầm lên và chuyển sang tư thế bắn pháo.
「Đúng là khỏe thật đấy.」
Liza lẩm bẩm một cách chán nản rồi biến mất tại chỗ.
──Cứ ngỡ là vậy, nhưng cô đã xuất hiện gần đầu của con Savage đang gầm thét.
Cô tạo ra một thanh kiếm tỏa sáng bằng năng lượng trên bàn tay trái giơ cao và chém vào đầu nó.
Đòn đó đã ngăn chặn được phát pháo, nhưng không gây ra thiệt hại lớn.
Con Savage vung càng xuống Liza, người vừa mới tiếp đất.
Liza dùng tay phải đỡ lấy nó.
──Không.
Không chỉ đơn thuần là đỡ.
Cô đã cho những sợi dây leo hoa hồng được tạo ra từ năng lượng của chính mình mọc ra từ tay phải và quấn chặt lấy chiếc càng của con Savage.
Nhờ đó, con Savage bị bất động.
「Chính là lúc này, Kisaragi Hayato.」
Ý cô là bảo cậu hãy kết liễu nó.
(Lần này, mình sẽ làm tốt!)
Nghe lời Liza, Hayato dậm chân xuống đất, vung cao 《Hien》 và lao vào tấn công con Savage.
「Uooooooooo!」
《Hien》 được vung xuống nhắm vào lõi đã xuất sắc phá hủy cả lớp vỏ phòng thủ lẫn lõi năng lượng.
Đòn 《Zan-ei-zan》 thứ hai đã thành công.
Giữa lúc con Savage đổ sụp từ chân xuống, Liza, sau khi đã làm biến mất những sợi dây leo hoa hồng, nhìn Hayato và khẽ mỉm cười.
「Xem ra cậu đã nhớ lại cách chiến đấu ngay lập tức rồi nhỉ.」
「Chỉ là cơ thể tôi vẫn còn nhớ được phần nào thôi.」
Hayato vừa trả lời xong thì cuộc gọi từ Irina đến.
『Hayato-kun, Liza-san, hai người vất vả rồi. Thật sự cảm ơn cả hai người. Hai người đã cứu chúng tôi.』
「Tôi không làm gì nhiều đâu. Hầu hết là nhờ công của Liza cả.」
Vừa trả lời, Hayato vừa giải trừ vũ trang.
『Dù sao thì, hãy trở về căn cứ đi──tôi đang đợi.』
Đáp lại lời cô, Hayato và Liza từ mặt đất trở về căn cứ dưới lòng đất.
※※※
「Hayato-kun!」
Người chào đón Hayato khi cậu trở về cơ sở dưới lòng đất là vòng tay của Kikka.
Bộ ngực lớn của cô áp vào người Hayato.
「Thật sự, tuyệt vời quá. Hayato-kun, cậu mạnh thật đấy.」
「Không, lần này phần lớn là nhờ Liza thôi, nói sao nhỉ… Với lại Kikka-san, làm ơn buông ra đi. Nó đang chạm vào người tôi đấy.」
「Cần gì khiêm tốn chứ. Hayato-kun ngầu lắm đấy. Chị lại phải lòng cậu mất rồi. Cho nên, đây là phần thưởng nhé.」
「Bảo buông ra cơ mà.」
Irina kéo Kikka ra khỏi Hayato, đứng trước mặt họ và nói tiếp.
「Một lần nữa, hai người thật sự đã vất vả rồi. Cuộc chiến của hai người đã được các cấp trên của chúng tôi──nói cách khác là các quan chức cấp cao của chính phủ Tân Notre Dame──chứng kiến. Nhờ đó mà có cả điểm cộng, nhưng cũng có điểm trừ.」
「Điểm cộng và điểm trừ? Ý chị là sao?」
Người hỏi là Liza.
「Trước hết là điểm cộng.」
Irina trả lời.
「Tất nhiên, việc hai người đã tiêu diệt lũ Savage là một điều đáng mừng và đáng cảm kích. Cũng có những quan chức cấp cao tán dương điều đó. Tuy nhiên, có lẽ do hai người hơi quá mạnh, nên cũng có người coi hai người là mối nguy hiểm… đó là điểm trừ.」
「À, ra là vậy…」
Irina đã nghĩ rằng ngay khi các cuộc kiểm tra sâu hơn cho thấy họ an toàn, cô sẽ cố gắng hết sức để Hayato và những người khác được tự do, nhưng một bộ phận quan chức cấp cao của chính phủ Notre Dame, vì lo sợ năng lực của một Slayer, có khả năng sẽ phản đối điều đó.
「Dù sao thì, trước mắt cứ kiểm tra đã. Chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu.」
「Trước đó, cho tôi ăn gì đó đi. Món nào ngon của hành tinh này ấy. Tôi đã dùng hơi nhiều sức nên đói bụng rồi.」
Sau cuộc kiểm tra, người ta xác nhận rằng việc Hayato tiếp xúc với người Notre Dame không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, đúng như nỗi lo của Irina, có nhiều ý kiến cho rằng Hayato là một mối nguy hiểm và muốn giam lỏng cậu trong phòng, nên cậu đã không được tự do ngay lập tức.
Nhưng nhờ sự nỗ lực điều chỉnh của Irina, với điều kiện giao nộp Hundred cho chính phủ Tân Notre Dame ngoại trừ những lúc khẩn cấp, cậu đã được đảm bảo một mức độ tự do nhất định.
Tuy nhiên, Liza, người mà bản thân sự tồn tại đã là một mối đe dọa, thì không được như vậy.
Dù gì thì cô cũng là người có thể điều khiển năng lực dị thường mà không cần Hundred.
Cô bị đánh giá là có mức độ nguy hiểm quá cao.
Dù vậy, Liza vốn dĩ cũng không có ý định đi lại nhiều, nên cô không có vấn đề hay phàn nàn gì.
Đối với Hayato, không vận động cơ thể sẽ bị ì đi, nên việc được tự do là một điều đáng mừng.
Dù là vừa mới tỉnh dậy, nhưng trong trận chiến với Savage, cậu đã thất bại một lần với 《Zan-ei-zan》.
Sau khi trận chiến kết thúc, thể lực của cậu cũng tiêu hao rất nhiều.
Dù kết quả là đã tiêu diệt được lũ Savage, nhưng đối với Hayato, đó là một trận chiến không thỏa mãn──một trận chiến còn nhiều điều không hài lòng.
Vì vậy, khi cậu đề nghị với Irina rằng mình muốn tập luyện, cô đã sắp xếp cho cậu một thanh kiếm mô phỏng.
Hành tinh này dường như cũng có thứ gì đó giống như shinai.
Hayato nhận lấy nó, bắt đầu vung kiếm và chạy bộ để lấy lại thể lực.
Việc có thể vận động cơ thể như thế này thật sự rất vui.
Tuy nhiên, cũng có một vấn đề.
Đó là đi đến đâu cậu cũng trở thành tâm điểm chú ý.
