Tachibana Rika bị ám ảnh bởi Kusuba Ren.
Những tin đồn kiểu như vậy lắng xuống chỉ sau một tuần.
Thường thì những tin đồn lớn sẽ phải mất những 72 ngày cơ.
Thế nên chỉ một tuần là hoàn toàn không đáng kể. Bởi vì khả năng của tôi là "mob".
Đó là lý do tại sao họ chán cái chủ đề này.
Vậy nên mới không xuất hiện thêm tin đồn nào nữa.
Từ ngày chúng tôi cùng ăn trưa, Tachibana và tôi đã không còn liên lạc với nhau nữa.
Tôi không bao giờ nói chuyện hay xem cô ấy như một người thân quen cả.
Nếu tôi xử lý không tốt và hành động thiếu khéo léo, thì tôi thậm chí còn không dám đứng gần cô ấy dưới ba mét.
Cơ mà… Tôi đoán rằng mình đã trông thấy cậu ấy từ xa.
Sau cùng, một cô gái xinh đẹp thường nổi bật, không giống một kẻ như tôi.
Thành thật mà nói, mối quan hệ giữa tôi và Tachibana hoàn toàn bình thường.
Khi ấy, cuộc đời của chúng tôi đã giao thoa với nhau, nhưng giờ đây nó đã đã dần chia cách.
Chà… Chỉ vậy thôi, chúng tôi đã trở lại cuộc sống thường nhật.
"Đó là tại sao nó kết thúc. Thế nên đừng có nói về chuyện này nữa."
Trong lớp học, tôi chẳng hề che giấu sự khó chịu của bản thân mà nói với cái người đang ngồi đối diện mình.
Thế nhưng cậu ta lại chỉ tươi cười mà đáp "KHÔNG!!"
Tuy đã đoán được lời cậu ta sẽ nói, tôi vẫn không thể ngăn mình thở dài.
"Ông đã có cơ hội để làm thân với "Bông hoa Takamine" đấy?! Đây hẳn là chuyện rất hiếm, mà không, không phải chỉ hiếm thôi đâu, cơ hội này có lẽ còn không thể xảy ra nữa ấy chứ!!"
"Tôi sẽ không làm thế nữa." Tôi nói. "Tôi không muốn thân thiết hơn với cô ấy đâu."
"Vậy thì thôi."
Người bạn "duy nhất" của tôi, Natsume Kyoya tiến sát đến mặt tôi.
Hay skinship, khí chất rạng ngời và luôn tràn đầy năng lượng.
Chính xác thì cậu ta trái ngược với tôi về mọi mặt.
"...Cơ mà tại sao lại gọi cô ấy là "bông hoa Takamine"?"
"Hửm…? Ông không biết sao?"
Kyoya vỗ tay như thể cậu ta vừa nhận ra cái gì đó.
Đúng như tôi đoán, cậu ấy hoàn toàn hiểu tôi. Tôi không biết điều này là tốt hay xấu nữa.
"Tachibana Rika. Cô ấy dễ thương, học giỏi, và rất nổi tiếng trong trường. Bầu không khí thanh nhã nhưng cũng rất trang nghiêm của cô ấy siêu nổi tiếng giữa những chàng trai muốn gây ấn tượng với cô. Nhưng có lẽ do tính cách của cô ấy khiến cô không có một người bạn khác giới nào. Đó là lý do tại sao họ lại gọi Tachibana là "bông hoa Takamine"."
"Ừm…"
"Ông không hứng thú tí nào à?!"
Tôi chẳng thấy hứng thú gì cả.
Tôi ấn tượng với Kyoya hơn vì cậu ta biết được chuyện đó cơ.
Kĩ năng của cậu ta vẫn tuyệt vời như thường nhỉ.
"Ông lãng phí mất một cơ hội quý giá rồi đấy! Ông cứ thử cố gắng hết sức đi, có sao đâu chứ?"
"Đơn giản là tôi chỉ không có lý do làm vậy thôi."
