Hundred

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1517

Mayoi Neko Overrun!

(Đang ra)

Mayoi Neko Overrun!

Matsu Tomohiro

Câu chuyện xoay quanh Takumi Tsuzuki, một chàng trai trẻ dành thời gian bên người bạn thuở nhỏ Fumino Serizawa tại quán cà phê Mèo Đi Lạc, và cùng bạn bè tại Học viện Umenomori. Một ngày nọ, chị gái c

93 3

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 3

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22472

Tập 14: Save the Universe - Chương 1

Sự trở về của Hayato / Hành tinh mới Notre Dame / Irina và Kikka

Học viện Đô thị hạm Little Garden.

Đã lâu lắm rồi Kisaragi Hayato, học sinh năm hai khoa Võ thuật thuộc khối Cao đẳng, mới lại đặt chân xuống sân bay này.

(Cuối cùng mình cũng trở về được rồi.)

Nhìn xuống Little Garden từ trên máy bay vận tải, Hayato chìm trong cảm xúc.

Thời gian xa cách chỉ có ba tháng hơn một chút.

Ấy vậy mà cứ ngỡ như một năm──.

──Không.

Thời gian ấy cảm giác dài như ba, bốn năm vậy.

Trong lúc trôi dạt giữa vũ trụ, đã có lúc cậu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể trở về được nữa. Dù vậy, cậu vẫn quay về được đây.

(Đây là Little Garden... Nơi mình đã từng sống...)

Hiện tại, Little Garden vẫn đang neo đậu gần cảng vũ trụ được xây dựng tại khu vực Sunshine State của Hợp chủng quốc Liberia, không có gì thay đổi so với trước đây.

Khi cửa khoang mở ra, thứ ập vào Hayato ngay lúc cậu chuẩn bị đặt chân xuống sân bay của Little Garden là ánh nắng mặt trời gay gắt như muốn thiêu đốt.

Mặc dù đã là tháng Mười Một, nhưng do ở gần xích đạo nên trời vẫn khá nóng.

Hoàn toàn khác với Yamato, nơi sẽ cảm thấy se lạnh nếu không mặc áo sơ mi dài tay như cậu đang mặc bây giờ.

Cảm giác này, đối với Hayato, cũng thật hoài niệm.

「Anh hai!」

Tiếng gọi tiếp theo cũng là một giọng nói thân thương.

Ngay khoảnh khắc cậu bước chân lên cầu thang và đặt chân xuống mặt đường băng bê tông.

Em gái Karen vừa gọi vừa chạy tới, lao vào lòng cậu.

「Anh hai! Anh hai! Anh hai! Anh hai!」

Như để thể hiện tất cả nỗi bất an và buồn bã trong suốt thời gian xa cách──cùng với niềm vui tái ngộ, Karen liên tục gọi tên Hayato, dụi đầu vào ngực cậu.

Rồi cô bé ngẩng mặt lên và nói tiếp.

「Anh hai, thật sự là anh hai đúng không ạ? Anh đã trở về với Karen rồi đúng không ạ?」

「Ừ, là anh thật đây. Anh về rồi, Karen.」

Sau khi nói vậy và xoa đầu cô bé.

Hayato hôn lên trán Karen.

「A...」

Vừa ngạc nhiên, vừa đỏ bừng mặt.

Karen lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt, rồi lại ôm chầm lấy Hayato.

「Đúng là anh hai rồi. Anh hai, thật sự... thật sự mừng anh trở về!」

「Karen-chan, tớ hiểu là cậu vui lắm, nhưng không được độc chiếm Hayato-kun một mình mãi thế đâu. Mọi người cũng muốn nói chuyện với Hayato-kun mà.」

Nghe giọng nói đó, Hayato mới nhận ra sự hiện diện của người ấy.

「Sakura...!」

「Gì vậy, cái mặt đó là sao, ý cậu là ‘cậu cũng ở đây à’?」

「Không, tớ đâu có làm mặt đó. Hơn nữa, thật sự cảm ơn cậu.」

「Cá... cái gì vậy tự nhiên. Sao lại nghiêm túc thế.」

「Cậu đã chăm sóc cho Karen suốt thời gian qua, phải không?」

「...Chuyện đó có gì to tát đâu. Mà nói đúng hơn, Karen-chan bây giờ là nữ ca sĩ quan trọng của văn phòng tớ rồi. Chăm sóc hay không cũng chẳng thành vấn đề. Quan trọng hơn, mọi người đang đợi kìa.」

Nghe lời Sakura, Hayato nhận ra rất nhiều gương mặt thân quen đang tiến lại gần.

「Hayato, lâu rồi không gặp.」

「Tớ cũng ở đây!」

「Fritz, Reitia! Cả──」

「Hayato-kun, mừng cậu trở về!」

「Mừng cậu trở về, Kisaragi-san.」

「Bọn tớ đã đợi cậu mãi, Hayato!」

「Xueming! Noah và cả Alphonce nữa!」

「Tân sư phụ, mừng người trở về!」

「Hayato-はん, mừng cậu trở về.」

「Mừng cậu trở về đó ạ.」

「Cả Touka, Mirai, Sango nữa... Mọi người cũng ra đón tớ, thật sự cảm ơn nhé!」

Ngoài ra còn có Aira và Lute, các thành viên của Selection ở Trái Đất, y tá Kashiwagi Miharu, và rất nhiều bạn cùng lớp có gương mặt quen thuộc.

Nhưng──.

「...À mà, Hội trưởng đâu rồi?」

「Vẫn còn ở trong tòa nhà sân bay.」

Sakura trả lời rồi nói tiếp.

「Vì Karen-chan không đợi được nên bọn tớ đã chạy ra trước ngay khi máy bay vừa đáp xuống.」

「Bọn tớ đuổi theo sau và ra trước.」

「Ê hê hê... Karen không kiềm chế được ạ.」

Nối lời Reitia, Karen cười ngượng ngùng và lè lưỡi.

「...Ồ, Hội trưởng và những người đợi ở trong cũng ra rồi kìa.」

Nghe Fritz nói, cậu quay lại và thấy năm người gồm Charlotte dẫn đầu, Claire, Liddy, Meimei và Chris đang tiến lại gần.

Claire mặc bộ đồng phục màu đỏ mà cô vẫn mặc ở căn cứ Lunaltia.

Liddy thì mặc bộ đồng phục mới của Hội trưởng Little Garden với tông màu trắng chủ đạo.

「Hayato-kun, mừng cậu trở về.」

Người đầu tiên lên tiếng là Charlotte, khi bà dừng chân bên cạnh Hayato.

「Cháu đã về, tiến sĩ Charlotte.」

Sau khi trả lời như vậy.

Hayato tiếp tục hướng ánh nhìn về phía Claire.

「──Và, Hội trưởng. Em đã giữ lời hứa trở về. Em đã về rồi ạ.」

「Phải, cậu đã làm rất tốt khi trở về. Mừng cậu trở về, Kisaragi Hayato──và──」

Claire hướng ánh nhìn về phía Liza.

「Em đã về, chị.」

「...Liza...」

「Nhờ có những người đó mà em đã về được.」

Liza nhìn về phía một người phụ nữ tóc vàng bồng bềnh, đeo kính, mặc một chiếc áo choàng trắng giống Liza. Claire cũng nhìn về phía người phụ nữ đó.

「Cô ấy là Irina-san sao?」

「Vâng, đúng vậy.」

Sau khi gật đầu một cái.

Liza cất tiếng gọi Irina.

「Irina, đây là chị gái của tôi. Cựu thuyền trưởng của con tàu này, Claire.」

「Quả thật, hai người trông rất giống nhau.」

Sau khi so sánh hai người và nói vậy.

Irina tiến lại gần Claire và cúi đầu.

「Claire-san, rất vui được gặp chị. Tôi là Irina Florence, trưởng nghiên cứu viên của Viện Nghiên cứu Công nghệ Quốc gia──Khu Trung tâm, hành tinh mới Notre Dame.」

「Thật thất lễ khi chưa chào hỏi. Như em gái tôi, Liza, vừa giới thiệu, tôi là Claire Harvey──cựu thuyền trưởng của Học viện Đô thị hạm Little Garden này.」

Bị liếc nhìn, Liddy cũng tiếp lời chào hỏi.

「Tôi là thuyền trưởng hiện tại, Liddy Steinberg.」

「Cô là thuyền trưởng hiện tại sao? Rất vui được gặp.」

「Tôi cũng vậy.」

「Tôi và Claire-san đã nói chuyện trên tàu vũ trụ rồi nhỉ. Nghe nói chị còn là đại diện của vệ tinh tên là Mặt Trăng nữa.」

「Vâng, lần đó đã được chị giúp đỡ nhiều.」

「Bên này cũng vậy, việc có thể hạ cánh an toàn xuống Trái Đất và đến được đây đều là nhờ sự hợp tác của mọi người cả.」

Đầu tiên là Claire.

Tiếp theo là Liddy, lần lượt bắt tay thật chặt với Irina.

Sau đó.

「Còn lại là...」

Irina hướng ánh nhìn về phía người phụ nữ nhỏ nhắn mặc áo khoác trắng, đeo kính đang đứng cạnh Liddy──vị tiến sĩ đang ngậm kẹo, Charlotte Dimandius.

「Tiến sĩ Charlotte. Từ việc xử lý thủ tục sau khi hạ cánh đến việc sắp xếp đến Little Garden này, thật sự đã được bà giúp đỡ rất nhiều. Tôi rất vui khi được gặp trực tiếp và chào hỏi bà thế này.」

「Tôi cũng vậy, rất vui khi được gặp trực tiếp cô thế này.」

Nắm lấy bàn tay Irina đưa ra, Charlotte bắt tay.

「Tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể gặp mặt và nói chuyện với một nhà khoa học ngoài Trái Đất khi còn sống đâu, cho đến tận gần đây. Lát nữa hãy kể cho tôi nghe mọi chuyện nhé.」

「Tất nhiên rồi. Tôi cũng có rất nhiều điều muốn hỏi bà.」

「Vậy thì, có một điều tôi muốn hỏi trước──」

Nói rồi, Charlotte hướng ánh nhìn về phía một cô gái đang đứng sau lưng Irina với vẻ mặt vô cảm.

Cô bé cũng mặc một chiếc áo choàng giống của Liza.

「Theo như tôi nghe kể, cô bé này là Selivia sao? Đã nhỏ đi nhiều nhỉ.」

「Vâng, đúng là vậy, nhưng...」

Ngay lúc Irina hướng ánh nhìn về phía cô bé.

「Xin lỗi.」

Cô gái trông giống Selivia đột nhiên thì thầm.

「Xin lỗi là sao?」

Khi Charlotte hỏi, cô bé bối rối trả lời.

「Về người tên Selivia, tôi không rõ lắm. Tôi không nhớ rõ về bản thân mình trước đây.」

「À, ra là vậy.」

「Hiện tại chúng tôi gọi cô bé là Maria. Đó mới là tên thật của cô bé.」

Irina bổ sung thêm.

「Vậy thì, tôi cũng sẽ gọi cô bé như vậy. Mà này──」

Charlotte so sánh Irina và Maria rồi nói.

「Hai người cũng giống như Claire và Liza, trông giống một gia đình thật đấy.」

「Ufufu, chúng tôi có chung huyết thống mà.」

Irina mỉm cười có vẻ vui sướng, rồi xoa đầu Maria.

「...Dừng lại đi, Irina. Phiền phức quá.」

「Ufufu, xin lỗi nhé.」

Charlotte và Irina.