Giống như Kikka, cậu thường bị các cô gái Notre Dame quyến rũ, khiến cậu không lúc nào được yên ổn.
Vì vậy, ngoại trừ những việc chỉ có thể làm ở bên ngoài, về cơ bản cậu quyết định làm mọi thứ trong phòng.
Nói cách khác, Hayato đã dành phần lớn thời gian trong phòng của mình.
Sau khi kể đến đó, Liza nói.
「Thật sự, Kisaragi Hayato tuyệt vời lắm đấy. Những lúc tôi được Irina dẫn ra ngoài, lần nào cũng thấy cậu ta đi cùng một cô gái khác. Có lúc còn bị cả đám con gái vây quanh nữa. Cực kỳ đào hoa. Lúc nào cũng là một hậu cung. Chắc là cơ thể cậu ta cũng chẳng có lúc nào được nghỉ ngơi đâu.」
「Này!」
Hayato bất giác xen vào lời Liza.
「Chị nói thế người khác sẽ hiểu lầm mất!」
「Tôi chỉ kể lại đúng những gì tôi thấy thôi mà.」
「Hừm!」
Nghe câu chuyện của Liza, Emilia phồng má lên.
「…Hayato, không phải vì được các cô gái theo đuổi mà cậu đã làm chuyện bậy bạ gì đấy chứ?」
「Anh không làm!」
「Tất nhiên, kể cả với Kikka-san, người được nhắc tên nhiều nhất? Cuối cùng cậu có bị cô ấy khuất phục không?」
「Anh đã bảo là không mà!」
Sau khi trả lời Emilia như vậy.
「Chuyện của tôi thế là đủ rồi. Quan trọng hơn, để tôi kể tiếp câu chuyện đã.」
Nói rồi, Hayato hướng ánh mắt về phía Maria, người đang ngồi một mình trên chiếc ghế đặt cách đó một chút.
「…À thì, thời gian quay ngược lại một chút, hình như là ba ngày sau khi Liza tỉnh dậy… Maria, người đang ngồi kia, đã tỉnh lại.」
「Hayato, cậu đang cố đánh trống lảng à?」
「Không có!」
Hayato tiếp tục câu chuyện.
Ngày hôm đó, Hayato đang ở trong phòng thì nhận được một cuộc gọi.
Người gọi muốn cậu đến ngay căn phòng nơi cậu đã tỉnh dậy.
Căn phòng có đặt những chiếc khoang ngủ đông.
Khi đến đó, cậu thấy Irina và Kikka.
Và cả Liza nữa.
Mọi người đều tập trung ở đây.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để cậu lờ mờ đoán được tình hình.
「Không lẽ, Servia đã tỉnh dậy rồi sao?」
Ngay sau khi cậu nói xong.
Hình ảnh Servia trong bộ dạng một cô bé đang ngồi trước bàn, ăn món giống hệt món cậu đã ăn đầu tiên khi tỉnh dậy──hoa quả khô và ngũ cốc ngâm trong sữa──đập vào mắt Hayato.
Bộ đồ cô bé đang mặc cũng chính là bộ đồ khám bệnh mà Hayato được mang đến lúc đầu.
「Lúc tôi liên lạc thì mới chỉ có dấu hiệu thôi, nhưng vừa nãy cô bé đã hoàn toàn tỉnh lại rồi.」
Và như cậu thấy, hiện tại họ đang cho cô bé ăn, Irina trả lời.
Có lẽ đã nhận ra sự hiện diện của Hayato.
Servia ngừng tay, vốn đang nắm chặt chiếc thìa như nắm đấm để múc ngũ cốc và hoa quả một cách khó khăn, rồi hướng ánh mắt về phía Hayato.
「…………」
Servia im lặng, chăm chú nhìn Hayato.
「…Người… mà cháu quen sao?」
Sau khi nhìn Hayato khoảng năm giây, Servia bé nhỏ hỏi Kikka đang đứng bên cạnh.
「Cháu không nhớ cả Hayato-kun sao?」
「…Hayato?」
Bị Kikka hỏi lại, Servia lại hướng ánh mắt về phía Hayato, im lặng khoảng năm giây nữa rồi──
「Không biết.」
──cô bé trả lời.
「Vậy sao, mà, cũng phải thôi nhỉ.」
Irina thở dài lẩm bẩm rồi giải thích thêm cho Hayato.
「Có vẻ như, Servia──không, Maria, đã mất trí nhớ rồi.」
Hỏi ra mới biết, ngay cả cái tên Servia, cô bé cũng không nhớ.
Vì vậy, với cái tên Maria, tên thật của cô bé mà cô bé nói là 「có cảm giác đã nghe qua」, ba người Liza, Irina và Kikka đã quyết định gọi cô bé bằng tên đó ngay trước khi Hayato đến.
「Nói tóm lại, có nghĩa là cô ấy đã hoàn toàn quên hết ký ức ở Trái Đất sao?」
「Ừm, có vẻ là như vậy.」
Theo lời Liza, các ký ức khác cũng gần như đã mất hết.
Cả ký ức về lòng căm thù kéo dài hàng triệu năm cũng vậy.
「Vậy nên, phải làm sao bây giờ đây.」
Irina lộ vẻ mặt bối rối.
Nhìn sang, Servia──
──đúng hơn là Maria, đã bắt đầu ăn trở lại.
「Tạm thời, chúng ta chỉ có thể chờ đợi cho đến khi cô bé nhớ ra điều gì đó thôi, nhỉ?」
Kết quả là, không biết cô bé có nhớ ra được hay không, nhưng có vẻ như suy nghĩ của Liza là tạm thời lúc này cần có thời gian.
Tuy nhiên, vấn đề là từ giờ sẽ phải làm gì với cô bé.
Về chuyện đó, Liza dường như cũng đã có suy nghĩ của riêng mình.
「Lượng năng lượng hiện tại của cô bé, theo như tôi thấy, so với tôi trong tình trạng khá suy yếu thì cũng không đáng kể là bao. Nếu ở cùng nhau, dù có chuyện gì xảy ra, tôi chắc chắn có thể đối phó được.」
Nói tóm lại, ý của cô là nếu để cô bé dưới sự quản lý của mình thì sẽ không có vấn đề gì.
Cũng không có lựa chọn nào khác nên Irina đã đồng ý, và một căn phòng cho cả hai đã được chuẩn bị.
Hai người bắt đầu cuộc sống chung.
Hayato và những người khác đã lo lắng rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng cuối cùng, không có gì xảy ra cả.
Theo như báo cáo của Liza, Maria chỉ đọc sách hoặc chơi game mà thôi.
Ngay cả khi Hayato quan sát, Maria trong hình dạng một cô bé không hề có chút gì giống với Servia kia.
Cô bé trông không khác gì một cô bé ít nói, ít biểu lộ cảm xúc.
Nhân tiện, theo lời Liza, sự tồn tại của Hundred của cô bé có thể được xác nhận bên trong cơ thể cô.