Khi tôi nói vậy, Kyoya không khỏi cười nhăn nhở.
Cậu ta như thể máy tích năng lượng của cả thế giới ấy.
Và còn hơn thế nữa.
Cậu ta đẹp mã, giỏi thể thao, kỹ năng giao tiếp cũng tốt nữa.
Cũng là lẽ tự nhiên khi Kyoya có nhiều bạn và luôn là trung tâm của lớp.
Cậu ta khác loài với tôi.
Không biết có phải người không nữa.
Tại sao tôi lại làm bạn với cậu ta được nhỉ.
"Đừng có tỏ ra ngạc nhiên thế, tôi đã quen Kusuba Ren hơn mười năm rồi. Tôi biết ông đang nghĩ gì đấy."
"Im đi, nếu ông biết thì hãy đọc tâm trạng của tôi đi chứ."
Thế đấy.
Nói cho đơn giản thì chúng tôi đã quen nhau rất lâu rồi.
Những đứa nhóc tiểu học rất dễ kết bạn nếu chúng sống gần nhau và cha mẹ chúng là bạn bè.
Bản chất của con người không quan trọng.
Tuy nhiên, Kyoya đã duy trì mối quan hệ với tôi trong một thời gian dài với bản tính thân thiện của cậu ấy.
Có vẻ như tôi đã nói chuyện với Kyoya khá lâu rồi. Dù sao thì cậu ta cũng có bản chất thân thiện mà.
Tôi nghĩ đó là vấn đề lớn.
Nói thật là tôi rất mừng khi có cậu ta làm bạn.
Cơ mà tôi vẫn không đồng ý với quan điểm của cậu ta đâu.
"Tôi sẽ không thể làm được điều đó đâu." Kyoya nói.
"Ông không muốn mong đợi rồi thất vọng, phải không?" Cậu tiếp tục.
"Phải. Sự chán nản và những cảm xúc tiêu cực đều đến từ sự mong đợi. Nếu ông từ bỏ ngay từ đầu mà không phải gặp chút thử thách nào, thì ông sẽ có thể sống yên bình."
"Nhưng nếu muốn đánh bóng thì ông phải vung gậy chứ." Cậu ta cố gắng giải thích.
"Cái logic đó chỉ áp dụng cho người đứng trên vạch đánh bóng thôi." Tôi trả lời. Đối với kẻ như tôi, tôi thậm chí còn không ngồi trên ghế khán giả nữa là.
Kyoya xòe tay ra và lắc đầu.
Chà… Chúng tôi có mối quan hệ lâu dài mà.
"Nhưng nhờ có ông mà tôi mới thi đỗ vào ngôi trường này, và Tachibana cũng học ở đây nữa. Đương nhiên là tôi phải muốn trả ơn chứ."
"Nếu ông thực sự nghĩ vậy thì bỏ qua cái chủ đề này đi, đó là cách trả ơn tốt nhất đấy."
Cơ mà, về kỳ thi à?
Tôi nhớ lại một câu chuyện cũ.
Kyoya không giỏi học hành cho lắm.
Nhưng đối với tôi thì học là điều duy nhất mà tôi giỏi.
Tôi đã quá thiếu năng lượng để đuổi Kyoya, người đến nhà tôi học hằng ngày.
Và...thế đấy.
Tôi không mong cậu ấy trả ơn.
"Tớ không nghĩ là mình sẽ hối hận khi học ở đây đâu, Tachibana thực sự rất dễ thương."
"Đó là vấn đề đấy."
Nếu tôi có đôi mắt của Kyoya, tôi có thể nhìn mọi thứ một cách lạc quan hơn.
Nhưng tôi hiểu được cuộc sống thực sự ra sao.
Tôi chẳng muốn hy vọng cao xa gì cả.
Trong 16 năm kinh nghiệm, thì đó là kết luận.
"Kyoya, anh có ở đây không?"
Đột nhiên, cánh cửa bật mở và một cô gái bước vào.