Và Maria.

Trong lúc ba người họ trò chuyện, Hayato vẫn đang nói chuyện với từng người bạn học của mình.

Vẫn còn nhiều điều muốn nói, nhiều người muốn trò chuyện, nhưng có vẻ thời gian đã hết.

「Được rồi──」

Tiếng vỗ tay của Charlotte đã kết thúc thời gian của mọi người.

「Vậy thì, xin lỗi nhé, nhưng chúng tôi sẽ mượn Hayato-kun một chút. Phải nghe cậu ấy kể về ba tháng vừa qua đã. Những chuyện cần tâm sự hãy để sau khi xong việc. Cứ để đến bữa tiệc mừng trở về vào buổi tối nhé.」

──Đúng vậy.

Dù vừa mới trở về Little Garden, Hayato đã có rất nhiều lịch trình.

Dù sao thì, cậu cũng là anh hùng đã cứu thế giới.

Đến mức một buổi họp báo trở về đã được chuẩn bị vào buổi chiều.

「...Này, tiệc mừng trở về là sao...」

Cậu đã nghe về buổi họp báo, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe về chuyện này.

「Là bọn em đã sắp xếp đấy ạ!」

Người nói là Xueming.

Noah cũng tiếp lời.

「Vì Hayato-kun và Emilia-san đã trở về, nên bọn em nghĩ rằng điều đó là cần thiết.」

「Bọn em đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, nên hãy mong chờ nhé!」

「Cả hai cậu, cảm ơn nhé. Tớ sẽ mong chờ. Phải không, Hayato?」

「À, ừm...」

Cậu cảm thấy mọi chuyện đang trở nên lớn lao, nhưng việc có thể tâm sự và có thời gian vui vẻ bên mọi người là một điều rất đáng mừng.

Đó là điều mà cậu từng nghĩ rằng có thể sẽ không bao giờ làm được nữa.

「Vậy thì, tạm thời chúng ta hãy di chuyển đến một nơi có thể nói chuyện, nhưng phòng nghiên cứu của tôi thì lại quá hẹp để tiếp đón những vị khách từ hành tinh khác. Liddy, tôi có thể dùng phòng Hội học sinh được không?」

「Vâng, tất nhiên rồi ạ.」

Liddy không hề từ chối đề nghị của Charlotte.

「Vậy thì anh hai, lát nữa gặp lại nhé.」

「Bọn tớ cũng sẽ cùng Noah-san và Xueming-san nấu ăn và chờ cậu.」

Sau khi hứa hẹn sẽ gặp lại Karen, Sakura và những người khác, Hayato cùng Liza, Irina và Maria được ba người Claire, Liddy, Chris và Charlotte dẫn đến phòng Hội học sinh... đáng lẽ là vậy.

Ngay sau khi bắt đầu đi.

Claire lập tức dừng lại, quay lại và lườm Emilia đang đi bên cạnh Hayato.

「...Emilia Hermit, tại sao cậu lại đi theo?」

「Thôi mà, có sao đâu. Thực chất thì tớ cũng giống như một thành viên của Hội học sinh mà. Mà này, Charlotte đi đâu rồi? Tự mình bảo đi đến phòng Hội học sinh mà lại cùng Liza, Maria và Irina đi đâu mất rồi.」

「Cậu không nghe sao? Liza đi lấy lại cơ thể của mình rồi.」

「À, ra là vậy.」

Suốt ba tháng qua.

Liza ở cùng Hayato chỉ là một khối năng lượng.

Trong trận chiến với Selivia.

Để truyền sức mạnh cho Hayato, cơ thể của Liza đã trở thành một cái vỏ rỗng ở căn cứ Lunaltia.

Nghe nói, khi Claire trở về Little Garden, theo yêu cầu của Liza, cô đã mang nó theo.

Nói cách khác, sau một thời gian dài, Liza cuối cùng cũng có thể trở về với cơ thể của mình──.

Trở về với thể xác của mình.

Maria và Irina cũng đi cùng.

Đúng hơn, Maria được tự do với điều kiện phải ở dưới sự giám sát của Liza.

Nên nói là cô bé không thể không đi cùng thì đúng hơn.

Còn Irina thì chỉ đơn giản là tò mò.

Dưới sự dẫn đường của Liddy, Hayato và những người khác đã đến được phòng Hội học sinh.

Đã lâu lắm rồi Hayato và Emilia mới đến căn phòng này.

Dù vậy, nó vẫn y hệt như phòng Hội học sinh trong ký ức của họ.

Cách bài trí đồ vật chỉ thay đổi một chút, không đáng kể.

Giữa lúc đó, một thứ đã thu hút ánh mắt của Hayato.

「Cái kia là...」

Ánh mắt của Hayato hướng về khu vực tiếp khách ở cuối phòng.

Treo trên tường là hai bộ đồng phục.

Một bộ của nam, một bộ của nữ.

Cả hai đều có màu xanh dương, biểu thị cho chức vụ Phó Hội trưởng Hội học sinh.

「...Cái đó, là... là thứ được chuẩn bị sẵn để khi các cậu trở về.」

「Vẫn luôn được treo ở đó đấy ạ. Bằng cách đó, Hội trưởng Liddy đã luôn mong chờ ngày hai người trở về Little Garden.」

「Hể... vậy sao, Hội trưởng Liddy?」

「Này, Chris! Đừng nói những lời thừa thãi!」

Bị Emilia ném cho một nụ cười nham hiểm, Liddy đỏ bừng mặt và gắt lên.

「A, xin lỗi. Em lỡ lời...」

「Thật là... Đáng lẽ hôm qua ta không nên nói cho cậu mấy chuyện thừa thãi khi cậu đến đây... Dù vậy, việc mong chờ các cậu trở về là thật. Dù sao thì, các cậu cũng là thành viên quan trọng của Little Garden mà. Tất nhiên, ta cũng muốn các cậu tiếp tục giữ chức Phó Hội trưởng.」

Sau khi gãi má một cách ngượng ngùng.

Nhìn về phía Hayato, Liddy nói tiếp.

「Đúng rồi. Nhân dịp này, cậu hãy mặc bộ đó đến buổi họp báo đi.」

「Họp báo, sao...」

Vẻ mặt của Hayato trở nên nghiêm nghị.

Có lẽ đã nhận ra điều đó.

Liddy hỏi.

「Có chuyện gì không ổn à?」

「Không, chỉ là... mặc đồng phục Phó Hội trưởng thì không sao, nhưng em không biết phải nói gì cả...」

Đúng vậy──.

Hayato đã được thông báo trước rằng hôm nay cậu sẽ có một buổi họp báo trước toàn thế giới.

Sự trở về của người anh hùng đã cứu thế giới.

Đó là một buổi báo cáo.

「Cậu đang nói gì vậy. Cậu là anh hùng đã cứu thế giới này. Cứ tự tin và nói ra sự thật là được.」

「Không, anh hùng gì chứ... Vốn dĩ, đây không phải là việc em có thể làm một mình... Nhờ có Liza, tất nhiên cả Emilia và sự giúp đỡ của mọi người nữa, em mới làm được──」

「Đúng rồi! Nếu Hayato ngại xuất hiện một mình trong buổi họp báo, tớ sẽ đi cùng cậu! Tất nhiên là mặc đồ đôi rồi!」

Vừa nói, Emilia vừa nắm lấy tay Hayato.

「Ở đó, tớ sẽ nói. Rằng Hayato đã mang theo một phần của tớ. Và Hayato sẽ trả lời. Nhờ có Emilia mà tớ mới thắng được Selivia! Tình yêu của chúng ta sẽ được mọi người biết đến!」

Emilia kéo tay Hayato về phía mình, dụi đầu vào cậu.

Thấy cảnh đó, Claire,

「Đợi đã, Emilia Hermit!」

Vội vàng xen vào giữa hai người và tách họ ra.

「Cậu làm gì vậy, Hội trưởng!」

「Làm gì ư, vốn dĩ Kisaragi Hayato không xuất hiện một mình trong buổi họp báo. Tôi, người đã chỉ huy chiến dịch tại căn cứ Lunaltia, sẽ cùng tham dự và đứng bên cạnh Kisaragi Hayato.」

「Vậy thì tớ cũng sẽ tham gia.」

「Không được! Lịch trình không có chuyện đó, và thông cáo cũng chưa được đưa ra! Hơn nữa nếu cậu xuất hiện thì chỉ tổ gây rắc rối──」

「Nói vậy thôi chứ chẳng phải Hội trưởng chỉ muốn đi họp báo hai người với Hayato thôi sao?」

「Cái...! Cậu, cậu đang nói gì vậy...!」

「A, tớ hiểu rồi. Cậu sợ nếu bị nói ra chuyện bị Selivia chiếm hữu, rồi thua tớ, thì sẽ xấu hổ lắm đúng không? Biệt danh 《Nữ hoàng Bất bại Tuyệt đối》 cũng mất giá trị luôn nhỉ. Đừng lo, tớ sẽ giữ bí mật chuyện đó cho.」

「Câ... câm miệng đi! Emilia Hermit!」

Quá xấu hổ, Claire nhận ra mình đã hét lớn, cô liền ho một tiếng để lấy lại bình tĩnh và nói tiếp.

「...T-Tạm thời, hãy để chuyện này lại sau. Chúng ta tập trung ở đây là để nghe Liza, Kisaragi Hayato──và cả Irina-san kể chuyện mà.」

「Nhưng mà Liza và Sharo vẫn chưa đến mà.」

「Tiến sĩ Charlotte nói rằng sẽ không mất nhiều thời gian đâu, nhưng...」

Khi Liddy vừa nói và nhìn vào đồng hồ, cửa phòng Hội học sinh phát ra tiếng động.

Tiếp theo là một giọng nói vang lên.

「Mở cửa ra đi.」

Là giọng của Charlotte.

「Có vẻ họ đến rồi.」

Nói rồi, Liddy mở cửa.

「Xin lỗi đã để chờ.」

Người đầu tiên bước vào phòng Hội học sinh là Charlotte.

Tiếp theo là Liza. Khác với lúc nãy, cô đang mặc một chiếc váy liền thân giản dị. Đi sau cô là Maria.

Trang phục của những người khác, bao gồm cả cô bé, không hề thay đổi.

「Liza...」

Vừa nhìn thấy Liza, Claire liền hỏi.

「Cơ thể của em, ổn chứ?」

「Như chị thấy đấy, không sao cả. Chỉ là hơi cứng một chút, có chút khó cử động, nhưng chắc sẽ sớm quen thôi.」

Nói rồi, Liza mỉm cười với Claire.

「Đây cũng là nhờ chị đã bảo quản cẩn thận. Claire, cảm ơn chị.」

「...K-Không có gì đâu.」

Sau khi khiêm tốn đáp lại một cách ngượng ngùng và ngồi xuống ghế sofa.

Sau một hơi thở, Claire nói tiếp.

「Vậy thì, khi mọi người đã đông đủ, chúng ta hãy nghe báo cáo theo kế hoạch. Trước tiên, Kisaragi Hayato──bắt đầu từ cậu, được chứ?」

「Em hiểu rồi.」

Sau khi mọi người đã ngồi xuống ghế và sofa trong phòng Hội học sinh.

Hayato bắt đầu kể.

「Em đã một mình──không, cùng với Liza, trôi dạt trong vũ trụ──」

Đó là câu chuyện về ba tháng lang thang trong vũ trụ──.

Cho đến khi trở về Trái Đất.