Dường như nó đã trở thành lõi, cấu thành nên cô bé.
Rốt cuộc, Hundred đã có ý chí gì mà biến cô bé thành trạng thái như hiện tại.
Sau một tuần chung sống, không chỉ là những gì mà Hundred đang ngủ yên trong cơ thể cô bé đang suy nghĩ.
Ngay cả việc cô bé có thực sự là Servia──đúng hơn là Maria hay không, Liza dường như cũng không biết.
Vài ngày sau đó.
Vào khoảng thời gian Hayato sắp tròn hai tuần tỉnh dậy.
Hayato cùng với Liza và Maria đang ăn ở phòng chờ trong cơ sở.
Do các nhân viên trong cơ sở đã quen với sự hiện diện của ba người đến từ hành tinh khác, nên gần đây, dù chỉ giới hạn trong viện nghiên cứu, họ thường xuyên ăn uống bình thường bên ngoài phòng của mình.
Lúc đó, Irina chạy đến với vẻ mặt phấn khích.
「A, mọi người ở đây cả rồi! Nghe này! Tôi làm được rồi!」
「Irina-san, có chuyện gì vậy?」
「À thì… à, xin lỗi, mọi người vẫn đang ăn nhỉ. Sau khi ăn xong, đến phòng nghiên cứu của tôi ngay nhé. Chúng ta sẽ nói chuyện ở đó. Vậy nhé, hẹn gặp lại sau!」
Nhìn theo bóng lưng Irina đang quay trở về phòng nghiên cứu từ phòng chờ, Liza lẩm bẩm.
「Cái vẻ đó, không lẽ, đã tìm ra cách trở về Trái Đất rồi sao?」
Nếu vậy thì thật là một tin vui, và việc Irina phấn khích cũng là điều dễ hiểu.
Hayato và những người khác vẫn còn lại nửa bữa ăn, nhưng họ đã vội vàng ăn cho xong rồi ngay lập tức đến phòng nghiên cứu của Irina.
「Thật ra thì, đã tìm ra cách trở về Trái Đất rồi đấy.」
Irina nói ngay câu đầu tiên khi Hayato và những người khác bước vào phòng nghiên cứu.
Nói cách khác, linh cảm của Liza đã đúng.
Theo lời Irina, cô đã thu thập và phân tích dữ liệu từ chuyến đi tìm kiếm nơi di cư của Maria Florence trong quá khứ cùng với các bản ghi liên lạc từ dữ liệu vệ tinh của chính phủ Tân Notre Dame rải rác khắp vũ trụ, và đã xác định được vị trí của một hành tinh được cho là Trái Đất.
Tuy nhiên, khoảng cách từ hành tinh mới Notre Dame đến Trái Đất là rất xa, ngay cả với một con tàu vũ trụ nhỏ, cũng cần một lượng năng lượng khổng lồ để di chuyển.
Tất nhiên, đi theo cách thông thường sẽ mất hàng trăm năm, nên việc 《dịch chuyển không gian》 là cần thiết.
Nếu dịch chuyển thất bại, cũng cần có năng lượng để trở về hành tinh mới Notre Dame.
Lượng năng lượng lớn như vậy không dễ gì thu thập được, và vốn dĩ nó cũng không phải là thứ có thể mua được bằng tiền.
Nó sẽ cần đến một nửa ngân sách quốc gia.
Vì vậy, người đầu tiên hợp tác là chính phủ Tân Notre Dame.
Nhờ việc Hayato đã hợp tác trong việc tiêu diệt lũ Savage trong thời gian lưu trú, và việc Maria đã gây ra rắc rối.
Đã có những người nhiệt tình thuyết phục rằng việc giao lưu và trao đổi thông tin với người Trái Đất là điều không thể thiếu, khi xem xét khả năng Trái Đất sẽ trở thành nơi tị nạn, nơi di cư trong trường hợp một cuộc khủng hoảng lớn hơn tấn công hành tinh mới Notre Dame.
Kết quả là, họ cũng cho rằng có thể sẽ có những bước phát triển công nghệ lớn hoặc một tiến triển nào đó trong cuộc chiến chống Savage, và với điều kiện Irina sẽ đi cùng để giao lưu với các tổ chức chính phủ, người dân và các nhà khoa học của hành tinh tên là Trái Đất, kinh phí cải tạo tàu vũ trụ và một phần Variable Stone đã được cấp.
Các nhà tài phiệt cũng tham gia, và bằng cách nào đó, họ đã có thể đảm bảo được năng lượng để trở về Trái Đất.
Tuy nhiên, đó chỉ là năng lượng để trở về Trái Đất──chỉ là năng lượng cho một chiều đi.
Nếu tính cả năng lượng để Irina trở về từ Trái Đất đến hành tinh Notre Dame, thì vẫn chưa đủ.
「Vì vậy, tôi có một việc muốn nhờ Liza-san và Maria-san.」
Irina nói với vẻ mặt nghiêm túc, rồi hướng ánh mắt về phía hai người.
「Nói cách khác, chị muốn sử dụng năng lượng của chúng tôi. Ý chị là vậy phải không.」
「Quả là Liza-san. Đúng vậy. Sao nào, hai người có giúp tôi không?」
「Tôi đã nghĩ là sẽ như vậy rồi, và tất nhiên là tôi sẽ giúp. Tôi cũng muốn trở về Trái Đất mà.」
Liza khẽ mỉm cười và trả lời.
Sau đó, cô hướng ánh mắt về phía Maria và tiếp tục.
「Maria, vốn dĩ chuyện này xảy ra là do trách nhiệm của em, nên em cũng phải giúp đỡ… Được chứ?」
「Chị nói vậy em cũng không hiểu.」
「Em không muốn nhớ lại ký ức của mình sao? Nếu trở về Trái Đất, có thể em sẽ nhớ lại được đấy.」
Ngay khoảnh khắc nghe những lời đó của Liza.
Lông mày của Maria khẽ nhíu lại.
「Sao nào? Em đã muốn giúp chưa?」
「…Em cũng không có việc gì khác để làm, nếu là việc em có thể làm thì em sẽ làm.」
「Không thành thật chút nào nhỉ.」
Liza khẽ mỉm cười.
Mối quan hệ của hai người có vẻ giống nhau này dường như đã tốt lên rất nhiều trong vài ngày qua.
Bỏ qua chuyện đó.
Như vậy là mọi việc đã được sắp xếp.
Tuy nhiên, việc chuẩn bị tàu vũ trụ dường như sẽ mất khoảng một tháng.
Trong thời gian đó, Hayato đã giết thời gian bằng cách dạy cho các nhà nghiên cứu của Notre Dame về Trái Đất, và bên cạnh việc tập luyện cho bản thân, cậu còn dạy kiếm thuật cho bọn trẻ và các phi công của binh sĩ cơ động.
Tuy nhiên, không phải là tất cả các phi công của binh sĩ cơ động.