※※※

Đó là một thế giới tối tăm, không có cảm giác về thời gian.

Cậu không biết đã bao lâu trôi qua kể từ khi đến nơi này.

Cậu không biết mình đang thức hay đang ngủ.

Chỉ cảm nhận vũ trụ bằng cả cơ thể, đã có lúc cậu gần như gục ngã với suy nghĩ rằng có lẽ mình sẽ mãi mãi ở đây.

Dù vậy, tin rằng ai đó chắc chắn sẽ đến cứu mình, Hayato cùng Liza tiếp tục trôi dạt trong vũ trụ.

Bộ Variable Suit cậu đang mặc đã rách nát.

Nhưng cơ thể không bị thương.

Có lẽ Liza đã từ từ chữa lành cho cậu.

Cái lạnh cũng không cảm nhận được vì đã được năng lượng bảo vệ.

Không biết đã bao lâu trôi qua trong tình trạng đó.

Mãi sau này cậu mới biết, đó là lúc cậu đã trôi dạt trong vũ trụ được gần ba tháng.

Hayato cảm nhận được một tia sáng yếu ớt ở phía xa.

Không phải là hành tinh hay mặt trời.

Đó là một tia sáng đang tiến lại gần cậu với tốc độ rất nhanh.

Ánh sáng đó không phải từ sao chổi, mà là một thứ gì đó nhân tạo, có chút hoài niệm──.

Thứ tiếp theo hiện ra trước mắt Hayato là một phương tiện hình đĩa, dẹt, trông như do con người tạo ra.

(Đó là... tàu vũ trụ sao?)

Ngay khi nhận ra điều đó, một giọng nói vang lên trong đầu cậu.

Là giọng của Liza.

『Kisaragi Hayato, có lẽ chúng ta đã được cứu rồi.』

Ngay sau khi nghe những lời đó.

Con tàu vũ trụ dừng lại gần đó, và cậu thấy có người bước ra từ bên trong.

(Vậy sao──mình được cứu rồi.)

Mình có thể trở về.

Về Trái Đất.

Về Little Garden.

Lại có thể gặp lại.

Mọi người.

Những người bạn.

Và──.

Emilia.

Cùng lúc với cảm giác nhẹ nhõm.

Cơ thể cậu mất hết sức lực.

Và ý thức của Hayato──vụt tắt.

※※※

(...Đây là...?)

Khi ý thức quay trở lại cơ thể.

Thứ hiện ra trước mắt cậu là một trần nhà có vẻ quen thuộc.

Một trần nhà có thể cảm nhận được ánh sáng đèn huỳnh quang.

Cậu từ từ đưa tay lên trần nhà.

Một thứ gì đó chạm vào lòng bàn tay cậu.

Là một lớp kính hình cầu.

Lúc này, Hayato nhận ra mình đang ở trong một thứ gì đó giống như một cái kén.

Hơn nữa, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.

Tại sao mình lại trong bộ dạng này, ở một nơi như thế này?

Ký ức có phần mơ hồ, mờ nhạt, nhưng Hayato từ từ nhớ lại vụ khủng bố do Selivia gây ra, bắt đầu từ buổi lễ tiến vào Mặt Trăng của nhân loại được tổ chức tại căn cứ Lunaltia.

Cậu đã hợp tác với Liza để đánh bại Selivia, nhưng kết quả là đã phải trôi dạt trong vũ trụ.

Nhưng đây không phải là một thế giới tối tăm.

(Đúng rồi...)

Cậu lờ mờ nhớ lại hình ảnh một con tàu vũ trụ hình đĩa xuất hiện trước mắt mình.

Có lẽ mình đã được con tàu đó cứu?

Ai là người đã cứu mình?

(Phải rồi, Liza thì──)

Liza, người đã bảo vệ mình trong không gian, giờ ra sao rồi?

Cô ấy... có ở bên cạnh mình không?

Dù muốn xác nhận, nhưng bên trong cái kén quá hẹp, cậu không thể cử động.

Cũng không thể kiểm tra tình hình xung quanh.

Cậu nghĩ rằng tốt nhất là nên báo cho ai đó biết mình đã tỉnh lại, và định gõ vào tấm kính phía trước.

Tiếng động cơ máy móc vang lên bên tai.

「A...」

Tiếp theo, nắp kính từ từ mở ra.

Ngay khi nó mở ra hoàn toàn.

「Chào buổi sáng.」

Một giọng nói cất lên với Hayato.

「Ơ...?」

Khi Hayato từ từ ngồi dậy và nhìn thấy người phụ nữ mặc một chiếc áo choàng kỳ lạ đang đứng bên cạnh cái kén.

Cậu kinh ngạc thốt lên.

「Seli, via...?」

「Selivia?」

Người phụ nữ đó lặp lại lời Hayato, nghiêng đầu một cách khó hiểu.

Mái tóc dài, bồng bềnh màu vàng──.

Mặc dù mắt màu xanh biếc, nhưng nhìn kỹ thì có chút khác với Selivia.

Cô ấy có vẻ hiền lành, và còn đeo kính nữa.

Dù giống, nhưng chắc chắn là người khác.

Vì vậy, Hayato vội vàng xin lỗi.

「A, xin lỗi, vì cô giống một người tôi quen...」

「Ara, vậy sao? Hay là tên của một trong hai người đi cùng cậu là Selivia?」

「...Hai người?」

Người phụ nữ đó hướng ánh mắt về hai cái kén tương tự nằm bên cạnh cái kén của Hayato.

Hayato cũng nhìn về phía những cái kén đó.

Đồng thời, Hayato cũng nắm được toàn cảnh căn phòng.

Chắc khoảng ba mươi mét vuông.

Căn phòng khá rộng, nhưng gần như không có đồ đạc gì.

Chỉ có ba cái kén, cùng với một vài thiết bị đo lường và máy tính.

「Hai người họ đang ngủ trong những cái kén xếp ở đó đấy.」

Trong khi người phụ nữ trước mặt tiếp tục nói, Hayato nảy ra một thắc mắc lớn.

「Ể, hai người sao...」

「Cậu cũng thắc mắc về điều đó nhỉ.」

Với vẻ mặt bối rối, người phụ nữ nói tiếp.

「...Khi chúng tôi cứu các cậu trong không gian, đúng là chỉ có hai người. Nhưng sau đó lại thành ba.」

「Chuyện đó, là sao──」

「Có lẽ trực tiếp xem sẽ nhanh hơn. Cậu có thể ra khỏi kén được không?」

「Chắc là được ạ.」

「Để tôi giúp.」

Hayato vịn vào vai người phụ nữ đó để bước ra khỏi giường, và đi đôi dép đã được chuẩn bị sẵn.

「Cảm ơn cô.」

「Tốt quá, cậu đã tỉnh lại an toàn và có thể đứng vững. Thể lực của cậu đã giảm sút nhiều lắm đấy.」

Sau khi nói vậy và mỉm cười.

「...À, mà quên mất, tôi chưa tự giới thiệu nhỉ. Tôi là Irina Florence. Trưởng nghiên cứu viên của Viện Nghiên cứu Công nghệ Quốc gia tại Khu Trung tâm──Hành tinh mới Notre Dame.」

「Hành tinh, mới... Notre Dame...?」

Vậy có nghĩa là, đây không phải Trái Đất sao?

Hơn nữa, cái tên Notre Dame đó, cậu thấy có gì đó quen quen.

(À, đúng rồi...!)

Hayato ngay lập tức nhớ ra.

Dù có thêm chữ “mới”, Notre Dame cũng liên quan đến Notre Dame trong tên của Giáo hoàng Giáo hội Thần thánh──Selivia Notre Dame Paulus III, đó là tên hành tinh quê hương của cô ta, nơi cô ta đã cố gắng trở về để trả thù.

(Ra vậy, nên lời nói mới thông...)

Hơn nữa, cô ấy còn nói mình là Florence.

Nhớ ra tên thật của Selivia là Maria Florence, Hayato hỏi.

「...À, Irina-san. Cô có biết người nào tên là Maria Florence không?」

「Maria? Tại sao cậu lại biết cái tên đó...?」

「Cô biết sao?」

「Bởi vì Maria Florence là tổ tiên của tôi mà──Người phụ nữ bi kịch đã lên con tàu vũ trụ tìm kiếm địa điểm di cư và mất tích từ đó──」

Irina vừa nói vừa thoáng vẻ mặt buồn bã.

「Tổ tiên, đại nhân……?」

「Nhưng, lại biết về Maria Florence……Rốt cuộc anh là ai vậy? Dù xem kết quả phân tích, tôi cho rằng khả năng cao anh không phải là người của hành tinh này, nhưng lại có thể giao tiếp bằng lời nói thế này──」

「……Nói mới nhớ, tôi vẫn chưa tự giới thiệu nhỉ. Tôi là Kisaragi Hayato. Lớn lên ở hành tinh tên là Trái Đất. Vì một vài lý do, tôi đã bị lạc trong không gian cùng với Liza──」

Hayato hướng mắt về phía cái kén.

「Trái Đất……Một hành tinh tôi chưa từng nghe đến……Tôi muốn từ từ nghe về hành tinh đó, và cả về anh nữa, nhưng có vẻ anh cũng đang bận tâm, vậy thì trước tiên, hãy để hai người xác nhận lẫn nhau đã nhé. Hayato-kun, đi theo tôi」

Irina bắt đầu tiến về phía những cái kén.

Hayato cũng đuổi theo sau, tiến đến gần những cái kén.

Điều đầu tiên lọt vào mắt cậu là Liza đang nhắm mắt trong kén, trông như đang ngủ, và chỉ mặc mỗi đồ lót.

「Cô ấy là Liza-san, đúng chứ?」

「……Vâng, đúng vậy」

「Vậy thì, người này là?」

Irina hướng mắt về phía chiếc kén còn lại.

Hayato cũng nhìn vào bên trong chiếc kén đó.

「……Serivia……Sao?」

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng cô gái đó.

Hayato không khỏi tròn mắt và lẩm bẩm.

Nhưng, kích thước cơ thể đó──.

……Nói đúng hơn là, tuổi hoàn toàn khác.

Đó là một cô gái trạc tuổi Liza.

「Hayato-kun, lúc nãy khi nhìn thấy tôi, anh cũng đã nói cái tên Serivia đó rồi phải không?」

「À, vâng……Đúng là vậy……」

「Vậy có nghĩa là, cô gái này cũng là người quen của anh, đúng không?」

「Nếu nói là người quen thì cũng phải, mà không phải thì cũng phải……」

Sau khi nhìn lại cô gái mặc đồ lót.

Hayato bối rối gãi đầu.

「Giải thích thì có lẽ sẽ hơi dài dòng……」

「À, xin lỗi. Tôi đã dồn dập hỏi anh ngay khi vừa mới tỉnh dậy」

Thấy Hayato bối rối tiếp tục nói, Irina vội vàng xin lỗi.

「Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với sinh vật trí tuệ từ hành tinh khác, và tôi có rất nhiều điều muốn hỏi, nên hơi bị phấn khích. Thói quen xấu của tôi đấy」

「Không, không sao đâu. Hơn nữa, người được cứu là chúng tôi mà……」

「Trước mắt, tôi sẽ chuẩn bị quần áo. Chắc anh cũng đói rồi nhỉ? Tôi sẽ cho chuẩn bị cả đồ ăn nữa, nhưng anh có muốn ăn gì không?」

「À……」

「Có chuyện gì vậy?」

「Thì……Bây giờ tôi mới để ý đến trang phục của mình, và cảm thấy hơi xấu hổ……」

Nhìn Hayato ngượng ngùng, Irina khúc khích cười.

「Dù sao thì, khi kiểm tra sau này, anh cũng sẽ mặc trang phục tương tự thôi, nên đừng bận tâm. Tôi làm công việc này nên quen rồi. Quan trọng hơn là, chuyện đồ ăn thì……」

「Tôi không rành về món ăn của hành tinh này, nên xin giao phó cho cô」

「À, đúng là vậy nhỉ. Vậy thì, anh đợi một lát nhé」

Sau đó, Hayato được bảo ngồi xuống ghế.

Bây giờ, Irina đang dùng một thiết bị giống như PDA để liên lạc với ai đó.

Một lát sau, cùng lúc gỡ thiết bị giống như PDA ra khỏi tai.

Irina nói với Hayato.

「Tôi đã gọi món ăn rồi. Và, cấp dưới của tôi sẽ mang quần áo đến ngay」

Đúng như lời cô nói, một cô gái trẻ mặc trang phục tương tự Irina mang quần áo đến.

Nhìn cách ăn mặc thì có vẻ cô ấy là một nhà nghiên cứu của viện nghiên cứu này.

Cô ấy đưa quần áo cho Irina, nói vài câu, sau đó liếc nhìn Hayato.

Và rồi, cô ấy đỏ mặt ngay lập tức và chạy ra khỏi phòng.

(Đương nhiên là vậy rồi……)

Dù sao thì bây giờ mình cũng đang trong tình trạng chỉ mặc mỗi quần lót.

Phản ứng đó là điều dễ hiểu.

「Xin lỗi, hình như chỉ có cái này thôi」

Bộ quần áo Irina đưa cho cậu trông giống như áo choàng bệnh nhân.

「Không, không sao đâu. Như vậy là đủ rồi. Có vẻ ấm đấy」

Từ nãy đến giờ cậu đã cảm thấy hơi lạnh vì máy lạnh.

Hayato khoác bộ quần áo nhận từ Irina lên người và thắt đai lưng lại.

Ngay lúc đó, cánh cửa lại mở ra.

Người bước vào là một cô gái trẻ mặc áo blouse trắng khác, tay cầm khay.

Cô ấy đang đưa cái khay cho Irina.

Hayato nhận thấy cô gái đó đang liếc nhìn mình.

(Cũng đúng thôi……)

Dù bây giờ mình đã mặc quần áo chỉnh tề, nhưng đối với người Notre Dame, mình là người ngoài hành tinh.

Bị nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ cũng không có gì lạ.

Irina dường như cũng nhận thấy ánh mắt đó.

Sau khi cô gái rời khỏi phòng.

Irina nhìn Hayato và nói.

「Xin lỗi nhé, cô bé đó cứ nhìn chằm chằm vào anh mãi」

「Không sao đâu, nếu là tôi thì tôi cũng làm vậy thôi. Ngược lại, tôi còn thấy lạ là cô ấy dám đến gần một người ngoài hành tinh không rõ lai lịch như tôi đấy. Nếu là tôi thì tôi còn sợ không dám vào cùng phòng nữa cơ」

「Á ha ha, vậy thì, tôi đang đối diện nói chuyện với anh đây là cái gì vậy?」

「À, ừm……」

Lúc đó, trong đầu Hayato hiện lên hình ảnh Charlotte đang ngậm kẹo mút như mọi khi.

「Có một người giống như viện trưởng viện nghiên cứu trong tổ chức mà tôi từng thuộc về, là kiểu người thích tò mò mọi thứ, nên tôi nghĩ Irina-san cũng giống viện trưởng đó……」

「……Kiểu người thích tò mò mọi thứ à. Quả thực tôi cũng vậy, và tôi nghĩ thái độ đó rất tuyệt vời đối với một nhà nghiên cứu. Ước gì tôi được gặp người đó để có một cuộc trò chuyện ý nghĩa. Mà thôi, Hayato-kun. Ngồi xuống đó đi, đến giờ ăn rồi」

Irina dùng ánh mắt chỉ vào chiếc ghế và cái bàn gần đó.

Nghe theo lời cô, Hayato ngồi xuống ghế, Irina đặt cái khay vừa nhận từ cô gái lên bàn trước mặt cậu.

Trên đó có một chai nước suối, và một món ăn có vẻ như là sữa ngâm với ngũ cốc và trái cây khô.

「Vì bụng anh đang trống rỗng, nên tôi đã cho mang đến những món dễ ăn trước. Ở hành tinh của anh có món ăn nào tương tự không?」

「Vâng, có những món tương tự」

「Hy vọng là hợp khẩu vị của anh. Cứ ăn thử đi」

「Vậy, tôi xin phép」

Đây là bữa ăn đầu tiên sau một thời gian dài, và cũng là bữa ăn đầu tiên trên hành tinh này.

Cậu ngần ngại đưa lên miệng, nhưng kết quả là nỗi lo của Hayato, cũng như nỗi lo của Irina đều không cần thiết.

Cậu cảm thấy hương vị và dinh dưỡng lan tỏa khắp cơ thể, và Hayato rùng mình.

「Ngon quá」

Sau khi ăn một miếng, Hayato nói vậy và nhận ra mình đang mỉm cười. Có lẽ vì an tâm, Irina mỉm cười nói.

「Vậy thì tốt rồi. Cứ từ từ ăn đi. Sau đó, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện」

「Vâng」

Mỗi khi cậu múc bằng thìa, đưa lên miệng và nuốt xuống cổ họng, cậu lại cảm thấy mình thực sự đang sống.

Ngon quá.

Tay cậu không ngừng lại được.

Chỉ trong chốc lát, Hayato đã ăn hết tất cả.

「Cảm ơn vì bữa ăn」

「Không có gì」

「Vậy thì, về chuyện đó, chuyện gì thì nên nói trước……」

「Bắt đầu từ chuyện cô gái thứ ba nhé?」

「Nếu vậy thì, bắt đầu từ đó vậy. Trong khi nói về chuyện đó, tôi nghĩ chúng ta cũng sẽ đề cập đến Trái Đất, và cả chuyện về tổ tiên của Irina-san, Maria Florence nữa. Nếu có điều gì không hiểu, xin cứ hỏi」

「Ừ, tất nhiên rồi」

Nghe câu trả lời của Irina, Hayato bắt đầu kể.

Maria Florence──.

Câu chuyện về người phụ nữ tự xưng là Serivia Notre Dame Paulo III ở Trái Đất.

Dù sao thì đó cũng chỉ là câu chuyện cậu nghe được từ Charlotte, và có lẽ chỉ là đại cương mà thôi.

Nhưng, bằng cách kể về nó, có lẽ sẽ giúp ích cho suy nghĩ của Irina.

Nghĩ vậy, cậu lần lượt kể cho Irina về Trái Đất, về Slayer──.

Về Little Garden mà cậu đang thuộc về, và cả những tập về cuộc gặp gỡ, đối đầu──cho đến khi giải quyết với Serivia.

「Và rồi chúng tôi đã đẩy Serivia đang mất kiểm soát──Maria Florence, vào vết nứt không gian và đánh bại cô ta」

Hayato đã tiêu thụ gần hết toàn bộ năng lượng, bị cuốn vào vụ nổ xảy ra lúc đó, và bị sốc toàn thân, mất ý thức.

「Lần tiếp theo tôi tỉnh dậy là, không biết là bao lâu sau đó nữa……Tôi không biết ngày tháng……Chỉ là, tôi được Liza ở cùng nói rằng có lẽ chúng tôi đã được cứu──」

Khi nhận ra thì đã ở nơi này. Hayato nói với Irina như vậy.

「……Vậy có nghĩa là, nhờ năng lượng của Liza-san, anh đã sống sót trong không gian. Và, nhờ năng lượng của Liza-san, chúng tôi đã nhận ra sự tồn tại của hai người. Ý là vậy phải không?」

「Có những điều tôi chưa rõ, nếu chưa hỏi Liza, nhưng có lẽ là vậy」

「Nhân tiện thì, chúng tôi đã bắt được tiếng của hai người ở hành tinh Notre Dame đấy」

「……Tiếng ạ?」

「Ừ, chúng tôi nghe được tiếng 'Hãy cứu chúng tôi'」

Ban đầu, thiết bị được lắp đặt để thăm dò Savage đã phản ứng với năng lượng.

Chỉ là, Irina đã nhận ra rằng năng lượng đó hơi khác so với năng lượng của Savage──Và nó được gửi đến định kỳ.

Trong quá trình phân tích năng lượng đó, cô nhận ra rằng dạng sóng là nhất định.

Cô thử xác nhận thì thấy, dạng sóng đó giống với sóng âm khi phát ra từ "Hãy cứu tôi".

"Hãy cứu tôi".

"Chúng tôi đang ở đây".

Dù có một vài mẫu, nhưng năng lượng có thể bắt được thường được chia thành hai loại đó.

「Và rồi tôi đã cùng với đồng nghiệp xác định vị trí đó, và quyết định điều tra」

Kết quả là, họ đã phát hiện ra Hayato đang trôi dạt trong vũ trụ.

「Và chúng tôi đã định hướng đến chỗ anh bằng tàu vũ trụ, và định giải cứu anh. Cơ thể anh phát sáng, và một cô gái──Liza-san xuất hiện từ ánh sáng đó. Cô ấy đã nói với chúng tôi như thế này. Cảm ơn vì đã đến cứu──」

「Ra là vậy」

「Ừ, cùng lúc nói xong câu đó, Liza-san đã ôm chầm lấy tôi. Tiếp theo, chúng tôi đã thu thập cả anh, và những thứ rải rác xung quanh đó, để tham khảo」

Sau đó, Irina cùng với đồng nghiệp đã đặt Hayato và Liza lên giường tạm có sẵn trong tàu vũ trụ.

「Nhân tiện thì, đây là những thứ đã được thu thập lúc đó」

Irina đứng dậy, tiến đến chỗ đặt máy tính, và mang một cái hộp từ đó đến.

「Đây có phải là Hundred mà anh đã nói lúc nãy không?」

「Vâng, đúng vậy」

Hayato gật đầu.

Chỉ là, trong hộp có hai thứ.

Một là Hundred màu xanh nhạt được Emilia đưa cho cậu ngay trước khi cậu đi giải quyết với Serivia.

Và thứ còn lại là──.

Một thứ trông như Hundred màu trắng có hình thập giá được cấu tạo từ bốn viên kim cương mà cậu chưa từng thấy.

Irina đeo găng tay trắng, cầm Hundred của Emilia lên và nói.

「Thật khó tin. Cái này có thể biến thành vũ khí và trang bị, và có thể chiến đấu với Savage──」

Có vẻ như trên hành tinh này, những vũ khí như Hundred chưa được phát triển.

Theo Irina, họ cưỡi những thứ giống như robot ở Trái Đất để chiến đấu với Savage.

「Nếu nắm chặt cái này và hét "Hundred On!" thì nó sẽ triển khai, đúng không?」

「Vâng──」

「Hundred On!」

Irina hét lên, nhưng Hundred không phản ứng.

「Thì, chắc chắn là không được rồi. Tôi cũng biết mà」

Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ bị bảo là hãy thử triển khai nó, nhưng không phải vậy.

Nhân tiện, khoáng thạch là nguồn gốc của Hundred──Variable Stone, dường như cũng tồn tại trên hành tinh này. Chỉ là, hầu hết mọi người đều không phản ứng khi chạm vào nó. Và cũng có rất ít người có thể sử dụng được chức năng đó.