Bởi vì một số người, bắt đầu từ những phi công mà thành quả của họ cuối cùng đã bị Hayato giành lấy, đã coi Hayato là kẻ thù và tẩy chay cậu.
Những người mà Hayato dạy chưa đến một nửa số phi công.
Chuyện đó cũng không thể tránh khỏi.
Hayato đã nghĩ như vậy.
Ngay cả ở Trái Đất, cũng có nhiều người tỏ ra thù địch với các Slayer.
Ngay cả trong Little Garden, nơi tập trung các Slayer, chỉ vì có chỉ số phản ứng cao nhất từ trước đến nay, cậu cũng đã từng bị đối xử thù địch tương tự.
Lúc đó cậu đã bối rối, nhưng bây giờ thì đã quen rồi.
Cuối cùng, tàu vũ trụ đã hoàn thành.
Được những người đã trở nên thân thiết ở hành tinh mới Notre Dame tiễn đưa, Hayato cùng với Irina và Maria đã lên tàu vũ trụ, và mọi chuyện diễn ra cho đến bây giờ là như vậy.
「Khoảng một tuần hành trình kể từ khi chúng tôi rời hành tinh mới Notre Dame. Phần của tôi đến đây là hết.」
Ngay sau khi Hayato nói xong, Irina lên tiếng.
「Nếu có bất kỳ thắc mắc nào, xin cứ nói. Tôi cũng sẽ trả lời.」
「Vậy thì, để tớ hỏi trước nhé.」
Người giơ tay lên là Charlotte.
Cô hướng ánh mắt về phía Irina và tiếp tục nói.
「Câu hỏi cho Irina-kun đây. Cậu định làm thế nào để trở về hành tinh mới Notre Dame?」
「Chuyện đó sao.」
Việc cô đã đi cùng Kisaragi Hayato và những người khác trở về, có nghĩa là chắc cũng có cách để quay lại.
Dường như cô ấy muốn hỏi về điều đó.
「Tất nhiên, tôi định trở về bằng con tàu vũ trụ đã đi. Tuy nhiên, có một vấn đề.」
Dù đã mang theo nhiên liệu dự phòng, nhưng họ đã sử dụng nhiều hơn tính toán, và không biết liệu có thể tạo ra đủ năng lượng để trở về hay không.
Đúng hơn là, Irina nói rằng cô rất lo lắng về điều đó.
「Năng lượng đó được tạo ra bằng cách cho năng lượng, thứ mà ở Trái Đất gọi là energy, phản ứng với một loại nhiên liệu lỏng đặc biệt. Về Variable Stone, nguồn cung cấp năng lượng, tôi sẽ rất cảm kích nếu được hỗ trợ, nhưng vì tôi không rành về tài nguyên năng lượng của Trái Đất, nên tôi không biết liệu có thể sản xuất được nhiên liệu lỏng đó hay không. Về điểm này, nếu có thể được tư vấn thì thật là tốt quá.」
「Thế thì tôi rất hoan nghênh. Chúng ta hãy cùng nhau trao đổi những kiến thức mà mỗi bên đang có.」
Nhân tiện, lúc này, con tàu vũ trụ đang được chuyển đến chi nhánh Yamato của công ty Warslan và được cất giữ nghiêm ngặt.
Câu chuyện kết thúc với việc đầu tuần sau, Charlotte sẽ cùng Irina đến Yamato để kiểm tra tình trạng của con tàu.
Tiếp đó, Charlotte quay sang nhìn cô bé Servia, hay Maria Florence.
「Tiếp theo là Maria. Tôi có vài điều muốn hỏi em.」
「……Gì vậy?」
Vẫn trùm mũ hoodie, gương mặt không hề thay đổi, Maria chỉ im lặng nhìn chằm chằm. Charlotte bèn hỏi.
「Em đến hành tinh này cũng đã được vài ngày rồi. Thế nào? Em đã nhớ lại được điều gì về hành tinh này chưa?」
「Đặc biệt thì chưa nhớ ra gì. Nhưng──」
Maria ngước nhìn lên trời và thì thầm.
「……Tôi có cảm giác quen thuộc với không khí của hành tinh này. Một cảm giác hoài niệm mà tôi không cảm nhận được ở bên kia──」
「Nếu vậy, có lẽ ký ức ban đầu của em vẫn còn sót lại ở đâu đó. Và em muốn lấy lại nó. Tôi nói có đúng không?」
「Chuyện đó, tôi không còn chắc nữa.」
「Không chắc? Ý em là sao?」
「Tôi đã nghe Liza kể về những việc mình đã làm. Nhưng tôi không có cảm giác gì là thật cả, và việc nhớ lại bản thân có thể sẽ khiến tôi đánh mất con người hiện tại của mình. Điều đó──」
Maria nhìn về phía Liza và Irina, rồi nói tiếp.
「──Điều đó, thật sự rất đau buồn.」
「Vậy sao.」
Mỉm cười nhẹ, Charlotte quay sang Claire.
「Claire, tôi có thể nhận chăm sóc các cô bé được không? Trạng thái hiện tại của cô bé đó thực sự rất thú vị đối với tôi, và tôi muốn nghiên cứu thử.」
「Tôi thì không có vấn đề gì…」
Claire nhìn sang Irina và Liza, những người đang ở vị trí người giám hộ──.
Rồi cô nhìn Maria.
「Các em có đồng ý không?」
「Tôi không có vấn đề gì ạ. Có rất nhiều điều về cô ấy mà tôi không thể hiểu được. Thậm chí, tôi còn mong được tiến sĩ Charlotte xem xét và chỉ dạy cho nhiều điều.」
Irina là người trả lời trước.
Liza cũng tiếp lời.
「Tôi cũng vậy. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng đã muốn nhờ tiến sĩ xem xét tình trạng của con bé. Dù biết được tình trạng của nó, nhưng tôi không thể hiểu hết mọi thứ, kể cả việc duy trì trạng thái hiện tại.」
Dù là một tồn tại gần với Thần như Liza, vẫn có những điều cô không biết.
Có lẽ khoa học chính là thứ để làm sáng tỏ những điều đó.
「Maria, em cũng đồng ý chứ?」
「Nếu Liza đã nói vậy.」
「Vậy thì quyết định thế nhé. Câu hỏi của tôi đến đây là hết. Có ai còn câu hỏi nào khác không?」
「Vậy thì, để tôi.」
Người giơ tay là Claire.
Ánh mắt cô hướng về phía Irina.
「Điều tôi muốn hỏi là về lũ Savage.」
Người Notre Dame hiểu về hệ sinh thái của Savage đến mức nào.
Claire hỏi Irina vì muốn biết điều đó.
Irina trả lời.
「…Chúng tôi cũng chưa hiểu rõ về hệ sinh thái của Savage. Tuy nhiên, chúng tôi nhận thức được sự tồn tại của một thứ giống như tổ của chúng.」
「…Tổ, sao ạ?」
「Vâng.」
Sau đó, Irina kể lại chuyện trước khi người Notre Dame di cư từ hành tinh Notre Dame đến hành tinh mới Notre Dame.
Bị đe dọa bởi Savage, các nhà khoa học của Notre Dame đã phóng các vệ tinh thăm dò ra khắp vũ trụ để xác định xem sự tồn tại của chúng đến từ đâu và ở đâu.
Vào thời điểm đó họ không tìm thấy gì, nhưng trong khoảng một triệu năm ngủ đông để di cư đến hành tinh mới Notre Dame, họ đã phát hiện ra một hành tinh nọ.
「Trên hành tinh đó, có một phản ứng năng lượng mạnh mẽ, theo cách nói ở thế giới của các bạn. Xung quanh đó cũng có vô số phản ứng năng lượng nhỏ hơn.」
「Năng lượng mạnh và năng lượng nhỏ sao…」
「Chúng tôi vẫn chưa rõ liệu nguồn năng lượng mạnh đó có phải là thứ thu hút Savage hay là nguyên liệu để tạo ra chúng. Chỉ biết rằng, thứ đó phát ra một nguồn năng lượng lớn đến mức khiến năng lượng của vô số Savage trên hành tinh đó cảm thấy nhỏ bé.」
Irina cho biết họ đã xác nhận được rằng những năng lượng nhỏ bé đó chính là Savage.
Và người Notre Dame đã tạm thời đặt tên cho hành tinh đó là 《Hành tinh X》.
「Nói cách khác, các vị không chỉ dự đoán rằng Savage tập trung ở 《Hành tinh X》, mà còn cho rằng đó là cơ sở sản xuất của chúng. Hiểu như vậy có đúng không?」
「Đây chỉ là suy đoán dựa trên dữ liệu quan sát của chúng tôi, nhưng tôi nghĩ điều đó không sai đâu ạ.」
Irina quả quyết trả lời câu hỏi của Charlotte.
Tiếp đến, Claire hỏi.
「Nghĩa là, lũ Savage tấn công Trái Đất cũng có khả năng được sản xuất tại 《Hành tinh X》 và tấn công từ đó, phải không ạ?」
「Về khả năng, tôi nghĩ điều đó cũng rất cao.」
Irina cũng trả lời dứt khoát câu hỏi của Claire.
「Tuy nhiên, dù sao đi nữa, việc thăm dò sâu hơn sẽ đi kèm với nguy hiểm, nên người Notre Dame chúng tôi không thể làm được, và cũng không nghĩ mình có thể làm được. Nhưng, nếu là các bạn, những người có sức mạnh hiệu quả chống lại Savage, thì có thể── tôi nghĩ như vậy.」
「Nói cách khác, nếu chúng tôi đến 《Hành tinh X》 và phát hiện ra nhà máy sản xuất Savage, phá hủy nó thì không chỉ hành tinh mới Notre Dame── mà cả Trái Đất cũng có khả năng cao được cứu. Tôi hiểu như vậy có đúng không ạ.」
「Chính vì vậy, tôi mới cùng Hayato-kun đến Trái Đất như thế này.」
Sau khi trả lời như thể đồng tình với lời của Claire.
Với vẻ mặt nghiêm túc, Irina nhìn thẳng vào Claire và nói tiếp.
「Làm ơn. Vì để cứu người Notre Dame── không, để cứu thế giới này── cứu cả vũ trụ, xin hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh của các bạn.」
※※※
Đó là đêm ngày Hayato trở về Little Garden.
Theo kế hoạch, một bữa tiệc đang chuẩn bị được tổ chức.
Địa điểm là nhà ăn của học viện.
Và cả sân thượng nữa.
Ở đó có các bạn cùng lớp của Hayato, các tiền bối và hậu bối, bắt đầu từ Miharu, cùng nhiều người đã giúp đỡ và thân thiết với cậu ở Little Garden từ trước đến nay, từ học sinh đến người lớn, đều đã tụ tập đông đủ.
「Ồ, nhân vật chính của ngày hôm nay── vị anh hùng đã cứu Trái Đất đã đến rồi kìa.」
Ngay khi nhìn thấy Hayato, người lên tiếng gọi cậu là Alphonse.
「Alphonse, đừng tâng bốc tớ như thế…」
「Ahaha, xin lỗi, xin lỗi… tại buột miệng thôi. À đúng rồi, mấy cô em gái đang đợi Hayato về đó. Này ơi, Sakura, Karen-chan, Hayato đến rồi này!」
Hiện tại, Little Garden đang neo đậu tại khu vực Sunshine State của Liên bang Liberia, nơi có cảng vũ trụ.
Sau buổi họp báo tại một cơ sở của chính phủ ở trung tâm thành phố, Hayato đã quay trở lại Little Garden và được đưa đến sân thượng nhà ăn ngay trước khi bữa tiệc bắt đầu.
Nghe tiếng gọi của Alphonse, cả khán phòng nhận ra Hayato và không khí trở nên sôi động hẳn lên.
Karen và Sakura nhanh chóng tiến lại gần.
Người đến trước và cất tiếng gọi là Karen.
「Anh hai, anh vất vả rồi. Karen và mọi người vừa nấu ăn ở đây vừa xem buổi họp báo của anh đấy!」
「V-vậy sao?」
「Đúng vậy đó! Anh xem này. Gần bốn trăm triệu lượt xem đó! Bốn trăm triệu lượt xem!」
「B-bốn trăm triệu…?」
Quả thật, khi nhìn vào màn hình PDA mà Sakura đưa cho, con số hiển thị cũng khoảng chừng đó.
「Đúng thế, chắc chắn là có hơn bốn trăm triệu người trên khắp thế giới đã xem! Ngay cả bọn chị cũng chưa từng trải qua lượt xem trực tiếp nhiều đến vậy. Tuyệt vời lắm đó, Hayato-kun!」
「Haha…」
Gương mặt cậu bất giác co giật.
Đúng là ở buổi họp báo có một lượng phóng viên đông chưa từng thấy, và xung quanh địa điểm tổ chức cũng có rất nhiều người tụ tập.
Ngay cả việc Hayato vào được hội trường cũng đã rất vất vả.
Vì thế cậu có thể đoán được chuyện này đã trở nên nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại đến mức này…
Tuy nhiên, có một tin tức lớn khác trên thế giới được đưa ra cùng lúc, điều này cũng phần nào khiến Hayato cảm thấy nhẹ nhõm.
Nội dung của tin tức đó là về buổi họp báo của Irina và Charlotte diễn ra trước buổi họp báo của Hayato── về hành tinh mới Notre Dame, một hành tinh có sự sống trí tuệ khác với Trái Đất, và về người Notre Dame.
Tin tức đó, cùng với sự trở về của Hayato, cũng đang nhận được sự chú ý lớn trên toàn thế giới.
Đến mức trong buổi họp báo, Hayato cũng bị hỏi rất nhiều về hành tinh đó và về người Notre Dame.