Vậy có lẽ, là do sự khác biệt về khả năng kháng virus Variant.

Hayato đã nói điều đó với Irina.

「Tôi không thể biết nếu chưa điều tra kỹ, nhưng theo những gì tôi nghe được, có lẽ ảnh hưởng từ tổ tiên của tôi──Maria Florence, vẫn còn rất mạnh mẽ, nên người Trái Đất mới có thể sử dụng nó. Có rất nhiều điều để nghiên cứu đấy」

Sau khi mỉm cười như một đứa trẻ vừa được mua đồ chơi, cô bỏ Hundred của Emilia vào hộp.

Tiếp theo, Irina lấy vật có hình thập giá được cấu tạo từ bốn viên kim cương, trông như Hundred màu trắng, và tiếp tục nói chuyện.

「Nhân tiện, cái này đột nhiên phát sáng, và một đứa trẻ khác xuất hiện từ ánh sáng đó. Hundred có khả năng đó sao?」

Khoảnh khắc Irina nói điều đó.

Có lẽ cô đã nhận thấy Hayato giật mình.

「Có chuyện gì khiến anh bận tâm sao?」

Irina hỏi Hayato.

「Không, thì, đây chỉ là tưởng tượng của tôi thôi……」

Nói trước như vậy, Hayato bắt đầu giải thích.

Vốn dĩ Hundred không có khả năng như vậy.

Nhưng, Hundred là thứ đáp ứng mong muốn và tạo ra kỳ tích.

Tôi không muốn kết thúc như thế này.

Tôi muốn trở về hành tinh Notre Dame.

Hundred đó đã phản ứng với cảm xúc đó──.

Hundred của Serivia đã hấp thụ một phần năng lượng của cô vào trong đó, và sau này đã thực thể hóa nó.

Tất nhiên cậu cũng không biết liệu điều đó có khả thi hay không, và cậu cũng không hiểu tại sao Serivia lại ở trong hình hài trẻ con giống như Liza.

Liza đã nói rằng, việc ở trong hình hài trẻ con là cách hiệu quả nhất để sử dụng năng lượng.

Vậy nên, có lẽ lý do gần giống như vậy.

Hayato đã nói điều đó với Irina.

「Thật sự có quá nhiều điều kỳ lạ」

Vừa nói vừa cười gượng, Irina lại hướng mắt về phía những cái kén.

「Nếu là bình thường, thì không thể tin được một cách dễ dàng. Vốn dĩ, chuyện cô gái trong cái kén đó là tổ tiên của tôi──Maria Florence, bản thân nó cũng không phải là điều bình thường có thể tin được. Nhưng, nếu xét theo tình hình, thì mọi thứ lại hợp lý」

「Ngay cả tôi, tôi cũng không tin khi nghe câu chuyện đó. Nhưng, hành tinh Notre Dame tồn tại, và tôi biết rằng những gì cô ấy nói không phải là nói dối. Và cả chuyện về virus Variant nữa. Vậy nên, tôi nghĩ chắc chắn đó là thật」

「Hayato-kun, anh đang hiểu lầm một chuyện đấy」

「Hiểu lầm? Chuyện gì vậy?」

「Nơi này, không phải là hành tinh Notre Dame. Tôi đã nói là hành tinh Notre Dame mới rồi mà, đúng chứ?」

「À……」

Nghe những lời đó, Hayato nhớ ra.

「Nói mới nhớ, đúng là cô đã nói vậy. Cô đã nói là hành tinh Notre Dame mới」

「Đúng như lời tôi nói, nơi này không phải là hành tinh Maria Florence đã rời đi. Mà là một hành tinh di cư, nằm cách hành tinh Notre Dame hàng triệu năm ánh sáng」

「Vậy nên mới có chữ mới à」

「Đúng vậy」

Sau đó, Irina bắt đầu giải thích cho Hayato.

Cuộc tấn công ồ ạt bất ngờ của Savage.

Nền văn minh sụp đổ khi không thể tạo ra biện pháp đối phó.

Người Notre Dame đã đưa ra kế hoạch di cư khỏi hành tinh Notre Dame, và đã nghĩ đến việc di cư đến một hành tinh khác sau hàng triệu năm.

Trong quá trình đó, họ đã ngủ đông, nên dù đã qua hàng triệu năm, nhưng chỉ mới có khoảng năm đời kể từ thời Maria Florence.

「……Tuy nhiên, đáng tiếc là Maria Florence cũng không thể trở về nơi mình muốn, và cũng không còn ai để trả thù」

「Ra là vậy」

「Chỉ là, theo như những gì tôi nghe được từ Hayato-kun lúc nãy, có vẻ như không phải là Hayato-kun đã đến quá khứ, nên có lẽ đó là điều may mắn trong rủi ro」

「Đúng là vậy」

Nếu thời gian trôi qua cũng khoảng một triệu năm kể từ khi Maria rời đi, thì có nghĩa là họ đã không nhảy thời gian.

Nếu chỉ là "Warp", thì khả năng trở về Trái Đất ban đầu vẫn còn cao.

「……Dù sao thì, Maria──Không, Serivia dù sao cũng là một nhân vật nguy hiểm, dù là tổ tiên của tôi đi chăng nữa? Nếu vậy, thì chúng ta phải đối phó cẩn thận. Cũng có khả năng cô ta đã mất đi ý thức, nên chúng ta phải đối phó để có thể làm bất cứ điều gì có thể xảy ra khi cô ta lấy lại ý thức」

Ngay khi Irina nói xong, một âm thanh điện tử vang lên trong phòng.

Có vẻ như là tiếng chuông điện thoại.

「Chắc là đã chuẩn bị xong rồi. Xin lỗi nhé」

Sau khi xin lỗi Hayato.

Irina nghịch một thiết bị lấy ra từ túi, và bắt đầu nói chuyện với ai đó ở phía bên kia.

Cùng lúc cuộc trò chuyện kết thúc.

「Hayato-kun. Có vẻ như cuối cùng phòng của anh cũng đã được chuẩn bị xong rồi」

「……Phòng của tôi?」

「Tôi rất xin lỗi, nhưng anh không phải là người của hành tinh này. Hiện tại, chúng tôi đã xác nhận rằng anh không mang theo bất kỳ loại virus nào có thể gây hại cho hành tinh này, và ngược lại cũng vậy. Một số người trong ban lãnh đạo chính phủ vẫn còn lo lắng. Cho đến khi có kết quả kiểm tra chi tiết hơn, anh sẽ bị hạn chế tự do trong một thời gian」

「……Không sao đâu. Ngược lại, tôi đã rất biết ơn vì đã được cứu giúp như thế này rồi. Chỉ là, tôi muốn hỏi một điều……」

「Chuyện gì vậy?」

「Tôi──Không, chúng tôi, có thể trở về Trái Đất không?」

「……Nói mới nhớ, tôi vẫn chưa nói về chuyện đó nhỉ」

Irina cúi gằm mặt, hơi ngập ngừng rồi tiếp tục nói.

「Hiện tại, chúng tôi không biết vị trí, hay bất cứ điều gì về hành tinh quê hương của anh──Trái Đất. Vậy nên, có lẽ không thể trở về ngay lập tức. Nhưng, tôi sẽ cố gắng tìm hiểu nhiều điều từ bây giờ. Vậy nên, hãy đợi một chút──」

Và rồi, sau khi mỉm cười để động viên Hayato.

「Chỉ là, anh không cần phải lo lắng đâu. Tôi hứa với anh với tư cách là một trong những nhà khoa học của hành tinh Notre Dame mới. Tôi sẽ nhất định đưa anh và Liza trở về Trái Đất. Như một sự đền bù cho những rắc rối mà tổ tiên của tôi đã gây ra」

Như để tự nhủ với chính mình, Irina đã tuyên bố như vậy.

Sau đó, Hayato được dẫn đến căn phòng đã được chuẩn bị.

Đó là một căn phòng giống như phòng bệnh với những bức tường trắng toát.

Diện tích khá rộng, và trang thiết bị cũng đầy đủ.

Nó có cảm giác giống như phòng dành cho khách ở Little Garden.

「Đây là phòng của anh」

Sau khi dẫn Hayato đến căn phòng đó.

Irina hướng mắt về phía chiếc bàn và nói.

「Trong tablet pad đặt trên đó, có rất nhiều sách viết về nhiều điều khác nhau của hành tinh này. Nếu anh muốn biết về Notre Dame, thì hãy đọc thử. Ngoài ra còn có rất nhiều sách khác, và có rất nhiều trên kệ sách, nên có lẽ sẽ giúp anh giết thời gian đấy. Trong tablet pad cũng có hệ thống đọc bằng giọng nói, nên nếu anh có thể nói chuyện với tôi như thế này, thì chắc chắn sẽ ổn thôi」

「Tôi hiểu rồi」

「Ngoài ra thì, à ừm. Nếu anh muốn gì, thì hãy nói với tôi. Sau đó nó sẽ kết nối với trang web mua sắm, nên anh có thể chọn từ đó. Anh biết cách sử dụng mạng chứ?」

「Vâng, chắc là biết」

「Tất nhiên là anh không thể mua trực tiếp vì không đăng ký thẻ, nhưng nếu có thứ gì có thể mua được, thì chúng tôi sẽ mua và chuẩn bị cho anh. Tất nhiên, nếu anh có điều gì không biết, hoặc có việc gì, thì hãy nhấn nút ở gần cửa ra vào, hoặc ở bên cạnh giường bất cứ lúc nào. Nó sẽ được kết nối để anh có thể liên lạc với tôi」

Sau khi dùng ánh mắt chỉ vào cái nút đó, Irina bắt đầu bước về phía cửa ra vào của phòng.

「Vậy thì, gặp lại anh sau. Tôi cũng muốn kiểm tra tình trạng cơ thể của anh, nên tôi sẽ cho gọi anh khi chuẩn bị xong」

Nói xong, Irina rời khỏi phòng.

(Giờ thì……)

Trước mắt, Hayato cầm tablet pad lên, và ngồi phịch xuống ghế.

Irina đã nói rằng có rất nhiều sách viết về hành tinh này, nên cậu định đọc chúng.

(Ngay cả khi không đọc được, thì cô ấy đã nói là có hướng dẫn bằng giọng nói mà)

Chắc cái này sẽ tốt hơn sách giấy.

Nghĩ vậy, Hayato khởi động pad.

『Xin chào. Bạn có muốn khởi động hướng dẫn bằng giọng nói không?』

Thứ phát ra là âm thanh máy móc.

Trên màn hình hiển thị dòng chữ tương tự.

Bên dưới nó, có hiển thị:

○ OK

× NG

(……Tôi đã ngạc nhiên vì có thể giao tiếp bằng lời nói, nhưng tôi cũng có thể đọc được chữ nữa à)

Nghĩ kỹ thì, trên đường đến căn phòng này, cậu đã không cảm thấy chút khó chịu nào cả.

Cậu đã không cảm thấy sự khác biệt với Little Garden.

Đó là bởi vì hệ thống chữ viết hầu như giống nhau, chỉ khác nhau một chút.

Giống như ngôn ngữ, người đã mang hệ thống ngôn ngữ và chữ viết đến Trái Đất là Serivia Notre Dame Paulo III, hay còn gọi là Maria Florence.

Vậy thì, không có vấn đề gì.

(……Mà, hành tinh này cũng giống Trái Đất, một ngày có hai mươi bốn tiếng à)

Cậu chợt nghĩ khi nhìn vào thời gian hiển thị.

Bây giờ là hơn giữa trưa, khoảng mười bốn giờ.

Không sử dụng hướng dẫn bằng giọng nói, Hayato khởi động ứng dụng đọc sách.

Cậu chọn một cuốn sách ghi lại lịch sử của hành tinh Notre Dame và bắt đầu đọc.

Cuốn sách đó được viết từ sự hình thành của hành tinh.

Dòng chảy không khác biệt lắm so với Trái Đất.

Chỉ là, người Notre Dame đã tiến hóa từ những sinh vật gần giống loài vượn thành người, và từ từ xây dựng nền văn minh.

Serivia, hay còn gọi là Maria, có lẽ đã bỏ qua đáng kể quá trình tiến hóa của Trái Đất.

Các quá trình sau đó cũng không hoàn toàn giống với Trái Đất.

Vì có sự khác biệt lớn về tài nguyên chôn giấu trong hành tinh.

Vì có một lượng lớn vật chất gần giống Variable Stone trên các hành tinh gần đó, nên tốc độ phát triển sau khi tiến hóa thành người, và sau khi nền văn minh phát triển đến một mức độ nhất định, đã nhanh hơn đáng kể so với loài người trên Trái Đất.

Sau đó, khi tiếp tục lật các trang, Hayato đã phát hiện ra tên của Maria Florence.

Cô ấy được viết là nhà khoa học bất hạnh.

Tóm tắt về cô ấy là giống như những gì Hayato đã biết.

Lịch sử sau đó giống như một bản bổ sung cho những gì cậu đã nghe từ Irina trước đó.

Cuộc tấn công ồ ạt của Savage.

Các biện pháp đối phó với chúng. Sự phát triển của cơ động binh.

Nhưng trước cuộc tấn công của Savage, kế hoạch trốn thoát khỏi hành tinh Notre Dame đã được lên kế hoạch.

Sau khoảng một triệu năm ngủ đông, người Notre Dame đã đến được hành tinh Notre Dame mới này.

Tuy nhiên, cuộc chiến với Savage vẫn không kết thúc, và chỉ sau vài năm di cư, Savage đã tấn công trở lại.

Đúng lúc nội dung của cuốn sách đang đến chỗ đó, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.

Cậu đã nghĩ là Irina, nhưng không phải vậy.

Người bước vào phòng là một người phụ nữ mặc trang phục giống như y tá trên Trái Đất.

「Ờm, cô là ai vậy?」

Vừa bối rối vừa đứng dậy, Hayato hỏi.

Người phụ nữ đó khẽ mỉm cười và trả lời.

「Tôi là Kikka Castren. Tôi là y tá làm việc tại viện nghiên cứu này. Irina đã bảo tôi phụ trách chăm sóc anh. Rất vui được gặp anh」

Vừa nói vừa cúi đầu, Kikka vừa ngẩng người lên. Hai trái đào lớn làm nổi bật khuôn ngực của cô ấy rung rinh.

(To……Quá)

Hơn nữa, xét về tuổi tác, kiểu tóc và trang phục, cô ấy có cảm giác gì đó giống với Kashiwagi Miharu, y tá phụ trách của Karen.

Nghề nghiệp cũng giống nhau, điểm khác biệt duy nhất là tóc có màu tím nhạt, và thành thật mà nói, cậu không quan tâm đến điểm đó.

Nói một cách thẳng thắn, cô ấy là gu của Hayato.

「Này, Hayato-kun」

「V, vâng?」

Đột nhiên, nữ y tá tên Kikka tiến đến không gian riêng tư với tốc độ chóng mặt.

Và rồi cô nắm lấy tay Hayato, siết chặt bằng cả hai tay và hỏi.

「Hayato-kun bây giờ có người yêu không?」

「Hả?」

「Hayato-kun rất tuyệt vời, nên tôi nghĩ chắc là có rồi」

「Không, thì……」

Khi nhận ra, chỉ cần di chuyển tay một chút là cậu có thể chạm vào bộ ngực lớn làm nổi bật của cô ấy, cô ấy còn tiến sát cơ thể hơn nữa.

Bị bất ngờ, Hayato vô thức lùi lại.

「Phản ứng đó có cần thiết không vậy? Nhưng mà, giờ thì dĩ nhiên rồi, chúng ta không thể gặp nhau được, phải không?」

「Chuyện đó thì, dù sao thì đây cũng đâu phải Trái Đất…」

「Nếu vậy thì Hayato-kun... cậu nghĩ sao về tôi?」

「Về chị nghĩa là...」

「Còn phải hỏi sao? Bị tôi tiếp cận thế này, cậu có thấy tim đập thình thịch không? Hay là, đối phương là người Notre Dame thì cậu không thấy rung động chút nào?」

「Đương nhiên là bị chị áp sát thế này thì tim tôi có đập thình thịch rồi...」

Dù gì thì Kikka cũng đang ngước mắt lên nhìn cậu chằm chằm.

Một mùi hương dễ chịu thoang thoảng bay tới, không thể nào không rung động được.

「Tim cậu đập thình thịch vì tôi ư! Vui quá đi!」

「Oái!?」

Bất ngờ bị Kikka ôm chầm lấy, Hayato bị đẩy ngã xuống đất.

Kikka ngồi dậy trên người Hayato, trong tư thế cưỡi ngựa, nở một nụ cười dâm đãng và tiếp tục nói.

「Nếu Hayato-kun không phiền thì cậu có thể xem tôi như vợ bản xứ của mình cũng được đó?」

「Không, vợ bản xứ là sao...」

「Là cậu có thể dùng tôi như một nơi để giải tỏa ham muốn của đàn ông, chẳng hạn như để lại bằng chứng cho việc cậu đã đến hành tinh này tại ‘chỗ này’ của tôi.」

Vừa nói ‘chỗ này’, cô vừa dùng lòng bàn tay xoa xoa phần bụng dưới của mình.

Kikka liếm môi rột một tiếng như thể đang đứng trước một món ăn ngon, rồi với vẻ mặt gợi tình một trăm phần trăm, cô áp sát mặt vào Hayato.

「Này, Hayato-kun... chấp nhận tôi đi?」

Kikka nhắm mắt lại.

(Gay go rồi...!)

Cứ đà này, cậu sẽ hôn cô mất.

「Khoan đã, Kikka-san. Chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi, làm chuyện này thì──」

Đúng lúc Hayato định dùng hai tay để ngăn khuôn mặt Kikka đang tiến lại gần.

*Rầm!* Một âm thanh vang lên tại chỗ.

「Pugyuru!」

Tiếp theo tai Hayato nghe thấy là tiếng hét của Kikka.

(Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?)

Cùng lúc đó, Kikka đổ người về phía trước, ngã vào người Hayato và cậu đã đỡ lấy cô.

Thứ đập vào mắt Hayato là hình ảnh Irina đang cầm một cuốn sách dày trên tay.

「Tôi đến gọi cậu vì đã chuẩn bị xong cho việc kiểm tra, không ngờ Kikka lại ở đây...」

「Ể?」

「Hayato-kun, sao thế?」

Irina hỏi Hayato, người đang trưng ra vẻ mặt ngơ ngác.

「Không, Kikka-san nói rằng chị ấy được Irina-san bảo đến chăm sóc tôi──」

「Thiệt tình...」

Irina thở dài ngao ngán rồi tiếp tục.

「Đó là lời nói dối.」

「Nói dối là sao──」

「Này, dậy đi!」

Sau khi thở dài ngao ngán.

Irina đỡ Kikka đang quay cuồng chóng mặt dậy, rồi vỗ bôm bốp vào má cô.

Nhờ đó, Kikka đã tỉnh lại.

「Ưm, ư ưm... Irina...? Sao cô lại ở đây?」

「Chuẩn bị kiểm tra xong rồi, nên tôi đến đón Hayato-kun. May mà đến đúng lúc ghê.」

「Dù vậy mà cô lại đột kích từ sau lưng như thế, quá đáng thật đấy...」

「Người quá đáng là cô mới đúng. Giả làm y tá để tấn công Hayato-kun.」

「Ể, Kikka-san không phải là y tá ạ?」

「Hiện tại cô ấy đang mặc đồ y tá, nhưng đó là cosplay── Cô ấy cũng là nhà nghiên cứu giống tôi── hay đúng hơn, Kikka là phó giám đốc của viện nghiên cứu này.」

「Ahaha, bị lộ rồi. Thật ra là vậy đó. Tôi, Kikka Castren, là nhà nghiên cứu của khu vực Trung tâm hành tinh mới Notre Dame. Là đồng nghiệp của Irina Florence. Và tôi có hứng thú với cậu.」

「Với tôi là sao...」

「Kikka có hứng thú với sức mạnh của cậu── sức mạnh để đánh bại Savage.」

「Nói tóm lại là, cô ấy muốn điều tra nhiều thứ, chẳng hạn như sự khác biệt giữa đàn ông ở hành tinh Trái Đất và đàn ông ở hành tinh này, yếu tố nào tác động đến thứ mà cậu gọi là Hundred, và làm thế nào để tạo ra những người sở hữu sức mạnh đó.」

Nói rồi Kikka lại tiến lại gần Hayato.

Cô vỗ hai tay vào nhau trước mặt cậu rồi mỉm cười.

「...Vậy nên, cậu cho tôi một ít tinh trùng của cậu được không? Dĩ nhiên là tôi sẽ không tự ý mang thai đâu. Cũng sẽ không tạo ra Designer Baby đâu. Chỉ là phân tích thôi mà.」

「Không, phân tích là sao...」

Không hiểu sao, tính cách của Kikka đã thay đổi.

Có vẻ như lúc đầu tiếp cận cậu, cô ấy đã diễn.

「Thiệt tình...」

Người thở dài ngao ngán là Irina.

「Hay đúng hơn, vốn dĩ, dù có lấy dịch cơ thể của Hayato-kun đi nữa thì, c-cũng đâu cần cô phải giúp cậu ấy lấy mẫu đâu!」

「Nhưng mà chỉ nhận không thì cũng kỳ, làm cho cậu ấy thoải mái chẳng phải là một dịch vụ tất nhiên của một người phụ nữ sao? Nếu tôi không được thì Irina── sao cô không giúp cậu ấy đi?」

「Hảảả!?」

Không ngờ lại bị hỏi ngược như vậy, đôi mắt sau cặp kính của Irina mở to, mặt đỏ bừng lên rồi cô bắt đầu lúng túng.

「Kikka... cô nói gì vậy...! Vốn dĩ, kinh nghiệm kiểu đó, tôi vẫn còn chưa...!」

「Tôi đâu có bảo cô làm tình đâu? Dùng miệng hay gì cũng được mà.」

「Dùng miệng là sao!」

「Thì là, cái đó của Hayato-kun, cô dùng miệng ngậm lấy──」

Thấy Kikka nói vậy rồi đưa ngón trỏ lên miệng, Irina mặt đỏ bừng, hét lên với vẻ mặt tuyệt vọng.

「Thôi ngay đi! Mấy chuyện dơ bẩn đó!」

Nhìn cảnh tượng của hai người, Hayato thật sự bối rối.

(Làm sao đây, tình huống này...?)

Nói rằng mình sẽ tự lấy ra rồi đưa cho họ có lẽ là tốt nhất chăng?

(Không, mình cảm thấy chắc chắn là không phải!)

Trong lúc cậu đang bối rối như vậy, đột nhiên một tiếng còi báo động khẩn cấp vang lên trong phòng.