「A, hình như Chủ tịch Liddy sắp bắt đầu phát biểu rồi đấy ạ.」
Trong lúc Hayato đang trò chuyện cùng Karen, Sakura và các bạn cùng lớp.
Theo ánh mắt của Xuemei, cậu nhìn thấy Liddy đang bước lên sân khấu được chuẩn bị sẵn.
Xem ra, buổi tiệc sắp bắt đầu.
「Này, Hayato-kun. Karen-chan và mọi người cũng cầm lấy đi.」
Tiếp đó, Noah đưa cho họ những chiếc cốc.
Bên trong có vẻ là cola.
Ngay khi mọi người đã có đồ uống, Liddy đưa micro lại gần miệng và bắt đầu bài phát biểu.
「A, hôm nay tôi rất cảm kích vì có nhiều người đã đến tham dự bữa tiệc chào mừng Kisaragi Hayato trở về do Hội học sinh tổ chức. Như mọi người đã biết, tôi là Liddy Steinberg, Chủ tịch Little Garden. Vậy nên, không dài dòng nữa, tôi sẽ mời nhân vật chính của chúng ta lên sân khấu. Kisaragi Hayato── cậu hãy phát biểu đi.」
「Ể, tôi sao ạ?」
Bị đưa micro đột ngột, Hayato bối rối.
「Như tôi vừa nói, nhân vật chính hôm nay là cậu. Mau lên đây đi. Việc nâng ly khai mạc đã được quyết định là nhiệm vụ của cậu rồi.」
Bị đẩy bởi những tràng pháo tay của tất cả mọi người có mặt, Hayato bị đưa lên sân khấu.
Nhìn từ trên này, có rất nhiều gương mặt thân quen ở ngay trước mắt, kể cả những người cậu chưa kịp nói chuyện.
Touka, Mirai, Sango.
Cả Aila và Lute cũng có mặt.
「Ờ, ờm… trước hết thì, tôi không ngờ vừa mới trở về đã phải nói chuyện trước đám đông những hai lần trong một ngày.」
Tất nhiên, cậu không có ý định chọc cười.
Cậu chỉ nói sự thật, nhưng cả khán phòng lại bật cười.
Tuy nhiên, điều đó cũng khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút.
「Ờm, nói sao nhỉ… được gặp lại mọi người, được mọi người chào đón như thế này, tôi thực sự rất vui. Bây giờ tôi đang được đối xử như một người hùng đã cứu Trái Đất, nhưng tôi nghĩ đó thật sự là nhờ vào mọi người cả. Chừng nào còn ở Little Garden, tôi nghĩ sẽ còn nhiều chuyện xảy ra, và có thể sẽ lại làm phiền mọi người, nhưng dù vậy, bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi hy vọng chúng ta có thể cùng nhau vượt qua bằng sức mạnh của mọi người, và lại được tụ tập cùng nhau như thế này. Ừm, vẫn còn nhiều điều muốn nói, nhưng trước hết, cảm ơn mọi người đã chuẩn bị một nơi như thế này! Tôi hy vọng sẽ được nói chuyện thật nhiều với mọi người sau một thời gian dài. Mọi người, hôm nay đã đến đây, thực sự, thực sự cảm ơn rất nhiều! Vậy thì, cạn ly!」
Hòa theo lời nâng ly của Hayato, tất cả mọi người có mặt đều đồng thanh hô 「Cạn ly!」.
Muốn nói chuyện thật nhiều với mọi người──.
Ước muốn đó của Hayato đã nhanh chóng thành hiện thực.
Các đồng đội lần lượt kéo đến.
Hayato nói chuyện với từng người một──.
Khi cuộc trò chuyện với mọi người tạm kết thúc, đã khoảng một tiếng trôi qua.
「Yo, Hayato. Cuối cùng cũng được yên ổn rồi nhỉ.」
Ngay khi cậu vừa kịp thở phào, Fritz đã lên tiếng.
Bên cạnh cậu ta là Reitia, và cả Sakura và Karen nữa.
Ai cũng cầm một đĩa đầy thức ăn trên tay.
「Nhân vật chính như cậu mà lại không ăn được bao nhiêu thì cũng lạ thật đấy. Nên bọn này đã mang đến cho cậu này.」
「Ăn nhiều vào nhé!」
「Fritz, Reitia, cảm ơn. Sakura và Karen cũng vậy.」
「Fufu, nhìn này Hayato-kun. Cái bánh pie thịt này là do chị và Karen-chan làm đó.」
「Này anh hai! Anh thích bánh pie thịt lắm đúng không! Ăn đi ạ!」
Nói rồi, Karen cắt một miếng bánh và đưa chiếc nĩa về phía cậu.
「Ừm, anh ăn thế này luôn à?」
「Tất nhiên rồi ạ!」
Karen nhìn cậu với ánh mắt đầy mong đợi, như thể muốn cậu làm vậy.
Dù xấu hổ nhưng cũng khó từ chối, đành vậy.
Hayato cứ thế ngoạm lấy miếng bánh pie thịt cùng với chiếc nĩa.
「Thế nào ạ anh hai, ngon không ạ?」
Karen hỏi.
「Mà, cái này…」
「Anh hai, lẽ nào chỉ một miếng mà anh đã nhận ra rồi sao?」
「Là vị của… Ryoko-san, đúng không?」
「Vâng, chính xác! Em đã làm nó bằng cách nhớ lại hương vị mà anh thích hồi nhỏ của Ryoko-san đó. Đúng không ạ?」
「Ừ, đúng rồi. Thật hoài niệm quá…」
「Làm tốt lắm, Karen-chan!」
「Vâng ạ!」
Lần này, nhìn thấy Hayato tự mình dùng nĩa xiên bánh và ăn, Sakura và Karen mỉm cười thật hạnh phúc.
Giữa lúc bữa ăn vui vẻ và ngon miệng đang tiếp diễn.
「…Oái.」
Cùng với tiếng của Fritz, chén đĩa và nĩa va vào nhau kêu lách cách.
Có vẻ như Fritz đã cắt thịt bằng dao không thành công.
「Này, cậu có sao không, Fritz. Hay để tôi làm thay cho?」
「Không, không sao đâu. Chỉ là hơi lỡ tay thôi.」
「Được rồi mà, để tôi làm cho.」
Reitia định giúp, nhưng Fritz lại nói sẽ tự làm.
Nhìn hai người họ, Hayato nhớ ra một chuyện.
Là câu chuyện cậu nghe được từ Emilia.
「Đấy, cắt được rồi này.」
Nói rồi, Fritz cho miếng thịt vào miệng và nuốt xuống.
Hayato bèn lên tiếng hỏi Fritz.
「Nhắc mới nhớ, tay cậu, bị thương nặng lắm à…」
「…Ừm, à… Cậu đã nghe chuyện đó rồi à. Nó đã khá hơn nhiều rồi, nhưng vẫn còn hơi chút…」
「Vậy, sao…」
「Đừng làm vẻ mặt buồn bã thế.」
Fritz vỗ vào lưng Hayato và nói tiếp.
「Tay của tôi nhất định sẽ bình phục. Giống như cậu đã trở về vậy. Tôi tin như thế và đang kiên trì phục hồi chức năng mà không bỏ cuộc. Cho đến lúc đó, tôi sẽ hỗ trợ cho các cậu.」
Sau đó, Fritz còn kể cho Hayato nghe rằng cậu đang học để trở thành một thành viên của khoa tình báo.
Tuy có nói đến những chuyện hơi u ám, nhưng nhìn chung, đó là một bữa tiệc rất vui.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Nhân tiện, Irina, Maria và Liza đều không có mặt ở đây.
Charlotte, Meimei và Claire cũng vậy.
Liza nói không muốn xuất hiện trước nhiều người, nên Maria, người bắt buộc phải đi cùng cô, cũng không thể tham dự bữa tiệc.
Charlotte thì bảo: 「Người lớn sẽ có niềm vui của người lớn, với những đồ uống chỉ người lớn mới được uống」.
Có vẻ như một số nhà khoa học thuộc Little Garden và Warslan cũng tụ tập để thắt chặt tình hữu nghị với Irina, một kỹ sư từ hành tinh khác.
Claire và Chris không có mặt ở đây cũng là vì tham gia vào nhóm đó.
Bữa tiệc đã gần đến hồi kết.
Thức ăn được chuẩn bị đã được dọn sạch, và mọi người đang chuẩn bị ra về.
Hayato nhận ra Karen đang gật gù, ngủ gật.
Lo lắng, cậu hỏi.
「Này, Karen… em không sao chứ?」
「Hả!? Karen không sao ạ!」
「Không, nhìn thế nào cũng thấy có sao mà.」
Karen giật mình trả lời, nhưng rõ ràng là trông không ổn chút nào, khiến cậu buột miệng trêu.
Sakura đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh đó, cười khổ nói.
「Thật ra từ hôm qua, Karen-chan đã rất phấn khích vì sắp được gặp lại anh hai sau một thời gian dài nên gần như không ngủ được đó.」
「Chị Sakura, cái đó…!」
「Không sao đâu mà. Dù sao cũng là sự thật. Vậy nên Karen-chan, chị biết là em vui vì được tái ngộ, nhưng có lẽ em nên đi nghỉ sớm đi thì hơn?」
Sakura giải thích thêm rằng hai người họ mới chuyển đến Little Garden sáng nay, ngay trước khi Hayato trở về từ Yamato.
Cho đến hôm qua, vì công việc nên dù cùng ở Liberia nhưng họ lại ở một khu vực khác.
Nói cách khác, họ còn bị mệt mỏi do di chuyển nữa.
Lúc đó, một giọng nói vang lên.
「Vậy thì, để chị đưa hai em về nhé.」
「Miharu-san!」
Hayato bất giác gọi tên người phụ nữ đang nở nụ cười hiền hậu.
Bệnh viện duy nhất ở Little Garden.
Y tá Kashiwagi Miharu.
「Chị lái xe từ bệnh viện đến đây. Chị sắp có ca trực đêm nên cũng đang nghĩ phải rời tiệc sớm để đến bệnh viện, thật đúng lúc. Chị đi lấy xe một chút, em cứ đợi ở đây nhé.」
Nói rồi, Miharu rời đi, và nhanh chóng lái xe từ bãi đỗ đến, dừng gần khu vực sân thượng.
Được Miharu giúp đỡ, Sakura đỡ Karen đang lảo đảo và lên xe.
「Sakura, Miharu-san── nhờ hai người chăm sóc Karen.」
「Ừm, Hayato-san. Chúc ngủ ngon.」
「Ngủ ngon, Hayato-kun.」
「Anh hai, chúc ngủ ngon… ạ…」
Sau khi tiễn Miharu đưa Sakura và Karen về.
Hayato vừa định quay gót để trở lại hội trường.
Bất ngờ, một giọng nói vang lên từ sau lưng.
「Hayato!」
「Emilia?」
Chưa kịp hỏi có chuyện gì, Emilia đã nói tiếp với Hayato vừa quay lại.
「Trước khi quay lại chỗ mọi người, tớ có chuyện muốn nói riêng với cậu. Cho tớ một chút thời gian được không?」
Dù hỏi như vậy, nhưng cô không cho cậu cơ hội trả lời.
Hayato bị Emilia kéo đi, di chuyển lên sân thượng của tòa nhà Khoa Võ thuật.
「Lâu rồi mới đến đây nhỉ.」
「…Ừ.」
Đã thực sự khoảng nửa năm rồi cậu mới lên sân thượng của tòa nhà Khoa Võ thuật.
「Ngồi kia đi.」
Theo lời Emilia, Hayato ngồi xuống trước tháp nước.
Emilia cũng ngồi xuống bên cạnh.
Ở khoảng cách mà cánh tay họ gần như chạm vào nhau, Emilia vừa ngắm nhìn xa xăm vừa nói.
「Thật sự, lâu lắm rồi mới được ngắm cảnh Little Garden như thế này… Phía bên kia là cảnh đêm của khu Sunshine State. Cảnh đêm thật đẹp, phải không?」
「Ừ──」
Đã hơn chín giờ tối, nhưng ánh đèn vẫn rực rỡ một cách đương nhiên.
Một khung cảnh không thể thấy được trong vũ trụ.
Một khung cảnh hoài niệm, ngay cả ở hành tinh mới Notre Dame cũng không thể thấy được.
Khoảng hơn mười giây──.
Sau khi cả hai cùng nhau im lặng ngắm nhìn khung cảnh đó.
「…Vậy, chuyện cậu muốn nói là gì?」
Khi Hayato mở lời, Emilia trả lời với vẻ hờn dỗi.
「Thiệt tình, Hayato làm mất cả hứng. Chúng ta đang ngồi cạnh nhau hai người, ngắm cảnh đêm đẹp như thế này mà. Cứ tận hưởng thêm một chút nữa đi.」
「Không, tớ chỉ nghĩ nếu mình rời khỏi chỗ mọi người lâu quá, họ sẽ thấy lạ và đi tìm mất…」
「Hừm, đúng là cũng có thể như vậy thật.」
Vừa bĩu môi một cách chán nản, Emilia nói tiếp.
「…Mà, đúng là lời Hayato nói cũng có lý, vậy chúng ta nói chuyện thôi. Hôm nay, Irina-san có nói về 《Hành tinh X》 đúng không. Hayato đã biết từ trước rồi, phải không?」
「Tớ đã nghe chuyện đó khi ở bên kia.」
「Tớ sẽ nói thật lòng.」
「…Thật lòng?」
「Ừ, thật lòng.」
Emilia nhìn Hayato với ánh mắt nghiêm túc và nói.