「Cái này là──」

「Savage tấn công.」

Người nói điều đó trước khi Hayato kịp hỏi đó là cái gì, chính là Irina.

Đó cũng là câu trả lời vừa lướt qua trong đầu Hayato.

Irina nhíu mày, nói tiếp.

「...Dạo gần đây, hơi nhiều thì phải. Mới hôm trước cũng có, lục quân đã chịu thiệt hại đáng kể rồi. Không biết có ổn không đây?」

「Tôi đi xác nhận tình hình đây. Kikka cũng đi theo. Hayato-kun, cậu cứ ở đây. Căn phòng này là hầm trú ẩn nên rất an toàn──」

「Tôi cũng đi.」

「…Hayato-kun?」

「Dù gì ở đây cũng không có gì làm, tôi muốn tận mắt chứng kiến người của hành tinh này chiến đấu với Savage như thế nào. Vả lại, nếu có chuyện gì thì──」

Mình có sức mạnh để chiến đấu với Savage, và cũng có Hundred của Emilia.

Dù là Hundred của người khác, nhưng cậu đã có kinh nghiệm triển khai nó, nên chắc chắn sẽ làm được.

Hundred chắc chắn sẽ đáp lại tình cảm của mình.

Tin tưởng vào điều đó, Hayato tuyên bố.

「──Tôi sẽ chiến đấu.」

Dù có đưa ra chiến trường hay không, Irina và Kikka vẫn chấp nhận cho Hayato đi cùng.

Họ nghĩ rằng có thể thu được kiến thức về việc tiêu diệt Savage từ Hayato, người có nhiều kinh nghiệm chiến đấu với chúng.

Ngay lập tức, cả ba di chuyển đến phòng nghiên cứu của Irina, nằm cạnh căn phòng có khoang ngủ mà Hayato đã ngủ.

Vừa bước vào, Irina liền ngồi xuống ghế và thao tác trên bàn phím.

Lập tức, trên màn hình khổng lồ trên tường, nhiều hình ảnh từ mặt đất được hiển thị.

Irina chọn hình ảnh quay rõ Savage nhất và hiển thị toàn màn hình.

Cùng lúc đó, Hayato lẩm bẩm.

「...Loại thường (Normal Type)...」

Thứ đang được chiếu trên màn hình khổng lồ không có gì đặc biệt.

Đó là một Savage dạng rất bình thường mà cậu đã nhiều lần tiêu diệt ở Trái Đất.

「Loại thường (Normal Type), à... Ở hành tinh của Hayato-kun── ở Trái Đất, họ gọi nó như vậy nhỉ.」

「Vâng, đó là loại tấn công nhiều nhất, không có đặc điểm gì nổi bật, những con có kích thước dưới một mức nhất định thì đều được gọi chung là loại thường (Normal Type). Trung bình khoảng ba mét.」

「Nghĩa là Hayato-kun có thể dễ dàng đánh bại loại thường (Normal Type) này, phải không?」

「Cũng không đến mức dễ dàng ạ...」

「Nhưng mà cậu đánh bại được đúng không? Tuyệt vời!」

「Chờ, chờ chút, Kikka-san!」

Bị Kikka ôm chầm lấy một cách bất ngờ, Hayato vừa bối rối vừa nói như để bào chữa.

「...À không, không phải chỉ mình tôi, mà bất kỳ Slayer nào ở cấp độ có thể nhập học Little Garden, nếu được huấn luyện Hundred khoảng một năm, thì hầu như ai cũng...」

「Ở hành tinh của các cậu có thể là vậy, nhưng đáng tiếc là ở hành tinh này, dù Variable Stone có phản ứng, cũng không có ai có thể biến nó thành vũ khí. Nhìn đây đi──」

「Kia là...!」

Thứ được chiếu lên là hình ảnh ba người đàn ông mặc những bộ giáp dày và cánh tay máy trên người.

Trông giống như vũ trang bằng Hundred, nhưng không phải.

Nói đúng hơn, nó gần giống với thứ mà các Slayer như Hayato mặc, gọi là 《Giáp ngoài (Outer)》──. Hay đúng hơn là, có thể nói rằng đó là tình trạng cơ thể trần trụi và đang lái một con robot.

「Energy Stone... nếu nói theo thế giới của Hayato-kun thì là một bộ Powered Suit── sử dụng Variable Stone làm động lực.」

Nói rồi, Irina tiếp tục.

「Đó là vũ khí mà chúng tôi đã tạo ra để chiến đấu với Savage.」

「Lúc nãy tôi có nghe Irina-san nói và cũng đã đọc trong sách rồi. Những người lính trang bị nó được gọi là Binh sĩ cơ động, phải không ạ. Cũng có hình ảnh nên tôi cũng hiểu sơ sơ.」

「Vậy thì, có lẽ không cần giải thích chi tiết nữa nhỉ.」

Những điều Hayato biết.

Đó là Binh sĩ cơ động được vận hành nhờ sức mạnh của Variable Stone, không chỉ thân máy mà cả vũ khí của nó cũng sử dụng những thứ như Variable Stone hay Reserve Stone có thể lưu trữ năng lượng, và sử dụng sức mạnh đó để chống lại Savage.

Nhân tiện, trong sách có viết rằng lòng bàn tay của bộ Powered Suit mà Binh sĩ cơ động mặc có gắn một vật dẫn truyền để truyền năng lượng nhận được từ cơ thể phi công đến vũ khí.

Dĩ nhiên vũ khí cũng có vật dẫn truyền.

Nếu là kiếm thì đó là chuôi kiếm.

Nếu là súng thì đó là báng súng.

Bằng cách cho chúng tiếp xúc với nhau, họ điều khiển năng lượng và mượn sức mạnh của Variable Stone.

Cậu có kiến thức về thông số kỹ thuật thu được từ sách vở như vậy, nhưng vì không có video nên cậu chưa từng xem cách họ chiến đấu.

Liệu Binh sĩ cơ động sẽ chiến đấu với Savage như thế nào.

Với tư cách là một Slayer, cậu cũng có phần háo hức.

「Số lượng Savage tấn công là bao nhiêu ạ?」

「Tổng cộng là bốn con. Nói theo cách của Hayato-kun, quân đội Notre Dame cũng xác định tất cả đều là loại thường.」

「...Vậy ạ.」

Ba chọi bốn.

Đối phương hơn một.

「Số lượng ít hơn đối phương thì phải...」

「Hiện tại, căn cứ này chỉ có ba phi công Binh sĩ cơ động có thể chiến đấu. Những người khác đều bị thương cả rồi.」

「Bản thân Binh sĩ cơ động cũng chỉ có năm cỗ máy thôi. Như đã nói lúc nãy, gần đây các cuộc tấn công quá nhiều.」

Tiếp lời Irina, Kikka nói.

「Thành thật mà nói, tôi nghĩ đây sẽ là một trận chiến khó khăn.」

Ngay sau khi Irina lẩm bẩm như vậy.

「Có vẻ như, sắp bắt đầu rồi nhỉ.」

Đúng như lời Kikka nói, Binh sĩ cơ động bắt đầu di chuyển.

Hayato tập trung vào màn hình.

Ba cỗ máy Binh sĩ cơ động, mỗi cỗ đều sử dụng thiết bị đẩy để tăng tốc.

Họ bắt đầu tiếp cận con Savage ở gần nhất.

『Đi thôi, các cậu! Cho lũ Savage thấy niềm kiêu hãnh của một người đàn ông Notre Dame!』

Người hô lên và lao ra đầu tiên là một Binh sĩ cơ động có bộ giáp màu sắc khác với những cỗ máy khác.

Xem ra đó là cỗ máy chỉ huy.

Điều đặc biệt không chỉ ở màu sắc của cỗ máy đó.

Hai cỗ máy còn lại đeo kiếm và khiên tròn sau lưng, nhưng cỗ máy đó lại đeo một khẩu bazooka và một cây rìu khổng lồ.

「Anh ấy là đội trưởng của đội Binh sĩ cơ động tại căn cứ này.」

Người cho cậu biết điều đó là Kikka.

Tên anh ta dường như là Hector.

Quả nhiên, đúng như Hayato đã nghĩ.

Vừa tiếp cận Savage vừa giơ khẩu bazooka lên, Hector hét lớn.

『Ăn nàyyyy!』

Phát bắn được tung ra đã trúng ngay vào đầu của Savage.

Do cú sốc, cơ thể của Savage cứng đờ lại.

Như thể nhắm vào thời điểm đó, hai cỗ máy Binh sĩ cơ động cùng lúc nhảy lên, đồng thời vung thanh kiếm rút từ sau lưng xuống, nhắm vào lõi của Savage.

「Thành công rồi!」

Kikka hét lên.

「Không, vẫn chưa đâu ạ.」

Hayato ngay lập tức phủ nhận.

Kết quả đúng như vậy.

Dù hợp sức hai người, họ vẫn không thể phá hủy được bức tường phòng thủ, chứ đừng nói đến lõi của Savage.

Thấy vậy, Hector rút cây rìu từ sau lưng ra, thay cho khẩu bazooka.

『Các cậu tránh ra! Để tôi! Uooooooooo!』

Trong tiếng gầm lớn, Hector tiếp cận Savage.

Anh vung rìu lên, nhảy cao và bổ xuống lõi của Savage.

『Đầu tiên là── một con!』

「Khá lắm chứ.」

Hayato bất giác thốt lên.

「Nhưng, trận chiến chỉ mới bắt đầu thôi.」

Người nói câu đó là Irina.

Xét cho cùng, đòn tấn công vừa rồi chỉ là một đòn bất ngờ.

Những con Savage còn lại đã nhận ra sự hiện diện của ba cỗ máy Binh sĩ cơ động.

Hơn nữa, một trong số chúng đã mở to phần đầu, chuẩn bị vào tư thế bắn phá.

Ba cỗ máy Binh sĩ cơ động đang nằm trên đường bắn của nó.

『Một mình tôi sẽ xử một con. Hai người các cậu xử một con khác! Xong việc thì tập trung lại xử con cuối cùng!』

『Rõ.』

『Rõ!』

Ba cỗ máy Binh sĩ cơ động di chuyển tách ra hai bên, né được phát đạn bắn tới.

Cho đến đây, có thể nói chiến thuật đã thành công.

Dù gì thì họ cũng đã hạ được một con Savage.

Tuy nhiên, trận chiến sau đó lại trở nên vô cùng khó khăn.

Hector một lần nữa đổi sang bazooka và bắn, nhưng đã bị chặn lại bởi cánh tay có chiếc kìm lớn.

Tiếp tục tấn công bằng rìu cũng bị chặn lại bởi cánh tay tương tự, không thể chém vào lõi (core) được.

Hai Binh sĩ cơ động còn lại cũng vậy, vẫn chưa gây được sát thương nào cho lõi.

(Thế này thì gay go đây...)

Hayato thầm nghĩ trong lòng.

Vốn dĩ, ngoài đội trưởng Hector, những người khác dường như thiếu kinh nghiệm chiến đấu.

Trông họ chỉ như đang tấn công một cách mù quáng.

Hơn nữa, còn một con khác──.

Có lẽ nó định hỗ trợ những con Savage khác.

Con Savage chưa chiến đấu với ai đã bắt đầu di chuyển về phía con Savage đang chiến đấu với hai Binh sĩ cơ động.

Dường như một trong hai phi công đã nhận ra điều đó.

『Này, có thêm một con nữa đang tới!』

『Cái gì!?』

Phản ứng lại tiếng gọi của đồng đội, anh ta cố gắng xác nhận sự hiện diện của nó, và điều đó đã tạo ra một sơ hở nhỏ.

『Regius! Đừng nhìn đi chỗ khác! Ở trên!』

Nhờ tiếng gọi của đồng đội, Regius mới nhận ra chiếc kìm đang giáng xuống mình.

『...Ực!』

Anh ta đã kịp dùng khiên đỡ vào giây phút cuối cùng, nhưng con Savage dồn sức vào chiếc kìm, cố gắng đè bẹp Regius.

『Chết tiệt, Regius!』

Cứ thế này thì gay go.

Regius có thể bị nghiền nát.

Nghĩ vậy, người đàn ông trên cỗ máy Binh sĩ cơ động còn lại lao tới, định tấn công vào cơ thể nó để cứu Regius.

Tuy nhiên, cỗ máy của Regius đã bị chiếc kìm đè bẹp, và cỗ máy đến cứu viện cũng bị chiếc kìm còn lại hất văng, bay đến tận vách đá gần đó.

「Irina, tình hình thế nào!?」

「Tính mạng của hai phi công hiện tại không có vấn đề gì, nhưng họ không còn khả năng chiến đấu nữa. Nếu bị tấn công thêm, chắc chắn họ sẽ chết.」

Irina trả lời câu hỏi của Kikka.

Đúng như lời cô nói, cả hai cỗ máy trên màn hình đều tả tơi.

Với hai đồng đội gần như mất khả năng chiến đấu, Hector còn lại phải đối mặt với một quyết định khó khăn.

Rút lui bây giờ.

Hay tiếp tục chiến đấu.

Giữa lúc đó, Hayato hét lên.

「Nguy rồi!」

Con Savage vừa đánh bại hai Binh sĩ cơ động đang chuẩn bị bắn phá.

Mục tiêu không phải là Hector.

Mà là tòa nhà ở phía xa.

Tuy nhiên, nguy hiểm ở chỗ trên đường bắn của nó là cỗ máy Binh sĩ cơ động vừa bị hất văng lúc nãy, nhưng dường như anh ta vẫn chưa nhận ra điều đó.

Cứ thế này, anh ta sẽ bị cuốn vào vụ nổ.

Nhận ra điều đó trước, Hector hét lên về phía Binh sĩ cơ động bị hất văng.

『Này, Crafts! Chạy khỏi đó mau!』

Đồng thời, phi công của cỗ máy đó──.

Crafts cũng nhận được tín hiệu từ bộ chỉ huy bảo anh ta ‘Chạy đi’.

Nhờ đó, Crafts ngẩng mặt cỗ máy lên, và nhìn thấy con Savage đang chuẩn bị bắn phá.

Tuy nhiên, cỗ máy của anh ta không hề nhúc nhích.

『Này, sao thế! Crafts!』

『...Xin lỗi, tôi không cử động được...!』

Câu trả lời cho tiếng gọi của Hector.

Không chỉ hai phi công Binh sĩ cơ động trên chiến trường.

Hayato và những người khác cũng rùng mình.

Bộ chỉ huy chắc cũng vậy.

Cứ thế này, Crafts sẽ hứng chịu toàn bộ đòn tấn công của Savage.

Trước mắt anh ta là cái chết chắc chắn.

『Chết tiệt!』

Người bất giác buột miệng chính là Hector.

Anh ta ôm lấy khẩu bazooka, định bắn về phía Savage để ngăn chặn nó.

Nhưng, đã hết năng lượng.

Anh ta không vì thế mà bỏ cuộc.

『──Sao tao có thể trơ mắt nhìn đồng đội chết được!』

Hector đạp đất, di chuyển về phía cỗ máy đã ngã xuống và không thể cử động.

Thoạt nhìn, đó là một hành động liều lĩnh không có kế hoạch, nhưng dường như anh ta đã có ý định.

Anh ta nhặt chiếc khiên của Crafts rơi trên mặt đất và giơ ra trước mặt mình.

Đó là chiến thuật dùng nó để chống lại đòn tấn công.

Chắc chắn nếu thành công, anh ta có thể cứu được Crafts.

Vấn đề là liệu chiếc khiên có chịu nổi đòn tấn công hay không.

「Thế nào nhỉ? Có chịu nổi không nhỉ?」

Vào khoảnh khắc phát bắn chạm vào chiếc khiên.

Kikka bất giác thốt lên.

「Vâng, chắc chắn là chịu nổi ạ.」

Hayato trả lời với sự chắc chắn.

Bụi cát bay mù mịt nên không thể nhìn thấy trực tiếp, nhưng cỗ máy không bị hất văng đi, và đòn tấn công của Savage cũng bị chia thành hai luồng.

Tình hình được làm rõ trong làn bụi cát mỏng dần.

Đúng như Hayato đã nói, Hector đã chặn được đòn tấn công.

Cỗ máy của Crafts đang bất động cũng được bảo vệ.

Tuy nhiên, không chỉ chiếc khiên, mà cỗ máy của Hector cũng tả tơi, và dường như không còn ở trong tình trạng có thể chiến đấu bình thường được nữa.

Thành thật mà nói, cỗ máy của Hector đã chịu thiệt hại nhiều hơn Hayato tưởng tượng.

「Gay go rồi đây.」

Người lẩm bẩm là Irina.

「Thế này thì anh ta cũng không thể chiến đấu được nữa. Cứ thế này, tất cả sẽ bị hạ gục mất. Chúng ta nên ra lệnh rút lui.」

「Tôi cũng nghĩ vậy thì tốt hơn.」

Hayato cũng đồng tình.

Lúc này, việc chiến thắng Savage đã trở nên khó khăn.

Cứ thế này, chẳng khác nào nhìn họ chết oan.

Tuy nhiên, nếu để họ rút lui, thiệt hại do Savage gây ra chắc chắn sẽ rất lớn.

Dù trên mặt đất không có nhiều thứ cần bảo vệ, nhưng nếu bỏ mặc Savage, chắc chắn chúng sẽ thu hút thêm nhiều Savage khác.

Đó hẳn phải là nỗi kinh hoàng đối với cư dân của hành tinh này.

Chính vì vậy, họ mới phải chiến đấu với Savage như thế này.

Nếu vậy thì──.

「Hãy để tôi đi.」

Hayato tuyên bố.

「Tôi sẽ đánh bại con Savage đó cho mọi người xem.」

Nghe lời tuyên bố của Hayato, Irina và Kikka lập tức nhìn nhau.

Nhưng Irina ngay lập tức quay sang Hayato,

「Nhưng, cậu vẫn vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài...」

「Đúng vậy, nguy hiểm lắm.」

Tiếp lời Irina, Kikka nói.

Vẻ mặt đó, thực sự──.

Như thể đang lo lắng cho Hayato từ tận đáy lòng.

Có một giọng nói vang lên.

「Không vấn đề gì, tôi cũng sẽ đi cùng.」

Đó là một giọng nói mà Hayato quen thuộc──.

「──Liza!」

Cậu kêu lên và quay lại, Liza đang đứng gần lối vào phòng.

Không giống như khi ở trong khoang ngủ, cô không chỉ mặc đồ lót.

Cô đang mặc một chiếc váy liền màu trắng.

「Ể...? Cô, làm sao mà...? Với lại, bộ đồ đó...」

Nhìn thấy Liza, Kikka tròn mắt kinh ngạc thốt lên.

Người tiếp theo lên tiếng là Irina, đang kiểm tra hình ảnh từ camera giám sát.

「Khoang ngủ đã mở ra...」

「Ra khỏi khoang ngủ, hay tạo ra quần áo, đối với tôi thì đơn giản thôi.」

Nói rồi, Liza nở một nụ cười toe toét, rồi nhìn vào màn hình và tiếp tục nói một cách đầy tự tin.

「Dĩ nhiên, đánh bại con Savage trong màn hình đó cũng vậy.」

「...Đành chịu vậy.」

Nhìn thấy Binh sĩ cơ động đang chiến đấu với Savage trên màn hình vẫn đang gặp khó khăn, Irina thở dài một hơi.

「Tình hình là vậy. Tôi sẽ tự ý cho phép xuất kích.」

「Irina, chờ đã! Làm như vậy, nếu Hayato-kun và mọi người có chuyện gì thì──」

「Đến lúc đó, tôi sẽ chịu trách nhiệm là được chứ gì.」

「Nhưng mà...」

「Dù thế nào đi nữa, nếu để mặc Savage, chắc chắn sẽ có thiệt hại lớn. Việc gọi các phi công Binh sĩ cơ động có trình độ cao hay bản thân các Binh sĩ cơ động từ nơi khác đến cũng mất thời gian, báo cáo lên cấp trên cũng mất thời gian. Vì vậy, tôi sẽ tự quyết định.」

Sau khi nói vậy với vẻ mặt nghiêm túc, cô chợt mỉm cười.

「...Kikka, tôi hiểu ý cô. Nhưng thành thật mà nói, tôi không thể kìm nén sự tò mò của mình. Tôi muốn tận mắt chứng kiến Hayato-kun và mọi người sẽ chiến đấu với Savage như thế nào. Cảm giác đó, cô cũng hiểu mà, phải không?」

Dần dần, nụ cười của Irina chứa đựng bản năng của một nhà nghiên cứu.

Một thứ gì đó giống như sự điên cuồng đến mức khiến Kikka cũng phải rùng mình.

「Chuyện đó thì tôi hiểu, nhưng... Nếu trong trận chiến này Hayato-kun và mọi người bỏ mạng, thì sẽ không còn gì sau đó nữa đâu? Vẫn còn nhiều điều cô muốn hỏi và muốn biết lắm mà, phải không?」

「Đúng vậy. Vì thế, Hayato-kun──」

Nói rồi, Irina hướng ánh mắt về phía Hayato và những người khác.

「Đừng cố quá sức. Nếu cảm thấy nguy hiểm, hãy rút lui ngay lập tức── được chứ?」

「Tất nhiên rồi ạ.」

Hayato gật đầu.

「Mà, chắc cũng không cần lo lắng về chuyện đó đâu.」

Người tiếp lời là Liza.

Kikka thở dài một hơi.

「Thiệt tình, bình thường thì ra vẻ người có lý trí, nhưng những lúc thế này lại thực sự trung thành với bản năng.」

「Chỉ vì bình thường ra vẻ người có lý trí thôi mà tôi tự tin mình đàng hoàng hơn cô đấy. Vậy thì, Hayato-kun, Liza-san, mời đi lối này──」

「Chờ một chút.」

Sau khi cất tiếng gọi và ngăn Irina đang bước đi lại.

「Trước đó, cái này──」

Liza nhìn Hayato và đưa ra thứ cô đang nắm chặt trong tay.

Sau khi nhìn thấy nó.

「Đây là... của Emilia sao?」

Hayato chớp chớp mắt rồi hỏi, là vì hình dạng của chiếc Hundred đó là của Emilia, nhưng màu sắc của nó đã chuyển thành màu Hundred của Hayato── màu đỏ.

「Tôi đã chỉnh sửa một chút và thay đổi cấu trúc của nó. Với cái này, cậu có thể triển khai bình thường như mọi khi đấy.」

「Cảm ơn, Liza.」

Hayato nhận lấy nó.

Dù gì cậu cũng định đi lấy nó, và nỗi lo rằng có thể không triển khai được cũng đã tan biến.

Cứ như vậy, Hayato và Liza theo sự hướng dẫn của Irina đi ra ngoài──.

Bước ra chiến trường đang dần nhuộm màu hoàng hôn.