「Tớ, nếu có thể, không muốn Hayato tham gia vào cuộc thăm dò 《Hành tinh X》. Nếu tham gia, tớ nghĩ Hayato sẽ lại cố gắng quá sức. Tớ tuyệt đối không muốn lại phải xa cách Hayato lần nữa.」
「…………」
Hayato không thể nói gì để đáp lại lời của Emilia.
Cậu đã khiến cô phải cô đơn.
Cậu đã giao phó cả cơ sở cho cô, chắc hẳn đã khiến cô phải vất vả nhiều.
Hơn nữa, cậu cũng không thể nói rằng mình sẽ không cố gắng quá sức.
Cũng không thể hứa hẹn được.
Địa điểm mục tiêu là một hành tinh chưa được biết đến.
Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Tuy nhiên, lựa chọn không tham gia cũng là điều Hayato không thể làm được.
Như thể nhìn thấu điều đó, Emilia nói.
「Nhưng đằng nào thì Hayato cũng sẽ đi thôi, đúng không?」
「…Vì tớ đã hứa rồi.」
Đó là chuyện ở hành tinh mới Notre Dame.
Cậu đã hứa với những người ở đó rằng sẽ đưa các Slayer trở lại.
Giúp đỡ điều tra 《Hành tinh X》, và nếu đó là căn cứ của Savage thì sẽ tiêu diệt nó, giải phóng người Notre Dame khỏi mối đe dọa của Savage.
Đó là lời cảm ơn vì đã cứu giúp, chăm sóc và đưa cậu trở về Trái Đất.
Nghe câu chuyện đó, Emilia cười một cách bất lực.
「Tớ đã nghĩ thể nào cũng là chuyện như vậy mà. Nếu thế thì, đành chịu thôi.」
「Cậu… cho phép tớ đi sao?」
「Tất nhiên. Với điều kiện là tớ cũng sẽ đi cùng. Mặc dù vừa mới mặc bộ đồng phục phó chủ tịch này đã lại phải ra ngoài ngay thì cũng thấy có lỗi thật.」
「Điều đó thì đúng là vậy.」
Hayato bất giác cười khổ.
Không chỉ Chủ tịch Liddy.
Mà cả những bạn cùng lớp ở Khoa Võ thuật đã hỗ trợ cậu, cậu sẽ lại làm phiền họ nữa.
「──Với lại, hãy hứa với tớ.」
Thay đổi hẳn so với lúc nãy.
Với vẻ mặt nghiêm túc trở lại, Emilia tiếp tục câu chuyện.
「Hứa…?」
「Ừ, hứa… Rằng sẽ không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ rời xa tớ nữa. Và── nếu có thể, tớ muốn đây sẽ là lần cuối cùng.」
「Lần cuối cùng… Emilia, cậu…」
Nhìn kỹ, từ mắt Emilia, từng giọt, từng giọt lệ bắt đầu rơi xuống.
「Nếu điều đó mang lại hòa bình cho thế giới── cho cả vũ trụ, thì tớ muốn người anh hùng của mọi người, Kisaragi Hayato, hãy tốt nghiệp đi. Tức là, tớ muốn cậu hãy giải nghệ Slayer. Tất nhiên, tớ cũng sẽ giải nghệ. Rồi chúng ta hãy cùng nhau sống ở Yamato, cùng với bọn trẻ. Tớ nghĩ đó là điều tốt nhất. Tớ thật sự không muốn lại phải trải qua cảm giác đau buồn nữa… không muốn phải xa cách Hayato… vì thế… cho nên…」
Vừa lau đi đôi mắt ướt, Emilia vừa tiếp tục nói trong tiếng nức nở.
「Nhưng, tớ hiểu cảm xúc của cậu rồi.」
「…Thật sao?」
「Ừ──」
Gật đầu, Hayato bắt đầu kể.
Trong lúc lang thang trong vũ trụ, có vài lần cậu đã thoáng nghĩ đến.
Cậu đã từng suy nghĩ.
Liệu mình có thể trở lại Little Garden được nữa không.
Emilia, Karen, Claire và Sakura──.
Ryoko-san và mọi người ở cơ sở, liệu mình có thể gặp lại họ được nữa không.
Có thể cậu đã bảo vệ được mọi người, cũng có thể đã hoàn thành nghĩa vụ của người nắm giữ sức mạnh (Noblesse Oblige).
Nhưng, liệu như vậy có thực sự tốt không.
Việc cậu không trở về, cũng sẽ có những người đau buồn.
Đó là điều cậu muốn tránh.
(Chắc chắn là vì mình đã ước mong mãnh liệt như vậy, nên mới có thể trở về được…)
Nhưng lần tới, không chắc sẽ có thể trở về được như lần này.
Không chắc sẽ lại có thể kề vai sát cánh cùng Emilia như thế này.
Và cả với mọi người nữa──.
「Vậy nên, Emilia…」
「…Hửm?」
「Trước mắt thì, phải đến lúc đó mới biết được, nhưng nếu điều đó thực sự mang lại hòa bình cho thế giới này, thì lúc đó──」
「Lúc đó?」
「…Lúc đó, tớ sẽ nói rõ ràng. Vậy nên, hôm nay──」
Hayato đặt tay lên má Emilia.
Rồi nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô.
「Chỉ thế này thôi, hãy tha thứ cho tớ.」
「Cái gì vậy chứ. Hayato gian xảo quá!」
「Thật sự xin lỗi. Nhưng, nếu tớ nói ra điều đó, dù đã trở thành con người mà mọi người kỳ vọng── tớ có cảm giác mình sẽ lại trở về như trước đây.」
──Anh hùng.
Dù cậu vẫn nghĩ mình chưa phải là người như vậy, nhưng bằng cách cố gắng đáp lại sự kỳ vọng của mọi người, Hundred đã đáp lại tình cảm đó.
Đã nâng cậu lên đến mức được gọi là anh hùng.
Và đã giúp cậu có thể trở về nơi này.
Nhưng, nếu cậu mong muốn từ bỏ vị trí đó, chắc chắn Hundred sẽ không còn đáp lại nữa.
Cậu sẽ không còn là chính mình, người có thể đáp lại kỳ vọng của mọi người.
Thậm chí, kết quả tồi tệ nhất cũng có thể xảy ra.
Hayato nói với Emilia rằng cậu có cảm giác như vậy.
Rằng, bây giờ vẫn chưa phải lúc.
「…Là vậy sao. Tớ hiểu rồi. Nếu thế, tớ sẽ chờ đến lúc đó.」
「Thật sự xin lỗi.」
「Ừm không, Hayato hôn tớ trước, tớ thật sự vui lắm. Cảm ơn cậu. Đây là tớ đáp lễ đó.」
Đó là chuyện xảy ra sau khi cô nói vậy và hôn đáp lại lên má Hayato.
Đứng thẳng dậy, Emilia vươn tay về phía Hayato.
「Vậy thì, cũng sắp đến lúc quay lại chỗ mọi người rồi nhỉ?」